Mạt Thế Trọng Sinh Chi Chữa Khỏi Hệ Thống

Chương 39.2

Gã đã quá may mắn rồi, thời cuộc bây giờ còn có người đứng ra hộ tống chiến hữu của gã trở về là chuyện không tưởng, thật sâu trong đáy lòng, gã vô cùng biết ơn Lãnh Túc.

Thấy mọi người đều không có dị nghị, Lãnh Túc lập tức chỉ ra bốn người, tính cả y mỗi một người cõng một tên hôn mê.

Triệu Cường đi trước dẫn đường, Tiểu Đặng Tử cùng Cố Thần theo sát đội ngũ. Cuối đội là Lôi cao to khiên súng laser cảnh giới phía sau.

Dọc theo đường đi tất cả mọi người đều trầm mặc, Cố Thần bởi vì lúc ở huyệt động gặp phải người kia nên tâm tình cũng không tốt mấy. Vì không có ai nói chuyện chọc phá cùng, nên hắn dùng ngón tay nghịch với hai chiếc lá trên đầu Tiểu Hắc, còn thần trí thì đang ở trên mây.

Nhiệm vụ lần này của bọn Trần Mặc, Cố Thần vẫn còn nhớ rõ. Hình như là nhiệm vụ treo thưởng, chính là loại bất kỳ người nào phát nhiệm vụ, miễm là có tiền thưởng, các đội có thể làm cùng một nhiệm vụ, ai hoàn thành trước, kẻ đó hưởng toàn bộ số tiền thưởng.

Bất quá vào lúc ấy, đám người này có thể sống qua được là do có hắn ở đó.

Trần Mặc cùng tang thi đánh nhau bị thương. Khi đó tuy rằng tang thi cũng có rất nhiều con, bất quá bọn họ lúc ấy không thê thảm như bây giờ.

Bởi vì Trần Mặc bị thương, hắn dưới sự giận dữ một mình nhảy vào vòng vây đánh tay đôi với đám tang thi. Cuối cùng bị thương rất nặng, nhưng hắn vẫn mang được cả đám thoát khỏi, phá vòng vây mà lao ra.

Bất quá nhiệm vụ bị gián đoạn không thể tiếp tục được, Trần Mặc lúc trước tiếp nhận loại nhiệm vụ hệ số bốn vô cùng khó khăn này tất cả chỉ vì tiền thưởng của nó chính là vũ khí tối tân mới nhất hiện nay.

Bởi vì nhiệm vụ không hoàn thành, cho nên vũ khí tối tân đó bị vuột mất. Trần Mặc vì chuyện này mà rất không vui, cũng làm liên lụy tâm tình hắn suốt một thời gian dài không tốt lên được.

Chính vì tâm tình không tốt, sau khi hồi phục hắn nhân lúc nữa đêm đi ra ngoài, một mình chạy tới nơi tang thi tụ tập, chém giết một đêm, đem đám tang thi ngược gần hết.

Sau nhiệm vụ này, bởi vì hao hết dị năng, cả ngoài lẫn trong đều bị thương rất nghiên trọng, cho nên Cố Thần hắn đây phải mất vài tháng sau mới hồi phục được.

"Thần thần, Thần thần?" Lãnh Túc thấy thần sắc hắn có điểm không thích hợp, liền nhíu mày lại, hô tên hắn liên tục, nhưng Cố Thần lại không hề phản ứng.

Tiểu Đặng Tử đi đến bên cạnh hắn, chọc chọc vào cánh tay Cố Thần.

Cố Thần lúc này mới hoàn hồn lại, mờ mịt hỏi: "A? Làm sao vậy?"

Lãnh Túc nhìn hắn, ánh mắt không che dấu được sự lo lắng.

"Làm sao vậy? Có phải mệt quá hay không?"

[Hi: Bắt đầu từ đây Hi sẽ đổi xưng hô giữa Lãnh Túc và Cố Thần là anh - em nha (●'з')♡]

"Không...... Không có." Cố Thần giựt giựt khóe miệng, ra vẻ mình không có gì, hỏi lại: "Thế nào, còn anh, khiêng một người trưởng thành như vậy, có phải đặc biệt mệt lắm hay không?"

