Mạt Thế Trọng Sinh Chi Chữa Khỏi Hệ Thống

Chương 29

"Tín hiệu cầu cứu? Sao lại thế này?" Cố Thần nghi hoặc nhìn Lãnh Túc, hắn không hiểu ý tứ của y.

"Đây là tín hiệu cầu cứu lúc trước ta nhận được." Đáy mắt Lãnh Túc hiện lên một tia lãnh ý, sắc mặt trầm trọng.

Ý định ban đầu của bọn họ là nếu gặp liền giúp đỡ một phen, không thấy thì mặc kệ. Nếu hiện tại đã nhận được lời cầu cứu, vậy thì không thể không qua xem. Cố Thần liền nghĩ như vậy.

Kỳ thật hắn còn có một nguyên nhân, chính là tận sâu trong đáy lòng hắn vẫn luôn có một dục vọng mãnh liệt, yêu cầu hắn phải qua đó.

Ngay cả chính Cố Thần cũng không biết được vì sao hắn lại có loại suy nghĩ này, cho nên hắn cũng không định nói ra.

Lãnh Túc trầm ngâm một lúc, bởi vì tín hiệu này đến từ phía Tây cách nơi này còn có một khoảng đường khá xa. Nếu hiện tại bọn họ giữ đúng lời nói lúc trước, việc này đại biểu cho thời gian lên đường làm nhiệm vụ sẽ bị chậm trễ.

Nếu như không cứu...... Nhưng khi nhìn đến đôi mắt sáng lấp lánh nào đó, mang theo chờ đợi, y lại nói không nên lời.

Thở dài một hơi, chuyện này...luôn lộ ra điều kỳ lạ, nhưng mà....việc đã đến nước này rồi thì y cũng không thể mặc kệ được.

"Địa điểm phát ra tín hiệu cách khoảng nơi này 20 km, chúng ta qua đó xem một chút, nếu họ cần giúp đỡ thì liền giúp một phen."

"Vâng." Đội viên lái xe căn cứ theo hướng chỉ định của Lãnh Túc thay đổi phương hướng lao về phía Tây.

Khoảng cách ngày càng gần, tín hiệu cũng ngày càng mãnh liệt, tiếng kêu quang não của Lãnh Túc phát ra theo tần suất dày đặc. Bởi vì muốn dựa vào quang não để tìm vị trí cụ thể của tín hiệu cầu cứu, cho nên y không hề tắt đi âm thanh.

Cố Thần cả đoạn đường đều nghe thanh âm này, đầu cũng to lên, phi thường không thích nó. Xoa xoa huyệt Thái Dương, sắc mặt hắn thật không tốt, trực tiếp ngã xuống lòng ngực Lãnh Túc.

Sắc mặt Lãnh Túc căng thẳng, nhanh tay nâng hắn dậy xem xét. Thần sắc Cố Thần hiện tại rất tái nhợt, môi trắng bệch, hai mắt nhắm nghiền, cả người phát run.

Lãnh Túc hoảng sợ, liên tục vỗ vào gương mặt Cố Thần: "Thần thần, ngươi làm sao vậy? Nơi nào không thoải mái?"

Cố Thần cơ hồ không thể mở hàm mình ra nói chuyện được nữa, thanh âm hắn phát ra đều là tiếng gầm gừ "NNNNNN".

Thấy Cố Thần không có phản ứng, Lãnh Túc càng hoảng loạn, liên tục kêu tên Cố Thần: "Thần thần, Thần Thần? Ngươi đừng dọa ta, ngươi mau tỉnh lại mở to mắt nhìn ta, ngươi rốt cuộc làm sao vậy?"

Địa điểm tiếp cận mục tiêu càng gần, trạng thái Cố Thần càng thêm không ổn.

Nhưng mà bọn họ hiện tại không phải ở trong căn cứ, ra ngoài làm nhiệm vụ cũng không dẫn theo bác sĩ, cho nên hiện tại Lãnh Túc rất nôn nóng, nhưng y cũng không có cách nào.

Cuối cùng còn cách mười mét nữa là tới vị trí tín hiệu phát ra , hắn cũng đã hoàn toàn chịu đựng không nổi nữa mà ngất đi.

