Mạt Thế Tôi Dựa Vào Bạn Trai Để Làm Giàu

Chương 1


Buổi trưa, bầu trời trong xanh và mặt trời lên cao.
Trong dòng sông nhỏ cạnh khu vực sinh sống của Nhân Nguyên, Hứa Kình không vùng vẫy mà trôi nổi trong nước, hắn hé mắt xuyên qua màn nước nhìn ánh mặt trời chói chang, trong miệng tai mắt và mũi đều chứa đầy nước.

Hắn đã không còn bao nhiêu ý thức.
Trong tầm nhìn vô hồn ấy, có một bóng người đang bơi nhanh đến bên cạnh hắn, từ phía sau lưng ôm lấy nhấc bổng hắn lên để mũi và miệng của hắn lộ ra khỏi mặt nước.
Hắn gian nan cúi đầu xuống, chỉ có thể nhìn thấy một đôi tay của nam nhân với khớp xương thon dài, trầm ổn hữu lực.
Hứa Kình yếu ớt dựa vào trong ngực của nam nhân không nhúc nhích, vẫn ở trạng thái nửa tỉnh nửa mê.

So với những người chết đuối khác, hắn vẫn duy trì được một chút thanh tỉnh.
Trên bờ đột nhiên có người lớn tiếng la to.
"Kia rồi kia rồi! Đứa nhỏ ở chỗ đó, tôi thấy rồi!"
"Nhanh! Đi xuống cứu người!"
"Phù Phù" vài tiếng, có mấy bóng người lập tức nhảy xuống nước, tranh nhau bơi về phía Hứa Kình.
Hứa Kình bị người khác kéo giữ chặt cánh tay, từ dưới nách nâng lên, yếu ớt được mang theo hướng bờ bơi qua.

Hắn lúc này nghiêng người mới nhìn thấy rõ người nam nhân vừa ra tay cứu hắn.
Lông mi của người đàn ông thật dài giống như thực vật thủy sinh trong nước, mí mắt khép hờ, mơ hồ thấy không rõ thần sắc.

Hứa Kình nhanh chóng được đưa lên bờ, nhưng người đàn ông vẫn còn ở trong nước, dần dần khuất khỏi tầm nhìn của Hứa Kình.
Hứa Kình cố gắng quay đầu lại nhìn anh ta, nhưng làm thế nào cũng không thể quay đầu nhìn được.
"Nguy rồi, không còn thở!" Một người đàn ông lo lắng hét lên.
Sau đó Hứa Kình bị lật úp, bụng đặt trên đầu gối, đầu rũ xuống, lưng bị một bàn tay thô ráp mạnh mẽ đè ép.
"Khụ khụ khụ!" Nước sông từ trong miệng và mũi của Hứa Kình tuôn ra, làm cho linh hồn và thể xác của hắn như hòa nhập vào nhau, vô số âm thanh truyền vào tai hắn rồi biến mất, Hứa Kình mất đi chút ý thức cuối cùng liền lâm vào hôn mê.
Một giấc mơ thật dài bao trùm lấy Hứa Kình.
Một vụ tai nạn xe hơi xảy ra vô cùng thương tâm, một đứa trẻ sơ sinh, một cặp vợ chồng cãi vã, đứa em của đứa trẻ được sinh ra.

Từng cảnh tượng nhanh chóng hiện lên tua nhanh như một vở kịch câm, về sau đứa trẻ dần trưởng thành vẫn như cũ đờ đẫn, ít phản ứng với người khác, dưới sự chủ trì của ông nội đứa trẻ, đứa trẻ được gửi đến nhà dì ở nông thôn để nuôi dưỡng.
Hứa Kình không biết mình đã ngủ bao lâu, hắn bị đánh thức bởi tiếng khóc chói tai, kèm theo đó còn có tiếng mắng chửi.
Hứa Kình bị từng đợt tiếng khóc này làm ầm ĩ đến đau đầu, chậm rãi tỉnh dậy tìm dép dưới gầm giường tối tăm, hắn mò mẫm hồi lâu, cuối cùng cũng tìm được một đôi dép đơn giản được buộc bằng đế giày cùng với mảnh vải.
Hắn mang dép bước chầm chậm hướng ngoài phòng, bên ngoài trời đã tối, trên bầu trời xanh thẫm còn lác đác vài ngôi sao.
Sau khi ra khỏi phòng gạch, bên ngoài là một sân phơi thóc, Quách Anh Trinh đang đuổi đánh cậu con trai út Lương Tiểu Bảo của mình trên sân phơi thóc.
"Ta cho ngươi nghịch ngợm! Ta cho ngươi không nghe lời! Ta cho ngươi cõng người xuống sông bơi lội!" Quách Anh Trinh vừa mắng vừa thở hổn hển, trong tay roi tre bay múa theo gió, đuổi theo bóng dáng Lương Tiểu Bảo ở phía trước đánh.

