Mạt Thế Tôi Dựa Vào Bạn Trai Để Làm Giàu

Chương 37


Hứa Kình thu được tổng cộng 15, 2 cân thạch hộc, 27 cân rễ khỉ, 33 cân cỏ linh chi hoang dã, 16 cân kim quả lãm hoang dã.

Ngoài ra, còn có một số dược liệu như: Điền thất, bạch chỉ, mạch môn, đương quy và từ trường khanh.
Sau khi hệ thống kiểm tra đo lường xong, Hứa Kình lần lượt ghi nhớ lại thật tốt, sau đó cùng mọi người thỏa thuận với nhau rằng qua tết sẽ bán dược liệu sẽ thanh toán tiền cho họ.
Lương Thành là trưởng khu Nhân Nguyên khi thấy bọn họ mua bán lớn như vậy, ông đích thân đi cùng vài người lớn tuổi có uy tín đứng ra làm chứng cho Hứa Kình và mọi người, trong giấy cam kết đã ký trong đó ghi rõ số lượng dược liệu hai bên mua bán và số tiền.
Hứa Kình không phải không có tiền, mà chỉ là không muốn mọi người để ý đến mình mà thôi.

Hắn hiện tại còn nhỏ và đang sống một mình, nên cần phải đề phòng một số người có tâm địa xấu xa chú ý đến mình.

"
Tề Vân Chi luôn ở bên cạnh nên Hứa Kình cũng không sợ, nhưng hắn cũng không muốn năm mới lại đưa đến thêm nhiều rắc rối.
Gắn lợi ích của toàn bộ khu sinh sống với hắn theo cách này, thì đến lúc đó họ sẽ sẵn sàng giúp đỡ nếu có bất cứ việc gì xảy ra.

Khi hắn làm ruộng có thắc mắc cần hỏi hay cần chú ý việc gì sẽ được mọi người nhắc nhở và chỉ điểm, như mùa xuân trong cần chú ý khi nào thì bón phân, khi nào cần phun thuốc..

Chưa từng làm ruộng sẽ không biết, cho dù có đọc sách cũng không rõ ràng được, chỉ phải dựa vào kinh nghiệm làm nông mà thôi.
Việc thu dược liệu là việc đôi bên cùng có lợi, Hứa Kình rất vui và mọi người trong khu sinh sống Nhân Nguyên cũng rất vui.
Những dược liệu này bình thường được cất giữ ở nhà, cho nên khi bán được mọi người cũng rất vui mừng, đối đề nghị của Hứa Kình cũng không có phản đối.
Dì Song Hoa cùng vài người khác giúp Hứa Kình mang dược liệu về nhà, hắn lấy kẹo và hạt dưa ra mời mọi người ăn lễ phép tiễn họ đi về.
Vài người đã mời Hứa Kình đến nhà họ ăn cơm, nhưng đều bị hắn từ chối.
Hiện tại gần năm giờ chiều mặt trời cũng sắp xuống núi, toàn bộ khu Nhân Nguyên đều chìm trong hương vị của ngày tết, thi thoảng có tiếng pháo nổ kèm theo mùi khói thuốc cùng với tiếng cười nói rộn vang của mọi người.
Hứa Kình nhìn thấy những đứa trẻ cầm cái ly sạch lấy cát trên sân phơi thóc, cát này được dùng để thắp hương.

Vào đêm giao thừa, sau khi một bàn thức ăn đã dọn lên xong, việc đầu tiên cần làm là cúng thần linh, tổ tiên sau đó mới có thể ăn.
Hứa Kình đứng ở cửa nhìn hoàng hôn dày đặc ở bên ngoài, nhìn thấy phòng bếp của mọi nhà đều có khói bếp bay lượn lờ ở bên trên.
Gà, vịt, ngỗng sau khi giết được nấu lên mùi thơm nồng nàn dần lan tỏa khắp mọi nơi, cho thấy người dân ở khu Nhân Nguyên có cuộc sống sung túc và ấm no cả năm.
Hứa Kình nắm lấy tay Tề Vân Chi, nói:" Anh Tề, chúng ta cũng đi nấu cơm, anh giúp em nhóm lửa.

