[Mạt Thế] Tam Hồi

Chương 18

"Grào grào..." những con zombie chậm chập lao tới nơi có mùi hương cám dỗ của thức ăn, ngay lập tức, bọn chúng một một tầng khí đóng băng và vỡ vụn, chết không toàn thây.


Trong bán kính 1m, lớp lớp zombie nhào tới tìm chết đều bị đóng băng toàn bộ, sử dụng dị năng liên tục như vậy, nhưng Phù Hinh chưa bao giờ cảm thấy mệt. Lớp băng đó đang diễn tả cảm xúc lúc này của hắn, lạnh lẽo và âm trầm.


Lâm Nhã! Lâm Nhã! Lâm Nhã của hắn biến mất rồi!


Phù Hinh siết chặt mảnh giấy mà Lâm Nhã để lại trong căn phòng, những dòng chữ nguệch ngoạc như từng nhát dao đâm sâu vào trái tim của Phù Hinh.


"Cảm ơn thời gian qua cậu đã 'chiếu cố' tôi, cậu đúng là người bạn 'tốt nhất' mà tôi từng có. Mong rằng trong tương lai, tôi sẽ không bao giờ gặp lại cậu."


Lâm Nhã, cậu ấy chắc chắn là cố ý, vì Phù Hinh chưa bao giờ muốn bọn họ chỉ đơn thuần là bạn bè.


Tình nhân, người yêu...


Đó là những câu từ mà Phù Hinh luôn luôn mong muốn nhất.


Từ khi bên cạnh Lâm Nhã, hắn càng thêm tham lam, càng đòi hỏi, khao khát nhiều hơn, trở thành một người bạn thân... không thể thỏa mãn được điều mà hắn mong muốn.


Điên loạn cũng được, ích kỷ cũng được, Lâm Nhã... xin em hãy ở bên cạnh anh.


Trong lúc bất tỉnh, Phù Hinh đã mơ một giấc mộng thật đẹp, hắn mơ tới ngày đầu tiên gặp được người định mệnh của cuộc đời. Trước đó, Phù Hinh luôn luôn khinh thường tình yêu ủy mị buồn nôn, đặc biệt là loại tình yêu sét đánh mà người khác đồn đoán, tất cả mọi thứ trong mắt hắn chỉ là một trò hề giả tạo.


Nhưng Lâm Nhã đã đánh tan mọi nghi ngờ và dè bỉu trong hắn, một thứ tình cảm đáng lẽ ra không nên có lại xuất hiện trên người Phù Hinh. Đây liệu là trò đùa của ông trời, khi Lâm Nhã vĩnh viễn không yêu hắn?


Hắn biết hành động của bản thân đáng khinh thường cỡ nào, không phải trước đây hắn đều nở nụ cười chế giễu những kẻ đau khổ vì tình yêu sao? Vậy mà... bây giờ hắn lại biến thành bọn họ.


"Tôi nói này!" Dương Uất Sinh hổn hển thở gấp, lảo đảo đi về phía tên họ Dương bệnh thần kinh kia đang phóng băng kích sát mọi phía, y trừng mắt phẫn nộ "Đừng có lên cơn nữa được không? Làm ơn bớt diễn sâu giùm đi, mẹ nó bạn trai của mi có phải mất mạng đâu mà ngồi ở đó khóc than thảm thiết vậy hả? Không phải mi rất rảnh rỗi sao? Bây giờ thế giới đã thay đổi, chỉ cần mi mạnh lên thì xới tung từng mét đất tìm bạn trai mi chỉ là chuyện nhỏ. Đừng có ủy mị như đàn bà nữa!!!"


Ai nói sống trong Dương gia là hạnh phúc? Vì cái gì Dương Uất Sinh luôn bị gia chủ đưa đi dọn dẹp tàn cuộc của tên Phù Hinh thần kinh chứ? Sao cứ đùn đẩy công việc khó khăn cho y thế này?


