Mạt Thế Trọng Sinh Chi Chữa Khỏi Hệ Thống

Chương 22

Thần sắc Bạch Mặc khẽ nhúc nhích, hơi hơi mỉm cười.

"Còn có thể thế nào nữa, theo quy củ mà làm."

Cố Thần vui vẻ chơi quang não, cũng khônghề chú ý tới cuộc nói chuyện của hai người.

Khuôn mặt Lãnh Túc trầm lạnh: "Toàn bộ?"

Bạch Mặc khẽ thở dài: "Toàn bộ."

Đáy mắt y hiện ra một tia hung quang, vừa rồi một đường đi thẳng y đã ngầm tra xét qua, phát hiện trong đám người đó có một số  là dị năng giả, cũng có rất nhiều dị năng giả cao cường liền như vậy bị chấm dứt sinh mạng, y quả thực không đành lòng.

Mạt thế luôn luôn tàn khốc như vậy.

Bạch Mặc hiểu rõ trong lòng Lãnh Túc đang suy nghĩ những gì, thở dài vỗ vỗ bả vai y, vẻ mặt đầy phiền muộn.

Thật ra Lãnh Túc vẫn chưa có nói cho Cố Thần biết vào thời điểm y cứu hắn không bao lâu thì căn cứ đã ra vài quy định dành cho những người bị thương trong lúc chiến đấu với tang thi.

Bởi vì mạt thế ngày càng trở nên nguy hiểm, cho tới bây giờ tang thi cũng không ngừng biến dị.

Bọn chúng ở bên ngoài không ngừng hoành hành muốn phá tan tường vây phòng hộ của căn cứ, thời điểm này đã không phải lúc mạt thế mới tiến tới bởi vì bọn tang thi đã được virus cải biến.

Đời đầu tiên của tang thi có tinh thạch nhỏ trong suốt, hơn nữa sức chiến đấu cũng không mạnh, do dù nhân loại không thức tỉnh dị năng đấu với chúng cũng dư sức.

Nhưng hiện tại mạt thế tiến sâu hơn, tang thi cũng bị ảnh hưởng theo sau mà biến dị, chúng tiến hành tiến hóa lên, cho tới bây giờ hầu như đã là đời thứ hai.

Loại này có tinh thạch nữa trong suốt nữa vàng nhạt.

Hai đời khác biệt hoàn toàn, nếu như bị đời thứ nhất cắn, chỉ cần chặt bỏ vùng bị nhiễm, lập tức không sao.

Mạt thế đến không lâu thì Lý giáo sư ở tại một căn cứ khác cùng với tiến sĩ James thành công nghiên cứu thuốc giải độc virus đời một. Chính là không biết bởi nguyên nhân gì, nhân loại ngày càng mạnh kéo theo đám tang thi ồ ạt biến dị ra đời thứ hai, cục diện mới thành ra như bây giờ.

Thuốc giải độc nghiên cứu chỉ có tác dụng với đời thứ nhất, đời thứ hai thì hoàn toàn vô dụng bởi vì độc tố đã mạnh gấp trăm lần.

Bởi vậy nhà khoa học số một Châu Á Lý giáo sư cùng nhà nghiên cứu virus học nổi tiếng Châu Mĩ tiến sĩ James hợp tác lại cũng không nghiên cứu ra được thuốc ức chế virus đời hai.

Hơn nữa không biết có phải hay không nhân loại bị ảo giác, tổng cảm thấy  tang thi đời thứ hai so với đời thứ nhất thông minh hơn rất nhiều.

Ít nhất ở tang thi đời thứ nhất trừ bỏ công kích cắn xé ăn luôn nhân loại, cũng sẽ không làm cái gì khác. Hơn nữa chúng nó đều độc lai độc vãng, chưa bao giờ tụ lại bên nhau. Có đôi khi nếu không có nhân loại làm đồ ăn thì chúng nó thậm chí còn cắn xé nhau.

Nhưng đời thứ hai chúng nó lại tập hợp lại với nhau thành nhóm đông, rất ít thấy con nào đi riêng lẽ. Cho nên một khi đụng phải chúng, một dị năng giả rất khó có thể đối phó, bởi vì ngươi giết một con sẽ lập tức có một con khác lao tới, ngươi còn vừa phải phòng bị mọi phía vừa nghĩ cách tìm lỗ hổng trốn ra.

Bời vậy cho nên cũng có người từng hoài nghi, có phải hay không tang thi đã có ý thức. Nhưng điều này chẳng ai rảnh đi kiểm chứng, người của viện nghiên cứu cả ngày bận túi bụi nghiên cứu thuốc ức chế virus không ngủ không nghỉ, ai mà rảnh để ý tới mấy chuyện này.

