Mạt Thế Trọng Sinh Chi Tang Thi Hoàng Đích Phục Cừu

Chương 44


Chương 44
Edit: Zombie cưỡi Lợn
Beta: khanhky
513c21d565451cbb453d77b60109468afb1fd9931228d-w1cX8c_fw658
“Hắn không nghĩ tới còn có biến dị bướm!”
Đem một người trưởng thành, cho dù đó là một nữ nhân dáng người thon thả mảnh khảnh hay không đá ra ngoài, động tĩnh đương nhiên không nhỏ.
Nhất là sau tình huống một đám người mặc danh kỳ diệu mất tích, mỗi người đều buộc chặt thần kinh, phàm là một chút gió thổi cỏ lay cũng trở nên khẩn trương, huống chi là loại động tĩnh này.
Lý Thiên Vận đi qua xem xét, Mộ Lê Thần yên lặng đem ‘Chocolate đường đậu’ cất lại vào túi.
Mộ Lê Thần tung cước vẫn rất đúng mực, nhiều nhất chỉ khiến đối phương khó chịu một lát, nhất định không để lại thương tích nào khiến đối phương cản trở lộ trình.
Cho nên chấn thương của Vu Lôi chẳng là gì.
Nhưng bất quá đây cũng chỉ là suy nghĩ của Mộ Lê Thần.
Vu Lôi hiện tại cảm thấy rất đau đớn.

Cô chưa từng bị người ta sỉ nhục như vậy.
Cô tức giận đến run cả người, trong bóng đêm gắt gao nhìn chằm chằm Mộ Lê Thần vẫn xem như không có việc gì.

Mộ Lê Thần không thèm nhìn cũng biết cô ta đang nhìn mình với loại ánh mắt gì.
Vu Lôi liền muốn đi tìm Tần Chiêu sẽ vì mình mà ra tay, nhưng cô ta đã quá đề cao bản thân rồi.

Tần Chiêu đường đường là Tam thiếu gia của Tần gia, có quyền thế, mỹ nữ còn chưa nhìn qua sao?
Chẳng qua cái chỗ này, không có đãi ngộ gì tốt, thịt tự dâng đến miệng, hổ nào mà không ăn.
Nếu nói hắn bị cô mê hoặc đến thần hồn điên đảo….

hoàn toàn không có khả năng.
Hắn chẳng qua chỉ xem cô ta là đồ chơi mà thôi.

So với việc đắc tội Mộ Lê Thần, hắn càng nguyện ý bỏ cái đồ chơi này.
Huống chi, cô ta chỉ là đồ chơi của hắn, không biết rõ thân phận, còn nghĩ trước mặt hắn thì nịnh nọt rồi lại đi câu dẫn Mộ Lê Thần như vậy.
Cho rằng hắn là người chết sao?
Ngay cả khi hắn có một chút hảo cảm với cô ta đi chăng nữa, xem cô ta tự tìm chết như vậy, hắn cũng không muốn đối tốt với cô ta.

Đem hắn như tên ngu mà đùa bỡn, còn tự cho mình là thông minh, hắn không tất yếu phải vì một loại nữ nhân như vậy mà đắc tội Mộ Lê Thần.
Cho nên đối mặt với Vu Lôi đang vừa khóc hức hức hức vừa kể chuyện, Tần Chiêu chỉ phun ra một chữ: “Cút!”

