Mạt Thế Trọng Sinh Chi Tạc Băng

Chương 112

Thú biến dị vẫn đứng trên không trung, nó cúi đầu đối diện cùng Kỷ Xuyên Trình. Hồi lâu, nó bỗng nhiên chậm rãi gợi lên khóe môi, lộ ra một tia tươi cười khiến người ta cảm thấy nguy hiểm, sau đó nó chậm rãi đi xuống, tại khoảng cách cách Kỷ Xuyên Trình ước chừng năm thước dừng lại.

“Nhân loại, mày rất giỏi.”

Kỷ Xuyên Trình không bởi vì câu khen này mà có một tia động dung, anh lạnh lùng nhìn biến dị thú mặt mày độc ác, lặp lại một lần: “Rốt cuộc, là cái gì khiến ngươi quyết định can thiệp cùng nhân loại?”

Tần Sở có chút đầu óc lơ mơ. Nhưng chuyện kế tiếp phát sinh, lại khiến thế giới của nàng xem quay cuồng.

Thì ra đại khái từ lần thú triều thứ hai, tên Vua biến dị thú này liền đã nhận ra dị thường trên toàn bộ địa cầu. Khí hậu vốn nóng bức dần dần trở nên lạnh, nhiệt độ hạ xuống một cách khó nhận ra, bởi vì tốc độ thật sự chậm, tới nay cũng chỉ có thể xem như mát mẻ không quá lạnh, cho nên nhân loại cùng đa số thú biến dị vẫn luôn không có phát hiện.

Nhưng tên Vua biến dị thú này lại cảm giác được.

Nếu tình thế như vậy phát triển tiếp, nước biển tuyệt đối sẽ kết băng, thú biến dị sinh tồn cũng sẽ trở thành một vấn đề khó khăn.

Nó bắt đầu nhớ tới nhân loại trên bờ biển.

Ngay từ đầu thú biến dị công kích nhân loại chính là hành vi tự phát, hai chủng tộc cùng tồn tại không thể nào không phát sinh xung đột. Nhưng từ lần thú triều thứ 2, Conger biến dị kia bắt đầu tuyên ngôn, tất cả cũng đã là kế hoạch của tên Vua biến dị thú này.

Nó cần nhân loại phụ thuộc chúng nó.

Nhân loại vũ lực yếu, nhưng trí tuệ của họ, thú biến dị không thể sánh bằng.

Cho dù là Vua, nó cũng không nắm chắc có thể tiến hóa trí tuệ bằng nhân loại, lại càng không cần nói sức sáng tạo kinh người của nhân loại tại thời khắc nguy hiểm.

Cho nên, nó liền lựa chọn phương thức bạo lực như vậy. Nếu không phát hiện chiến tranh cùng nhân loại khó khăn hơn rất nhiều, thú biến dị tàn nhẫn độc lệ này chỉ sợ vẫn sẽ không lựa chọn phương thức hợp tác, mà là kiên trì muốn nhân loại phụ thuộc chúng nó.

Kế tiếp là đàm phán.

Từ nay về sau, Thái Bình Dương, Bắc Băng Dương, Châu Đại Dương cùng Nam Châu Mỹ đều thuộc sở hữu của thú biến dị, khu vực còn lại đều như cũ là phạm vi hoạt động của nhân loại.

Dưới sự áp bách vũ lực cường đại của thú biến dị, nhân loại bất đắc dĩ ký tên hiệp nghị “Cắt đất” như vậy. Nhưng Kỷ Xuyên Trình đại biểu Hoa Hạ tại đại biểu toàn cầu khác, sau khi ký một phần hiệp nghị cuối cùng này, tất cả nhân loại lại nhẹ nhàng thở ra.

Trong đó, các đại biểu Hoa Hạ càng là thở dài một tiếng, mọi người cảm giác trên vai nhẹ hơn.

Sau khi đại biểu nước A, Bắc Mĩ biết được chuyện này, đã từng cuồng vọng cự tuyệt ký hiệp nghị. Nhưng khi tên Vua biến dị thú mắt không chớp chém hai tiến hóa giả tinh anh phía sau ông ta thành bọt huyết, vị đại biểu kia lại kinh tủng phát hiện: thú biến dị này ngay cả một sợi tóc đều không hề động!

Thực lực cường đại như vậy, nhân loại bây giờ còn không có bất luận vũ khí nào có thể bằng!

Có thể hợp tác, đã là cơ hội tốt nhất của nhân loại hiện nay.

Trận biến dị của toàn cầu không rõ nguyên nhân này dĩ nhiên dao động địa vị bá chủ của nhân loại, giữa chủng tộc cũng sẽ không tồn tại bất kỳ một vị Vua không ngai nào (chỉ lanh đạo của các nước), thú biến dị mới ra đời tất nhiên sẽ cùng nhân loại tranh đến cuối cùng.

Lúc này, ai cũng không biết sẽ kéo dài bao lâu.