Loại tang thi đời hai này độc tố vô cùng mạnh, nếu bị cắn trúng, virus lập tức lao vào trong mạch máu tuần hoàn đi khắp cơ thể. Đặc biệt, nếu đã bị cắn mà còn vận động kịch liệt, tốc độ thi hóa ngày càng nhanh. Cho nên, nếu bị cắn thì chỉ có ngồi chờ được giải thoát thôi.

Hơn nữa loại tang thi này còn có móng tay, cũng mang theo virus. Chỉ bị chúng cào nhẹ một phát, cũng có thể bị lây nhiễm

Cho nên những người cầm quyền căn cứ đã phát ra một quy định mới: Nếu bị tang thi đời thứ hai cắn hoặc cào bị thương, cho dù là dị năng giả cũng đều đưa đi xử lý.

Bởi vì ngoài biện pháp này ra không còn cách nào, không có thuốc họ sẽ biến dị trở thành tang thi gây hại cho những người xung quanh.

Ai có thể chịu nổi cảnh đồng đội kề vai sát chiến bao năm bỗng biến thành tang thi, kẻ địch của toàn nhân loại, không ý thức tấn công mình, mà bản thân phải ra tay phá đầu họ. Cho nên chỉ có ở thời điểm họ chưa bị virus không chế, cúi chào rồi tiễn họ đi, như vậy bọn họ cũng coi như chết quang vinh, sẽ không thay đổi thành thứ mà mình luôn căm ghét.

Bất quá quy định này chỉ mới có nhân viên trong căn cứ biết.

Những người bị cắn hay bị cào sẽ được tụ tập lại, rồi sau đó sẽ ra đi trong yên lặng.

Đây là không có cách nào khác, tuy rằng Lãnh Túc thực không muốn, nhưng y căn bản cũng không có phương pháp nào tốt hơn.

Ở mạt thế, có thể giảm bớt một phần nguy hiểm, liền đại biểu nhiều thêm một phần sinh mệnh được bảo đảm.

Bởi vì thế, Lãnh Túc không muốn cho Cố Thần biết, ở trong lòng y, Cố Thần là một người đơn thuần, nếu hắn biết được chân tướng, nhất định sẽ rất khổ sở.

Cho nên bây giờ y chỉ muốn mình mạnh hơn, như vậy mới có thể bảo vệ được Cố Thần.

Nhân loại, cho dù ở trong mạt thế tàn khốc, trong tâm vẫn tồn tại chữ ái.

Không khí nhất thời rơi vào tĩnh mịch. 

Cố Thần đang vùi đầu đùa nghịch quang não, rốt cuộc cũng phát hiện không khí không thích hợp, ngẩng đầu lên hướng Lãnh Túc mê mang mà chớp chớp mắt.

Lãnh Túc nhịn không được duỗi tay xoa xoa đầu tóc hắn, ánh mắt ngăm đen thâm thúy, thần sắc không rõ.

"Làm sao vậy?"

Cố Thần có chút lo lắng, tuy rằng Lãnh Túc vẫn luôn một lòng trương diện mặt than, nhưng hắn rõ ràng nhận thấy được cảm xúc của y có chút không thích hợp.

Bàn tay y lại dùng sức xoa xoa đầu tóc của hắn, đem đầu tóc Cố Thần nguyên bản được chải chuốt gọn gàng biến thành như tổ quạ, lúc này y mới vừa lòng mà thu hồi tay.

"Không có việc gì."

Cố Thần cũng không có để ý tóc mình, ngược lại dùng vẻ mặt lo lắng mà nhìn chằm chằm Lãnh Túc.

Tuy rằng Lãnh Túc phủ nhận, nhưng hắn vẫn có thể rõ ràng nhận thấy được, trong lòng y có chuyện.

Cũng không để ý tới việc Lãnh Túc có gạt hắn không, ai mà không có một bí mật nhỏ.

Lúc trước Lãnh Túc cũng đã nói với hắn sẽ không giấu gì, nhưng hắn cũng tự hiểu lấy, đây là chuyện không có khả năng.

Giống như chính hắn, cũng không thể nói với y chuyện hắn trọng sinh, ít nhất hiện tại không thể nói.

Điều hắn lo lắng là Lãnh Túc người này.

Lãnh Túc yên lặng thở dài, một phen kéo cánh tay Cố Thần qua, đem người nào đó ôm vào trong ngực, vùi đầu ở hõm vai hắn, hít một hơi thật sâu.

Cố Thần cũng không giãy giụa, tùy ý Lãnh Túc muốn làm gì thì làm.

Một lát sau, Lãnh Túc mới buông Cố Thần ra, cầm tay hắn mười ngón giao nhau, không có ý buông ra.

Kỳ thật y muốn là muốn ôm hôn sau đó đè người này ra, mềm mại, hương hương, nhưng mà..... Nếu bên cạnh không đứng một kẻ chướng mắt, liền càng tốt.