Sau đó Vu Lôi liền hức hức hức cút đi……..
Vốn cô ta muốn tính toán yên lặng sắp xếp cho Mộ Lê Thần cùng Tần Chiêu xảy ra thù địch, giết lẫn nhau.
Nhưng Lý Thiên Vận lúc này lại thật thân thiết hỏi cô làm sao vậy?
Đối với Vu Lôi, Lý Thiên Vận hỏi chuyện chẳng khác nào hỏi cô đã phải chịu ủy khuất gì?
Cô cũng không quản thực lực Lý Thiên Vận có thể chống lại Mộ Lê Thần hay không, liền xổ ra một trận kỹ xảo ngôn từ.
“Đều là em sai, lẽ ra em không nên tìm Mộ thiếu xin một viên chocolate đường đậu, em chỉ là có chút tuột huyết áp, hơi choáng váng nên…… Xin lỗi, xin lỗi……..”
Ở ngoài thì nói mình làm sai, trên thực tế là chỉ trích Mộ Lê Thần thật vô lý bất nhân, chỉ bởi vì cô tuột huyết áp muốn một viên chocolate đường đậu mà một cước đá văng, rất vô nhân tính!
Những người khác nghe lời này của Vu Lôi cũng cảm thấy vì cô mà đồng tình.
Nhưng chỉ là đồng tình vậy thôi, không một ai lên tiếng phân bua thay cô, bọn họ vẫn còn hiểu rõ cái gì gọi là ‘cường giả vi tôn’.
Lý Thiên Vận nghe một lời đó của cô, lập tức xoay người đi.
Ha ha
Có phải coi hắn là thằng ngu mà chơi đùa hay không?
Tưởng hắn nhìn không ra tâm tư cô ta đối với Mộ Lê Thần và Tần Chiêu sao?
Cái gì tuột huyết áp? Hắn và cô ta tổ đội lâu như vậy mà lại không biết cô ta bị huyết áp thấp!
Đừng nghĩ lão tử từng thầm mến mi mà liền xem thường nhau như vậy!
Thời niên thiếu ai không phải cũng có vài lần bị mù mắt chó mà nhìn trúng mấy cái cặn bã chứ!
Lý Thiên Vận và Vu Lôi cũng coi như quen biết đã lâu, từ trung học đến đại học, đều cùng một khóa, Vu Lôi lại xinh đẹp như vậy, hắn cũng khó tránh khỏi thầm mến cô ta.
Chỉ tiếc sau một lần thú nhận thất bại, hắn liền không còn hy vọng xa vời nữa.
Mạt thế lại kéo đến, ban đầu Vu Lôi vẫn chưa thức tỉnh dị năng, cái gì cũng phải phụ thuộc vào hắn.

Lý Thiên Vận còn cho rằng mình được ông trời đền bù cho, mới toàn tâm toàn ý bảo hộ.
Ai biết được khi cô ta vừa thức tỉnh dị năng liền giở mặt còn nhanh hơn giở sách.
Ngay trước mặt hắn mà cùng với Tần Chiêu và Mộ Lê Thần làm bậy.
Má, còn tưởng mình là Tô Đát Kỷ, ha ha, không làm được gì ngược lại còn bị đạp một cái!
Lý Thiên Vận biết Vu Lôi câu dẫn Mộ Lê Thần không được sau bị đạp một cước, trong lòng có chút sung sướng khi người gặp họa.
Đừng tưởng hắn không biết, lúc trước cô ta cự tuyệt lời thú nhận của hắn chính là bởi vì cô ta đặt mục tiêu ở trên người Mộ Lê Thần – người thừa kế Mộ gia.
Thấy Lý thiên Vận không nói hai lời liền đi, Vu Lôi âm thầm mắng hắn một trận, đồ vô dụng!
.
.
Nghỉ ngơi đủ, mọi người tiếp tục khởi hành.
Mộ Lê Thần ngoại trừ giám thị Lý Thiên Vận và Tần Chiêu, cái gì cũng không thèm quản.
Dây leo lúc trước đại khái cho rằng bọn họ đã thả lỏng cảnh giác, lại âm thầm ra tay.
Lần này đối tượng ra tay của nó là Vu Lôi bị Mộ Lê Thần đá cho đi đứng khập khiễng.

