Mạt Thế Tái Khởi Động

Chương 67


Trên quảng trường chất đống một lượng thi thể người nhiều không đếm xuể.

Dựa vào quần áo để nhận dạng thì đó đều là người tiến hóa đi thực chiến của quân doanh nằm ngổn ngang dưới đất như rơm rạ.

Máu tươi đen đặc thấm vào trong các khe giữa những viên đá cẩm thạch lớn, chảy loang ra rãnh nước bên cạnh quảng trường, máu tươi đặc sệt như hồ máu dưới địa ngục!
Toàn bộ nhân viên trong phòng giám sát đều sửng sốt.
Cảnh tượng máu me như một cơn ác mộng này gây sốc mạnh cho tim họ.

Một lát sau, quản lý phụ trách khu vực giám sát này là người đầu tiên hoàn hồn, trong lòng ông ta dâng lên một cơn giận dữ khó có thể hình dung, ông ta quát: “Các người giám sát kiểu gì vậy, mù rồi sao, sao chết mất nhiều người như vậy mà giờ mới phát hiện ra!”
Tất cả mọi người rùng mình, không ai dám trả lời.
Tay quản lý trung niên tái mét mặt quát: “Mở to mắt chó ra mà nhìn đi cho ông, còn để ai chết nữa thì các người cũng chôn theo!”
Tất cả mọi người sợ hãi rùng mình, vội vàng xốc tinh thần lên tập trung hết sức có thể.
Răn dạy xong, quản lý đi ra ngoài, lấy ra một chiếc máy truyền tin, gọi cho một dãy số, một lát sau, điện thoại được kết nối với bên kia, ông ta vội vàng nói: “Thư ký Trương phải không? Tôi có chuyện khẩn cấp phải báo cáo với tư lệnh Hà.”
“Anh chờ một lát.”
“Alo, Tiểu Vương à, chuyện khẩn cấp gì vậy?”
Nghe thấy giọng của tư lệnh Hà ở đầu bên kia, sắc mặt tay quản lý nhăn nhó, ông ta cố nói thật nhanh: “Vừa rồi giám sát ghi nhận được hình ảnh… Người của chúng ta chết rất nhiều.”
Đầu bên kia máy truyền tin im lặng một lát rồi u ám hỏi: “Chết mất bao nhiêu?”
Tay quản lý thoáng chần chừ rồi nói nhỏ: “Ước tính sơ bộ khoảng… bốn, năm trăm.”
“Cái gì!” Âm thanh trong máy bộ đàm bỗng lớn tiếng hẳn lên, trong đầu tay quản lý dường như có thể tưởng tượng ra dáng vẻ tư lệnh Hà phẫn nộ đứng bật dậy khỏi chỗ ngồi.
“Cậu nói đi, xảy ra chuyện gì vậy? Cậu chắc chắn không nhìn nhầm chứ?” Một lát sau, tư lệnh Hà tức giận quát hỏi.
Tay quản lý lập tức nói ra toàn bộ những gì ông ta biết.
...

Khu C-8.
Lâm Siêu xem giờ, 30 phút đã trôi qua.

Vẫn không có ai tới.

Hoặc là người tiến hóa thuộc phe họ Hà đang cách quá xa nên chưa chạy tới đây hoặc là bọn họ đã nhận ra đây là cái bẫy và rút lui.
Muốn phát hiện ra vấn đề cũng không khó.

Nếu trong tiểu đội có thiết bị thăm dò đại loại như ống nhòm thì có thể dễ dàng quan sát được tình hình ở đây.

Hoặc là có một số năng lực đặc biệt khá lạ như “Thị giác siêu khoảng cách”, “Không khí”, “Hút máu” thì đều có thể cảm ứng được tình hình ở đây.
Lâm Siêu đứng dậy, khôi phục ánh sáng trên quảng trường về trạng thái vốn có, xoay người rời khỏi quảng trường máu me này, di chuyển ra phía vùng ngoại ô.
Phụt! Phụt!
Anh lao vun vút trên đường như một con báo săn màu đen, con dao quân dụng trong tay lóe lên ánh sáng lạnh chém giết toàn bộ xác thối gặp phải trên đường đi, để lại sau lưng anh một con đường hoang vắng nhuộm đầy máu.
Nửa giờ sau, Lâm Siêu ra tới vùng ngoại thành.

