Mạt Thế Tôi Dựa Vào Bạn Trai Để Làm Giàu

Chương 45


Nhiều người làm cả đời cũng không thể kiếm được bốn năm nghìn khối, số tiền này được xem là rất nhiều đối với người dân sống ở khu Nhân Nguyên.
Hứa Kình nói, "Người mua dược liệu muốn mua bạch cập với số lượng lớn, mặc dù chỗ chúng ta nơi này có bạch cập nhưng ở ngoài hoang dã rất ít, hàm lượng tia W nằm trong giá trị an toàn dùng để làm thuốc cũng rất ít."
Lương Thành gật đầu, "Bạch cập thật sự không có nhiều, ta sẽ huy động mọi người vào núi tìm kiếm.

Rất may khi hiện tại không phải bận rộn làm ruộng, nhân lực vẫn còn đang rảnh được một chút.

Tiểu Hòa, cháu nói cho ta biết giá bên kia thu mua bạch cập như thế nào? Nếu giá thấp quá, ta sợ nhiều người không vui."
Hứa Kình cười, "Ông hiểu lầm rồi, cháu không đến đây để nhờ ông giúp đỡ vận động mọi người lên núi tìm bạch cập.

Loại dược liệu này cũng không tính là quá quý, giá cả cũng có hạn nếu lên núi tìm cũng không được.

Không phải có một số nhà trong khu có đất trống sao, cháu muốn nhờ ông hỏi giúp xem họ có muốn trồng bạch cập hay không? Ông cũng đừng lo lắng, miễn là bạch cập chất lượng không tồi cháu đều chấp nhận mua."
"Chuyện này không cần phải hỏi, trồng cái gì cũng là trồng mà? Nhưng giá cháu mua như thế nào, lúc đó làm sao mua được."
"Hiện tại giá bạch cấp tại các hiệu thuốc là hai khối tám một cân nhưng đều phải xử lý tốt, còn phải buôn bán qua tay nên giá sẽ tăng lên.

Nếu thu hoạch theo đợt thì giá sẽ thấp hơn nhiều so với giá này, mọi người chỉ việc trồng bạch cập trong khi đó giống cùng kỹ thuật sẽ do cháu cũng cấp, giá thu mua là 50 xu cho một cân bạch cập, mỗi mẫu trồng bạch cập sản lượng thu cũng phải từ 600 đến 900 cân, chỉ cần chú ý chăm sóc một chút thì mỗi mẫu có thể thu tối thiểu được 300 khối, mọi người cũng không cần đầu tư bất cứ cái gì cả."
Hứa Kình đem suy nghĩ cùng kế hoạch nói, "Giá cả so với ngoài thị trường thấp hơn một chút, nhưng giống cùng kỹ thuật do cháu cưng cấp nên mọi người cũng không có nhiều rủi ro.

Kiếm được 300 khối thực sự rất ổn, việc hợp tác này cũng không tính là mạo hiểm nên cần phải nhờ ông nói giúp một chút."
Lương Thành đã quá quen với việc nhà nông, nên biết giá cả Hứa Kình đưa ra đã rất tốt, ông liền gật đầu, "Biết rằng cháu là nghĩ cho chúng ta, chuyện nào tốt đều nghĩ đến mọi người với lại giá này đã rất ổn, ta sẽ giúp cháu hỏi xem có bao nhiêu người đồng ý."

"Vâng, vậy xin làm phiền ông.

Đến lúc đó, mời mọi người đã đồng ý đến dùng bữa cơm để cùng nhau thảo luận về hợp đồng."
Lương Thành gật đầu cười hỏi: "Ta muốn biết cháu định tìm bao nhiêu người, cũng như cần trồng bao nhiêu mẫu bạch cập."
"Cháu muốn trồng khoảng 25 mẫu bạch cập, nhiều thêm một hai mẫu hay ít hơn một hai mẫu cũng không thành vấn đề, nhưng nhiều quá cháu có thể sẽ không kham nổi." Hứa Kình nói tiếp, "Cháu cũng là lần đầu tiên làm việc này, vì vậy xin ông giúp đỡ tìm vài nhà đáng tin cậy một chút."
"Cứ yên tâm, ta đã biết"
Chưa đến ba ngày, Lương Thành đã tìm được người liền báo Hứa Kình đến nhà mình dùng cơm, nhân tiện nói về chuyện hợp tác với mọi người.
Khi Hứa Kình đến nơi, liền phát hiện ra bên trong gồm sáu người cháu trai của Lương Thành, ba người còn lại cũng là bạn thân lâu năm của nhà ông.