Bất quá, Vu Lôi vận khí rất tốt, Mục Nhiên vẫn luôn mở kỹ năng đồng thị, ngay khi dây leo bắt lấy mắt cá chân, che miệng cô ta hắn liền phát hiện: “Bọn nó tấn công–”
Lý Thiên Vận lập tức hô: “Dương Nghiêu, mau!”
Dương Nghiêu phóng vài tiểu hỏa cầu đến, xung quanh liền được chiếu sáng, Tần Chiêu nhờ vào ánh sáng đem một kiếm bổ qua, chém đứt mấy sợi dây leo đang cuốn lấy Vu Lôi.
Từ lúc bị dây leo cuốn đến lúc được giải cứu chỉ xảy ra trong nháy mắt, Vu Lôi sợ tới xụi lơ trên mặt đất, thở dốc liên tục, gương mặt xinh đẹp tràn ngập kinh sợ.
Dây leo nhanh chóng rụt trở về, đoạn dây leo bị Tần Chiêu chặt đứt rơi xuống đất liền biến mất không thấy tăm hơi, giống như hóa thành không khí vậy.
Mộ Lê Thần thấy một màn như vậy, đồng tử co rụt, quả nhiên là như thế này…….
Ngoài hắn nhìn ra manh mối còn có Mục Nhiên cũng nhìn ra.
Lý Thiên Vận kỳ quái hỏi: “Dây leo bị chặt sao lại đột nhiên tiêu thất thế này?”
Mục Nhiên cười khổ nói: “Đây là thứ được tinh thần lực thực thể hóa.”
Kỳ thật, lúc Mục Nhiên mở kỹ năng đồng thị đã phát hiện có chỗ không đúng, chỉ là hắn lần đầu tiên gặp phải loại tình huống này, có chút không xác định, vì thế hắn chỉ nói với Mộ Lê Thần.
Cho đến khi dây leo bị Tần Chiêu chém đứt đột nhiên biến mất không thấy mới xác định hoài nghi của hắn.
Mục Nhiên dưới sự cho phép của Mộ Lê Thần, đem chi tiết tình huống nói ra….
Căn bản đường cao tốc có diện tích rất lớn này bị dây leo chiếm cứ không có dày đặc như vậy.
Rất nhiều thứ đã được tinh thần lừa gạt thực thể hóa mới khiến người ta cảm giác như vậy.
Cái này không chỉ là tinh thần lừa gạt thông thường, mà là lúc mọi người nhìn thấy được cảnh thật, thông tin chưa truyền đến đại não thì bị tinh thần lừa gạt che phủ, ảnh hưởng đến nhận thức.
Cùng với thủ đoạn chỉnh sửa bộ nhớ không khác lắm, quả thực rất đáng sợ.
Trừ Mộ Lê Thần cùng Mục Nhiên mở ra kỹ năng đồng thị, những người còn lại chưa cảm nhận được cái gì không đúng.
Ngay cả khi Mộ Lê Thần cùng Mục Nhiên mở kỹ năng đồng thị, cũng chỉ là mơ hồ cảm thấy không thích hợp, nhưng cự ly nhìn thấu của loại tinh thần lừa gạt này còn kém xa lắm.
Địch nhân không biết tên ẩn nấp phía sau kia, nhất định là một kẻ phi thường am hiểu Tinh thần hệ dị năng, nhất là phương diện tinh thần lừa gạt.
Lý Thiên Vận hồ nghi nhìn Mục Nhiên, hỏi: “Cậu nói cậu có thể nhìn ra cái nào là dây leo thật và cái nào không phải dây leo?”
Mục Nhiên gật đầu, nói: “Kỳ thực tôi cũng vừa mới nhận ra.”
Tuy rằng đối với lý do thoái thác của Mục Nhiêu còn nghi ngờ, hắn cũng biết Mục Nhiên còn có điều che giấu, nhưng Lý Thiên Vận cũng không dám hỏi, mắc công lại chọc giận hắn.
Dù sao Mục Nhiên cũng giống như bọn họ bị vây ở đây, nếu muốn thoát, không thể cứ che giấu mãi.
Cho nên hắn không truy hỏi thêm cái gì, nhẹ nhàng cho qua, nói thẳng vào chủ đề: “Vậy cậu nói chúng ta làm sao rời khỏi đây?”
Mục Nhiên kín đáo nhìn thoáng qua Mộ Lê Thần, sao đó nói: “Cùng đi với tôi.”
Có Mộ Lê Thần tinh thần lực cường đại cùng với Mục Nhiên có kỹ năng đồng thị, cường cường liên hợp, trên đường đi bọn họ mới thuận lợi tránh khỏi những dây leo thật.
Từng chút xuyên qua cái nơi thoạt nhìn như bị dây leo lấp kín này, đám người Lý Thiên Vận rốt cuộc cũng tin lời Mục Nhiên không phải giả.
Bọn họ bắt đầu mong chờ có thể thuận lợi ra khỏi tử lộ này.
Nhưng hiện thực làm sao lại như bọn họ ước nguyện?
~ ○ ~ ○ ~ ○ ~
Mọi người đi không bao lâu liền phát hiện có chút không bình thường – xung quanh dần dần trở nên sáng lên.