Trừ phi… Tên Vua kia chết đi.

Khi tất cả chấm dứt, hai con Conger biến dị cùng Hổ Kình (Cá voi hổ ấy, mà do edit sai cho nên…) biến dị cấp SS kia cũng thong thả xuống biển, nhìn về phía một thú biến dị duy nhất còn ở lại trên bờ. Chúng nó tất nhiên không lo lắng Vua an toàn hay không, mà là đang kinh ngạc, vì sao Vua còn dừng lại chưa đi.

Chỉ thấy Kỷ Xuyên Trình vươn tay trái, yên lặng chắn đường người đàn ông y phục đen đi tới.

Ánh mắt miệt thị của tên Vua từ cánh tay Kỷ Xuyên Trình liếc đến khuôn mặt lạnh lùng của anh, nhìn đối phương vẫn như trước một bộ mặt không đổi sắc, nó mới từ trong mũi phát ra một tiếng hừ lạnh, hỏi: “Mày muốn hỏi cái gì?”

“Người kia, giết ai?”

Không có đặc biệt chỉ ra, nhưng toàn bộ tiến hóa giả căn cứ S thị ở đây lại đều hiểu được ý Kỷ Xuyên Trình.

Tầm mắt mọi người tụ tập trên khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch của Tô Duy Thượng, chỉ thấy cả người cậu ta đều tránh phía sau Ngô Kế Thanh, mắt mèo vô tội chớp hai cái, tựa hồ không hiểu lắm được hiện tại rốt cuộc xảy ra chuyện gì. (mỗi lần edit tới mỗ hắc liên hoa này là ta cả người không khỏe =.=””)

Tên Vua biến dị thú đã từ từ gợi lên khóe môi, dường như trào phúng liếc mắt nhìn Tô Duy Thượng một cái, sau đó chuyển nhìn về phía Kỷ Xuyên Trình, hỏi ngược lại: “Mày muốn biết cái gì?”

“Hắn ta… giết ai!”

Lời nói cuối cùng, cảm xúc quá kích động đã khó có thể ức chế. hốc mắt Kỷ Xuyên Trình đỏ bừng, thanh âm nghiến răng nghiến lợi ngay cả Tần Sở đều cảm giác đến một tia xa lạ.

Một Kỷ Xuyên Trình như vậy, cùng ở đây mọi tiến hóa giả căn cứ S thị cảm tha61yh rất khác lạ. Không có lãnh tĩnh bình tĩnh như trước, không có quyết đoán quyết tuyệt lúc chỉ huy tác chiến, chỉ có cái loại phẫn nộ ẩn mà không động lại sắp bùng nổ, cùng với một tia… lý trí sắp hỏng mất chỉ có Tần Sở mới có thể cảm giác được.

Tần Sở phát hiện không ổn, mở miệng nói: “Thiếu gia, nơi này còn có những đại biểu quốc gia khác, ngài nếu không…”

“Là · ai!”

Từng chữ không ngừng phun ra, Kỷ Xuyên Trình một chút đều không bởi vì đối tượng nói chuyện là thú biến dị hung mãnh này mà có một chút thay đổi.

Trái lại là Vua thú biến dị, tuy rằng ý cười nguy hiểm trên mặt dấu đi, nhưng cho dù là giờ phút này cũng không có một chút ý tứ muốn động thủ. Hắn trầm mặc nhìn Kỷ Xuyên Trình hồi lâu, chiều cao hai người tương đương, lãnh tĩnh đối diện như vậy phảng phất như bắt đậu một trận chiến trongim lặng, khiến người xung quanh cảm giác đến một ít sát khí.

Đến cuối cùng, vẫn là tên Vua bỗng nhiên cười lạnh mở miệng: “Một tên dị năng hệ thủy, quá yếu ớt, bằng vào một chút thủ đoạn nhỏ nhờ không gian là có thể bóp chết.”

Lời nói vừa dứt, Vua cũng không thèm nhìn tới Kỷ Xuyên Trình một cái, lập tức đi về phía trước.

Trong đôi mắt đen đặc đó không có một chút phản xạ ánh sáng, lệ khí trên người làm tất cả tiến hóa giả đều kinh hãi tránh ra một lối, để nó trở về trong đại quân thú biến dị màu đen chậm rãi, tiêu sái đi xa.

Mọi người tất nhiên cũng không nghe được, khi thú biến dị hình người được xưng là Vua thẳng tắp đứng trên đỉnh đầu Hổ Kình biến dị, một thanh âm mỏng manh bỗng nhiên vang lên, không có cuồng vọng miệt thị như thường ngày, thanh âm kia dần dần suy yếu trong không khí, cả hổ kình đều không nghe rõ ——

“Đây là ái tình của nhân loại sao? Thật sự buồn cười.”