Lương Tiểu Bảo trốn hết đầu này đến đầu kia, nhưng vẫn không thể thoát khỏi chiếc roi tre trong tay Quách Anh Trinh.

Hắn gào khóc, khóc nức nở đến mức vùng da quanh mắt sưng tấy đỏ bừng.
Quách Anh Trinh dồn hắn vào góc tường, một tay chống nạnh quát hỏi: "Nói! Có dám xuống sông nữa hay không?"
Lương Tiểu Bảo ôm đầu nhận sai, "Không dám nữa--! Ô!"
Quách Anh Trinh roi tre trong tay vẫn không dừng lại "Ta cho ngươi trốn học! Cho ngươi không làm bài tập về nhà? Cho ngươi còn dám nghịch ngợm hay không?"
Nàng đã dồn nén tức giận từ lâu, mỗi một lần cây roi hạ xuống đều mang theo sự giận dữ hỏi.
Lương Tiểu Bảo hai tay ôm đầu trốn tránh, cổ họng khóc khàn cả tiếng.

Quách Anh Trinh vốn chưa tan cơn tức giận, thấy hắn khẽ khom lưng bỏ chạy, không khỏi làm cơn tức giận tăng vọt, sải bước đi nhanh muốn đem con trai bắt trở về.
Hứa Kình vừa vặn từ trong phòng gạch đi ra, trước mặt đụng phải Lương Tiểu Bảo.
Lương Tiểu Bảo bước nhanh xoay người nấp sau lưng Hứa Kình, Quách Anh Trinh bổ nhào vào khoảng không, thấy Hứa Kình tự mình bước ra, hai mắt nàng kinh ngạc mở to, bàn tay dừng lại một chút, "Tiểu Hòa?"
Nàng không quan tâm đến Lương Tiểu Bảo nữa, thay vào đó nàng vươn tay kéo Hứa Kình, sờ tới đầu hắn, không thấy nóng nữa thì thở phào nhẹ nhõm vỗ nhẹ lên vai hắn, "Không còn nóng nữa."
Quách Anh Trinh kéo Hứa Kình ngồi xuống chiếc ghế tre nhỏ dưới mái hiên, sau đó quay đầu trừng mắt nhìn Lương Tiểu Bảo, "Nếu còn không nghe lời, ta như thế nào để ba ngươi trừng trị ngươi!"
Lương Tiểu Bảo ngồi xổm dưới mái hiên lau nước mắt, trên thân đều là vết bầm tím sưng tấy.
Một lúc sau, chủ nhà Lương Quốc Đào đã trở về, liếc mắt nhìn đứa con trai vẫn còn đang khóc, không nói gì, rửa tay chân sạch sẽ rồi vào nhà.
Trời tối dần, muỗi bay vù vù như mây đen kéo đến, làm người ta thật khó chịu.

Quách Anh Trinh nhanh chóng đốt cây ngải cứu đuổi muỗi, làm cho dưới mái hiên đều là mùi ngải cứu.
"Mẹ ơi, bữa tối xong rồi." Con gái của Quách Anh Trinh Lương Nhị Muội ở trong bếp gọi.
Ngay sau đó, những người còn lại trong gia đình ra khỏi phòng và ngồi xuống bàn ăn ở hành lang.
Trên bàn cơm một ngọn đèn dầu được thắp lên, nó phát sáng lờ mờ.
Trên chiếc bàn gỗ cũ bày bữa cơm tối nay, cơm nguyên cám, lá khoai lang xào, cà tím xào, bí đao luộc, muối ớt cay, một chút thức ăn mặn cũng không thấy.
Lương Nhị Muội nhanh nhẹn dọn cơm, mỗi người một bát, đến phiên Hứa Kình chỉ có nửa bát.