Đôi mắt Lãnh Túc nhíu lại, khóe môi gợi lên một ý cười tà, ngữ khí ái muội: "Nếu như em muốn biết, về sau chúng ta còn rất có nhiều cơ hội."

Mặt Cố Thần "Oanh" một cái, nháy mắt liền đỏ bừng, hắn ra vẻ trấn định mà hung hăng trừng mắt nhìn y, sau đó chạy nhanh lên đằng trước.

Lãnh Túc nhìn theo bóng dáng Cố Thần, híp mắt, dần dần cong môi lên.

Cố Thần đi nhanh lên đằng trước, vừa lúc cùng sóng vai với Triệu Cường, Triệu Cường nhìn thấy hắn đi kế bên người mà nghi hoặc nhìn hắn một cái.

Cố Thần hướng gã kéo kéo khóe miệng, ngoài cười nhưng trong lòng không cười. Trong lòng Triệu Cường lại lần xuất hiện một cảm giác rất quen thuộc.

Triệu Cường chần chờ một chút, rốt cuộc vẫn hỏi ra: "Chúng ta đã từng gặp nhau rồi phải không? Ta có cảm giác ngươi thật quen mắt."

Cố Thần ha hả cười: "Có thể bởi vì khuôn mặt của ta quá phổ thông đi, cho nên ngươi nhìn thấy ta liền có cảm giác đã từng gặp nhau."

Triệu Cường mím môi, nói: "Sẽ không, ngươi lớn lên đẹp trai như vậy, nếu ta thật sự gặp qua ngươi, khẳng định sẽ có ấn tượng."

Cố Thần nhướng mày: "Cám ơn, bất quá, nếu ngươi khen ta lớn lên soái như vậy, ta sẽ càng có cảm giác rất thành tựu nha."

Triệu Cường dừng một chút, chần chừ lên tiếng: "Cái này......"

Cố Thần trầm mặc, trong lòng ngào thét: Ngọa tào, thân, vẻ mặt này của ngươi là có ý gì? Biểu tình này là sao? Ngươi muốn kiếm chuyện à!?

Lúc này đây, hắn thật sự rất muốn quay đầu lại, không hề muốn cùng Triệu Cường đối mặt, để tránh chính mình thật sự mất khống chế mà gào lên.

Đột nhiên hắn nhớ lại vẻ mặt không đứng đắn lúc nãy của Lãnh Túc, cả khuôn mặt càng thêm đỏ ửng.

Lúc này, Lãnh Túc đã yên lặng đuổi tới kế bên hắn, mỉm cười nói:"Thân ái, tuy rằng anh rất độ lượng, nhưng không đại biểu anh có thể chịu đựng được lâu, ở trước mặt anh còn cùng nam nhân khác vui vẻ như vậy! HỬ?."

Cố Thần: "Anh có lầm hay không!?"

"Ân hừ?" Lãnh Túc nhướng mày, tiếp tục: "Em đây là đang nhắc nhở anh, anh phải tùy thời lúc nào cũng phải tuyên bố chủ quyền sao?"

Cố Thần: Móa!

Cố Thần hí mắt nhìn thoáng qua cái người đang bị y khiêng trên lưng, đau lòng mà nghĩ: Đệt, cái tên cao lớn thô kệch như vậy, thể trọng nhẹ lắm sao? Nếu không nhe thế thì sao bây giờ tên này còn có tâm tình đùa giỡn hắn!

Cố Thần quyết đoán ngậm miệng, hắn hoàn toàn phát hiện, chỉ cần hắn cùng Lãnh Túc đùa giỡn, sẽ không bao giờ thắng được.

Rõ ràng lúc trước y là một tên: không hiểu phong tình, cả ngày xụ mặt trưng mặt than! Mà cái người hiện tại, sao không giống gì hết vậy! Tên này thật sự là hàng thật sao!?

