Mạt Thế Tôi Dựa Vào Bạn Trai Để Làm Giàu

Chương 26


Hứa Kình khi còn nhỏ đã được đưa đi khỏi nhà này, sau khi nhớ lại ký ức kiếp trước thì ký ức lúc còn nhỏ cũng ùa về trong tâm trí.
Trước mặt hắn là ông nội tên Hứa Kỳ Minh, là người đã mạnh mẽ yêu cầu cha mẹ hắn ở kiếp này đưa hắn về nông thôn nuôi dưỡng.
Hắn nhìn Hứa Kỳ Minh gọi, "Ông nội."
"Này, Thịnh Hòa cháu đến đây lúc nào?"
Hứa Kình lắc đầu, "Cháu không nhớ rõ thời gian."
Hứa Kỳ Minh không bận tâm mà mỉm cười vươn tay sờ đầu hắn, kêu hai đứa trẻ đang tò mò ở phía sau lại gần, nói với Hứa Kình: "Tiểu Hòa, đây là Thịnh Tường cùng Thịnh Nông hai đứa là em trai của cháu, đã nhiều năm không gặp cháu còn nhớ không? Thịnh Tường, Thịnh Nông, mau gọi cho anh trai."
Hứa Thịnh Tường là con trai độc nhất của bác cả, còn Hứa Thịnh Nông mới là em trai ruột của hắn.
Hứa Thịnh Tường cùng Hứa Thịnh Nông không muốn gọi, Hứa Kình cũng không nói gì, bởi vì hắn đến đây không phải là để cầu hòa hay nhờ cậy cái gì.
Nhìn thấy bộ dạng của Hứa Kình như vậy, Hứa Kỳ Minh duỗi tay đẩy Hứa Thịnh Tường và Hứa Thịnh Nông ra hiệu cho bọn họ đi lên lầu, nói với Hứa Kình: "Em trai cháu muốn đi làm bài tập, lát nữa sẽ để bọn họ cùng chơi với cháu sau."
Hứa Kình hỏi: "Bọn họ vẫn chưa được nghỉ đông sao?"
"Đúng vậy, em cháu đang học lớp bổ túc ở bên ngoài.

Hai đứa em của cháu thành tích đều tốt lại rất chăm chỉ, vào kỳ nghỉ đều sẽ đi đến lớp bổ túc để học thêm."
Hứa Kình rũ mi mắt nói: "Ông nội, cháu lạnh muốn đi tắm rửa."
"Muốn đi tắm?" Hứa Kỳ Minh đứng lên, "Ông nội đưa cháu đi, hành lý của cháu đâu? Mang theo quần áo đi cùng."

Hứa Kình lắc đầu, "Cháu không có quần áo, mùa đông cháu chỉ có một bộ này thôi."
Hứa Kỳ Minh nhìn Hứa Kình, khi thấy hắn ăn mặc như thế này liền cau mày nói với vẻ bất mãn: "Dì của cháu sao lại như vậy? Tháng tám trong nhà vừa mới gửi cho bọn họ một trăm năm mươi khối, bọn họ thậm chí một bộ đồ cũng không chịu mua cho cháu sao?"
"Bọn họ nói rằng cháu là đứa trẻ cha mẹ không cần đến, nên không phải ăn mặc đẹp làm gì.

Cháu ở đó ăn cũng không đủ no, còn phải làm rất nhiều việc, ông nội cháu có thể không quay về nhà được không?"
"Việc này.." Trước đôi mắt trong veo của Hứa Kình, khuôn mặt già nua của Hứa Kỳ Minh nóng lên, ho khan một tiếng "Cháu đừng sợ, ông nội sẽ viết thư nói chuyện với bọn họ về sau sẽ không như vậy nữa đâu."
"Trong nhà này chưa bao giờ có người đến thăm cháu, quản cũng không đến nơi đó, cháu không muốn trở về."
"Cái này..

phải đợi đến khi cha mẹ cháu trở về rồi nói." Hứa Kỳ Minh nhẹ nhàng đẩy Hứa Kình, "Cháu không phải muốn đi tắm sao? Nhanh lên đi, ông nội tìm cho cháu một bộ quần áo của Thịnh Nông để mặc tạm trước."
Hứa Thịnh Nông nhỏ hơn Hứa Kình hai tuổi nhưng lại cao hơn Hứa Kình một đoạn, nên mặc tạm đồ của hắn cũng không có vấn đề gì.
Hứa Kỳ Minh nhìn thấy cổ tay hắn lộ ra dưới ống tay áo thật gầy, nên lúc mở tủ tìm quần áo đặc biệt chú ý một chút, nhìn quần áo bông thật dày ở trong tủ Từ Thịnh Nông lấy cho Hứa Kình hai bộ.
Hứa Kình đi theo ông vào phòng tắm, Hứa Kỳ Minh đưa cho hắn đôi dép và nói cách sử dụng máy nước nóng.
Hứa Kình đi vào phòng tắm, bên trong đơn giản chỉ có một cái bồn cầu cùng một cái máy nước nóng, vì cần nơi để đặt quần áo cho Hứa Kình nên Hứa Kỳ Minh đã lấy một chiếc ghế đẩu bằng gỗ để vào.
Trước khi đi ra ngoài Hứa Kỳ Minh lại nói: "Cháu tắm rửa nhanh lên, đừng để bị cảm lạnh."
Hứa Kình gật đầu, chờ Hứa Kỳ Minh đi ra ngoài liền khóa cửa lại, nhìn Tề Vân Chi cười nhỏ giọng nói: "Anh Tề, chúng ta đi tắm nước nóng đi."