"
Cá tươi được thả bên trong lu nước, Hứa Kình xắn tay áo bắt lấy cắm dao vào đầu con cá, làm sạch toàn bộ từ trong ra ngoài rồi thả vào chậu nước khác rửa sạch lần nữa.
Cá được chà qua đường cùng dấm, xong cho ra đĩa lớn thêm gừng, hành lá, tỏi cùng ớt khô băm nhỏ lên trên rồi đem đi hấp.
Chim rừng nấu sơ qua vớt ra đặt trên thớt chặt miếng, sau khi chặt xong bỏ lại vào bên trong nồi.
Cắt nấm, măng khô, củ cải, dưa chua, ngò gai, cọng tỏi non, ớt cay..

Hứa Kình nấu hết món này đến món khác.
Tề Vân Chi ở một bên yên lặng giúp Hứa Kình rửa rau, hắn rửa rau rất nhanh nhưng cũng rất nhẹ nhàng.

Hai người không nói chuyện nhiều với nhau, nhưng vào thời khắc giao thừa nhìn bóng hai người dưới ánh nến đứng gần nhau lại có vẻ ấm áp lạ thường.
Cá hấp, thịt chim xào nấm, thịt chim hầm củ cải, thịt chim xào cay, trứng xào lá hẹ, thịt ba chỉ xào dưa cải chua, thịt ba chỉ xào măng, thịt ba chỉ xào cọng tỏi non, khoai tây cắt sợi xào chua cay, canh thịt viên bắp cải các món ăn đều rất sinh động và hoàn hảo.
Hiện tại thời tiết rất lạnh, làm nhiều đồ ăn như vậy cũng không sợ bị hỏng, bữa tối giao thừa làm nhiều như thế này để dành cho hôm sau ăn, bởi vì đầu năm mới sẽ không được đốt lửa.

Căn nhà mà Hứa Kình thuê có một cái bàn tròn lớn, nên dọn mười món ăn lên trên bàn vừa vặn đủ chỗ.
Hứa Kình nấu một nồi cơm lớn, cơm mới nấu xong nên rất thơm, khiến cho Hứa Kình cùng Tề Vân Chi ngửi thấy đều đói bụng.
Hai người không cần cúng tổ tiên, hay mời họ hàng, bạn bè mà chỉ cần dọn cơm lên là có thể thưởng thức ngay bữa ăn nóng hổi.
Vì bữa cơm tối giao thừa này, Hứa Kình cũng không tiếc tiền nên mua rất nhiều gia vị, với tay nghề khéo léo cùng với gia vị đầy đủ, món ăn hắn làm ra mùi vị tăng lên rất nhiều, khiến cho hai người càng ăn càng thêm thỏa mãn.
Hai người cũng không hề ăn kém, nhưng bữa ăn tối nay vẫn khơi lên sự thèm ăn của bọn họ, ngồi cạnh nhau ăn uống thỏa thích cảm thấy rất mãn nguyện.
Ăn được một nửa, Hứa Kình chợt nhớ tới nên vội vàng nhảy khỏi ghế, từ trong tủ lôi ra một bình rượu cùng hai cái ly sạch, rót cho mình và Tề Vân Chi mỗi người một ly rượu.
" Anh Tề, cùng cụng ly nào, chúc cho cuộc sống của chúng ta ngày càng tốt đẹp hơn.

"Hứa Kình nắm lấy cổ tay Tề Vân Chi, để cho hai ly rượu chạm vào nhau, nghe vang lên một tiếng sau đó Hứa Kình ngửa đầu uống cạn ly rượu.
Rượu vừa vào cổ họng một chút cay nóng trào lên, làm Hứa Kình không khỏi chậc lưỡi vội vàng kẹp một đũa thịt cho vào miệng để áp hơi rượu xuống.
Trong mắt Tề Vân Chi đều hiện lên ý cười, học theo hắn ngửa đầu uống rượu sau đó lại bình tĩnh gắp rau ăn.
Sức ăn của Hứa Kình kém xa so với Tề Vân Chi, mới đến chín giờ tối hắn liền không thể ăn nổi nữa liền ngồi một bên bưng một bát canh thịt viên bắp cải uống, vừa ngồi nhìn Tề Vân Chi ăn.
Tề Vân Chi dường như còn lâu mới ăn no, lúc này hắn đã ăn năm bát cơm nhưng vẫn còn chưa thấy dừng lại.
Trứng xào rau hẹ cùng canh thịt viên bắp cải đã được ăn hết không có thừa chút nào, thì bữa ăn của Tề Vân Chi mới kết thúc.
Hứa Kình ngồi ôm bụng nhìn hắn ăn, trong mắt tràn đầy vẻ kinh ngạc.
Sau khi ăn cơm đã hơn mười giờ, Hứa Kình và Tề Vân Chi cùng nhau dọn đồ ăn còn thừa cho vào trong tủ bát.