Lãnh Túc cực kỳ hoảng sợ, giơ tay xem xét hơi thở của Cố Thần, hắn thở rất đều, hiển nhiên là đã ngủ rồi. Lúc này y mới thở dài nhẹ nhõm một hơi, thật cẩn thận đem Cố Thần đặt nằm trên ghế. Chỉnh tốt tư thế giúp hắn nằm thoải mái, y liền lấy ra trong cái túi không gian của mình một cái thảm giúp hắn đắp lên.

Làm xong hết thảy, Lãnh Túc mới mang theo đội viên xuống xe.

Trước mặt bọn họ là một cái khe núi, mà tín hiệu lại phát ra từ sâu bên dưới.

Lãnh Túc nhíu mày lại, đi đến bên cạnh cái khe cúi đầu nhìn xuống. Khe núi này thoạt nhìn rất sâu, phía dưới là mây mù trắng xoá một mảnh, nhìn không thấy đáy.

Lãnh Túc tùy tiện lấy một cục đá ném xuống. Kết quả bọn họ đứng rất lâu nhưng lại không hề nghe thấy âm thanh nào cả.

Sắc mặt Lãnh Túc càng thêm ngưng trọng, chuyện này thoạt nhìn càng ngày càng khó hiểu. Tín hiệu chẳng những truyền đến từ dưới đáy khe này, hơn nữa nó còn xuyên qua mấy trăm km truyền tới quang não của y, mọi thứ thật không bình thường.

Tín hiệu cầu cứu này cứ lặp đi lặp lại giống như đến khi nào người dưới kia được cứu thì nó mới chịu tắt.

Lãnh Túc bình tĩnh lại, nhanh chóng phân tích tình huống hiện tại.

Trước mắt thoạt nhìn, chỉ có hai loại khả năng xảy ra. Một là đám người cầu cứu này gặp phiền toái chạy tới đây không cẳn thận rớt xuống cái khe này. Hai là bọn họ không hề bị rớt xuống mà trực tiếp từ đường nào đó đi xuống dưới.

Nhưng theo các dấu hiệu từ nơi này cho thấy, tình huống thứ hai có khả năng xảy ra lớn hơn. Bởi vì xung quanh nơi này hoàn toàn sạch sẽ, không thấy bất luận dấu vết đánh nhau nào để lại.

Nếu nói bọn họ là trực tiếp đi vào bên trong khe sâu, vậy có nghĩa là đám người này có quan hệ với cái khe này nên mới dễ dàng xâm nhập vào trong, chuyện này là sao?

Lãnh Túc suy nghĩ thật lâu, nhưng cũng không nghĩ ra nguyên cớ.

Cố Thần không biết từ khi nào đã tỉnh lại và đi tới, đứng ở bên cạnh y nhìn xuống, dọa Lãnh Túc nhảy dựng lên, y kéo hắn trở về, sắc mặt trầm lạnh có thể đóng băng mọi thứ.

"Đừng qua đó."

Cố Thần trấn an vỗ cánh tay đang bắt lấy tay hắn: "Không có việc gì, ta chỉ nhìn một chút."

Gân xanh trên trán Lãnh Túc mãnh liệt nhảy: "Nhìn cũng không được."

"Được rồi được rồi." Cố Thần vội vàng nhấc tay đầu hàng, nhưng ánh mắt vẫn không nhịn được hướng bên trong khe núi mà ngó.

Lãnh Túc trầm ngâm trong chốc lát, ở bên cạnh cái khe đi qua đi lại.

Các đội viên đều đồng loạt lộ ra vẻ mặt khó hiểu mà đánh giá mọi nơi, nơi này công cụ một cái cũng không có, bọn họ muốn xuống thì phải xuống kiểu gì?

Sau một lúc lâu, Lãnh Túc mới ngừng bước chân, đứng ở gần mép khe nhìn xuống dưới, vẻ mặt ngưng trọng, cuối cùng thở dài một tiếng.

"Chúng ta đi thôi."

"What!?" Cố Thần không dám tin tưởng mà mở to hai mắt nhìn y.

Lãnh Túc cũng không có quay đầu lại nhìn hắn, chỉ nhìn thật sâu vào cái khe, thần sắc lạnh tanh.