Mọi người đều rất phần khởi: “Chúng ta sắp thoát rồi!”
Nhưng mà, sự thật và tưởng tượng chênh lệch quá xa, khắp nơi vẫn như trước đều là dây leo chằng chịt nhìn không thấy hi vọng, bò bò quấn quấn che lấp cả ánh mặt trời.
Vậy ánh sáng là từ đâu mà tới?
Lúc này có tiếng người kinh hô: “Nhìn này! Thật đẹp!”
Bọn họ liền vây xung quanh cái ánh sáng huỳnh quang nhỏ, hư hư ảo ảo phảng phất như một con đom đóm trong khu vườn.
Thế nhưng cái ánh huỳnh quang đó không phải đom đóm, mà là một loại giống như bột phấn, trong suốt và lấp lánh.

Chỉ cần vừa dính vào người, người nọ liền giống như hít thuốc phiện, trên mặt lộ ra biểu cảm như mình đang tận hưởng một cảm giác tuyệt vời.

Sức chiến đấu cơ hồ hoàn toàn tiêu tán.
Đợi khi tất cả bọn họ chìm trong mê luyến hưởng thụ mà ngồi bệt xuống đất, một con bướm màu sắc rực rỡ bay tới, từng nhánh dây leo vì nó mà tách ra một con đường.
Kích cỡ con bướm này so với những con khác như nhau, nhưng lại mang ánh lóng lánh trong suốt, quanh thân còn mang theo vầng sáng rực rỡ hư hư ảo ảo, tựa như con bướm được phác họa trong anime bay ra ngoài đời thực.
Mộ Lê Thần nhìn con bướm đầy màu sắc đáng lý chỉ xuất hiện trong những câu chuyện ảo tưởng, cả người đều cảm thấy không tốt.
Hắn vốn tưởng rằng trên đường này nguy cơ chỉ là một cái thực vật biến dị mang tinh thần hệ dị năng, không nghĩ tới còn có biến dị bướm!
Nhưng chỉ là một biến dị bướm mà đám thực vật lại phải nhường đường cho nó?
Ánh mắt hắn rơi xuống trên người Lý Thiên Vận, chỉ thấy Lý Thiên Vận không giống những người khác rơi vào mộng ảo, mà đôi mắt lại nhìn chằm chằm con bướm, môi còn không ngừng mấp máy, cũng không biết hắn đang lải nhải cái gì.
Chẳng lẽ bàn tay vàng của Lý Thiên Vận chính là biến dị bướm này?
Mộ Lê Thần đột nhiên như nhớ tới cái gì, quay đầu nhìn Tần Chiêu đứng phía sau.

Quả nhiên, ánh mắt Tần Chiêu cũng sáng quắc, mặt đầy hưng phấn nhìn biến dị bướm màu sắc rực rỡ kia, biểu tình có vẻ kích động, thậm chí còn giống như trút được gánh nặng.
Nhìn phản ứng hai người này, bọn họ hiển nhiên là biết con bướm biến dị này, hơn nữa còn như hổ rình mồi đối với nó.
Mộ Lê Thần nhớ lại các chi tiết dọc đường đi bị bỏ qua, trong lòng có một phỏng đoán – Tần Chiêu này là vì con bướm mà đến.
Cũng chỉ có thể giải thích như thế, Tần Chiêu là Tam thiếu gia của đại gia tộc, vì cái gì lại buông tay cuộc sống an ổn ở B thị mà chạy đến nơi xa này.
Còn Lý Thiên Vận thì sao? Hắn chỉ là một người dân bình thường, vì cái gì lại biết đến biến dị bướm?
Chỉ trong nháy mắt, trong lòng Mộ Lê Thần đã chuyển hơn trăm suy đoán.
.
Biến dị bướm màu sắc rực rỡ bay qua, nó liền đậu trên đầu một người còn đang mê đắm ảo cảnh, sau đó người này liền dần dần biến thành một cái thây khô.
Đáng sợ nhất là, người này rõ ràng bởi vì bị biến dị bướm hấp thụ tinh huyết mà thống khổ đến sắc mặt vặn vẹo, nhưng trên mặt hắn vẫn mang theo mộng ảo mà tươi cười.