Tề Vân Chi thu dọn bát đũa bỏ vào trong bồn rửa tay, từ lu nước bên cạnh múc nước rửa bát cùng xoong nồi.
Hứa Kình không cùng hắn tranh công việc, mà chỉ đứng dựa vào khung cửa nhìn hắn cười.
Sau khi Tề Vân Chi rửa sạch bát đũa, lấy khăn ở bên cạnh lau sạch tay, hắn bước tới đột nhiên bế Hứa Kình đi vào phòng, bị bất ngờ chạm vào hông làm Hứa Kình nhột không nhịn cười được mà ngã vào lòng hắn.
Tề Vân Chi ôm hắn vào phòng, mở chăn bông ra để hắn đi vào ngủ.
Hứa Kình nhỏ giọng nói:" Em còn chưa có đi tắm.

"
Tề Vân Chi cởi tất ra hiệu bảo hắn đi giày vào, chính mình đi ra ngoài bưng thùng gỗ múc nước từ trong nồi đã nấu sẵn đổ vào thùng.
Hứa Kình lấy quần áo để tắm rửa, thấy hắn múc nhiều nước như vậy có chút khó hiểu," Cùng nhau tắm rửa? "
Tề Vân Chi khó hiểu, phản ứng một hồi cau mày hỏi:" Không thể cùng nhau tắm rửa? "
Hứa Kình chợt nhớ đến hình ảnh thật lớn dưới đáy quần Tề Vân Chi, thì mặt nhanh chóng đỏ lên," Không được, anh Tề đi tắm trước đi, em sẽ tắm sau.

"
Tề Vân Chi khi nghe vậy, cũng không hỏi nhiều liền xoay người rời đi," Ngươi trước.

"
Hứa Kình pha thêm nước lạnh, bôi dầu gội cùng xà phòng thơm lên nhanh chóng tắm rửa sạch sẽ, mặc quần áo xong liền lên giường," Anh Tề, em tắm rửa xong rồi.

"
Tề Vân Chi đi ngang qua hắn chuẩn bị bước vào phòng tắm, nhìn thấy tóc hắn ướt rũ xuống liền vươn tay lấy chiếc khăn tắm, nhẹ nhàng lau tóc giúp hắn.
Dựa gần vào người Tề Vân Chi, toàn bộ mũi của Hứa Kình đều là mùi hương của hắn.

Cho đến khi tóc của Hứa Kình được lau khô chỉ còn lại một chút hơi ẩm, Tề Vân Chi nói:" Được.


"Sau đó quay người múc nước đi tắm.
Hứa Kình rời đi nhiệt độ cơ thể của Tề Vân Chi, bị khí lạnh thổi qua làm cả người run lên nên vội vàng chạy đến trên giường.
Ở trên giường ngồi một lát, Hứa Kình lấy ra hai phong bao đỏ đặt ở trên đầu giường, cầm một cái đặt dưới gối của mình và cái còn lại đặt dưới gối của Tề Vân Chi, sau đó xoa gối hài lòng nằm xuống giường.
Tề Vân Chi tắm rửa rất nhanh liền trở lại, nhìn thấy Hứa Kình vừa mới nằm xuống giường.

Tề Vân Chi đi đến thổi tắt ngọn nến, mở chăn bông nằm xuống bên cạnh hắn.
Vừa nằm xuống, Tề Vân Chi lập tức cảm nhận được dưới gối có gì đó, nâng gối lên chạm tay vào liền đụng phải phong bao màu đỏ, hắn lấy nó ra nhìn một cách nghi ngờ.
Hứa Kình cảm nhận được động tĩnh của hắn, thì cầm lấy phong bao đỏ đặt xuống dưới gối lần nữa, cười nói:" Đừng lấy ra, đây là phong bao đỏ mừng năm mới.

Anh Tề, chúng ta nhanh ngủ đi.

"
Tề Vân Chi không có nói gì, ôm Hứa Kình vào trong ngực yên lặng ngủ thiếp đi.
Theo phong tục truyền thống, đầu năm phải dậy sớm nếu không bạn sẽ lười biếng cả năm.

