[Mạt Thế] Tam Hồi

Chương 76

Tiếng cửa phòng vang lên, Mạn Sanh bước xuống từ trên cầu thang.


Nhìn bộ dạng ăn bận nam tính hơn rất nhiều so với những ngày thường, Hà Long cùng đám thuộc hạ không nhịn được tò mò.


Hà Long dùng vẻ chân chó xam xáp tới "Lạc đại tỷ, hôm nay tỷ đi đâu mà ăn mặc thịnh soạn vậy?"


Mạn Sanh thờ ơ nhìn Hà Long, vẻ mặt không tình nguyện đáp lại "Nói cho thủ lĩnh biết là tôi đi cắt tóc, khoảng trưa nay sẽ về."


"Cắt tóc?" Hà Long kinh ngạc không thôi, phải nói rằng cậu chủ nhỏ này rất trân quý mái tóc dài nhuộm xanh rêu của mình để có thể sắm vai thành một cô gái thực thụ.


Thật sự mà nói... mái tóc đó rất hợp với gương mặt của Mạn Sanh, nếu cắt đi thì quá đáng tiếc!


Tâm trạng của Mạn Sanh lúc này vô cùng bức bối, hắn muốn làm thứ gì đó để thay đổi bản thân.


Bộ dạng của hắn lúc này... chẳng khác nào là một trò cười trước mặt Lâm Nhã.


Bước tới một tiệm cắt tóc tương đối sang trọng, Mạn Sanh nói với nhân viên "Cắt tóc ngắn lại cho tôi, còn kiểu gì thì tùy ý cô."


Nữ nhân viên có vẻ khá trẻ tuổi, cô dùng ánh mắt sáng rực rỡ khi nhìn thấy Mạn Sanh đi vào tiệm.


"Anh thật sự muốn cắt sao? Mái tóc này thật sự rất đẹp!" cô gái tỏ tỏ vẻ tiếc nuối.


"Đẹp để làm gì nếu Lâm Nhã không yêu thích chứ!" Mạn Sanh vô thức bật thốt lên vì buồn bực.


"Ồ... Anh vừa bị thất tình sao? Là con gái hay con trai? Hẳn là con trai đúng không?" cô gái ngay lập tức bật auto chế độ 'bà tám' lên.


Mạn Sanh trừng mắt nhìn kẻ nhiều chuyện kia, giọng nói cực kỳ mất kiên nhẫn "Cô im đi được không? Tôi chỉ tới đây cắt tóc chứ không phải tám nhảm!"


"Được rồi! Bên tiệm chúng tôi có tư vấn miễn phí cho quý khách kiểu tóc phù hợp nhất, anh hãy bước vào phòng bên cạnh." cô gái lập tức nở nụ cười chuyên nghiệp.


Mạn Sanh hít sâu một hơi, hắn vốn không phải là một người điềm tĩnh, nhưng cũng không thể vì chuyện cỏn con như vậy mà gây sự được.


Xui xẻo thay, người tư vấn làm tóc cho Mạn Sanh vẫn là cô gái nhiều chuyện ban nãy.


"Tôi là Hạ Quỳnh Ly, người sẽ giúp anh tư vấn làm tóc." Quỳnh Ly mỉm cười thích thú trước bộ dạng nghiến răng nghiến lợi của Mạn Sanh, không hiểu sao lại cảm thấy vị khách hàng này đáng yêu lạ thường a!


Quỳnh Ly mở trang tạp chí các mẫu tóc, bắt đầu đánh giá "Gương mặt của anh khá dài, anh nên chọn các kiểu tóc cổ điển và cân đối một chút. Undercut và vuốt ngược ra đằng sau khá được ưa chuộng hiện nay, nhưng tôi nghĩ anh cắt dài ngang gáy sẽ hợp hơn. Sau đó anh sẽ uốn phồng cho mái tóc bồng bềnh hơn. Làn da của anh khá sáng, màu tóc xanh rêu hiện tại cũng thích hợp, nhưng nếu anh muốn thay đổi phong cách, chúng tôi có thể nhuộm cho anh màu đỏ rượu vang hoặc rêu khói."


Quỳnh Ly lại liếc nhìn Mạn Sanh một lần nữa, dù nói thế nào, cô vẫn cảm thấy mái tóc hiện tại của khách hàng là đẹp nhất, thân là một người yêu cái đẹp, cô một lần nữa khuyên nhủ Mạn Sanh "Anh nên nghĩ lại đi, nếu người anh thầm mến thật sự là con trai, chắc chắn sẽ yêu thích bộ dạng này của anh đó!"