Hứa Kình đặc biệt điều chỉnh nhiệt độ của nước lên cao hơn, để tẩy đi hết khí lạnh trên người.
Tề Vân Chi nhìn tay ngắn của hắn đang cầm khăn liền đi đến đón lấy, ý bảo hắn tự cầm vòi sen tắm rửa, còn mình thì lấy dầu gội bên cạnh gội đầu giúp hắn, Tề Vân Chi không chỉ gội đầu mà còn dùng khăn tắm chà sạch sẽ toàn thân hắn.
Hứa Kình được tắm rửa sạch sẽ thơm tho, tắm lâu trong nước nóng thiếu điều làm xương hắn gần như mềm nhũn, chờ Tề Vân Chi vắt khô khăn lau người giúp thì hắn đã mơ màng muốn ngủ rồi.
Tề Vân Chi nhẹ nhàng lay hắn, ra hiệu cho hắn nhanh đi mặc quần áo vào.
Hứa Kình mơ màng nhìn qua lại ngoài ý muốn mặt đối diện với đáy quần của Tề Vân Chi, làm hắn giật mình toàn bộ khuôn mặt đều đỏ bừng lên.
? Tề Vân Chi khó hiểu liếc nhìn hắn.
Hứa Kình che mặt, xoay người bỏ chạy "Anh Tề, em đi mặc quần áo vào trước, anh nhanh tắm đi."
Sau khi ngồi trên ghế gỗ nhỏ khó khăn mặc xong quần áo, Hứa Kình mới miễn cưỡng bình tĩnh lại.
Tề Vân Chi khi tắm xong vẫn mặc áo choàng, Hứa Kình mở cửa phòng tắm bước ra ngoài.

Mặt hắn vẫn còn rất đỏ, Hứa Kỳ Minh nhìn thấy liền kinh ngạc hỏi: "Sao mặt cháu lại đỏ như vậy? Nóng lắm sao?"
Hứa Kình im lặng lắc đầu.
Hứa Kỳ Minh dẫn hắn đi dọc theo hành lang, đi đến một căn phòng nhỏ đẩy cửa bước vào, "Thịnh Hòa, cháu ở nơi này nếu buổi tối trời lạnh có thể nói với ông nội, ngày mai ông nội sẽ lấy một cái chăn bông khác cho cháu."
Căn phòng này lâu ngày không được thông gió nên toàn mùi ẩm mốc, Hứa Kình nhìn một chút liền nói nhỏ: "Cảm ơn ông nội."

Hứa Kỳ Minh sờ đầu ân cần nói: "Đi đường dài có mệt không? Cháu ở đây nghỉ ngơi một lát, đến bữa tối ông nội sẽ bảo người lên gọi cháu."
Sau khi Hứa Kỳ Minh đi ra ngoài, Hứa Kình quả thật có chút buồn ngủ, sau khi đóng cửa gài chốt liền ngáp một cái, "Anh Tề, chúng ta đi ngủ một lát đi?"
Hứa Kình cởi áo khoác bên ngoài để ở cuối giường, xốc chăn bông trên giường leo lên rồi tự giác lăn vào bên trong, chừa một phần không gian cho Tề Vân Chi nằm cùng.
Tề Vân Chi leo lên giường, xoay người nhẹ nhàng ôm Hứa Kình vào lòng "Nhanh ngủ đi."
Hứa Kình nằm trong vòng tay rộng rãi ấm áp của Tề Vân Chi, chỉ một lát liền chìm vào giấc ngủ.
Khi hắn tỉnh lại thì trời đã nhá nhem tối, Hứa Kình loáng thoáng nghe thấy âm thanh nói chuyện ở dưới lầu.
Người nhà họ Hứa có lẽ đã đi làm về, Hứa Kình ngồi dậy cầm lấy quần áo ở cuối giường mặc vào.
Tề Vân Chi nhanh nhẹn xuống giường, cầm đôi dép bông mang vào chân Hứa Kình.
"Anh Tề, em muốn đi xuống dưới, nếu không anh ở đây đợi em một lát?"
Tề Vân Chi nhìn hắn một hồi lâu mới lắc đầu, "Ngươi ở, ta ở."
Hứa Kình không còn cách nào khác đành phải để hắn đi cùng.
Hứa Kình mở cửa đi ra ngoài, âm thanh ở bên ngoài to hơn rất nhiều.