Mọi người nhìn thấy Hứa Kình đến, tất cả đều mỉm cười chào hỏi và bảo hắn mau ngồi xuống.
Lương Thành kêu Hứa Kình ngồi bên cạnh, khi hắn nhìn thấy vị trí ấy liền nói: "Cháu còn là đứa trẻ làm sao có thể ngồi phía trên được, các bác các chú sẽ đánh gãy chân cháu đấy."
"Anh hùng không cần quan tâm đến xuất thân cũng như tuổi tác, ngày hôm nay cháu chỉ cho chúng ta cách kiếm tiền neen xứng đáng ngồi ở vị trí đầu tiên."
Dù như thế nào thì Hứa Kình đều không đồng ý, cuối cùng Lương Thành ngồi lên vị trí đầu tiên còn Hứa Kình ngồi ở bên cạnh.

Một đám người yên lặng ăn cơm, Hứa Kình muốn mở miệng nói chuyện công việc thì Lương Thành ngăn lại, ý bảo ăn xong bữa cơm lại nói sau.
Mọi người trong Lương gia đều rất coi trọng bữa cơm này, nên các món ăn được làm rất phong phú như thịt heo nấu rau cải, đậu hũ nhồi thịt, canh trứng, gà xào nấm đây đều là những món ăn thường được nhìn thấy trong những bữa tiệc lớn.
Vốn dĩ trong bữa ăn như thế này cần có rượu, nhưng Hứa Kình còn nhỏ tuổi không thể uống được.

Vì hắn nên mọi người đều không uống rượu trên bàn chỉ có một chai nước ngọt, ở nơi như thế này nấu được một bàn ăn như vậy đã rất lớn, Hứa Kình có thể cảm nhận được sự kỳ vọng cùng cảm xúc hỗn loạn ở trong lòng của họ.
Sau khi ăn được vài miếng, Hứa Kình đi thẳng vào vấn đề, "Cháu hiện tại thay người khác thu mua dược liệu, bán qua tay để kiếm chút tiền sinh hoạt.


Theo yêu cầu của bên mua dược liệu thì chúng ta cần phải ký hợp đồng, cháu đã mang theo hợp đồng đến để các chú các bác xem qua có phù hợp hay không."
Cẩn thận lấy hợp đồng từ trong túi sau lưng đem ra, Hứa Kình bảo mọi người chia ra xem và nói: "Mọi người ở một bên xem, cháu ở bên cạnh giải thích thêm.

Đầu tiên, khi trồng bạch cập cháu sẽ cung cấp giống và cung cấp kỹ thuật còn mọi người chỉ việc trồng thôi, ai cũng biết hạt giống dược liệu ngày này rất khó kiếm, cháu đem hạt giống đưa cho mọi người cũng sẽ có rủi ro, thật ra mọi người khi trồng bạch cập sẽ không trồng lương thực thì cũng có rủi ro nhất định."
Hứa Kình chân thành nhìn họ, "Chúng ta đều là nhà nông nghèo, nên khả năng chống lại rủi ro tương đối kém, vì để đề phòng chúng ta hãy ký hợp đồng trước đi.

Bạch cập này trồng có tốt hay không cũng chưa chắc, nhưng điều quan trọng nhất là mọi người không được bán bạch cập cho người khác, nếu không cháu cũng không thể giải thích với người mua dược liệu như thế nào."
Cháu trai của Lương Thành nghe vậy lập tức nói: "Tiểu Hòa đừng lo lắng, chúng ta không phải loại người như vậy.

Mọi người đều phải có lương tâm của mình, chỉ cần điều khoản trong hợp đồng không có vấn đề, thì khi ký xong mọi người đều dựa theo hợp đồng mà làm."
Hứa Kình gật đầu cười: "Cháu cũng nghĩ vậy, điều thứ hai mọi người cần chú ý chính là giá cả, người mua dược liệu đã cùng cháu nói chuyện định ra giá mua là năm mươi xu một cân.

Bạch cập có chu kỳ sinh trưởng dài, hiện tại trồng thì phải đến sang năm mới có thể thu hoạch, về điểm này mọi người nên chú ý một chút."
"Mọi người đều là nông dân, nên chúng ta hiểu được điều này."
Hứa Kình mỉm cười nói: "Cháu là múa rìu qua mắt thợ rồi, mọi người đừng chê cười.