Hắn nhìn thoáng qua, đợi những người khác bưng bát lên, cũng bưng bát theo, im lặng mà bắt đầu ăn.
Lương Tiểu Bảo miễn cưỡng đứng ở một bên, trên khuôn mặt ngăm đen hiện lên từng giọt nước mắt.
Quách Anh Trinh nhìn thấy bộ dạng nhi tử liền tức giận, đặt mạnh đôi đũa lên bàn "Bang", lông mày dựng ngược, "Vừa mới ăn măng xào thịt còn chưa đủ sao?"
Lương Quốc Đào liếc mắt nhìn nhi tử một cái, lạnh nhạt nói: "Không muốn ăn thì đi về phòng."
Nghe cha mẹ lên tiếng, Lương Tiểu Bảo không dám nhúc nhích, ủy khuất mà ngồi xuống, bưng bát cơm lên.
Lương Quốc Đào nhìn trên bàn cơm như nhìn không thấy sự tồn tại của Hứa Kình, đối với Quách Anh Trinh nói: "A Trinh, hai ngày nay ngươi nên nhìn Tiểu Hòa nhiều hơn, đừng để hắn chạy lung tung."
Hứa Kình ở kiếp này gọi là Hứa Thịnh Hòa, chính là một đứa trẻ đáng thương được gửi đến nhà dì ở nông thôn nuôi dưỡng.

"Ta đã biết." Quách Anh Trinh gật đầu.
Lương Tiểu Bảo thấy những người lớn trong nhà đang bảo vệ cho tên ngốc này, trong lòng càng không phục.
Nếu không có tên ngốc này cùng hắn xuống sông bơi lội, hắn căn bản sẽ không bị bắt, càng sẽ không bị đánh một trận như vậy.

Nghĩ đến đây, hắn thừa dịp người lớn không chú ý, hung hăng trừng mắt nhìn Húa Kình một cái.
Quách Anh Trinh ánh mắt thoáng nhìn qua, không khỏi tức giận.

"Ngươi nhìn chằm chằm cái gì? Với đôi mắt này mà còn nhìn chằm chằm vào người khác?"
Lương Tiểu Bảo lầu bầu trong miệng, thế nhưng hắn luôn sợ Quách Anh Trinh, không dám đáp lời, ủy khuất mà cúi đầu ăn cơm.
Hứa Kình im lặng trong suốt quá trình ăn cơm, như ngày thường không gắp nhiều thức ăn, không ai có thể nhìn ra sự khác thường của hắn.
Khi mọi người đặt bát đũa xuống, Hứa Kình cũng đặt bát đũa xuống theo, yên lặng ngồi một lúc rồi trở về phòng mình.
Phòng của hắn nằm đối diện sân phơi thóc hơi chéo với phòng bếp, trước đây là phòng để dụng cụ, sau khi hắn đến thì được sử dụng để làm phòng riêng cho hắn.
Cửa sổ trong căn phòng này rất nhỏ, quanh năm tối tăm không nhìn thấy năm ngón tay, giữa căn phòng gạch bùn có một chiếc giường gỗ được kê bởi hai chiếc ghế dài trên đó là vài tấm ván mỏng, trên chiếc giường được đặt một cái chiếu được đệm bằng rơm cùng một tấm đệm giường bẩn rách nát, tỏa ra mùi ẩm mốc.
Hứa Kình leo lên giường, ở trên giường ngẩn người một lát, đột nhiên lên tiếng: "Người canh gác."
Một khối lập phương với ánh sáng huỳnh quang mờ nhạt lặng lẽ xuất hiện trong không trung.

Khối lập phương này có kích thước bằng lòng bàn tay của một người đàn ông trưởng thành, một mặt là vỏ kim loại màu vàng nhạt và mặt kia là màn hình, tương tự như chiếc điện thoại di động của Hứa Kình ở kiếp trước.
Đây là hình dáng của người canh gác.
Sau khi nhìn thấy sự xuất hiện của máy móc nhỏ này, Hứa Kình nói nhỏ: "Mở ra cảnh báo.