Hắn chết mà thân thể thống khổ còn tinh thần lại sung sướng.
Mỗi khi hút xong tinh huyết một người, vầng sáng bao bọc con bướm càng thêm rực rỡ, tuyệt đẹp.
Khi biến dị bướm đậu xuống trên người Dương Nghiêu, hút tinh huyết của hắn, Tần Chiêu mới mở miệng: “Lý Thiên Vận, cậu còn thất thần cái gì? Không mau ra tay!”
Mộ Lê Thần cả kinh, nhưng cũng không quá ngạc nhiên.
Quả nhiên, Lý Thiên Vận và Tần Chiêu là một nhóm, chứ không phải sau khi Lý Thiên Vận có được bàn tay vàng mới thành một nhóm với Tần Chiêu.
Nói vậy ngay từ đầu hai người bọn họ đã có ý định đi đường này, Tần Chiêu sẽ phản đối con đường mà Lý Thiên Vận đưa ra, hẳn là diễn trò cho hắn và Mục Nhiên xem.
Nguyên nhân Tần Chiêu mới đầu đã kết nhóm với Lý Thiên Vận thực ra cũng dễ đoán, muốn thu phục biến dị bướm, chỉ có thể nhờ đến Mộc hệ dị năng giả.
Sau khi Tần Chiêu mở miệng, Lý Thiên Vận vội vàng lấy từ trong ba lô ra một chiếc gương để trước mặt biến dị bướm.
Mộ Lê Thần dùng tinh thần lực xem xét, ngạc nhiên khi thấy chiếc gương này chỉ là một cái gương thông thường, không có bất kỳ dao động năng lượng nào.

Trong lúc hắn đang suy tư có phải chiếc gương này là một Huyền Cơ mà hắn không biết hay không, thì đột nhiên phát sinh một chuyện.
Biến dị bướm rực rỡ tựa hồ nhìn thấy một bộ dạng giống mình trong gương, râu giật giật, vỗ vỗ cánh, bột phấn trong suốt sáng ngời theo động tác của nó rơi xuống, thập phần mĩ lệ.
Biến dị bướm rực rỡ duyên dáng bay đến tấm gương trước mặt, sau đó…… chui đầu vào trong gương.
Lý Thiên Vận động tác cực kỳ nhanh chóng dán một lá bùa nhất trương màu vàng lên mặt gương.

