Mạt Thế Tôi Dựa Vào Bạn Trai Để Làm Giàu

Chương 41


Theo ngày xuân trôi qua, thời gian ban ngày càng dài hơn, Hứa Kình không cần phải đến lớp tự học vào buổi chiều nên có thể tan học lúc 4 giờ 10, hắn liền đạp xe đi khắp nơi để thu mua dược liệu.
Hiện tại công việc làm ăn của hắn ngày càng tốt, nên cũng ngại phải mượn xe đạp hắn liền mua một chiếc xe đạp cũ đem đi sửa chữa và tân trang lại, thành chiếc xe đạp đầu tiên trong đời của Hứa Kình.
Phần lớn thời gian đều là Hứa Kình cưỡi xe đạp chở Tề Vân Chi, khi qua những đoạn đường ít người thì Tề Vân Chi sẽ chở hắn đi trên đường dưới ánh hoàng hôn.

Có nhiều việc cần phải làm nên cuộc sống của hai người rất vui vẻ, và hạnh phúc hơn rất nhiều so với trước đây.
Vào đầu tháng tư, Hứa Kình trong thương thành hệ thống mua một đống củ sen nước cạn, trộn với củ sen nước sâu trồng trong mẫu đất đã đào thành mương.
Giống do hệ thống cung cấp có chất lượng rất tốt, đến mấy ngày củ sen nước cạn đã mọc ra những chiếc lá mềm mại, khẽ lay động trong nước trông thật là bắt mắt.

Hứa Kình hiện tại cũng không keo kiệt khi dùng tích phân nữa, liền mua thêm năm cân phân bón và hai cân linh phì rải đều trên cánh đồng.
Ngoài ruộng không chỉ ngó sen phát triển tốt mà cả đàn cá con ở trong ruộng cũng rất khỏe mạnh, đứng ở trên bờ ruộng thỉnh thoảng có thể nhìn thấy những đàn cá nhỏ bơi lội tung tăng, ngẫu nhiên nổi lên trên mặt nước nhanh chóng đớp lấy sâu bọ mà ăn.
Bên kia cây đương quy Hứa Kình cũng tưới linh phì, hiện tại cây đương quy sinh trưởng mập mạp khỏe mạnh, lá cây mập mạp no đủ, rễ cây thì to dày.

Khác với những cây đương quy thông thường, rễ và thân cây đương quy hắn trồng có màu đỏ sẫm rất chói mắt.
Hứa Kình nhìn thấy những cây đương quy này đã cao một tấc, liền vội vàng tìm thời gian nhổ chúng lên để trồng.
Bọn Lương Lương Tử nghe tin, liền giao hẹn cuối tuần đến đây giúp đỡ.
Hứa Kình cũng không từ chối lòng tốt của họ, cười đáp lại: "Cảm ơn các ngươi đã tới giúp ta, nhưng ta ở đây không có dụng cụ nên khi đến các ngươi nhớ mang theo nhé.

Ngoài ra, nếu các ngươi đã đến đây giúp ta thì phải ở đây ăn cơm, nhớ rõ nói với người trong nhà rằng sẽ không quay về ăn cơm."
Lương Lương Tử khoác vai Hứa Kình, "Yên tâm, chúng ta sẽ không khách khí với ngươi."
"Rất tốt, ta cũng sẽ không khách khí với cá ngươi."
Vào đầu tháng tư, công việc đồng áng của nội nhà đều bận rộn nên có rất nhiều việc phải làm, những đứa trẻ khoản mười tuổi đều phải đảm đương rất nhiều công việc đồng áng.

Trước đó có vài đồng bọn đã đồng ý đến giúp Hứa Kình, nhưng đều phải bận công việc ở nhà cuối cùng chỉ có Lương Lương Tử, Lương Ái Quang và Lương Hóa Vũ đến.
Ba người bọn họ đều quen với công việc đồng áng, bọn họ làm nhanh nhẹn hơn Hứa Kình rất nhiều.
Hứa Kình vốn dĩ muốn giữ họ lại ăn sáng, sau khi ăn xong sẽ đi làm việc, nhưng lại từ chối nói muốn thừa dịp thời tiết hơi lạnh phải nhanh chóng làm việc.

Ruộng trồng đương quy đã được bón phân nhiều lần, đất đều phì nhiêu ẩm ước chỉ cần cuốc nhẹ một cái cũng có thể xới đất lên không tốn nhiều sức.