Dọc đường đi, anh đã tiện thể chém giết được khoảng sáu, bảy ngàn con xác thối.

Thành tích nổi bật như vậy chắc hẳn đủ để giành được hạng nhất.

Tiếp tục giết thêm chỉ làm lãng phí thời gian của anh, thời gian cho bài kiểm tra thực chiến lần này là 24 giờ, giờ mới chỉ chưa đầy 8 giờ.


Quãng thời gian còn lại, Lâm Siêu định bí mật ra ngoại ô xem thử xem có tìm được con thú biến dị mạnh nào lạc đàn hay không.
Đúng lúc anh đang định xuất phát thì bỗng nhiên máy truyền tin trên người rung lên.
Lâm Siêu khẽ nhíu mày, mở máy truyền tin ra kiểm tra, lập tức nghe thấy trong máy vang lên một âm thanh to rõ: “Bài kiểm tra thực chiến kết thúc, tất cả binh sĩ giữ nguyên vị trí, chờ không quân tới tiếp ứng!”
Lâm Siêu nhíu mày.

Mặc dù đã đoán trước được việc chết mất quá nửa số người sẽ khiến bài kiểm tra kết thúc sớm nhưng không ngờ lại sớm như vậy.

Anh đành phải từ bỏ ý đồ đi săn ở vùng ngoại thành, nhảy lên nóc một tòa cao ốc ở gần chỗ này chờ máy bay trực thăng tới tiếp ứng.
...
Trên bãi đất trống của quân doanh cấp S sau khi trở lại căn cứ địa.
Tất cả mọi người nối đuôi nhau rời khỏi máy bay trực thăng, đứng xếp hàng trên bãi đất trống.

Sau khi máy bay trực thăng rời đi, mọi người mới đột nhiên phát hiện ra sĩ số ở đây chỉ còn chưa đầy một nửa!
“Sĩ quan huấn luyện, những người còn lại đâu?” Có người không nhịn được hỏi.
Thiếu tướng sĩ quan huấn luyện u ám đáp: “Thực chiến xảy ra sự cố, những người còn lại...!đều đã chết!”
Đã chết?
Đám đông ồn ào lập tức lặng im.
Họ tới khu C-8 mới được bao lâu? Có không quân sẵn sàng ứng cứ bất kỳ lúc nào lại có vệ tinh giám sát theo dõi liên tục, theo lý thuyết thì đáng lẽ ra tỉ lệ tử vong phải rất thấp mới đúng.

Thế nhưng hiện tại, chỉ trong vòng bảy, tám tiếng ngắn ngủi đã chết mất quá nửa số người rồi sao?
Rất nhanh có người cẩn thận phát hiện ra hầu như những người bị chết đều là người phe họ Hà, phe họ Hứa chỉ bị tổn thất vài người, hầu như không bị tổn hại gì xét về tổng thể.

“Sĩ quan huấn luyện, sao họ lại chết?” Một binh sĩ thuộc phe họ Hà nghiêm giọng hỏi.
Nhóm lão Đường bên phe họ Hứa đều tò mò nhìn thiếu tướng sĩ quan huấn luyện.

Mặc dù nghe được tin này, trong lòng họ rất mừng nhưng đồng thời cũng rất tò mò, rốt cuộc tại sao những người này lại chết.
“Nguyên nhân vẫn đang trong quá trình điều tra.” Thiếu tướng sĩ quan huấn luyện lắc đầu, nói: “Mọi người đi nghỉ ngơi đi, thống kê thành tích thực chiến ngày mai sẽ có.”
“Không cần phải điều tra, chắc chắn là bọn họ giở trò!” Một người thuộc phe họ Hà chỉ vào nhóm phe họ Hứa như lão Đường, mặt mũi tràn đầy phẫn nộ.
“Đúng thế!”
“Bọn họ hầu như không bị tổn thất một ai, thật kỳ lạ, chắc chắn là bọn họ lén giở trò!”
Toàn bộ người bên phe họ Hà chỉ thẳng mũi giáo vào người phe họ Hứa.
“Bố khỉ! Ông hoàn toàn không hề gặp bọn họ, làm sao biết được bọn họ chết như thế nào!”
“Phải đó, chưa biết chừng là do bình thường không chăm chỉ rèn luyện nên bị xác thối cắn chết thì sao.”
“Các người đừng trơ trẽn như vậy, người ta chết rồi còn vu vạ cho chúng tôi.”
Bọn lão Đường nổi trận lôi đình tranh luận lại đầy khí thế vì bọn họ biết chắc mình hoàn toàn không gặp người phe họ Hà chứ nói gì tới chuyện giết hại họ.
Ba người Vưu Tiềm, Hắc Nguyệt, Phạm Hương Ngữ đứng lẫn trong đám đông, bất giác đưa mắt nhìn Lâm Siêu, thấy anh hoàn toàn bình tĩnh, lập tức nhận định anh mới là kẻ đầu sỏ.
Chuyện của quân doanh cấp S nhanh chóng lan truyền ra ngoài.