Có người tới gần trong vòng năm mét cảnh báo."
Người cảnh báo "O o ong" một tiếng, màn hình hiển thị cảnh báo đã được mở ra.
Hứa Kình không biết thứ này là gì và xuất hiện từ khi nào, lúc buổi chiều tỉnh dậy, hắn nhìn đi nhìn lại rất lâu, cuối cùng phát hiện ra một ít chức năng, chức năng cảnh báo là một trong số đó.
Sau khi mò mẫm một hồi, với thân thể non nớt hiện tại của Hứa Kình không nhịn được liền mệt mỏi, nói: "Kết thúc cảnh báo." Sau khi hệ thống tối lại, hắn nặng nề thiếp đi.
Ngày hôm sau Hứa Kình bị người khác đánh thức, người tới thật thô lỗ, dùng tay hung hăng nhéo Hứa Kình một cái, "Tiểu ngốc tử, còn không rời giường ăn cơm?"
Hứa Kình thân thể bủn rủn, không tránh khỏi móng vuốt, ngay lập tức cảm nhận đau đớn theo cánh tay xông thẳng lên não, làm cơn buồn ngủ liền biến mất.

Hắn gạt tay Lương Nhị Muội ra, cau mày nói: "Ngươi nhéo ta làm gì?"
"Nhéo ngươi liền nhéo ngươi..

A!" Lương Nhị Muội liền ngẩn ra, đứa ngốc này đến nhà nàng lâu như vậy, nàng cũng là lần đầu tiên nghe ngốc tử nói một câu dài như vậy, "Ngươi, ngươi có thể nói chuyện?"

Hứa Kình liếc nàng một cái, di chuyển thân thể, từ từ cách xa nàng một chút rời giường đi dép vào.
Căn phòng tối tăm, cả hai không thể nhìn thấy biểu cảm của nhau.
Sau khi Lương Nhị Muội đi theo Hứa Kình ra khỏi phòng, tám giờ sáng ánh nắng mặt trời chói chang, Lương Nhị Muội mới phát hiện người trước mặt trên khuôn mặt không có chút ngờ nghệch nào, cặp mắt đen trắng rõ ràng linh động nhìn sang, còn mang theo một khí chất không thể giải thích được.
Lương Nhị Muội không rảnh tìm phiền toái với Hứa Kình, liền xoay người chạy đến bàn ăn ở dưới mái hiên.
Nhìn thấy dáng vẻ hoảng sợ của cô, Quách Anh Trinh cũng giật mình, "Nhị Muội, làm sao vậy?"
"Mẹ, ba!" Lương Nhị Muội trợn to hai mắt, nuốt nước bọt, "Tiểu ngốc tử không ngốc!"
"Hả?" Quách Anh Trinh quay đầu liếc nhìn chồng mình một cái, không hiểu lắm ý tứ trong lời nói của con gái.
Lương Quốc Đào để xuống bát đĩa vừa đem ra khỏi bếp, nói: "Ta đi xem."
Hứa Kình mang tạm đôi dép lê đi tới, vẻ mặt bình tĩnh.
"Tiểu Hòa?" Lương Quốc Đào kêu một tiếng.
Hứa Kình cùng hắn chào hỏi: "Bác dượng."
Lương Quốc Đào cũng sửng sốt, hắn đưa tay sờ trán Hứa Kình, ngập ngừng hỏi: "Thật sự tỉnh rồi? Trong người có chỗ nào không thoải mái không?"
Hứa Kình trả lời, "Tỉnh lại rồi, không có nơi nào không thoải mái cả."
Quách Anh Trinh hiểu ra rằng, cháu ngoại trai của mình thực sự không ngốc, nếu hắn không như bình thường, thì làm sao hắn có thể biết được người khác đang nói cái gì?
Cả nhà nhìn nhau, trong lòng không rõ là tư vị gì.
Đứa ngốc này sinh sống ở đây, nhà hắn mỗi tháng cấp cho Lương Quốc Đào 40 cân lương thực và 10 đồng tiền, đem hắn gửi ở đây để nuôi.