Hứa Kình sợ mình không thức dậy nổi nên đặt đồng hồ báo thức, hắn phải dùng ý chí kiên cường của mình để thức dậy vào lúc đồng hồ báo đã sáu giờ sáng.
Tề Vân Chi tỉnh giấc nhanh hơn hắn rất nhiều, khi nghe thấy tiếng chuông báo thức đã định đứng dậy mặc quần áo vào.
Hứa Kình vươn tay ôm lấy eo Tề Vân Chi, mơ màng nói:" Anh Tề, chúc mừng năm mới.

"
Im lặng một lúc lâu, Tề Vân Chi mới đáp:" Chúc mừng năm mới.

"
Hứa Kình dùng thân hình nhỏ bé của mình áp hắn xuống giường, ôm Tề Vân Chi giống như gối ôm," Anh Tề, chúng ta ngủ tiếp đi, hôm nay không cần phải làm gì, nên có thể ngủ đến trưa.

"
Năm trước, Hứa Kình đã phải làm việc rất nhiều nên sớm đã mệt mỏi.

Giờ được nghỉ ngơi rồi, xương cốt muốn rã ra không muốn đứng dậy làm việc.
Tề Vân Chi không buồn ngủ, nhưng nhìn thấy bộ dạng này của Hứa Kình, vẫn là nằm xuống cùng hắn ngủ tiếp.
Hai người ngủ thẳng đến hơn mười một giờ trưa, sau khi thức dậy rửa mặt sạch sẽ rồi nhanh chóng hâm nóng đồ ăn còn thừa của tối hôm qua ăn, sau khi giải quyết xong bữa ăn liền quay về giường ngủ tiếp.
Cứ như vậy cho đến mùng ba tết, Hứa Kình mới nạp đủ năng lượng mà đứng dậy chuẩn bị cho công việc của năm mới.
Trước mùng sáu tết, mọi nhà đều đi thăm họ hàng, bạn bè hoặc nghỉ ngơi ở nhà không có đi làm việc.

Hứa Kình bắt đầu dọn dẹp nhà cửa trước, nhưng chủ yếu vẫn là nghỉ ngơi.

Đôi khi hắn cùng Tề Vân Chi đi dạo ở sân phơi thóc để tắm nắng, nhân tiện nghe ngóng tin tức về khu sinh sống Nhân Nguyên.

Cả ba người con trai của Lương Học Ngu đều đã trở về đón năm mới.

Đây là lần đầu tiên Hứa Kình nhìn thấy được con trai cả của Lương Học Ngu.
Con trai cả của Lương Học Ngu tên Lương Hoằng Lượng, năm nay đã ba mươi ba tuổi cũng được xem là người đàn ông lớn tuổi, Tha Kim Phượng mẹ hắn đã tạo rất nhiều cuộc hẹn xem mắt, cũng như nói chuyện với nhiều người để bọn họ giới thiệu bạn gái cho hắn.
Hứa Kình gặp Lương Hoằng Lượng ở trên sân phơi thóc, nhìn hắn rất hiền lành lại cao ráo, khác hẳn những người dân sinh sống trong khu Nhân Nguyên.
Tha Kim Phượng ở sân phơi thóc nhờ mọi người giới thiệu bạn gái cho hắn, trông hắn rất bất lực nhìn mẹ mình nhưng lại chỉ biết mỉm cười.
Hứa Kình nhìn hắn, trong lòng suy đoán có phải hay không hắn thích nam nhân, nên không muốn đi đến các cuộc xem mắt như vậy.
Việc của người khác Hứa Kình cũng không tiện nói nhiều, ngày mồng sáu tết hắn ở nhà kiểm tra dược liệu, toàn bộ dược liệu đều được hệ thống rà quét qua có thể sử dụng hơn một phần ba, Hứa Kình bán cho hệ thống được hơn 500 tích phân cộng với hơn 300 tích phân ban đầu, hiện tại trong tay hắn có hơn 800 tích phân.
Nhưng bao nhiêu đây còn chưa đủ, hắn cần ít nhất ba nghìn tích phân để chữa bệnh cho Tề Vân Chi.
Tuyết bên ngoài vẫn chưa tan cùng gió lạnh thổi qua, Hứa Kình cũng không quan tâm nhiều chỉ nghĩ rằng tốt hơn là nên vào trong núi kiếm thêm một chút tích phân.
Thân hình hắn nhỏ bé không gây lực sát thương lớn nên vào núi cũng không kiếm được gì, nhưng Tề Vân Chi lại là một sát thủ săn thú nên thu hoạch được rất nhiều.
Phía sau đỉnh Hạt Kê là núi Đầu Hổ, đi sâu hơn vào trong núi Đầu Hổ là một dãy rừng núi nguyên sinh, không ai trong khu Nhân Nguyên biết núi này sâu bao nhiêu.
Người dân trong khu Nhân Nguyên đã nhiều lần nói và cấm không cho con cái họ đến gần núi Đầu Hổ, mọi người lưu truyền nhau sâu bên trong núi Đầu Hổ không chỉ có lợn rừng cùng sói hoang dã, mà còn có hổ, báo và cùng rất nhiều loài dã thú khác nhau.