"Sao cô lại nghĩ vậy?" ánh mắt của Mạn Sanh cực kỳ ảm đảm "Cậu ấy đã chán ghét tôi cỡ nào, dù tôi có thay đổi cỡ nào cũng vô ích thôi..."


Quỳnh Ly cẩn thận suy nghĩ lại, một người chán ghét ai đó cực điểm, chỉ có thể là vì kẻ đó đã phạm vào sai lầm không thể tha thứ được, nếu như vậy, quả thật ngoại hình không phải yếu tố quyết định.


"Hẳn là vì... phương thức anh theo đuổi có chút sai lầm?" Quỳnh Ly đoán mò.


"Không đâu, cậu ấy ghê tởm xuất thân của tôi..." Mạn Sanh nhớ tới sự kiện trong quá khứ, ngày mà hắn thoát khỏi địa ngục do Mạn Phong Nghiêm tạo ra.


"Xuất thân tuy quan trọng, nhưng chỉ cần anh theo đuổi đúng cách, chắc chắn sẽ thành công!" Quỳnh Ly quả quyết nói "Anh chưa từng nghe câu 'Càng nỗ lực càng thành công, càng kiên trì càng may mắn' sao? Dù thất bại nhiều lần, chỉ cần anh kiên trì theo đuổi, chắc chắn sẽ lấy được tình yêu của đối phương!"


"May mắn... Tôi không nghĩ cuộc đời tôi có chứa đựng từ đó đâu..." Mạn Sanh không tin đáp.


"Hừ! Suy nghĩ thiển cẩn! Nếu anh không may mắn, anh sẽ không gặp được 'chuyên gia mai mối' như tôi. Nếu anh không may mắn, anh nghĩ mình sẽ gặp được người anh yêu thương say đắm sao?"


Nhìn bộ dạng ngẩn người của Mạn Sanh, Quỳnh Ly biết hắn đã bị cô thuyết phục rồi.


"Phật nói 500 lần ngoảng mặt nhìn nhau kiếp trước, mới đổi được một duyên gặp gỡ đời này. Vì vậy, mọi thứ mà anh đang có đều vô cùng đáng giá, dù là hạnh phúc hay đau khổ. Gặp người mình yêu không dễ dàng, anh cứ như vậy mà bỏ cuộc sao?" Quỳnh Ly nói ra một câu đầy triết lý, tựa như lời nói đó cô đã thuộc nằm lòng từ lâu.


"Ai... ai nói là tôi bỏ cuộc chứ? Tôi chưa từng từ bỏ theo đuổi Lâm Nhã!" Mạn Sanh tức tối phản bác.


"Hửm, vậy việc đầu tiên của anh không phải cắt tóc... mà là thay đổi quan niệm của mình. Anh hãy tự hỏi mình xem, anh đã theo đuổi người ấy đúng cách hay chưa?" Quỳnh Ly mỉm cười nói tiếp.


"Đúng cách..." Mạn Sanh ngẩn người, từ trước tới giờ... hắn luôn dùng sự điên cuồng và độc chiếm của mình để giành lấy mọi thứ, điều đó là sai sao?


"Cứ kể lại cho tôi đi chàng trai, tôi sẽ không chế giễu hay chán ghét anh. Nói cho anh biết, tôi đã ghép cặp không biết bao nhiêu đôi tình nhân và vợ chồng rồi, mặc dù đó chỉ là nghề phụ, nhưng tôi rất có duyên với thiên thần cupid a~" Quỳnh Ly nháy mắt nói.


"Vì sao cô lại giúp tôi, cô còn chưa biết tôi là loại người thế nào. Lỡ như tôi là một tên tội phạm hay sát nhân thì sao?" Mạn Sanh nhìn thẳng vào đôi mắt cô gái kia.


"À, lý do cũng đơn giản thôi, tôi thích mái tóc của anh. Yêu cầu của tôi rất đơn giản, hãy giữ nguyên mái tóc đó... hì hì, nếu anh có thể mặc sườn xám để tôi ngắm nữa thì càng tốt. Nó chắc chắn sẽ rất hợp với anh!" Quỳnh Ly tùy ý nhún vai đáp.


Sườn xám sao?


Mạn Sanh suy nghĩ một chút, chẳng có vấn đề gì, trước đó hắn đã mặc đồ nữ tận mấy năm rồi nên sườn xám cũng không ghê gớm lắm.

Bình Luận (0)
Comment