"Không biết vì cái gì, ta có dự cảm, cái thứ ở bên dưới rất lợi hại. Ta có khả năng tự bảo vệ mình, nhưng ta không thể cam đoan tất cả mọi người ở đây đều có thể bình an, cho nên ta không muốn mạo hiểm."

Cố Thần mím môi, trong lòng tuy rằng rất muốn đi, nhưng hắn cũng vô pháp phản bác lời y.

Không sai, bọn hắn không thể chỉ lo cho chính mình, mà còn phải vì an toàn sinh mệnh của các đội viên, bọn hắn phải suy xét cẩn thận.

Lãnh Túc mang theo mọi người, quay đầu rời đi.

Trước khi rời đi, Cố Thần nối tiếc quay đầu lại nhìn thoáng qua cái khe, đột nhiên hắn phát hiện ra điểm không thích hợp.

Lãnh Túc bị bước chân đột nhiên dừng lại của Cố Thần làm khó hiểu, nghi hoặc mà theo hướng ánh mắt hắn nhìn tới, y cũng không tự chủ mà nhìn chằm chằm vào nơi đó.

Các đội viên không hiểu gì hai mặt nhìn nhau.

Lãnh Túc bước bước lớn đến bên cạnh cái khe gần một đống đá, gỡ xuống chủy thủ bên hông, ở trên đống đá khẩy khẩy vài cái.

Đem đá vụn đẩy ra, Lãnh Túc vẫy tay về huống đám đội viên đang trợn mắt, ý bảo bọn họ qua đây hỗ trợ.

Mọi người hợp lực đem đống đá bới ra hết, trên mặt đất thình lình xuất hiện một cái động lớn.

Tối đen thâm thúy, sâu không thấy đáy.

Mọi người ngươi ta ta nhìn ngươi, vẻ mặt đều hiện lên sự kinh ngạc.

Theo như độ dốc của cái động này, nếu đi xuống phía dưới, không biết cuối cùng nó thông hướng đến nơi nào a.

"Đội trưởng?" Tiểu Đặng Tử đánh bạo hô một tiếng, híp mắt nhìn chằm chằm cửa động muốn hỏi ý kiến Lãnh Túc.

Lãnh Túc nhàn nhạt liếc mắt nhìn cậu, Tiểu Đặng Tử lập tức bị dọa đến rụt cổ. Ánh mắt y xẹt qua người các đội viên theo thứ tự từ trái sang phải, cả đám người nhất thời nổi lên một trận sởn tai gai óc.

"Đi xuống hay không, ta tôn trọng ý kiến của các ngươi. Bởi vì tình huống hiện tại ta cũng không rõ, ta cũng không có biện pháp đoán trước được sẽ có chuyện gì xảy ra."

Mọi người hai mặt nhìn nhau, Cố Thần ngoan ngoãn đứng ở bên người Lãnh Túc, không nói một lời.

Hắn sẽ không xen vào chuyện này, hắn cũng không thể bởi vì tư tâm của chính mình, mà hại nhiều người như vậy.

Nếu tín hiệu cầu cứu phát ra từ đây, điều này cũng đã nói lên phía dưới chắc chắn có nguy hiểm.

Hiện tại bọn họ còn chưa có tới gần, nếu đúng lúc dừng bước, hết thảy còn có thể vãn hồi.

Mọi người dùng ánh mắt giao lưu một phen, cuối cùng không chịu nổi được uy áp cường đại của Lãnh Túc, đẩy ra một người.

Người bị đẩy ra là một nam nhân rất cao, theo Cố Thần nhìn thấy, tên này phải cao hơn hai mét, dáng người to lớn cường tráng.

Loại thời tiết rét lạnh như bây giờ, ấy vậy mà hắn chỉ mặc trên người một bộ đồng phục mỏng te, cho nên rõ ràng có thể thấy được cơ bắp căng chặt, đem quần áo căng phình lên.

Ánh mắt Cố Thần cực kỳ hâm mộ mà nhìn chằm chằm vào cơ bụng của hắn, chỉ kém một chút là chạy tới vươn tay sờ soạng.

Lãnh Túc lạnh lùng phóng một ánh mắt về phía đại hán, làm hắn bị dọa tới run rẩy.