Cố Thần yên lặng ở trong lòng phun tào, Lãnh Túc vừa lòng nhìn thoáng qua thái độ ngoan ngoãn ngậm miệng của Cố Thần.

Ngước mặt, híp mắt, y nguy hiểm liếc liếc Triệu Cường một cái.

Cả người Triệu Cường cứng đờ, gã rùng mình mà cúi đầu, ánh mắt không dám đưa đi đâu. Không khí xung quanh ba người, nháy mắt đình trệ xuống, lâm vào cục diện bế tắc.

Bất quá tình huống này cũng không duy trì được lâu, thực nhanh, đoàn bọn họ đã tới được mục tiêu, là nơi dừng xe bị đội ngũ Triệu Cường vứt lại.

Tiểu Đặng Tử rất có ánh mắt xung phong chạy tới mở cửa xe, để cho những người đang cõng thương binh có thể đem người vào.

Trên đường tới đây, Trần Mặc đã thanh tỉnh được vài giây, khi gã nhìn thấy Cô Thần, ánh mắt lập loè vài cái, nhưng không kịp nói chuyện lại lần nữa ngất đi.

Lãnh Túc chỉ huy đội viên đi hỗ trợ, xem xem xe của Triệu Cường bọn họ còn có thể sửa chữa được hay không.May mắn chỉ là trục trặc nhỏ, chỉ cần đổi mới một chút linh kiện liền có thể chạy được, mà mấy cái linh kiện cần thiết ấy, trong không gian Tiểu Đặng Tử cũng có.

Mọi người hợp sức cùng đưa xe sửa, thực nhanh đã hoàn thành, Lãnh Túc lập tức từ trong đội ngũ của mình chọn ra một người, để hắn hộ tống đội ngũ Tiên Phong trở về.

Triệu Cường trịnh trọng nói lời cảm tạ, sau đó liền lái xe chạy đi.

Lãnh Túc mang theo những người còn lại bắt đầu tìm đường, bọn họ hướng về phía mặt trên khe sâu mà đi, xe của đội còn dừng ở mặt trên đó đấy.

Liên tục đi không ngừng nghỉ, mọi người đều có chút mệt mỏi, nhưng bọn họ không dừng chân lại, điều cần thiết bây giờ chính là trước khi trời tối phải tìm được xe của mình.

Bởi vì tang thi là sinh vật không biết thời gian, nơi này thực sự không an toàn.

Hiện tại Cố Thần cảm thấy chân mình đã xuất hiện bọt nước rồi, tốc độ đi đường càng ngày càng chậm.

Lãnh Túc nhìn hắn một cái, không nói không rằng trực tiếp đem hắn ôm lên.

Cố Thần hoảng sợ, tay chân luống cuống ôm lấy cổ y, rống lên:"Anh làm gì vậy? Hù chết lão tử rồi!"

"Không phải mệt lắm sao? Để anh ôm em đi, đừng làm người kéo chân sau."

Cố Thần ngượng ngùng nói: "Ai nha, vẫn là từ bỏ đi...... Nhiều người nhìn như vậy, rất ngượng ngùng nha."

Lãnh Túc hừ một tiếng: "Em là vợ của anh, có cái gì mà ngượng ngùng?"

Cố Thần ngẩn ra, giãy giụa kịch liệt, mắng : "Anh mới là vợ, cả nhà anh đều là vợ, lão tử là công!"

Lãnh Túc cười khẽ, một chút cũng không đem động tác lộn xộn của Cố Thần để vào mắt, nhẹ nhàng liền chế trụ hắn.

"Được được được, anh mới là vợ, được rồi chứ? Ngoan."

Cố Thần mặt đỏ bừng không nói gì, yên lặng đem đầu chui vào lòng ngực y, bắt đầu giả chết.

Tiểu Đặng Tử nguyên bản đang đi bên cạnh Lãnh Túc đã yên lặng lui về phía sau vài bước, kéo khoảng cách với cái đôi không biết xấu hổ này.

Bình Luận (0)
Comment