Hứa Kình đi tới đầu cầu thang, từ trên cầu thang nhìn xuống liền thấy vài người lớn đang ngồi trên sô pha nói chuyện.
Đã qua nhiều năm, nhưng diện mạo của mọi người trong nhà họ Hứa cũng không có nhiều thay đổi, Hứa Kình lục lọi lại trí nhớ nhanh chóng nhận ra cha, mẹ, cùng hai vợ chồng bác cả của mình ở kiếp này.
Bác gái của Hứa Kình tên Dương Xuân Kiều, nàng đang ngồi đối diện với cầu thang liền nhìn thấy Hứa Kình, mỉm cười vẫy tay ra hiệu với hắn "Tiểu Hòa mau xuống đây, cháu có đói bụng không?"
Nàng nhiệt tình cười, Hứa Kình gật đầu "Có chút đói."
"Vậy đi xuống ăn một ít táo trước đi, rất nhanh sẽ ăn cơm rồi."

Những người khác cũng quay đầu nhìn Hứa Kình, trên mặt hắn vẫn bình tĩnh chậm rãi đi xuống, đi đến trước mặt Hứa Cao Cách và Lâm Mậu Hoa, nhỏ giọng kêu: "Cha, mẹ."
Sau khi kêu xong, Hứa Kình không đợi bọn họ đáp lại, mà ngoan ngoãn ngồi ở trên ghế sô pha bên cạnh.
Hứa Cao Cách bình tĩnh gật đầu, Lâm Mậu Hoa miễn cưỡng cười, đem táo trên bàn đưa cho hắn "Ăn táo trước đi."
Hứa Kình nhận lấy quả táo, không nói lời khách sáo với nàng liền cắn một miếng.
Dương Xuân Kiều cười nói: "Tiểu Hòa đã lớn như vậy rồi, bác gái nghe nói thành tích của cháu rất tốt, cuối kỳ thi đều đạt điểm tối đa?"
Hứa Kình gật đầu, "Vâng, cháu đều đạt 320 điểm trong kỳ thi cuối kỳ, thầy hiệu trưởng nói rằng cháu nên nhảy lớp, sang năm thi vào trung học Nam Trần để học lớp sáu, dì bọn họ không thể làm chủ được, nên muốn cháu hỏi ta kiến của cha mẹ một chút."
Trên mặt Dương Xuân Kiều lộ ra vẻ ngạc nhiên, "Nhảy lớp hai lần liên tiếp sao?"
"Vâng, cháu đã làm thử bài kiểm tra lớp sáu, cộng thêm câu hỏi phụ là 320 điểm, cháu được 318 điểm phần viết văn bị trừ hai điểm.

Hiệu trưởng nói với điểm này thi trung học Nam Trần không có vấn đề gì." Hứa Kình quay sang nhìn Hứa Cao Cách và Lâm Mậu Hoa nói, "Cha mẹ, con muốn nhảy lớp."
Hứa Cao Cách cùng Lâm Mậu Hoa chưa lên tiếng, thì Dương Xuân Kiều đã giành nói trước: "Nhà chúng ta mấy đứa trẻ đều là đứa trẻ tốt cả, nếu đã có khả năng như vậy bác gái sẽ ủng hộ cháu."
Hứa Kình bỏ ngoài tai lời nói của nàng, mà nhìn Hứa Cao Cách cùng Lâm Mậu Hoa với đôi mắt trong veo, bên trong không có chút vui buồn nào, "Hiệu trưởng còn nói rằng trường trung học Nam Trần là một trường học tốt, nhưng so với khu vực sinh hoạt trung tâm ở thượng du thì kém xa, hộ khẩu của con ở nơi này nên hiệu trưởng khuyên con nên trở về đây để đi học."
Hứa Kình nghe Quách Anh Trinh nói qua nhiều lần, hắn vốn có danh ngạch đi học tại khu vực sinh hoạt trung tâm ở thương du, bởi vì lúc đó trí lực của hắn có trở ngại nên đã nhường danh ngạch đó cho Hứa Thịnh Tường.
Khi hắn vừa nói ra điều này, những người lớn có mặt trong phòng đều run sợ nhất thời trở nên im lặng.
Lâm Mậu Hoa nhìn hắn vừa mới mở miệng định nói gì đó, ông nội Hứa Kỳ Minh sắc mặt bình tĩnh ngắt lời: "Dì Lâm đã chuẩn bị xong cơm tối rồi, có chuyện gì thì ăn cơm xong lại nói, Xuân Kiều lên gọi hai đứa nhỏ xuống ăn cơm.

Thịnh Hòa, cháu đói bụng không? Đi, cùng ông nội rửa tay rồi đi ăn cơm.".

Bình Luận (0)
Comment