[Mạt Thế] Tam Hồi

Chương 31

"Trở về rồi?"


Lâm Nhã nhàn nhạt liếc mắt nhìn người đàn ông đứng trước cánh cửa, hắn lại 'ghen tị' nữa sao? Mặc dù chính hắn là người đã đồng ý cho cậu đi dạo bên ngoài một mình.


Đúng là một kẻ mâu thuẫn!


"Ừ." Lâm Nhã miễn cưỡng trả lời lại, cũng không tính nói thêm câu gì dư thừa "Tôi tìm được một thị trấn gần đây, có thể nơi đó sẽ có vật tư."


"Lâm Nhã muốn rủ tôi đi chung sao?" Mạn Sanh mỉm cười nhìn Lâm Nhã.


"Muốn đi hay không tùy cậu." Lâm Nhã lạnh mặt đáp.


"Chậc, đừng dễ nóng giận như vậy chứ!" Mạn Sanh quàng lấy vai cậu, đầy ái muội thủ thỉ bên tai "Tôi không thể để thú cưng của mình chạy rong mãi được, lỡ như Lâm Nhã trốn mất thì rất khó xử nha~~"


Lâm Nhã thầm chế giễu trong lòng, Mạn Sanh nói không sai, cậu chẳng khác nào thú cưng bên cạnh hắn ta, một chút cũng không có thứ gọi là nhân quyền.


Trái tim cứ hết lần này lại lần khác bị xẻo từng vết cắt, đau đớn và tổn thương không cách nào chữa lành được.


Ngồi trên xe cùng Mạn Sanh, Lâm Nhã hoàn toàn bất động, ngay cả một ánh mắt cũng không muốn dành cho hắn ta. Ngoại trừ khi Mạn Sanh bắt buộc hay đưa ra mệnh lệnh, cậu mới miễn cưỡng làm theo.


Đã vậy, tại sao hắn vẫn hứng thú với con người tẻ nhạt như cậu chứ?


Lâm Nhã cũng không hiểu nổi, kiểu quá khứ nào đã tạo nên con người man rợn như Mạn Sanh, hay chính vì nó đã là bản chất của hắn?


"Lâm Nhã có vẻ trầm tư, đang suy nghĩ chuyện gì vậy?" Mạn Sanh đột ngột lên tiếng hỏi, phá vỡ bầu không khí im lặng, u ám trong xe.


"Bình thường thôi." Lâm Nhã trả lời một cách nửa vời, vẻ mặt mệt mỏi thấy rõ.


"Nói dối không thú vị gì hết." Mạn Sanh bĩu môi nói, nhưng trong đôi mắt lại lấp lóe tia sáng không rõ tâm tư.


Xe từ từ dừng lại, Lâm Nhã nhận ra bọn họ đã tới thị trấn chứa vật tư.


Mặc dù nơi này Lâm Nhã chỉ chọn để đặt bẫy Mạn Sanh, nhưng nó thật sự có vật tư khá nhiều, và số lượng zombie cũng nhiều không kém.


Đương nhiên Lâm Nhã đã thanh lý bớt bọn chúng để có nhiều thời gian hơn.


"Là nơi này đúng không?" Mạn Sanh nhìn xung quanh quan sát rồi nhẹ nhàng hỏi.


"Đúng." Lâm Nhã bình thản trả lời, hoàn toàn không nhìn ra một chút dối trá hay âm mưu nào.


"Vậy, mời Lâm Nhã dẫn đường đi." Mạn Sanh lại treo nụ cười khiêu khích như thường lệ, đó là loại nụ cười mà Lâm Nhã chỉ nhìn thôi cũng muốn băm vằm hắn thành trăm mảnh.


Kiềm chế sát ý dưới đáy mắt, Lâm Nhã lặng lẽ đưa Mạn Sanh tới vị trí chứa vật tư. Trên đường đi xuất hiện vài chục zombie bao vây lấy họ, Mạn Sanh thoải mái phất tay, không dùng quá 2 độc trùng cũng đủ giết bọn chúng.


Đúng là... Dị năng và con người đều cùng một loại, thật khiến người khác ghê tởm. Lâm Nhã đã thầm nghĩ như vậy không biết bao nhiêu lần.


Khu trung tâm mua sắm chứa vật tư cao khoảng 7 tầng, Lâm Nhã dựa vào trí nhớ của mình lên tiếng "Có lẽ quán ăn sẽ ở tầng 2 hoặc tầng 3, kế đó là rạp chiếu phim. Tôi không thể dám chắc bên trong có zombie cấp cao hay không."


Ngụ ý trong câu nói của Lâm Nhã chính là, cậu gọi Mạn Sanh đi chung cũng vì bảo đảm an toàn và sai hắn bảo vệ cậu, không có lý do nào khác.


"Vậy sao? Được Lâm Nhã tin tưởng tôi thật sự rất vui." Mạn Sanh tiếp tục giở giọng điệu đùa bỡn nói chuyện với Lâm Nhã, khiến gương mặt của Lâm Nhã u ám đi vài phần.


Tin tưởng? Thật là chuyện hài tức cười đến buồn nôn mà!


Lâm Nhã hừ lạnh một tiếng, quay đầu bước đi mặc kệ bộ dạng cợt nhả của Mạn Sanh.


"Từ từ đã nào~" Mạn Sanh không chút nào đứng đắn quàng lấy vai Lâm Nhã, bất chấp gương mặt đã đen còn đen hơn của cậu.


Bình tĩnh, bình tĩnh nào!


Nếu không cậu không nhịn được mà giết hắn luôn mất.


Tới khi bàn tay của Mạn Sanh chạm tới nơi đó, Lâm Nhã âm trầm gằn giọng "Bỏ tay ra."


"Không thích." Mạn Sanh lập tức trả lời lại, khóe miệng cong thành vòng cung "Sao hả? Có phải tôi đã quá nuông chiều cậu nên cậu muốn từ chối sao? Đừng quên cậu là thú cưng của tôi, tôi muốn đánh hay làm tình với cậu bất cứ khi nào tôi thích. Lâm Nhã, cậu chẳng có quyền gì mà từ chối cả."


Vừa dứt lời, Mạn Sanh đẩy ngã Lâm Nhã trên bàn ăn, chén dĩa dao nĩa đều đổ xuống mặt đất. Một vài cái nĩa nhọn đâm vào lưng của Lâm Nhã, bất chấp máu chảy ra ướt đẫm cả sống lưng, cậu vẫn lãnh đạm nhìn thẳng vào Mạn Sanh.


"Muốn phản kháng?" Mạn Sanh chậm rãi cởi nuốt áo của người nằm dưới thân, tựa hồ muốn khiến Lâm Nhã phẫn nộ cực điểm.


Không có tiếng trả lời, Mạn Sanh cũng không vì sự lạnh nhạt của Lâm Nhã mà mất kiên nhẫn. Hắn ta rất hiểu biết cách khiến lửa giận của Lâm Nhã bộc phát mãnh liệt.


"Ngoan như vậy có phải tốt hơn không?" Mạn Sanh thành thục lột hết quần áo của hắn và Lâm Nhã, cẩn thận nhấm nháp làn da mềm mại trắng nõm không tì vết kia, tựa như một mỹ thực mê hoặc chết người.


Lâm Nhã vô hồn nhìn trần nhà, đôi mắt trống rỗng không một tia ánh sáng.


Khi nào ác mộng này mới chấm dứt đây...

Bình Luận (0)
Comment