*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Tống Hạo Nhiên vốn không phải người tâm ngoan thủ lạt, lại nói, những tên này chỉ muốn cướp xe, không có ý đồ giết người, bởi vậy hắn cũng chỉ dọa bọn họ một chút, không có ý động thủ.
Thấy bọn họ thức thời lui về ven đường, trên gương mặt lo âu thấp thỏm như khắc năm chữ lớn—các người đi nhanh đi! Hắn khẽ nhếch môi cười, chân đạp mạnh ga.
“Đợi đã.” Lâm Văn Bác lên tiếng ngăn động tác của hắn, xoay mặt nhìn ra cửa xe hỏi bốn người,”Các người tính đi Phượng Hoàng thành?”
“Đúng vậy!” Nam nhân vác bazooka vừa rồi còn uy phong bát diện, lúc này lại lúng túng như một con chim cút, khom người trả lời,”Trong Phượng Hoàng thành có một kho lúa chiến lược, nghe nói là đầy kho, đủ cho vạn người ăn vài năm. Bọn tôi chính là chạy tới chỗ lương thực này.”
Tuy rằng toàn quốc các nơi có rất nhiều kho lúa chiến lược, nhưng do chế độ quy định của Nhà nước, phí tổn để trung ương bảo quản phân chia lương thực rất lớn, rất nhiều kho lúa trống rỗng, căn bản không hề dự trữ. Cũng bởi vậy, tin tức kho lúa Phượng Hoàng thành đầy ắp mới có thể hấp dẫn nhiều người đến tới vậy.
Lâm Văn Bác gật đầu lại hỏi,”Các người nghe tin tức từ đâu?”
“Không biết là nghe từ đâu, dù sao mọi người đều nói như vậy. Bất quá Tiểu Thủy là người Phượng Hoàng thành, hiểu rất rõ nó, cậu ta nói tin tức này 99% là thật.” Nam nhân chỉ một thanh niên đằng sau mình nói.
Thanh niên kia vội vàng gật đầu nói,”Cha tôi lúc trước công tác ở cục lương thực Phượng Hoàng thành, hằng năm bọn họ đều phải xuống nông thôn thu hoạch lương thực, rất vất vả. Kho lúa chiến lược của Phượng Hoàng thành nhất định đầy kho.” Dứt lời, như nhớ tới người cha đã qua đời, trong mắt thanh niên toát ra vài phần hoài niệm, vài phần đau thương.
Cung Lê Hân bị tâm sự của thanh niên nọ làm xúc động, không tiếp tục ngẩn người nữa, ngẩng đầu liếc mắt nhìn y. Lâm Văn Bác lập tức đưa tay ôm lấy cậu, yêu thương vuốt lưng, sau đó quay đầu nhìn về phía bốn người, trong lòng thầm nghĩ : Phượng Hoàng thành tốt xấu cũng xem như là thành phố loại trung, trình độ phát triển không nhỏ, muốn tìm một cô gái diện mạo không rõ, tuổi tác không biết, chỉ biết chiều cao, thật không khác gì mò kim đáy bể. Dù sao nữ nhân đó khẳng định là đi về phía kho lương thực, kho lúa lại khá gần bọn họ, sớm muộn gì cũng sẽ gặp được. Hai thông đạo chủ yếu của Phượng Hoàng thành khẳng định đã bị các chiếc xe trước mạt thế chặn kín, Hummer của bọn họ nhiều lắm chỉ có thể chạy tới ngoại ô, muốn vào thành phải đi bộ. Không có người dẫn đường, bọn họ chắc chắn sẽ lạc đường, nhưng Cung thúc bị bệnh hành không chịu được lâu, một phút một giây đều không thể lãng phí.
Nghĩ đến đây, hắn ngoắc tay với bốn người,”Lên xe đi, bọn tôi cũng đi Phượng Hoàng thành. Vào thành rồi các anh đưa bọn tôi đến kho lúa.”
Bốn người bị gọi tới lộ ra biểu tình do dự. Đồng hành cùng hai dị năng giả cấp ba cao giai, trong lòng bọn họ chưa từng nghĩ tới. Thế đạo bây giờ, tính tình các cao thủ thường rất thất thường, nói giết liền giết, không hề chớp mắt.