Hứa Kình nói cây giống đương quy loại tốt, bọn Lương Lương Tử dùng khay để đựng cây giống, mỗi người một khay nhanh chóng trồng xuống.
Hứa Kình có Tề Vân Chi im lặng ở một bên giúp đỡ, thực ra hắn là người chậm chạp nhất nhưng bây giờ trở thành người trồng nhanh nhất, điều này khiến cho bọn Lương Lương Tử vô cùng kinh ngạc, còn khơi dậy sự háo hức dành chiến thắng của họ.
Bọn họ ở ngoài ruộng làm việc chăm chỉ đã làm rất nhiều người đến xem, họ đứng trên bờ ruộng nói chuyện phiếm và trêu ghẹo nhóm Hứa Kình còn nhỏ tuổi làm việc rất tốt.
Hứa Kình lau mồ hôi, cùng đồng bọn đi đến trên bờ ruộng nghỉ ngơi một chút, ngồi nghe mọi người nói chuyện với nhau.
"Ngươi trồng dược liệu thật giỏi." Nhìn thấy Hứa Kình đi qua, đám người đứng trên bờ ruộng không khỏi đưa ngón tay cái ra với Hứa Kình.
Hắn còn chưa kịp phản ứng, bọn Lương Hóa Vũ đã bật cười trước: "Chú Đức Tài, chú còn trồng cây đương quy sao?"
"Ta sẽ không trồng đương quy, nhưng trồng cây không phải đều giống nhau sao?" Nếp nhăn trên mặt Lương Đức Tài giãn ra, chỉ ngón tay vào cây giống dưới đất, "Những cây giống này thật sự rất khỏe, không thể tìm được nửa con sâu bọ huống chi là lá vàng, nên cũng phát triển không kém.

Nếu cứ như vậy mà duy trì, thì một mẫu đương quy này mà không bội thu, đến lúc đó chú sẽ mời các ngươi ăn cơm."
Người bên cạnh mỉm cười đồng ý: "Chúng ta cũng có kinh nghiệm trồng lâu năm, nên nhìn thoáng qua cũng biết cây nào tốt và cây nào không tốt.

Không chỉ mẫu đương quy này mà cả mẫu củ sen ở bên cạnh đến lúc đó nhất định sẽ bội thu, các ngươi nhìn xem cây giống củ sen nay phát triển thật là khỏe!"
"Ta nói mà, tiểu Hòa là người có năng lực nên làm bất cứ việc gì đều thành công cả." Lương Đức Tài tán thưởng, "Ngươi nhìn hắn xem đọc sách, thu mua dược liệu, làm ruộng chỉ cần hắn muốn làm thì sẽ tốt hơn nhiều so với những người khác.

Nếu con trai ta có thể bằng một nửa của hắn, ta nằm mơ đều có thể cười tỉnh."
Nghe họ khen ngợi như vậy, Hứa Kình có chút bất đắc dĩ mỉm cười "Thực ra cháu cũng không có bản lĩnh gì đặc biệt, chính là chịu bỏ tiền để mua bón phân.

Mọi người có thể đi cửa hàng thuốc trừ sâu hỏi, cháu mua thuốc trừ sâu và phân bón đã tốn hết bao nhiêu tiền?"
Thuốc trừ sâu và phân bón bán sở bên ngoài rẻ hơn nhiều so với trên hệ thống, Hứa Kình khi đi chợ cũng đã mua rất nhiều.
Lương Đức Tài đưa ngón tay cái lên, "Ngươi thật là có ý tưởng, chúng ta làm ruộng chỉ lo chú ý cày cấy nên bỏ ra rất ít tiền để mua phân bón, nên ngoài ruộng có được bao nhiêu thì thu bấy nhiêu."
Hứa Kình nghe bọn họ khen một hồi, liền xấu hổ nhìn qua bọn Lương Lương Tử, thấy bọn họ đang nhìn mình làm mặt quỷ cười xấu xa thì liền dở khóc dở cười.
Từ sáu giờ sáng cho đến mười một giờ ba mươi, ánh nắng mặt trời càng lúc càng nóng, Hứa Kình đứng dậy vỗ vỗ lưng nhìn bọn Lương Lương Tử, "Lương Tử, Ái Quang, Hóa Vũ chúng ta trở về nhà ăn cơm đi."
Lương Lương Tử đứng dậy nhìn hai người còn lại, Lương Hóa Vũ đứng lên nói: "Tiểu Hòa, ngươi về nhà nấu cơm trước đi nửa tiếng nữa chúng ta sẽ về."
"Đừng làm nữa, đã mệt mỏi cả buổi sáng rồi nhanh về nhà nghỉ ngơi chút đi.