Dương Uất Sinh buồn bực xoay tròn bàn chân vẽ hình lên đất, y có nên xuất giá sớm để rời khỏi thân phận Dương gia chết tiệt này không nhỉ? Bằng dị năng hệ Mộc của hắn muốn tìm tình lữ ở đâu mà không được.


Phù Hinh sững người, dần dần lấy lại bình tĩnh mà trầm tư suy nghĩ, bỗng nhiên ngẩng đầu lên trời cười to một tràng dài điên cuồng, Dương Uất Sinh e ngại lùi lùi mấy bước, trong lòng nguyền rủa tên chó đực này ngàn lần. Mẹ nó! Muốn dụ zombie tới đây tự tử sao? Tiết chế một chút không được hả?


Dương Uất Sinh bỗng cảm thấy đồng cảm với người tên Lâm Nhã kia, bị Phù Hinh chết tiệt này yêu thích chắc chắn không dễ chịu gì.


"Ngươi nói đúng, chỉ cần mạnh lên, không gì là không thể." Dương Phù Hinh nhếch môi tà ác nói, chỉ cần đứng đầu trên vạn người, ai còn có thể ngăn cản hắn và Lâm Nhã đến bên nhau?


Dù là tử thần cũng không thể!


Phù Hinh chắc chắn sẽ tìm ra Lâm Nhã, dù là zombie hay con người đều ổn cả.


"..." hình như Dương Uất Sinh đã nói một điều gì đó không nên nói ra...


----


Cơn đau truyền từ bụng lên khiến cho Đường Ôn Uyển giật mình tỉnh dậy, đầu óc mơ hồ chưa kịp thích ứng với ánh sáng.


"Ôn Uyển, cậu trong người cảm thấy thế nào? Có thoải mái không?" Hộ Quang vừa thấy Đường Ôn Uyển mở mắt thì mừng rỡ tiến lên, mang theo một cốc nước đưa cho Đường Ôn Uyển.


Đường Ôn Uyển gật đầu uống cạn cốc nước, gương mặt mê man dần trở nên tái nhợt "Tớ... tớ nhớ mình bất tỉnh khi vừa nuốt thứ gì đó... phải rồi, nhóm người của chúng ta đã bị tập kích, mọi người có ổn không?"


Hộ Quang thở dài buồn bã lắc đầu, trần thuật lại những chuyện đã xảy ra, kể cả mối quan hệ phức tạp của Lâm Nhã và chủ nhân nơi này. Đường Ôn Uyển mặc dù là hủ nữ, nhưng bây giờ cũng chẳng có tâm trạng để ship cặp hay tưởng tượng gì đó, trong lòng chỉ còn một mảng sầu não.


"Chúng ta phải làm sao bây giờ... tớ chẳng thể làm được chuyện gì cả, ngay cả dị năng cũng không có..." Đường Ôn Uyển tuyệt vọng khi nghĩ về tương lai, không chừng cô sẽ là người chết sớm nhất, thế giới trước kia vốn tàn nhẫn, bây giờ lại càng khốc liệt hơn.


"Tớ sẽ bảo vệ cậu, chúng ta phải cố gắng để sống sót." ánh mắt Hộ Quang đầy kiên định nói "Dị năng nào cũng phải có điểm yếu của nó, tớ không tin toàn bộ mọi người đều không thể đánh bại nổi tên Mạn Sanh kia."


"Tớ cảm thấy nghi ngờ về điều đó, tuy nhiên bây giờ chúng ta chẳng thể làm gì khác ngoài việc chờ đợi." Đường Ôn Uyển bình tĩnh nói, đáy mắt xuất hiện một tia lo lắng "Mong là Lâm Nhã không bị làm sao, Mạn Sanh kia quá đáng sợ và khó hiểu."


"Mau ra ngoài thôi, cậu nhớ đừng hành động tùy tiện, ở đây đều là người của Mạn Sanh."


"Ừm."

Bình Luận (0)
Comment