Tống Hạo Nhiên nhíu mày thúc giục,”Bảo các người lên thì lên đi, bọn tôi chỉ cần các người hỗ trợ dẫn đường, sẽ không giết, ngược lại, dọc đường còn có thể đảm bảo các người an toàn.”
Nghe thấy hắn cam đoan như vậy, lại thấy diện mạo hắn anh tuấn, trong mắt toát ra một cỗ chính trực ngay thẳng, khác hẳn với các cao thủ dị năng hoành hành vô kỵ, giết người như ma bây giờ, bốn người liếc nhau cuối cùng ra quyết định.
“Vậy đành phiền các anh. Cám ơn.” Nam nhân lưng vác bazooka khom người cám ơn, sải bước ra ghế sau chiếc Hummer ngồi cạnh Lâm Văn Bác, thái độ vô cùng cẩn thận. Ba người khác cũng vội vàng đuổi kịp, sau khi ngồi vào chỗ của mình thì ngay cả thở cũng không dám thở mạnh, nói cũng không dám nói, y như mấy tên đầu gỗ. Đây chính là dị năng giả cấp ba cao giai a! Đừng nói là gặp, ngay cả nghe bọn họ cũng chưa từng nghe qua, trong xe này thế nhưng lại có hai người, rất đáng sợ a!
Khi xe đi được một quãng, bốn người cuối cùng không cứng ngắc nữa, trong lòng có chút hiếu kỳ, dư quang khóe mắt vụng trộm đánh giá ba người. Mắt vàng và mắt đỏ bọn họ không dám nhìn, thiếu niên được mắt vàng gắt gao ôm trong ngực lại thu hút phần lớn ánh mắt hảo kỳ của bọn họ.
Không nhìn thì tốt, vừa nhìn, lòng hâm mộ của bọn họ đều biến thành đau lòng. Thiếu niên này số tốt thật, có hai ca ca thực lực siêu quần như vậy che chở, khó trách thoải mái như thế. Nhìn cậu ta kìa, da thịt non mịn, mặt mày sáng sủa, tóc đen như tơ, da dày thịt béo, so với người lăn lộn trong mạt thế da vàng như nến quả thật như hai cực, vừa thấy đã biết chưa từng ăn khổ, là một đại thiếu gia được ngâm trong mật.(ý nói được người ta cưng chiều, cưng như trứng hứng như hứng hoa
)
Bốn người càng nhìn càng đỏ mắt, cảm thán chính mình số thật khổ. Lúc này, bỗng dưng một tiếng chuông điện thoại vang lên đánh gãy bọn họ thiên mã hành không*. (* : dịch là ngựa thần lướt gió tung mây, hàm ý gốc là ung dung tự tại phóng ngựa phi nhanh; ở đây ý nói các anh đang suy nghĩ vẩn vơ )
Cung Lê Hân lấy điện thoại vệ tinh trong túi ra, ấn nút nghe, một giọng nam tha thiết từ microphone truyền tới, vô cùng vang dội,”Cung thiếu, bên cậu hẳn là đã tới Phượng Hoàng thành?”
“Vừa đến, đang ra khỏi đường cao tốc.” Khuôn mặt buột chặt của Cung Lê Hân thoáng thả lỏng, là Vương Thao.
“Dọc đường không gặp chuyện gì chứ?” Vương Thao tiếp tục truy vấn. Tiếng ồn ào oán trách mơ hồ truyền tới, hình như là mấy câu ‘Ba người bọn họ có thể xảy ra chuyện gì? Hỏi thừa’ linh tinh.
Cung Lê Hân không căng thẳng nữa, khóe miệng khẽ cong lên.
Lâm Văn Bác thấy thế tâm liền trở nên vui vẻ, yêu thương vuốt ve hai má cậu, cánh tay ôm eo khẽ siết chặt, hận không thể đem cậu chôn sâu vào người, bảo hộ chặt chẽ. Tiểu Hân vốn rất thích cười suốt cả chặn đường mặt luôn không thay đổi, không phải ngẩn người thì chính là xuất thần, khiến hắn nhìn mà tâm đều đau.
