Mạt Thế Trọng Sinh Chi Thiếu Chủ Hoành Hành

Chương 139

Một khắc kia khi dị năng Kim Thượng Ngọc xâm nhập vào cơ thể, Đậu Hằng căng cứng người, cưỡng chế áp xuống dục vọng muốn công kích đối phương, nếu hắn là một con dã thú, thì lúc này khẳng định lông tóc đã dựng hết lên, ngao ngao gào rống. Kim Thượng Ngọc cũng cảm nhận được sát khí toát ra từ người nam nhân, lập tức gia tăng tốc độ phóng dị năng ra, mau chóng chữa khỏi cho hắn.

“Được rồi.” Cô vội vàng lau mồ hôi lạnh trên thái dương, lui về cách xa Đậu Hằng. Cô là niệm lực hệ, rất mẫn cảm với các biến hóa cảm xúc của người khác. Chỉ cần liếc mắt một cái cô đã biết, sự nguy hiểm của Đậu Hằng tuyệt không thua gì ca ca, bởi khi hắn nhìn cô, trong mắt hắn thỉnh thoảng sẽ lóe lên đề phòng cùng hung ác như dã thú vậy.

Nhưng mà, nam nhân thiên tính hung ác như vậy đứng trước mặt lại ôn nhu đến khó tin. Cung Lê Hân nhất định là một tên Thuần Thú Sư, nhất định thế! Lại nhìn qua ca ca lui về ngoan ngoãn nhu thuận đứng cạnh thiếu niên, Kim Thượng Ngọc siết tay thầm nghĩ.

“Nhanh thật.” Cung Lê Hân bước lên trước khẽ vuốt làn da đã trơn nhẵn như ban đầu của nam nhân, thấp giọng cảm thán.

Cơ bắp trên lưng Đậu Hằng lại căng cứng, nhưng không phải vì đề phòng, mà vì ngón tay hơi run của thiếu niên mang đến cảm giác ấm áp khiến hắn say mê. Hắn buông mi, không để lộ cảm xúc ra ngoài, đợi cho thiếu niên sờ đủ mới thả vạt áo xuống, trầm mặc đứng cạnh thiếu niên. (ko cho ai sờ chứ vk êu sờ thì tất nhiên phải cho chớ XD )

“Đi thôi.” Cung Lê Hân cười cười xoa đầu Kim Thượng Huy, nhấc chân muốn đi ra cửa.

“A, khoan đã!” Kim Thượng Ngọc ngăn hai người lại, vội vàng mở miệng,”Cậu cứ thế để anh ta đi? Chẳng phải ban đầu chúng ta đã bàn rồi sao, có thể dẫn người đến trị thương, bất quá phải xóa bỏ ký ức bọn họ. Nhỡ anh ta nói bí mật của tôi ra thì sao? Chẳng phải tôi sẽ biến thành miếng mỡ để người người tranh đoạt sao? Đến lúc đó người gặp nạn sẽ không riêng gì tôi, mà còn có cậu! Còn có toàn bộ Trường Xà đảo này!”

Nghe thấy bốn chữ “xóa bỏ ký ức”, Đậu Hằng đột ngột quay đầu nhìn Kim Thượng Ngọc, đôi tử mâu phóng ra hàn quang băng lãnh tận xương tủy, ngón tay khẽ run phát ra tiếng ‘tách tách’, nhìn kỹ sẽ thấy dường như có dòng điện lưu đang ngầm phát động. Những thứ trước kia đối với hắn không quan trọng, muốn quên cứ quên, nhưng những ký ức liên quan đến Cung Lê Hân là thứ hắn quý trọng nhất, hắn không thể chấp nhận được bất cứ kẻ nào đụng vào nó.

“Đừng..đừng động thủ, có gì chúng ta từ từ nói.” Kim Thượng Ngọc kinh hãi lui về sau hai bước, nơm nớp lo sợ mở miệng, tinh thần lực của nam nhân này rất mạnh, có thể so được với Cung Lê Hân, niệm lực của cô căn bản không thể làm gì được đối phương.