Còn lại buổi chiều tiếp tục làm, nếu các ngươi có việc bận ta sẽ tự mình làm việc này."
Hứa Kình nói như vậy họ cũng đứng thẳng người lên, cầm theo dụng cụ đi đến bên cạnh con kênh gần đấy rửa sạch tay chân, chuẩn bị đi theo Hứa Kình trở về nhà ăn cơm.
Lương Ái Quang vặn vặn eo, "Làm việc cả một buổi sáng, mệt chết ta rồi."
Hứa Kình cười vỗ vai hắn nói: "Vất vả rồi."
Lương Lương Tử khinh bỉ hắn, "Chỉ mới làm có chút việc như vậy đã kêu mệt, vụ gieo trồng vào mùa xuân và thu hoạch vào mùa thu khi ở nhà làm rất nhiều việc, cũng vất vả hơn rất nhiều khi làm việc này?"
Lương Ái Quang không phục, "Ta cảm thấy vất vả nhưng cũng không có lười biếng!"
Hứa Kình buồn cười nói: "Đi, chúng ta về nhà ăn một bữa thật thịnh soạn nào."
Lương Hóa Vũ nhìn xung quanh ruộng liền đề nghị với Hứa Kình, "Gieo trồng nhiều như vậy một người làm việc rất vất vả, nhiều người cùng nhau làm sẽ nhanh hơn.

Lần sau nếu cần xới đất, làm cỏ hay thu hoạch đương quy thì hãy kêu chúng ta đến, để chúng ta giúp ngươi làm việc."
Hứa Kình nhẹ nhàng nói, "Cảm ơn."
Lương Hóa Vũ nhìn hắn, "Ngươi không cần phải khách khí, ta chưa bao giờ trồng dược liệu nên khi cùng ngươi trồng thì sẽ học hỏi thêm được rất nhiều kiến thức."
Hứa Kình dẫn theo mấy người về nhà, nguyên liệu nấu ăn hắn đã sớm chuẩn bị từ trước, bây giờ chỉ cần nấu lên liền có thể ăn.

Cơm trong nồi đã nấu xong, lửa than bên dưới vẫn còn hơi ấm nên cơm trong nồi vẫn còn nóng.
Hắn bảo bọn Lương Lương Tử ngồi xuống nghỉ ngơi một lúc, "Các ngươi ngồi đây nói chuyện trước, chờ một chút liền có thể ăn cơm, hôm nay cho các người nếm thử tay nghề của ta."
Lương Lương Tử gật đầu lia lịa, "Ngày miếu đến Mộc Thần, ngươi làm đồ ăn thật ngon làm ta vẫn luôn nghĩ đến nó."
"Yên tâm, bữa ăn hôm nay sẽ không làm ngươi thất vọng đâu." Hứa Kình mỉm cười đi vào bếp cùng Tề Vân Chi.
Các món đều được xào nhanh tay với lửa lớn, món ăn vừa xào được một nữa thì mùi thơm đã tỏa khắp cả căn phòng, thơm nhất là món thịt heo xào cọng tỏi non.

Lương Ái Quang không nhịn được, đứng dậy đi vào bếp nhìn Hứa Kình nấu ăn.
Hứa Kình ra hiệu cho hắn lấy chén bát, rồi đẩy hắn đi ra ngoài phòng để chờ, "Chờ thêm mười lăm phút nữa, chúng ta có thể ăn cơm rồi."
Hứa Kình trước đem đồ ăn của Tề Vân Chi đặt vào một bát lớn, để hắn ở trong bếp ăn trước sau đó thì tiếp tục nấu ăn.
Thịt ba chỉ xào cọng tỏi non, cá khô xào ớt cay, đậu que xào thịt heo, giá đỗ trộn và mỗi món bên trong đều đầy ắp bưng trên tay nặng trĩu.

Lương Ái Quang ngửi thấy mùi thơm, không khỏi hét lên, "Tiểu Hòa, thức ăn của ngươi ở nơi này thật tốt!"
"Sống một mình, muốn ăn gì cũng tự do hơn nhiều.