Cung Lê Hân cứ vậy mà tự nhiên dựa sát vào lòng Lâm Văn Bác, khóe mắt nhướng lên, liếc qua bốn người trong xe, nói,”Không có chuyện gì, chỉ là gặp vài người lạ, tính đi cùng bọn họ.”
“Ai~ tri nhân tri diện bất tri tâm*, Cung thiếu cậu cần phải đề cao cảnh giác, đừng để bọn họ lường gạt.” Tào Á Nam đoạt lấy microphone, ngữ khí phi thường nghiêm túc dặn dò. Tuy rằng Cung thiếu thực lực siêu quần, nhưng sau khi hiểu cậu liền biết, kỳ thật cậu là một tên ngốc rất dễ lừa. (* : Vẽ hổ chỉ vẽ da chứ khó vẽ xương, biết người biết mặt nhưng không biết lòng )
Bốn người nghe nhất thanh nhị sở lời của Tào Á Nam, trên mặt liền lộ ra biểu tình xấu hổ. Cung Lê Hân ừ đáp ứng, lại hỏi kỹ bệnh tình của Cung phụ mới cúp điện thoại.
“Cung thúc thế nào rồi?” Cúi người, môi ghé sát vào vành tai trắng nõn khả ái của thiếu niên, Lâm Văn Bác ôn nhu hỏi.
Khí tức nóng rực phả lên má, thanh âm trầm thấp gợi cảm của nam nhân như khẽ cọ vào màng tai, tạo ra một trận ngứa ngáy khó nhịn, vành tai Cung Lê Hân khẽ phiếm hồng, không được tự nhiên né tránh trong lòng hắn, thấp giọng nói,”Trước mắt bệnh tình vẫn ổn định. Chúng ta đi nhanh một chút đi, papa đang chờ.”
“Ừ, sẽ sớm tìm được thôi, đừng lo lắng.” Trên mặt Lâm Văn Bác lộ ra thần sắc đau lòng, tinh tế ngọt ngào hôn lên hai má và cái trán trơn bóng của cậu, vô thanh an ủi. Tống Hạo Nhiên từ kính chiếu hậu thấy được hành động thân mật của bạn tốt, đôi mắt đỏ thẫm càng đậm hơn, không cam tâm rớt lại vội vàng lên tiếng khuyên bảo.
Thấy hỗ động khác thường của ba người, mâu quang bốn người lóe lên, trong lòng sáng tỏ. Thì ra không phải anh em, là người yêu a. Bộ dáng thật đúng là chiếm được tiện nghi, ở mạt thế còn có người bao dưỡng!
Tự cho là đã biết chân tướng, bốn người càng không dám mở miệng, sợ quấy rầy tới mắt vàng và tiểu tình nhân ở chung, không khí trong xe có chút ngưng trệ. Thật vất vả chạy được tới ngoại thành, một hàng xe dài không điểm cuối lại chặn đường, bốn người thấy vậy vội vàng xuống xe, trong lòng đều nhẹ nhàng thở ra.
Chạy băng băng trên nóc các xe, bảy người dọc theo đường đi chém như cắt rau diệt được không ít tang thi sơ cấp hoặc cấp một, rất mau đã tới gần kho lúa.
“Chỗ này là Đông Giao, kho lúa nằm ở Tây Giao, chúng ta phải đi qua toàn bộ thành mới tới nơi, một đường còn phải tránh đi vây công của tang thi, không tới bốn năm tiếng thì không được. Bây giờ trời cũng tối rồi, không thích hợp để chạy đi, tôi đề nghị các anh tìm một chỗ để an toàn qua đêm, đợi tới hừng đông ngày mai lại xuất phát.” Tiểu Thủy nắm chặt dao bầu dính đầy máu đen trong tay, thở hổn hển nói. Dứt lời, y liền nhanh chóng liếc qua thiếu niên khí định thần nhàn bên cạnh một cái, mặt lộ ra biểu tình kinh ngạc. Không nghĩ tới thiếu niên nhìn sạch sẽ trong sáng như một búp bê thủy tinh khi động thủ lại sắc bén như vậy, khí chất cả người đều thay đổi, tựa như một thanh tuyệt thế bảo đao được tuốt ra khỏi vỏ. Ngay cả mắt vàng và mắt đỏ đứng cạnh cậu ta cũng đều biến thành nền.