Thời tiết lạnh lẽo khiến không khí đều muốn đông lại, đại biểu các quốc gia rời đi, bọn họ không tự chủ được lựa chọn rời đi, bởi vì… người đàn ông tóc đen bỗng nhiên trầm mặc lúc này thật sự là đáng sợ.

Khuôn mặt vẫn tuấn mỹ thâm thúy hờ hững, Kỷ Xuyên Trình nhìn như tùy ý mà nhìn chằm chằm phía trước. Khuôn mặt anh không có một chút biểu tình, nhưng chỉ cần đứng bên cạnh anh, có thể cảm nhận được cái loại hàn ý từ trong xương tản mát ra.

Lại càng không cần nói, người giống như con mồi bị liệp báo nhìn chằm chằm —— Tô Duy Thượng.

Thân thể Tô Duy Thượng hơi có vẻ nhỏ xinh, cứ như vậy nửa tránh ở phía sau Ngô Kế Thanh, vô tội nháy cặp mắt thiên chân vô tà kia, như thế nào nhìn đều là một thiếu niên hồn nhiên thiện lương. Nhưng giờ này khắc này, Tần Sở lại một chút đều không biết thiếu niên này rốt cuộc vô tội ở nơi nào!

Người xung quanh đều tránh ra, vài tiến hóa giả căn cứ S thị tự hỏi sau một lúc lâu, cuối cùng cũng chỉ có thể rời đi nơi này. Bọn họ không phải hiểu hết mọi chuyện, nhưng bọn họ cũng hiểu được, mấy người này cần hoàn thành một cái kết thúc.

Gió lạnh từ bốn phương tám hướng thổi lại, cuốn lên áo bào màu đen của Kỷ Xuyên Trình.

Khi hết thảy đều bình tĩnh, người đàn ông đã từng vô cùng cao lớn tại trong lòng mọi người này, giờ phút này nhìn qua lại có vẻ đơn bạc yếu ớt khác thường. Anh không lộ vẻ gì nhìn Tô Duy Thượng, qua hồi lâu, bỗng nhiên mở miệng hỏi: “Vì sao?”

Thanh âm của anh khàn khàn, tựa hồ là dùng hết khí lực toàn thân mới mở miệng. Thanh âm này nghe vào trong tai Tần Sở, làm tâm cô vô cùng không yên, cho dù là cô, lúc này cũng có thể cảm nhận được cái loại bi thống tuyệt vọng thương tâm này trong lòng thiếu gia.

Ngón tay Tô Duy Thượng không tự giác nắm chặt ống tay áo Ngô Kế Thanh, nhưng cậu ta lại như cũ ủy khuất biết miệng, nhỏ giọng nói: “Kỷ… Kỷ đại ca, em không biết rốt cuộc xảy ra chuyện gì khiến anh hiểu lầm. Em hoàn toàn nghe không hiểu lời thú biến dị vừa rồi, nó rốt cuộc nói cái gì đó?”

Kỷ Xuyên Trình căn bản không có tâm tình cùng Tô Duy Thượng khua môi múa mép: “Mày vì sao… giết ·  · em ấy!!!” ngữ khí phẫn nộ đau đớn làm thanh âm của anh nghe lên khiến người ta sợ hãi, Tô Duy Thượng cũng mãnh liệt cả kinh, theo bản năng lui về phía sau một bước.

Thiếu niên này tâm cơ cùng tàn nhẫn, căn bản là không thể so sánh cùng Thiếu giáo Hoa Hạ trước mắt này.

Kỷ Xuyên Trình thấy nhiều máu cùng cái chết, cũng trải qua nhiều tuyệt cảnh cùng bi thống, nội tâm thâm trầm như vậy, Tô Duy Thượng sống trong hòa bình, chỉ biết đấu đá lặt vặt vinh viễn không thể bằng được.

Cũng chính bởi vì vậy, Kỷ Xuyên Trình không thêm quan tâm đến thủ đoạn nhỏ nhặt của Tô Duy Thượng.

Người như thế, vĩnh viễn không có biện pháp làm thành đại sự gì. Cái lần bắt cóc hồi niên thiếu đã làm Kỷ Xuyên Trình kinh ngạc một lần, nhưng anh lại tin tưởng, sau một lần cảnh cáo khắc cốt ghi tâm, người này không có khả năng lại làm ra chuyện gì.

Nhưng, Kỷ Xuyên Trình lại quên.

Hiện tại, đã không còn là lúc trước.

Mạt thế, khiến trên tay Tô Duy Thượng dính nhiều ít máu tươi. Cậu ta không bao giờ còn là đứa con riêng của Cảnh gia chỉ có thể mượn đao giết người như lúc trước, cậu ta đã tự mình chém giết vô cùng nhiều thú biến dị. Tâm của cậu ta bắt đầu bành trướng, can đảm của cậu ta đã thành hình.

Giết một con thú biến dị và giết một người?

Đối với một người không có điểm mấu chốt đạo đức mà nói, căn bản không có bất luận cái gì khác nhau!
Bình Luận (0)
Comment