Không lẽ chiêu đãi các ngươi, mà còn không làm đồ ăn ngon sao?" Hứa Kình từ trong tủ lấy ra một chai nước cam đã mua trước đó, "Chúng ta còn nhỏ nên không thể uống rượu, nên liền uống cái này đi?"
"Không uống rượu." Lương Ái Quang vui vẻ đi lại tiếp nhận chai nước trong tay Hứa Kình, "Chúng ta uống nước cam là được rồi."
Hứa Kình tìm mấy cái ly rót cho mỗi người một ly nước cam, cùng với một bát cơm thật lớn nói: "Ta cũng không nói lời khách sáo, mọi người nhanh chóng ăn uống cho thật no vào."
Thịt ba chỉ bạc mỡ đang xen, mềm dẻo cá khô Hứa Kình bỏ rất nhiều dầu cùng nguyên liệu nấu ăn, nên mỗi món ăn món nào cũng đầy đủ hương vị.
Lương Ái Quang và Lương Lương Tử cũng ăn không ngừng, ngay cả Lương Hóa Vũ người luôn tỏ ra điềm tĩnh cũng phải ăn hết ba bát cơm.
Đặt bát không xuống, Lương Ái Quang xoa bụng thoải mái thở dài, "Tiểu Hòa, ngươi nấu ăn quá ngon, sống cùng với ngươi thật là hạnh phúc."
Lương Lương Tử cười, "Ngươi ăn nhiều như vậy, Tiểu Hòa không nuôi nổi ngươi đâu."
"Làm như chỉ mình ta ăn nhiều, ngươi tự đếm xem đã ăn bao nhiêu."
"Ta biết mình ăn nhiều, nhưng lại không có nói muốn tiểu Hòa nuôi."
Hứa Kình cười nói: "Các ngươi thích ăn cơm ta nấu, thì lần sau lại đây ăn là được cũng đừng có khách sáo làm gì?"
Lương Ái Quang phản ứng đầu tiên, "Chuyện khác không nói, việc ở trong ruộng của ngươi nhớ để phần cho ta, ta cái gì cũng không cần nhưng đến lúc đó phải lo cơm là được."
Hứa Kình vui vẻ để bọn họ nghỉ ngơi, hẹn ba giờ chiều lại tiếp tục trồng cây đương quy cũng không muộn.
Bọn Lương Lương Tử trở về nhà của mình để ngủ một giấc.
Tề Vân Chi ăn chưa no, nên Hứa Kình cùng hắn ăn cơm xong liền thu dọn đồ đạc đi ngủ.
Cây đương quy sau khi trồng đã nhanh chóng bén rễ ở chỗ mới, Hứa Kình mỗi ngày đều đi vòng quanh để nhổ cỏ, tưới nước bón phân, phát hiện cây đương quy dưới đất phát triển rất tốt, căn bản không cần phải nhổ lên trồng lại.
Hứa Kình chăm sóc chúng rất cẩn thận, cây lớn lên rất nhanh chỉ sau một tháng đã cao đến bắp chân của hắn.

Cả một mẫu đương quy tươi tốt, cành lá xanh mướt, nhìn không có một lỗ nhỏ côn trùng cắn hay lá úa vàng, ai đi qua ruộng của Hứa Kình đều phải thốt lên rằng hắn rất biết trồng.
Tháng năm thời tiết dần trở nên ấm hơn, cuộc thi sắp diễn ra vào tháng sáu, nên không khí trong trường học cũng trở nên căng thẳng hơn.
Hứa Kình vẫn duy trì tình trạng như ban đầu của mình, không đi học sớm cũng không đến học lớp tự học mà mỗi ngày chỉ tham gia vài tiết học chính.

Cô giáo Lương mỗi cuối tuần đều sẽ đưa cho hắn làm một bài kiểm tra, hắn hoàn toàn đều đạt điểm tối đa.
Cô giáo Lương phi thường tin tưởng hắn, cũng không quản cứ như vậy mà để hắn duy trì trạng thái thoải mái như thế.
Hắn không quen với các bạn trong lớp, mặc dù các bạn học tò mò về hắn nhưng cũng ngại không dám nói chuyện cùng, đặc biệt là các bạn nữ đã nửa học kỳ trôi qua cũng không có nói chuyện qua với Hứa Kình.
Hứa Kình chỉ là khoác trên mình lớp vỏ của một đứa trẻ, nhưng bên trong là một người đã trưởng thành nên đối với hoàn cảnh xung quanh cũng không quan tâm đến.
Các bạn cùng lớp của hắn đều ngượng ngùng xấu hổ, nhưng cha mẹ bọn họ cũng không phải như vậy.