Kim Thượng Huy cảm nhận được sát khí của Đậu Hằng, che chắn trước người Kim Thượng Ngọc rống lên, hai tay để trước người, giương móng tay sắc nhọn ra, làm thành một bộ dáng trong trạng thái tùy thời công kích.

“Tiểu Huy lui ra.” Cung Lê Hân quát mắng.

Kim Thượng Huy không cam tâm gầm lên một tiếng, rồi ngoan ngoãn thối lui về. Kim Thượng Ngọc cắn răng, tiểu nhân trong lòng lệ tuôn. Ca ca a~, cứ thấy Cung Lê Hân anh liền sợ, vậy về sau em làm sao trông cậy vào anh a? TT.TT

“Tôi tin tưởng Đậu Hằng, cô không thể đụng vào ký ức của anh ta.” Cung Lê Hân thản nhiên nói, chỉ một câu đã đánh bay toàn bộ sát khí trên người Đậu Hằng. (¬‿¬)

“Tôi sẽ không nói ra ngoài, cậu cứ yên tâm.” Đôi tử mâu của Đậu Hằng hiện lên một tia sáng nhu hòa, nhìn về phía thiếu niên nhỏ giọng nói. Nhớ tới đây đã là lần thứ ba nói như vậy trước mặt thiếu niên, cùng thiếu niên bảo vệ bí mật chỉ thuộc về hai người, trong lòng hắn thấy sung sướng không nói nên lời, đôi môi luôn mân thành một đường thẳng tắp thế nhưng lại khẽ cong lên, lộ ra một độ cong ôn hòa. (⊙o⊙)!

Cung Lê Hân cười gật đầu với hắn, đảo tầm mắt qua Kim Thượng Ngọc, thận trọng mở miệng,”Trốn trốn tránh tránh chung quy vẫn không phải cách, cô phải ráng tu luyện, ít lâu nữa phải mạnh lên, rồi xem còn có ai dám chọc đến cô. Vừa rồi mới có ba con cự mãng biến dị đến, lát nữa cô qua phòng y tế nhìn xem, còn ai bị cắn hay quẹt trúng phát sinh lây nhiễm thì chữa cho bọn họ. Có thể xóa ký ức bọn họ, bất quá biện pháp tầm thường này cô vẫn là dùng ít đi thì hơn, chờ khi cô thấy mình đủ mạnh thì công khai năng lực của cô đi, không cần sợ, sau lưng cô còn có tiểu Huy, có tôi, có tất cả cả đồng bạn trên Trường Xà đảo này.”

“Tiêu trừ ký ức” là kỹ năng tôi đắc ý nhất, cái gì mà ‘tầm thường’ chứ? Kim Thượng Ngọc trong lòng bốc hỏa, nhưng nghe đến một câu cuối cùng, hốc mắt cô liền nóng lên, thiếu chút nữa đã xúc động muốn khóc. Tên tiểu ma đầu này, lúc thì tà tính làm người ta phải nghiến răng nghiến lợi, khi lại ôn nhu săn sóc khiến người ta say mê! Tính cách mâu thuẫn trùng điệp này độc nhất lại đầy mị lực, khó trách mọi người đều quyết một lòng với cậu ta như vậy.

Bị Cung Lê Hân nói mấy câu, Kim Thượng Ngọc nháy mắt đã quên đi dự tính ban đầu, cũng không đề cập tới chuyện xóa ký ức của Đậu Hằng nữa, người phủ thêm áo khoác, cười tủm tỉm mở miệng,”Đi thôi, bây giờ tôi theo cậu tới phòng y tế luôn. Thời gian phát độc của mọi người không giống nhau, có nhanh có chậm, phải lập tức xử lý.”