Dược liệu khi thu hoạch xong mọi người không cần quan tâm đến việc sau này, chỉ cần bán trực tiếp dược liệu cho cháu là được.


Còn một điều nữa, bạch cập rất thích đất màu mỡ nếu muốn trồng dược liệu, không phải chăm chỉ bỏ sức lực ra làm mà còn phải để rải thêm một ít phân bón trong ruộng, nếu không đến khi thu hoạch thì sản lượng có thể sẽ không cao."
Có người lo lắng hỏi: "Cho dù sản lượng bạch cập thu được ít hay nhiều thì cháu đều sẽ mua đúng không?"
"Miễn là dược liệu được trồng ra từ hạt giống do cháu cấp, thì đều sẽ mua! Nhưng nếu là hạt giống của người khác thì cháu sẽ không mua, bởi hạt giống do cháu cấp cho mọi người đều đã được cải biến qua, nó tốt hơn nhiều so với hạt giống bạch cập thông thường."
"Nếu bạch cập của chúng ta trồng được mùa bội thu, nhưng trong tay cháu không có đủ tiền thì phải làm sao?"
"Chúng ta sẽ viết thêm điều này vào trong hợp đồng, bạch cập là loại dược liệu được dùng nhiều trong các đơn thuốc, nếu cháu không thể mua hết thì đến lúc đó mọi người có thể bán cho người khác, đồng thời cháu sẽ bồi thường tiền đã vi phạm hợp đồng cho mọi người."
"Tiểu Hòa, cháu cũng nói bạch cập thích đất màu mỡ, nên việc phân bón cũng cần phải tốn một số tiền, không biết cháu có thể ứng trước một phần tiền đặt cọc không cho mọi người không?"
Hứa Kình còn chưa nói lời nào, Lương Thành liền thở phì phò trừng mắt mắng cháu trai mình, "Ý của ngươi là gì? Ngươi làm ruộng khi nào thì không cần phân bón để trồng trọt, ngươi còn ở đó muốn tiền đặt cọc? Vậy sao ngươi không bảo tiểu Hòa thanh toán tiền trước luôn cho ngươi đi?"
Người đàn ông liền cúi đầu, không dám nói thêm gì.
Lương Thành xua tay, "Tiểu Hòa lần đầu tiên làm ăn với các người, điều kiện hắn đưa ra đã rất tốt ở đâu lại đòi hỏi nhiều yêu cầu như thế? Mọi người hãy suy nghĩ cho kỹ, cảm thấy có thể trồng thì trồng nếu không thể trồng thì thôi không cần nể mặt của ta, nếu không ta sẽ là người đầu tiên không đồng ý!"
Hứa Kình nói, "Mọi có thắc mắc việc gì thì cứ nói ra, chúng ta cùng nhau bàn bạc.

Nếu thích hợp thì chúng ta ký hợp đồng, bởi thời gian không đợi người vì bạch cập cần phải được trồng càng sớm càng tốt."
Ngày nay, nông dân có rất ít cách để kiếm tiền, nhiều người không ngại vất vả nhưng chỉ sợ vất vả sau đó đến cuối cùng lại không kiếm được tiền.

Những điều kiện mà Hứa Kình đưa ra rất tốt, hầu hết mọi người đều không do dự mà ký hợp đồng với Hứa Kình.

Hợp đồng chia làm hai bản, mỗi bản mọi người đều ấn dấu tay và ký tên, mỗi bên giữ một bản làm chứng từ về sau.
Còn lại hai người có chút do dự, cần phải về nhà bàn bạc với mọi người trong nhà, buổi tối liền đến nhà Hứa Kình ký hợp đồng dưới sự chứng kiến của Lương Thành.
Hứa Kình trước tiên yêu cầu bọn họ quay về xới đất cùng bón phân, còn hắn thì sẽ đi đến nơi khác để mua hạt giống.
Ngày hôm sau, Hứa Kình liền thu dọn đồ đạc chuẩn bị lên đường đi đến nơi khác mua hạt giống.
Mọi người sống trong khu Nhân Nguyên đều để ý đến hành động của hắn, cảm thán rằng hắn ngày càng có tương lai phát triển.

