[Mạt Thế] Tam Hồi

Chương 66

"Dương gia chủ bắt tớ phải trở về thành phố gấp, có khi là vì chuyện này..." Dương Điển Ức cực kỳ bất an, liệu Dương Khởi Niệm có gây sức ép với Lâm Nhã hay không.


"Tớ đi cùng cậu." Lâm Nhã mỉm cười trấn an "Tớ đã tiết kiệm rất nhiều tiền, dù chuẩn bị cho Mạt thế cũng không xài hết. Trước kia tớ đã tính đi du lịch khắp nơi để trải nghiệm một chút, hiện tại là thời điểm thích hợp. Ức Ức muốn đi cùng tớ không?"


Dương Điển Ức ngẩn người, bất chấp mọi ánh nhìn ôm chầm lấy Lâm Nhã "Đương nhiên rồi! Mặc kệ đám người Dương gia đó! Sao tớ phải quan tâm?"


"Hãy chụp thật nhiều ảnh kỷ niệm, chúng ta sẽ trở nên nổi tiếng đấy." Lâm Nhã nháy mắt đầy giảo hoạt.


"Ừm, bọn truyền thông khốn nạn dám bôi nhọ cậu. Chắc chắn mọi chuyện đều do Mạn Sanh gây ra!" Dương Điển Ức nhớ lại những gì đã xảy ra, trong lòng cực kỳ u ám.


"Không sao đâu, mọi chuyện đã qua rồi. Tớ sẽ không để chuyện này lặp lại lần nào nữa." Lâm Nhã mỉm cười tàn nhẫn "Tớ đã giết hắn một lần thì có thể giết thêm một lần nữa."


"Cậu tính giết hắn?" Dương Điển Ức hỏi.


"Mạt thế vẫn chưa xảy ra, nếu tớ giết người trong xã hội pháp quyền này thì sẽ phiền toái lắm, tớ chưa định làm tội phạm đâu." Lâm Nhã hừ lạnh một cái, cách duy nhất trừng trị tên thần kinh đó là không thèm quan tâm tới hắn ta. Nếu Lâm Nhã thật sự bị oán hận và sợ hãi xâm chiếm tâm trí, không phải đã vướng vào bẫy của Mạn Sanh như kiếp trước sao? Mạn Sanh muốn cậu nhớ mãi không quên, cậu càng không để ý tới hắn.


Những chuyện đã xảy ra, cứ cho là xui xẻo bị chó cắn một cái thôi.


Lần này, cậu sẽ không để tên thần kinh đó làm phân tâm hay khổ sở gì hết.


Mặc dù hơi khó khăn, nhưng khi có Dương Điển Ức ở bên cạnh, mọi chuyện đều dễ dàng hơn nhiều.


"A, tớ quên mất một chuyện!" Dương Điển Ức sực nhớ tới một việc "Khụ khụ, cậu còn nhớ lần đầu tiên chúng ta ấy ấy với nhau không? Hôm đó tớ đã tới quán bar để tìm một người, Dương gia trước kia từng hợp tác với hắn ta nên tớ đã tìm gặp thử thương lượng với hắn. Tổ chức của hắn chuyên buôn bán vũ khí trái phép và hàng nhập lậu, tớ nghĩ lúc Mạt thế ắt hẳn sẽ cần dùng tới... bởi vì dị năng Thôi miên không thể tùy tiện sử dụng được. Nhà kho cũng ở ngoại thành, chúng ta... tới đó lựa chọn được không?"


"Bây giờ mua thì hơi sớm, bất quá cũng không sao." Lâm Nhã gật đầu nói tiếp "Để tớ rút tiền từ ngân hàng, cậu cứ liên lạc với người bán đi."


Sau đó, cả hai đi tới quán bar mà Dương Điển Ức nhắc tới. Một tên bảo vệ gương mặt dữ tợn trừng mắt nhìn bọn họ, Dương Điển Ức bình thản rút danh thiếp màu đen "Tôi là khách hàng của ngài Từ, xin hãy dẫn đường."


Tên bảo vệ soi xét tờ danh thiếp hồi, sau đó liền liên lạc bằng tai nghe "Tạ Minh, mau tới, có khách hàng!"


Lâm Nhã cùng Dương Điển Ức đi dọc hành lang tối tăm, đằng sau căn phòng chứa rất nhiều súng đạn, dao kiếm mới toanh, so với game còn đầy đủ hơn.


Dương Điển Ức rất hăng hái, súng bắn tỉa, súng tầm gần, dao găm,... đều mua đầy đủ. Hiển nhiên người trả tiền là Lâm Nhã.