Bạch Mặc dùng vẻ mặt dữ tợn mà gắt gao nhìn chằm chằm Lãnh Túc, hận không thể ở trên người y hung hăng chọc mấy lỗ thủng.

Lãnh Túc hướng Bạch Mặc nhướng mày, sắc mặt Bạch Mặc tối sầm, hàm răng cắn kêu "Keng kẹt".

Cố Thần từ sau lưng y ló đầu nhìn ra, thấy  vẻ mặt hâm mộ ghen tị cùng hận thù của hắn, liền tặc lưỡi hai tiếng.

"Ai da, ngươi xem lại khuôn mặt đầy biểu tình ghen tị của mình đi. Nếu ngươi hâm mộ như vậy, liền chạy nhanh mà đi tìm một tiểu công tới yêu thương ngươi a."

Bạch Mặc nổi lên vài sợi hắc tuyến, nghiến răng nói: "Cám ơn, trước nay ta chỉ thích nữ sinh, nếu ta mà tìm nam sinh ta cũng chỉ sẽ tìm một tiểu thụ!"

Cố Thần xuy một tiếng: "Ngươi xem lại toàn thân ngươi đi, còn tìm nữ sinh? Còn tìm tiểu thụ? Ngươi đang nói giỡn hả!?"

Ở mạt thế, bởi vì tang thi tàn sát bừa bãi, nhân loại còn khó sống, cho nên nguyên bản những người dáng người mảnh mai, nũng nịu mà còn là nữ sinh, một là chết hai là cũng bị mạt thế mài giũa, tồn tại tới bây giờ tất các đều biến thành Mẫu Dạ Xoa.

Một đám ra sức chiến đấu, thậm chí so với nam tử còn muốn lợi hại hơn.

Một bộ dáng nhược thụ giống như Bạch Mặc, còn nghĩ tới tìm nữ nhân? Chả ai có thể coi trọng hắn!

Hơn nữa, khuôn mặt hắn còn tinh xảo, làn da tinh tế, vòng eo mảnh khảnh, nói hắn là công, ai tin a!

Rõ ràng nhận thấy được ánh mắt khinh bỉ của Cố Thần, Bạch Mặc hít sâu một hơi, thiếu chút nữa tức chết.

Mẹ nó! Quả nhiên là vật họp theo loài, người phân theo nhóm! Lãnh Túc là một kẻ biến thái, tên này cũng biến thái nốt!

Bạch Mặc cùng Lãnh Túc giao tình đã mấy năm, hắn là một trong những người bạn ít ỏi của y.

Chính là vừa nói tới thời điểm vừa mới có giao tình rồi trở thành bằng hữu, Bạch Mặc liền nhịn không được muốn chảy nước mắt đồng tình cho chính mình.

Lãnh Túc ngày thường đối với hắn ít khi nói ít khi cười thì thôi, còn thường xuyên công kích hắn, hắn một thư sinh nhu nhược, đánh cũng đánh không lại, mắng cũng mắng không được, bị y khi dễ hết lần này tới lần khác.

Đến nỗi Bạch Mặc có không gian dị năng cùng với phong dị năng, hắn tạm thời lựa chọn quên đi.

Kết quả nhẫn nhịn đâu thấy, hiện tại Lãnh Túc tìm được bạn lữ rồi, chẳng những mang theo người đến trước mặt hắn khoe khoang, kích thích hắn không nói, mẹ nó, ai biết ngay cả cái tên tiểu thụ này, cũng không phải là đèn cạn dầu!

Bạch Mặc thật sâu cảm thấy, thật sự là giao hữu vô ý a!

Bất quá, thua người không thua trận.

Bạch Mặc dùng biểu tình cười như không cười: "Ta có phải tiểu thụ hay không thì sau này mới có thể biết. Bất quá ta hiện tại cũng đã biết, ngươi chính là tiểu thụ!"

"Ngọa tào!"

Cố Thần nghe vậy, lập tức liền tạc mao, một phen ném tay Lãnh Túc ra, chỉ vào cái mũi Bạch Mặc mắng.

"Ngươi mới là tiểu thụ, cả nhà ngươi đều là tiểu thụ! Lão tử là công là công!?"

Bạch Mặc cười nhạo một tiếng: "Ngươi? Với thân thể tiểu thụ này còn nhận mình là công? Không biết xấu hổ! Hơn nữa, với thân thể của Lãnh Túc, ngươi áp nổi sao!?"

Cố Thần cảm thấy hít thở không thông, muốn nhảy lên tẫn tên này một trận.

Lãnh Túc bất đắc dĩ đỡ trán, vươn tay muốn trụ Cố Thần còn đang nhảy lung tung, bất đắc dĩ hắn như con cá trạch, nắm không xong.

Vì thế...... Lãnh Túc hung hăng trừng mắt nhìn tên đầu sỏ gây tội một cái.

Bình Luận (0)
Comment