Lãnh Túc bất động thanh sắc mà xê dịch chân, chặn đi tầm mắt của Cố Thần.

Cố Thần buồn bực mà cào phần lưng của y một chút, nhưng không hề nói gì.

Y bị móng vuốt nhỏ bé của hắn cào, cảm giác cả người đều ngứa lên.

Đại hán cao to xoa xoa mồ hôi lạnh, Mẹ ơi! Đội trưởng đây là bị làm sao vậy, ánh mắt lạnh có thể đông chết người a, ta rốt cuộc đã phạm sai lầm gì? Đội trưởng! Cầu buông tha!

Lãnh túc hừ lạnh một tiếng, sắc mặt không vui.

Đại hán nhìn thấy ánh mắt muốn giết người của y phóng về mình, lập tức run rẩy mở miệng: "Cái kia...... Đội trưởng, ý tứ của bọn ta là...... Phía trước rất nguy hiểm, không nên đi a."

Lãnh Túc híp mắt lại nhìn hắn, không nói gì. Cố Thần thất vọng mà thu ánh mắt, đúng vậy, biết rõ có nguy hiểm, ai còn chịu đi.

Đại hán cao to nuốt nước miếng, tiếp tục nói. "A, bất quá không là gì, bọn ta đều cảm thấy, chúng ta dù gì cũng là tinh anh của Hoa Quốc, nếu chúng ta không đi, vậy còn ai có thể đi!"

Ánh mắt Cố Thần sáng lên, từ sau lưng Lãnh Túc thò đầu ra, hướng đại hán cười một cái, mi mắt cong cong.

Thân mình đại hán cao to chấn động, gãi đầu, hướng Cố Thần cười ngu.

Mặt Lãnh Túc tối sầm, xoay tay đem Cố Thần ấn trở về. Bất quá hiện tại tâm tình hắn rất tốt, cũng không muốn cùng y chấp nhặt.

Lãnh túc gật đầu, nói: "Nếu các ngươi đều đã ra quyết định, chúng ta đây liền đi xuống nhìn thử. Bất quá, ta phải nói trước, một khi gặp trúng tình huống nguy hiểm, nếu đối phó không được liền lập tức rút về."

"Vâng!"

Cố Thần bị âm thanh đồng loạt trả lời này cảm nhiễm, tâm tình càng thêm kích động.

Lãnh Túc nhìn vào sâu bên trong cái động đen kịt, ánh mắt thâm thúy.

"Ta đi xuống trước, các ngươi theo ở phía sau. Lôi, ngươi cản phía sau."

"Rõ!" Đại hán cao to dõng dạt lên tiếng, vuốt cái đầu trơn bóng của mình, vẻ mặt rạng rỡ.

Lãnh Túc gật đầu, quay đầu lại nhìn Cố Thần, trầm mặt nói:"Ngươi ngoan ngoãn đi theo phía sau ta, theo sát. Nếu tình huống không đúng, liền lập tức chạy, bọn họ sẽ bảo hộ ngươi."

Cố Thần nhăn lại cái mũi, đối với lời nói của y tỏ vẻ bất mãn.

Ngươi đừng quên ta cũng là dị năng giả tam hệ có được không! Mặc dù một cái chưa có cơ hội thể hiện, nhưng ở bên ngoài, ta dù gì cũng là song hệ dị năng giả!

Lãnh Túc lại không để ý tới bất mãn của hắn, lấy từ trong túi trữ vật ra một cái đèn pin, trói ở trên cổ tay, đi đến gần cái động, từng bước một, vững chắc đạp đất đi vào.

Cố Thần vội vàng đuổi kịp duỗi tay nắm lấy tay y, yên lặng đi vào.

Cái đông này khá dóc, bọn họ không thể đi nhanh, chỉ bước chậm từ từ, tuy nhiên xung quanh không hề mượt mà, đâu đâu cũng lồi lõm góc cạnh.

Tiểu Đặng Tử đi theo phía sau Cố Thần, nhắm mắt theo đuôi. Đi được một hồi lâu, lại không gặp nguy hiểm gì, một đoạn đường đều đi vô cùng nhàm chán, cuối cùng cậu chịu không nổi mà cùng Cố Thần tám chuyện.

Bình Luận (0)
Comment