Cung Lê Hân rất vừa lòng với thái độ tích cực của cô, dẫn cô đi về phòng y tế, Đậu Hằng cùng Kim Thượng Huy cũng liền nhắm mắt theo đuôi.

Cả mình hỏa nha tối đen, biến mất trong màn đêm rất khó phát giác, tốc độ cũng nhanh vô cùng. Chúng nó cố ý đánh lén, ngay cả cao thủ như Đậu Hằng cũng không thể né tránh thì còn nói gì tới đội viên đội tự vệ? Đoàn người tới phòng y tế lần lượt kiểm tra, quả nhiên lại phát hiện có thêm năm sáu người bị thương. Vì hỏa nha mổ một phát rồi bay mất, tới lui như gió, bọn họ thế nhưng chút cảm giác cũng không thấy, thẳng đến khi Cung thiếu dẫn người tới xem mới đại kinh thất sắc.

Tinh lọc hết vết thương cho mọi người, lại lần lượt xóa đi ký ức bọn họ, Cung Lê Hân lại đưa Kim Thượng Ngọc tới kiểm tra toàn thân cho dị năng giả ở đây, bận rộn cho tới tờ mờ sáng mới ngủ được một giấc.

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Đến khi mấy người họ tỉnh ngủ, trong căn cứ đã sớm ồn ào như nổ tung, mọi người đều chạy tới vách núi ở khu Bắc, nghểnh cổ nhìn xuống bãi biển, trên mặt lộ ra biểu tình khiếp sợ lo lắng.

Chỉ thấy dưới vách núi không biết khi nào đã xuất hiện thêm hơn mười đầu cự mãng nằm úp sắp, chiều dài cả người hơn 20 thước, lớp vảy đen trắng lóe lên hàn quang dưới ánh mặt trời, nhìn qua vô cùng dọa người, thời gian phảng phất như lùi về mấy triệu năm trước, cái thời tiền sử mà khủng long vẫn còn sống.

Bầu trời cũng không yên tĩnh, một đoàn hỏa nha dày đặc như mây đen tụ lại một chỗ kêu ầm ĩ, làm cho màng tai mọi người như sắp bị phá rách. Chúng nó lao xuống bãi biển, ý đồ muốn mổ vào mắt cự mãng, nhưng mỗi lần đều bị cự mãng kịp thời né tránh. Cận công không có hiệu quả, chúng nó liền phun từng đoàn hỏa cầu, liên tục oanh kích vào cự mãng.

Cự mãng ngửa đầu tê rống, phun ra từng cột nước đánh trả, cột C quốcùng hỏa tinh bay đầy trời, tình hình chiến đấu kịch liệt chưa từng thấy. Đám người dưới vách núi vội vàng trốn vào rừng cây để tránh bị đánh trúng, trên mặt đều lộ ra biểu tình kinh hãi. Sinh vật bưu hãn bỗng chốc đến đây nhiều như vậy, nhân loại còn có thể sống yên ổn trên Trường Xà đảo sao? Đây là vấn đề mà mọi người đều đang sầu lo.

Duy độc tổ viên tổ một, tuy đã trải qua hơn một tháng đi rèn luyện, dần trở nên am hiểu mưu lược, hành động ổn trọng nhưng lá gan vẫn lớn như trước, cả đám tụ lại một chỗ liên tục chà tay, dùng giọng điệu thèm thuồng nhỏ dãi nói,”Hắc hắc~ có nhiều cự mãng đến như vậy, tất cả đều có thể đem về làm ra một đống hộ giáp a! Để tôi đi thương lượng với lão đại, xem chúng ta tổ đội lại tiếp nhiệm vụ này được không ha? Đây chính là cơ hội tốt để cải thiện trang bị cho căn cứ a!”