Cảm giác như cậu đang bao dưỡng Dương Điển Ức vậy...


"Tiền trao cháo múc." thanh niên tên Tạ Minh vẻ mặt cực kỳ hớn hở "Địa chỉ gửi hàng tôi đã biết, ngày mai sẽ giao ngay!"


"Cảm ơn." Lâm Nhã hơi nhếch môi mỉm cười, nhanh chóng lôi kéo tay Dương Điển Ức rời khỏi đó.


Lực tay của Lâm Nhã rất mạnh, khiến cho Dương Điển Ức có chút khó hiểu.


Nhã Nhã đang căng thẳng sao?


Mãi tới khi kéo Dương Điển Ức vào taxi, Lâm Nhã mời thở phào một hơi.


"Có chuyện gì vậy? Mặt cậu tái quá?" Dương Điển Ức lo lắng hỏi.


"Tớ đột nhiên nhớ ra một thứ đã quên mất." Lâm Nhã nhìn thẳng về phía Dương Điển Ức "Tớ đã gặp hắn ta, Tạ Minh."


"Kiếp trước hắn đã làm gì cậu sao?" Dương Điển Ức nghĩ tới người bán hàng vừa rồi, chẳng qua chỉ là một tên thuộc hạ bóng lộn mà thôi, đâu có gì đáng sợ?


"Cậu nhớ tới lần trước tớ nói cậu từng bị truy nã lúc Mạt thế không?" Lâm Nhã u sầu kể tiếp "Sau khi tớ giết Mạn Sanh, tớ đã cùng Cố Tinh Hải và mọi người đi tới thành phố An Bách. Vì lúc đó, tâm trạng của tớ đang suy sụp nghiêm trọng nên không nhớ rõ những gì xảy ra. Nhưng trên đường đi, tớ chắc chắn đã gặp Tạ Minh. Đoàn người của Tạ Minh và đoàn người của tớ vô tình cùng nghỉ chân tại một ngôi làng đổ nát, Hộ Quang có đi sang giao hảo vài câu... Đoàn người Tạ Minh đang làm nhiệm vụ đuổi bắt kẻ phản bội, tớ đã nhìn thấy... một thiếu niên mặt mày bẩn thỉu, bị trói chặt và canh chừng gắt gao. Tớ nghĩ... tớ nghĩ... người đó là cậu, Dương Điển Ức. Kiếp trước, chúng ta đã gặp nhau một lần."


"Tớ... tớ là thuộc hạ của Thịnh An Từ? Còn là kẻ phản bội?" Dương Điển Ức lắp bắp kinh hãi, cái quái gì mà hắn lại chui vào hang cọp thế này?


Càng kể ra, Lâm Nhã càng nhớ thêm nhiều thứ, vẻ mặt của cậu cực kì đặc sắc "Tạ Minh là một kẻ rất lắm chuyện, hắn đã khoe khoang về lão đại của mình. Thịnh An Từ đã thâu tóm toàn bộ thủ đô, trở thành căn cứ mạnh nhất chỉ đứng sau thành phố An Bách. Rất nhiều kẻ rất muốn làm tình nhân và tay sai cho hắn ta, ngay cả những thủ lĩnh ở các căn cứ khác cũng phải nể mặt hắn một phần. Còn cậu... bị Tạ Minh gọi là 'thằng đ* ch*', cậu cũng là tình nhân của Thịnh An Từ, hắn sử dụng dị năng của cậu để moi móc thông tin từ kẻ phản bội, hắn ta rất yêu thích và sủng nịch cậu. Nhưng cậu không những không biết ơn mà còn bỏ trốn, nên Thịnh An Từ đã ra lệnh truy nã để tìm kiếm cậu."


"..." Dương Điển Ức nghĩ tới gương mặt điển trai khốc soái của Thịnh An Từ, trong lòng cực kỳ khó tả.


Nội dung câu chuyện thật máu cún! Tuy rằng vẫn thua kém chuyện của Lâm Nhã, nhưng ... hắn phải đi làm tình nhân cho kẻ khác sao?


"Lâm Nhã, hãy tin tưởng tớ! Tớ tuyệt đối không có ý định ngoại tình, tuy rằng tên Thịnh An Từ rất bảnh trai, nhưng hắn ta không đẹp bằng cậu!" Dương Điển Ức vẻ mặt đầy khẩn thiết nhìn Lâm Nhã.


"..." đây không phải trọng điểm...

Bình Luận (0)
Comment