Mọi người đồn rằng có một đứa trẻ đi vào núi Đầu Hổ nhưng không trở ra được và bị dã thú bên trong bắt đi.
Hứa Kình không sợ chỉ là hơi lo lắng, hiện tại đã bắt đầu mùa xuân, mỡ trong người những con dã thú này trải qua mùa đông đã được tiêu hao gần như không còn.

Vào mùa đông mọi thứ đều tàn lụi nên lên núi cũng không thể hái được gì, nếu bây giờ hắn vào núi vài ngày cũng sẽ không có thu hoạch được gì.
Nghĩ là như vậy, Hứa Kình vẫn quyết định vào núi một chuyến, bởi vì hắn ở nhà rảnh rỗi cũng không có việc gì làm, phải tận dụng thời gian này để kiếm thêm tích phân.
Hứa Kình đi lên núi vào sáng sớm, toàn bộ khu Nhân Nguyên cũng không có ai phát hiện ra hắn không có ở nhà.

Sau hai đêm ở trên núi, Hứa Kình chỉ kiếm được 127, 6 tích phân nên trong lòng có chút buồn bã.
Qua tết Hứa Kình đã mười hai tuổi, trong nửa năm qua hắn đã cao thêm rất nhiều, hiện tại đã cao hơn một mét ba trên mặt đã mang vài phần hình dáng của thiếu niên.
Đi trên đường hiện tại ai đụng phải Hứa Kình, cũng sẽ không nghĩ hắn là một đứa trẻ.
Trở lại khu Nhân Nguyên vào ngày mồng chín, Hứa Kình nhìn thời gian liền cầm sổ ghi chép cùng tiền, đi đến từng nhà để trả tiền dược liệu lúc trước.
Mọi người đều rất nhiệt tình, ai cũng muốn giữ hắn lại để ăn cơm trưa.

Cũng không thiếu người hỏi thăm giá dược liệu hiện tại như thế nào, hắn bán dược liệu ở đâu?
Hứa Kình cười, cũng không trả lời những câu hỏi này.
Sau khi trả xong tiền dược liệu, Hứa Kình đi đến nhà Lương Học Ngu định thảo luận với ông về việc trồng củ sen.
Hứa Kình thuê hai mẫu đất của Lương Học Ngu, hắn định sử dụng mẫu đất có diện tích lớn để trồng cây đương quy, hạt giống hắn cũng đã mua xong rồi.

Đương quy mà hắn mua là loại cây trồng sâu vào trong đất, ưa phân bón lại sợ nước đọng, mẫu đất khác trồng củ sen vừa vặn bổ sung cho nhau, bên trong có thể đào mương sâu để nuôi tôm cá.
Nếu ruộng trồng đương quy có bị nước đọng thì có thể dẫn nước thoát trực tiếp vào ruộng trồng củ sen.
Kiếp trước Hứa Kình có nghiên cứu về ao nuôi cá trồng dâu tằm một đoạn thời gian, hắn hiện tại cũng không thể trồng dâu nuôi tằm nhưng nguyên lý nuôi cá trồng dược liệu lại giống nhau, đều là thực hiện một chu trình sinh thái tuần hoàn.
Hắn suy nghĩ rằng đó là một ý kiến hay, nhưng đất ruộng cũng chỉ là được thuê nên cần phải hỏi ý kiến của nhà Lương Học Ngu.
Khi đến nhà Lương Học Ngu người mở của cho hắn là Lương Hoằng Lượng, nên Hứa Kình có chút ngạc nhiên nhưng nhanh chóng điều chỉnh sắc mặt và lễ phép chào," Anh Hoằng Lượng.

"
" Mau vào đi.