Hiện tại hắn đột nhiên chuyển biến tốt hơn, không biết liệu số tiền này về sau còn có thể hay không là của nhà họ.
Lương Quốc Đào là chủ gia đình, hắn đỡ vai Hứa Kình ngồi xuống vị trí cũ, liếc nhìn vợ hắn một cái, "Ăn cơm trước đi, ăn xong ta sẽ đưa Tiểu Hào đến trạm y tế kiểm tra như thế nào."
Mọi người ngồi vào chỗ, Quách Anh Trinh liếc mắt nhìn cơm trên bàn, vươn tay đem trứng hấp đặt ở giữa, dùng thìa múc một muỗng lớn cho Hứa Kình, rồi gắp cho hắn vài đũa cà tím và bí đao, "Tiểu Hòa ăn nhiều một chút."
Khi Lương Tiểu Bảo nhìn mẹ gắp thức ăn cho Hứa Kình, trong lòng không vui, miệng bĩu một cái, dùng đũa khều cơm hạt thô trộn với khoai lang đỏ trong chén, câu được câu không đưa cơm vào miệng, cứ không chịu an ổn mà ăn cơm.
Cháu ngoại trai đột nhiên không còn ngốc nữa, Quách Anh Trinh nhớ đến trước kia cách gia đình mình đối xử với hắn, trong lòng không yên tâm, cảm thấy không thoải mái.
Nàng liếc mắt nhìn con trai út đang nghịch cơm trong chén, tiếp đó nhớ đứa con trai út đi bơi sông mới khiến đứa cháu ngốc của nàng làm theo, cuối cùng đại nạn không chết cả người cũng tỉnh lại, trong lòng không khỏi lo lắng.
Nàng gõ đầu đũa vào tay đứa con trai út của mình, quát lên: "Có phải hay không cho ngươi ăn nhiều quá không? Còn dám nghịch cơm?"
Lương Tiểu Bảo bị đánh đến co người lại, miệng mếu máo, nước mắt lặng lẽ từ vành mắt rơi xuống.
Bà nội Lương Tiểu Bảo là Lý Ngân Tú nhìn bộ dáng ủy khuất của đứa cháu trai nhỏ, bà vươn tay ra múc một miếng trứng hấp cho hắn, ra hiệu cho hắn đừng ồn ào.
Hôm nay mọi trọng tâm của nhà họ Lương đều hoàn toàn đặt ở trên người Hứa Kình, hắn vẫn như cũ trầm mặc, hạ thấp sự hiện diện của mình.
Sau bữa sáng, Lương Quốc Đào đưa Hứa Kình lên khu sinh hoạt của trạm y tế.
Khu sinh tồn Nhân Nguyên chỉ là một khu vực sinh tồn nhỏ, trong khu sinh tồn hơn 400 hộ gia đình chỉ dựa vào một trung tâm y tế như vậy.

So với bác sĩ lớn tuổi học linh tinh mà không giỏi, chỉ có thể khám những bệnh cảm sốt bình thường, bác sĩ trẻ tuổi mới vào trạm y tế vẫn có chút tài năng, mọi người tương đối tín nhiệm hắn.
Đứa cháu ngoại nhà họ Lương từ khi sinh ra trí tuệ có chút khiếm khuyết, nay bỗng nhiên trở nên thông suốt, bác sĩ nghe xong cũng rất kinh ngạc, lại xem xét đồng tử Hứa Kình, thật sự không nhìn ra gì, hắn đành nói với Lương Quốc Đào: "Có một số trường hợp là như vậy.

Khi còn nhỏ thần kinh không phát triển tốt, nhưng thực tế thì lại có ý thức, nhưng không thể diễn đạt được, một khi bị kích thích mạnh mẽ làm thông suốt nơi nào đó, sẽ đột nhiên trở nên thông minh."
"Vậy hiện tại hắn hoàn toàn khỏe chứ?"
Vị bác sĩ lắc đầu, "Cái này phải đến bệnh viện lớn để kiểm tra, chúng ta ở đây không có thể thiết bị để kiểm tra."
Lương Quốc Đào hỏi: "Liệu hắn có thể trở nên ngu ngốc nữa không?"