Mọi người trong khu Nhân Nguyên và một số khu sinh sống gần đó đều biết rằng điểm số của Hứa Kình rất cao, nên cha mẹ bọn họ sẽ đến nhờ Hứa Kình ôn tập cho con của mình.
Hứa Kình chỉ mỉm cười, nếu thật sự ai đó cầm bài tập đến hỏi hắn, thì hắn sẽ trả lời và giải thích một cách cặn kẽ, không bao giờ nóng nảy hay từ chối.
Nhờ việc này, mà nhân khí của Hứa Kình ở khu sinh sống đã được cải thiện rất nhiều.

Công việc mua bán dược liệu và việc trong ruộng của hắn đều rất tốt, mỗi ngày đều trải qua cực tốt, thường xuyên mua thịt làm thức ăn, toàn bộ khu sinh sống không ai ghen tị với hắn mà ngược lại còn đánh giá rất cao.
Mọi người đều cảm thấy hắn rất tốt bụng, hiền lành và thông minh, sẽ không ở nơi nhỏ bé này ở lâu nên cũng không ghen tị với hắn.
Hứa Kình đang nhổ cỏ ở ruộng đương quy, hắn đã phân bón rất nhiều nên không chỉ cây đương quy phát triển mạnh mẽ mà cỏ dại cũng mọc rất nhanh, hầu như ngày nào hắn cũng phải đi kiểm tra và nhổ cỏ.
Một người đàn ông đi ngang qua nhìn thấy hắn, liền nhắc nhở: "Tiểu Hòa, giữa trưa ngày mai ở sân phơi thóc mở cuộc họp toàn khu cháu có biết không?"
Hứa Kình thực sự không nhận được thông báo này, "Như thế nào lại mở cuộc họp đột ngột? Có chuyện gì sao?"
"Này, cháu không biết sao? Hai ngày qua, có một đàn trâu rừng từ trên núi xuống, ngay phía đông nam của cơ sở sản xuất.

Một số nhà ở nơi đó mạ đã bị gặm, bây giờ đang gieo mạ lại."
Người đàn ông dừng lại nói tỉ mỉ với Hứa Kình: "Ta nghĩ khu sinh sống sẽ tổ chức đội tuần tra sớm thôi, tốt nhất là có thể đánh chết trâu rừng hoặc đuổi chúng đi thật xa.

Cây trồng trong ruộng hiện đang trong thời kỳ phát triển sắp nở hoa, lúc quan trọng lại gặp phải nạn trâu rừng."
Hứa Kình hỏi, "Có rất nhiều trâu rừng từ trên núi xuống sao?"
"Cũng không nhiều, xem dấu chân thì có khoản năm sáu con, nhưng không đề phòng thì không được."
Hứa Kình gật đầu, "Cháu đã biết, cảm ơn chú đã nhắc nhở."
Người đàn ông vẫy tay, "Nếu cháu đã biết, ta liền trở về trước.

Này, đương quy trồng thật tốt, không hổ danh là người mua bán dược liệu."
Hứa Kình lễ phép nói: "Vâng, cháu chỉ là bỏ thêm nhiều phân bón mà thôi, không thể so với mọi người được."
Hứa Kình đi kiểm tra một vòng, đám cỏ dại lớn đã bị nhổ sạch.

Hắn cũng không lãng phí đám cỏ dại này, tất cả đều được ném xuống mương ở ruộng bên cạnh để cá trắm cỏ có thể ăn.
Hứa Kình nhìn cá trắm cỏ nổi lên trên mặt nước, cảm thấy có chút tiếc nuối vì cá trắm cỏ nuôi quá ít.

Tuy nhiên, không chỉ cá trắm cỏ ăn cỏ mà các loài cá khác ít nhiều cũng sẽ ăn một ít, nên Hứa Kình cũng không cảm thấy đau lòng khi để những đám cỏ này bị lãng phí..

Bình Luận (0)
Comment