Khi biến dị bướm biết mình bị lừa liền muốn lao ra ngoài, lá bùa tức thời phát ra một đạo hồng quang, chắn nó lại.
Hiển nhiên, biến dị bướm rực rỡ đã bị Lý Thiên Vận phong ấn trong mặt gương này.
Mộ Lê Thần nhìn thấy hết thảy, thế mới biết, huyền cơ không phải là tấm gương, mà là lá bùa bị Lý Thiên Vận dán trên mặt gương.
Tần Chiêu đi đến bên cạnh Lý Thiên Vận, nhìn con bướm rực rỡ bị nhốt trong gương cười đắc ý, vỗ vỗ bả vai Lý Thiên Vận, cười to nói: “Ha ha, làm tốt lắm, cậu mau chóng thu phục nó đi, đến lúc đó Tần gia sẽ có một con át chủ bài trong tay.”
Lý Thiên Vận cũng cười phụ họa.
Lúc này, Mộ Lê Thần mới chậm rãi đứng dậy: “Thật xin lỗi, quấy rầy các người rồi!”
Tần Chiêu và Lý Thiên Vận lúc này mới phát hiện bột phấn của biến dị bướm không mê hoặc được Mộ Lê Thần.
Tần Chiêu sắc mặt ngoan lệ, quát: “Cùng giết hắn!”
Mặc kệ phía sau Mộ Lê Thần có là Lâm gia, hắn cũng không thể để Mộ Lê Thần sống sót rời khỏi chỗ này.
Chuyện hệ trọng này tuyệt đối không thể tiết lộ ra ngoài, bằng không Tần gia nhất định sẽ bị vây đánh.
Tần Chiêu còn chưa dứt lời, Lý Thiên Vận đã triệu hoán một gốc thực vật quấn tới Mộ Lê Thần, mà cùng thời khắc đó, thân ảnh Tần Chiêu đột nhiên biến mất.
Mộ Lê Thần dễ dàng đem dây mây đang cuốn lấy mắt cá chân mình giật đứt, ánh mắt thản nhiên quét xung quanh một vòng, lẩm bẩm: “Xem ra hắn giấu giấu diếm diếm không muốn bại lộ dị năng ẩn thân của mình….”
Loại dị năng ẩn thân này rất khó công, nhưng khắc chế rất tốt.
Nếu thời điểm không phòng bị mà gặp phải dị năng ẩn thân, chỉ có một kết cục thất bại.
Nếu ngay từ đầu có phòng bị, bài trừ dị năng ẩn thân phi thường đơn giản, chỉ cần dùng máy thăm dò sự sống hay một con chó đánh hơi là có thể tìm ra.
Đương nhiên, cái này chỉ có thể áp dụng đối với ẩn thân dị năng giả dưới cấp năm, còn đối với ẩn thân dị năng giả từ cấp năm trở lên thì vô dụng.

Bởi vì sau khi đạt tới cấp năm, có thể nói là một sát thủ đáng sợ, lúc ẩn thân, khí tức của sinh mệnh cũng biến mất.
Bất quá Tần Chiêu hiện tại chỉ mới cấp ba, khí tức của một nhân loại tươi sống đối với Mộ Lê Thần là tang thi hoàng mà nói, giống như một ngọn hải đăng chiếu sáng đến rõ ràng.
Mộ Lê Thần lạnh lùng đảo mắt qua chỗ Tần Chiêu, sau đó ẩn vào đám thực vật phía sau Lý Thiên Vận đánh tới.
Vốn Tần Chiêu muốn xông lên ám sát Mộ Lê Thần nhưng khi ánh mắt Mộ Lê Thần đảo qua vị trí của hắn, trong lòng lo sợ bất an, nhất thời không dám hành động .
Nào ngờ lúc hắn do dự, Lý Thiên Vận đã kêu thảm một tiếng, chết triệt để.
Tần Chiêu trợn mắt há mồm nhìn Mộ Lê Thần dùng móng tay màu đen cắm vào đầu Lý Thiên Vận, lấy ra một viên dị đan màu lục nhạt so với thú đan nhỏ hơn một chút, khiếp sợ không thôi: “Cậu….

cậu không phải…….”
Hắn còn chưa nói xong, thân mình đột nhiên cứng đờ, ngã xuống đất.

Sau đó mới lộ ra Mục Nhiên đang đứng phía sau hắn.
Trên người Mục Nhiên dán bùa liễm tức nhất trương, trên tay còn cầm một cái dùi cui điện, cười hì hì với Mộ Lê Thần, sau đó chỉ vào Tần Chiêu nằm trên đất, nói: “Yên tâm đi, hắn không chết, chỉ là bị tôi chích điện một cái hôn mê thôi hà.”
Mộ Lê Thần vừa lòng gật đầu.
Hắn đã sớm đối với loại võ công trong đầu Tần Chiêu như hổ rình mồi, cho nên hắn âm thầm truyền âm bảo Mục Nhiên đánh ngất hắn.
Tần Chiêu bị hôn mê như vậy, đối với Sưu Hồn của Mộ Lê Thần sẽ không phản kháng quá mạnh. Đăng bởi: admin

Bình Luận (0)
Comment