Cũng có người nói nhà Lương Quốc Đào là người thân của Hứa Kình, tại sao chuyện tốt như vậy họ không nói với Hứa Kình một tiếng để nhà họ cũng trồng một hai mẫu bạch cập.
Lý Ngân Tú chỉ cười, trước mặt mọi người giải thích: "Ruộng của nhà chúng ta phải dùng để trồng lương thực, thật sự không có chỗ nào để trồng dược liệu.


Tiểu Hòa cũng biết tình hình ở trong nhà, nên không cùng chúng ta nói chuyện này, nếu chúng ta không khó khăn thì cũng sẽ trồng một hai mẫu để giúp hắn."
"Này, đây chính là chuyện tốt, hay vẫn là giúp hắn nha."
Mọi người đều cười, có ai đó nói, "Ta thấy dì Ngân Tú khi gặp mặt tiểu Hòa thậm chí cũng không cùng nhau chào hỏi, ta cứ nghĩ rằng các ngươi có mâu thuẫn với nhau."
"Làm gì có mâu thuẫn, khoảng thời gian trước không phải hắn còn tặng nhà ta năm cân thịt trâu sao.

Tiểu Hòa, ở ngoài không nói gì nhưng hắn trong lòng vẫn nhớ đến nhà ta, hơn nữa nhà ta đã nuôi nấng hắn nhiều năm như vậy căn bản hắn chính là do nhà nuôi lớn, làm thế nào có thể vô ơn như vậy được?"
"Cũng không thể nói như vậy, nhà hắn đưa tiền nuôi dưỡng cho nhà các ngươi, nhưng nhà các ngươi vẫn hay đánh đập hắn, không cho ăn uống đầy đủ khiến hắn vừa lùn vừa gầy.

Hắn có lòng tốt nhớ đến nhà các ngươi là bởi vì hắn tốt bụng, nếu không nhận nhà các ngươi cũng là bình thường mà thôi, làm sao có thể gọi đó là vô ơn kia chứ."
Lý Ngân Tú vốn dĩ muốn miễn cưỡng giải thích một chút, nhưng lại không nghĩ gặp phải người lắm miệng như vậy làm bà không thể nói thêm lời nào.

Bà tức giận đến mức đến không thở được, liền nói: "Ngươi thích hắn như vậy, tại sao lúc đó không đem hắn về nhà mà nuôi dưỡng đi? Ngươi ở đây nói chuyện vì hắn, chẳng lẽ hắn nhớ tới ân tình này của ngươi sao? Hắn có cho ngươi trồng bạch cập không?"
Người nọ cũng không phải dạng vừa để người khác bắt nạt, nói: "Ta không cần hắn nhớ đến, ta chỉ nói một vài lời xuất phát từ lương tâm mà thôi, những việc nhà các ngươi đã làm với hắn cứ cho rằng mọi người trong khu sinh sống đều không biết sao, họ biết nhưng chỉ là không nói mà thôi.

Này, Tiểu Bảo của nhà các ngươi đã suýt nữa hại tiểu Hòa chết đuối vậy mà quay đầu liền coi như không có việc gì, mỗi ngày nhận quà của hắn cũng không đáp lại đúng là da mặt thật dày!"
Hai mắt Lý Ngân Tú tức giận đến đỏ bừng, đứng thẳng tại chỗ mắng chửi.
Những người xung quanh thấy họ cãi nhau, cũng không đứng xem mà vội vàng chạy lại can ngăn.
Nếu không bởi vì cuộc cãi vã đó thì Lý Ngân Tú cũng không bị chọc tức đến ngã bệnh, làm ầm lên bảo Quách Anh Trinh nhanh viết thư cho nhà họ Hứa, "Con trai của hắn ở đây sống tốt như vậy? Nhà hắn thậm chí còn không quan tâm? Đây là loại gia đình gì? Nhanh viết thư gửi cho nhà hắn đi!"
Lương Quốc Đào không đồng ý, lén cùng Quách Anh Trinh nói: "Mối quan hệ giữa nhà chúng ta với tiểu Hòa còn tốt, nếu viết thư chỉ sợ thực sự sẽ trở mặt.

Mẹ nói cứ nghe thì được rồi, ba đứa con của chúng ta còn muốn phát triển về sau, nhìn tiểu Hòa sẽ nhanh chóng một bước lên cao nên đừng đắc tội với hắn.".

Bình Luận (0)
Comment