Tang thi buổi tối nhiều hơn so với ban ngày, thị lực không hề bị bóng tối ảnh hưởng, nhưng dị năng giả nếu muốn nhìn được vào ban đêm thì phải đem dị năng ngưng tụ ở mắt, cực kỳ tiêu hao tinh thần lực. Lâm Văn Bác và Tống Hạo Nhiên biết được phương pháp vận hành kinh mạch, có thể tự nhiên khống chế dị năng, không cần làm gì phức tạp, nhưng bốn người kia thì lại không như vậy.
Nếu miễn cưỡng chạy đi, bốn người này sẽ trở thành gánh nặng. Tống Hạo Nhiên và Lâm Văn Bác trong lòng hiểu rõ, gật đầu tỏ vẻ đồng ý. Cung Lê Hân do mù đường, không thể không nén xuống sốt ruột, miễn cưỡng đồng ý.
“Qua hai phố nữa chính là một khách sạn 5 sao, phòng đều cách âm, cơ sở bảo đảm an toàn đều rất tốt, chúng ta vào đó nghỉ chân thế nào?” Tiểu Thủy một bên chém giết một tang thi cấp một tiến tới, một bên trưng cầu ý kiến mắt vàng và mắt đỏ.
Tống Hạo Nhiên một đao giải quyết một tang thi, không chút để ý nói,”Tùy tiện.” Đối phó với tang thi sơ cấp và cấp một, bọn họ căn bản không cần dùng tới dị năng.
Lâm Văn Bác đứng ra phía trước, tập trung kim hệ dị năng về hai tay, mười ngón tay biến thành mười lưỡi kiếm mỏng lóe sáng hàn quang, so với độc trảo của tang thi còn đáng sợ hơn, có thể tay không phá vỡ xương đầu tang thi, móc ra tinh hạch trong suốt của chúng nó, hình ảnh vô cùng huyết tinh tàn bạo. Hắn không hề sợ cận chiến với tang thi, bởi vì toàn thân hắn đều đã cương hóa, đao thương bất nhập, dễ công dễ thủ, đây chính là ưu thế lớn nhất của kim hệ dị năng giả.
Có Lâm Văn Bác ở phía trước mở đường, đoàn người đối phó thoải mái hơn rất nhiều, cước bộ ngày càng đến gần hướng khách sạn, mắt thấy qua chỗ rẽ sẽ tới được mục tiêu, bỗng dưng một cơn lốc không biết từ đâu đến cản đường bọn họ.
Gió thổi vừa nhanh vừa mạnh, đi ra từ những chỗ đường tắt hoặc khoảng giữa các nhà hàng, cuốn theo những mảnh vải cùng giấy vụn bay loạn trên đầu mọi người, tro bụi che lấp bầu trời hoàn toàn cản trở tầm mắt của mọi người, bên tai chỉ còn lại tiếng gió gào thét, ngay cả quần tang thi đánh úp vừa rồi cũng đều mạc danh biến mất.
Một giây trước còn là mặt trời chiều ngã về tây, tia vàng sáng rực, giây sau đã cát bay đá chạy, không thấy mặt trời, tình hình này nhìn thế nào cũng rất quỷ dị, điều không tốt nữa là, phạm vi cơn lốc đột nhiên biến rộng, cơ hồ bao phủ toàn bộ khu vực, dù là tang thi phong hệ cấp ba cao giai cũng không thể làm được thế này.
Đến tột cùng là đang phát sinh chuyện gì? Trong lòng mọi người không hẹn mà cùng nghĩ, sau đó nắm chặt đao trong tay, lâm vào trạng thái cảnh giác cao nhất.
“Cẩn thận phía trên.” Cung Lê Hân từ khi xuống xe chưa nói lời nào dùng nội lực truyền tiếng mình vào tai mỗi người. Mọi người nghe vậy đều đồng loạt ngẩng đầu, nhưng ngoại trừ cát bụi bay mịt mù đầy trời, cái gì cũng không nhìn thấy.
*****************************************