Trong bốn quân doanh người bình thường A, B, C, D còn lại, các binh sĩ lặng lẽ bàn tán với nhau.

Có người giàu trí tưởng tượng vẽ ra hẳn chuyện một con quái vật khổng lồ siêu cấp đã nuốt sống vài trăm người tiến hóa như thế nào, con quái vật đó được miêu tả sinh động như thật, cứ như thể họ đã tận mắt nhìn thấy.

Còn một số người đầu óc phức tạp, thích thuyết âm mưu thì chỉ ra việc này có vấn đề ẩn đằng sau, hơn nữa còn phân tích đâu ra đấy y như đó chính là sự thực.
Ban tình báo.
Trong phòng giám sát, tay quản lý và một số nhân viên thuộc hạ của tư lệnh Hà đang xem đi xem lại hình ảnh ghi lại được ở quảng trường tới mức khô mắt, nhức mắt nhưng vẫn không phát hiện ra chút manh mối nào.

Thi thể trên quảng trường cứ như thể bỗng nhiên xuất hiện, không hề có bất kỳ dấu hiệu nào.
“Tôi nghi ngờ là có lẽ có người có năng lực đặc biệt có thể gây nhiễu tín hiệu vệ tinh.”

“Ừm, trong hình ảnh giám sát hoàn toàn không phát hiện ra bất kỳ con quái vật cỡ lớn nào ở quanh khu vực này.

Còn xác thối bình thường hay thú biến dị thì chắc chắn không thể giết được nhiều người như vậy.

Giám định pháp y cho thấy phần lớn những người này đều chết do vết thương gây ra bởi dao quân dụng, chứng tỏ người giết họ là người trong quân đội.”
“Người làm vậy chắc chắn là người theo phe họ Hứa.”
“Thế nhưng, dựa theo các hình ảnh giám sát ở các khu vực khác lúc xảy ra sự việc thì tất cả mọi người ở những khu vực khác đều có mặt trong màn hình giám sát, chỉ có một vài người vào trong tòa nhà đi săn thì mới không có chứng cớ vắng mặt.”
“Chờ chút!”
Đột nhiên, một người trẻ tuổi tập trung nhìn chằm chằm vào màn hình theo dõi.
“Sao vậy?” Những người khác không khỏi nhìn lại.
“Mọi người mau nhìn này, xung quanh khu vực này vẫn còn một người, hơn nữa đó còn là người thuộc phe họ Hứa.

Máy bay trực thăng của anh ta đáp xuống gần chỗ này, lúc xảy ra sự việc, anh ta đã biến mất, lần xuất hiện cuối cùng là khi đi vào trong một tòa nhà.

Mặc dù khi xuất hiện trở lại, anh ta vẫn đi ra từ tòa nhà đó nhưng rất có khả năng trong khoảng thời gian này, anh ta đã trốn được giám sát của vệ tinh để tiến hành gây án.”
“Người này...!Tôi nhớ anh ta chỉ là một người mới thôi.

Chỉ mình anh ta có làm nổi chuyện này không?”
“Mặc dù rất khó tin nhưng theo tình hình trước mắt thì anh ta là người đáng ngờ nhất.

Hơn nữa, tôi nhớ nhóm Tăng Phong có sắp xếp 8 người cùng ngồi chung máy bay trực thăng với anh ta.

Thế nhưng anh ta thì vẫn sống còn 8 người đó thì đã chết, mọi người không thấy lạ sao?”
Nghe xong phân tích của người này, những người khác giật mình, lập tức nhận ra người mới này rất có khả năng gây án!.

Bình Luận (0)
Comment