"Lương Hoằng Lượng hỏi" Đến tìm cha ta? "
" Vâng, ta muốn tìm ông Ngu để thảo luận một số chuyện.

Anh Hoằng Lượng, khi nào thì anh đi làm? "
" Chắc vài ngày nữa.


"Lương Hoằng Lượng chỉ cười mà không nói nhiều, hắn rót nước cho Hứa Kình xong liền quay về phòng.
Tha Kim Phượng và Lương Học Ngu đều ở trong nhà, Hứa Kình nhìn thấy sắc mặt của hai người họ không được tốt, hắn sợ rằng lúc này nói đến vấn đề đào ruộng sẽ không được.
Lương Học Ngu không muốn người khác nhìn thấy tình cảnh nhà mình, ông ho khan một tiếng hỏi Hứa Kình" Cháu tìm ta có chuyện gì vậy? "
Hứa Kình không nhìn sắc mặt của ông, nói:" Ông Ngu, cháu đến đây muốn nói chuyện về hai mẫu ruộng.

"
" Ruộng bị làm sao vậy? Không muốn thuê nữa sao? Ta đã nói rồi, chúng ta đã ấn dấu tay nếu ngươi không thuê nữa, ta chỉ trả lại tám tháng tiền thuê mà thôi.

Hiện tại là mùa xuân, nếu để ta tìm người khác thuê thì trong thời gian này cũng không tìm thấy ai.

"
Hứa Kình thấy ông tức giận, vội vàng trấn an nói:" Không có, không phải không thuê, cháu chỉ muốn cải tạo lại một chút thôi.

Nơi này của chúng ta không phải thường trồng lúa và nuôi cá sao? Cháu muốn đào mương ở trong ruộng nên đến đây bàn bạc với ông, ông đừng lo lắng sau khi cháu kết thúc hợp đồng sẽ khôi phục lại như trước.

"
Lương Học Ngu nhíu mày, theo bản năng muốn từ chối, khi nghe thấy lý do của Hứa Kình liền khó mở miệng nói.
Vì muốn kiếm thêm tiền, ở nơi này mỗi gia đình vừa nuôi cá vừa trồng lúa, ông trước kia cho người khác thuê đất cũng đào mương.

Còn việc có khôi phục lại như ban đầu hay không thì còn tùy thuộc vào nhân phẩm của người thuê, nếu nhân phẩm của người thuê tốt thì sẽ giúp khôi phục lại như ban đầu, nếu nhân phẩm không tốt khi trả lại cho ông mà trong ruộng vẫn còn mương sâu.
Lúc trước thì Lương Học Ngu sẽ từ chối liền, nhưng bây giờ ông lại không thể hành động như vậy được.

Thứ nhất, con trai của ông chưa lấy vợ nên phải giữ chút danh tiếng mới nói đến chuyện cưới xin được.

Thứ hai, Hứa Kình năm trước vừa mới thu dược liệu của mọi người trong khu Nhân Nguyên, hầu hết mọi người đều có làm ăn với hắn nên ông cũng không muốn đắc tội.
Lương Học Ngu thở dài một tiếng cau mày nói:" Ngươi có thể đào mương nhưng khi trả phải giúp ta khôi phục lại như ban đầu, chúng ta viết bản cam kết đến lúc đó cũng không thể tranh cãi được.

"
Hứa Kình gật đầu," Chuyện này không thành vấn đề, cháu sẽ viết cam kết ngay bây giờ cho ông.

"
Hứa Kình nhận lấy giấy bút do Tha Kim Phượng đưa cho, nhanh chóng viết một bản cam kết bổ sung vào bản hợp đồng.
Tha Kim Phượng lo lắng, mang bản cam kết vào phòng con trai cả, để hắn xem xong mới bước ra gật đầu với Hứa Kình.
Hứa Kình nở nụ cười," Ông Ngu, bà Tha nếu không có chuyện gì, cháu đi về trước? Cháu phải nhanh đi kêu người đào mương giúp.

"
" Chờ chút.

"Lương Học Ngu gọi hắn lại," Còn có một chuyện, lúc trước chưa kịp nói cho ngươi.

"
" Vâng? Có chuyện gì? Ông Ngu cứ nói đi.

"
Nhìn thấy bộ dạng cảnh giác của hắn, Lương Học Ngu nhướng mày nhìn hắn nói:" Là chuyện tốt, ta làm sao có thể lừa gạt ngươi chứ?".

Bình Luận (0)
Comment