"Điều này khó xảy ra, nhưng mà đứa trẻ có chút suy dinh dưỡng, tốt hơn khi trở về ngươi nên cho nó ăn thêm nhiều chút trứng gà, để hắn bổ sung thêm dinh dưỡng, thúc đẩy sự phát triển của não bộ."
Lương Quốc Đào đáp một tiếng, mang theo Hứa Kình trở về.
Hắn còn phải đi trong ruộng làm việc, đem Hứa Kình về đến nhà, liền vội vàng mang theo công cụ rời đi.
Ở nhà chỉ có một mình Lý Ngân Tú, bà đang ở sân phơi thóc đập những quả đậu đã phơi khô, làm quả đậu lốp bốp nứt ra rơi xuống đất, nhìn những hạt đậu lăn ở dưới đất, hạt nào cũng tròn vo thì rất hài lòng.

Nhìn thấy Hứa Kình, bà bảo Hứa Kình đem ghế dài qua ngồi dưới mái hiên, đưa cho anh ta một bọc đậu khô đã được đập qua nhưng vẫn còn sót lại yêu cầu hắn nhặt đậu ra.
Hứa Kình chậm rãi nhặt hạt đậu, hạt đậu khô lần lượt rơi vào trong bát sứ, chậm rãi cũng được nửa bát.
"Bà nội!" Lương Tiểu Bảo chạy nhanh dọc theo con đường bên ngoài sân phơi thóc, trên tay còn cầm lấy cái gì đó, hắn từ xa vui mừng gọi to: "Bà nội, người xem ta mang về cái gì?
Lý Ngân Tú đứng lên, nắn bóp cái eo đau nhức của mình, bàn tay lớn thô ráp nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Lương Tiểu Bảo, một quả hình tròn bằng nắm tay trẻ con có màu xanh lá hiện ra," Ta nhìn xem, quả quýt? "
" Này, cho bà ăn.

"
Lý Ngân Tú sắc mặt không vui," Ngươi lấy đâu ra quả quýt, không phải đã nói không được hái đồ bên ngoài sao? "
Bên ngoài đồ vật này nọ đều không thể ăn được, nếu ăn mà bị bệnh thì làm sao bây giờ?
" Không phải hái ở bên ngoài, là do chú Tuấn Hoa đưa cho cháu, nhà chú ấy trồng trong ruộng rất an toàn, cây quýt năm nay đã kết quả rồi! "
Lúc này nếp nhăn trên mặt Lý Ngân Tú mới giãn ra, sờ đầu đứa cháu trai," Bà nội sợ chua, bà nội không ăn, cháu ăn đi.

"
" Vậy cháu đặt ở đây trước, đợi chút nữa ba mẹ trở về chúng ta cùng nhau ăn.

"Lương Tiểu Bảo đem quả quýt nhét vào tay Lý Ngân Tú, xoay người đi ra ngoài," Bà nội, cháu đi ra ngoài chơi.

"
Hứa Kình đứng lên, đi theo sau Lương Tiểu Bảo, đôi mắt đen trắng rõ ràng nhìn chằm chằm Lý Ngân Tú," Bà nội, cháu cũng muốn đi chơi.

"
Lý Ngân Tú cầm quả quýt, chuẩn bị bỏ vào trong phòng, nghe Hứa Kình nói như vậy liền vẫy tay," Đi đi, đừng đến gần sông.

Tiểu Bảo nhớ canh chừng Tiểu Hạo, không được để anh họ chơi dưới nước.

"
Lương Tiểu Bảo nhớ tới đồng bọn đang chờ ở bên ngoài, nghe bà nội căn dặn, lập tức nói:" Cháu biết rồi, cháu sẽ không để hắn đến gần sông."
Nói xong Lương Tiểu Bảo nhảy nhót chạy nhanh ra ngoài, Hứa Kình vội vàng đi theo phía sau.

Hắn đáp lại lời Lý Ngân Tú, nhưng vừa chạy ra khỏi cửa hắn liền chạy nhanh hơn, không để ý đến Hứa Kình phía sau.
Hứa Kình đi theo hắn chạy ra khỏi tầm mắt của Lý Ngân Tú, dừng lại bước chân, rẽ chỗ ngoặt hướng phía sông mà đi, hắn trong lòng đang nghĩ đến người đàn ông đã cứu hắn trên sông..

Bình Luận (0)
Comment