Đội viên đội tự vệ cùng các dị năng giả khác nghe thấy cả đám bọn họ “mật đàm” với thanh âm không hề nhỏ, nhất tề đều lau mồ hôi lạnh trên trán. Tổ một tuy giải tán nhưng vẫn bưu hãn như trước a! 囧囧囧

“Đề nghị này có thể suy xét nhưng để tôi xem tình hình đã rồi nói.” Thanh âm trong trẻo của thiếu niên truyền đến, dẫn tới đám tổ viên tổ một đều vô cùng mừng rỡ, nhất tề quay đầu lại.

Cung Lê Hân mặc quân phục dẫn Kim Thượng Huy cùng Kim Thượng Ngọc chậm rãi đi đến, mày nhướng lên nhìn tổ viên nhà mình, trên mặt treo nụ cười mỉm đạm nhạt.

“Lão đại! Cung thiếu!” Mọi người ở đây đều lần lượt mở miệng chào hỏi, lo âu trong lòng nháy mắt biến mất. Cung thiếu là người bọn họ tin cậy nhất, chỉ cần nhìn thấy biểu tình bình tĩnh lạnh nhạt của cậu là bọn họ liền thấy vô cùng an tâm.

Cung Lê Hân mỉm cười đáp lại, nhìn qua tất cả một vòng, nhíu mi hỏi,”Tống thiếu tướng bọn họ đâu?” Phát sinh chuyện lớn như vậy, tại sao bọn họ không ở đây?

“Tống thiếu tướng, Lâm tổ trưởng và Đậu tổ trưởng đều đã dẫn người ra ngoài bờ cát xem xét tình hình rồi.” Tôn Điềm Điềm chỉ xuống dưới vách núi nói.

Cung Lê Hân cúi người nhìn xuống, quả nhiên thấy được góc áo thoáng ẩn thoáng hiện của mấy người Tống Hạo Nhiên ở khu rừng cạnh bờ biển. Cự mãng cùng hỏa nha chăm chăm đánh nhau, không để ý tới bọn họ, đoàn người cũng coi như an toàn. Chân mày Cung Lê Hân giãn ra, không hề vội vã chạy xuống, lại chuyển tầm mắt hướng qua đôi thiên địch đang đấu đá không ngừng. (thiên địch là kẻ thù trời sinh, như mèo là thiên địch của chuột, chim sâu là thiên địch của sâu, bọ,…v.v…, động vật nào cũng luôn có thiên địch để cân bằng sinh thái, ko thể thiếu được, ai đã học sinh thì đều bik ha :v)

Hình thể hỏa nha nhỏ bé làm hạn chế cấp bậc dị năng của chúng, toàn bộ đàn hỏa nha đều là trên dưới cấp hai trung cao giai, thực lực khá thấp. Cự mãng thì khác, đẳng cấp đều ngoài cấp ba đê giai, phần lớn là thủy hệ, cũng có mấy con là hỏa hệ. Trận chiến này vốn thực lực hai bên cách xa nhau, nhưng vì quần hỏa nha khổng lồ, tụ lại một chỗ cũng là một cỗ chiến lực không nhỏ, cho nên, chúng nó dựa vào nơi hiểm yếu đấu một hồi mới bại trận, bị những cột nước do cự mãng phun ra đánh trúng lần lượt rơi xuống.

Cự mãng mở to cái mồm như bồn máu, tiếp lấy đàn hỏa nha đang rơi xuống như mưa, sau đó nuốt trọn vào bụng. Chúng nó nhúc nhích thân thể khổng lồ, nằm sắp trên bờ cát chờ tiêu hóa, sau đó há miệng, đem những tinh hạch hồng sắc tương khắc với thuộc tính của chúng phun lên bờ cát. Mấy đầu hỏa hệ thấy thế liền đưa lưỡi ra cuốn lấy, đem những tinh hạch do cự mãng thủy hệ phun ra nuốt vào.

Đàn hỏa nha tổn thất nghiêm trọng, cuối cùng ngừng công kích, lần lượt đậu xuống mấy mỏm đá dưới vách núi nghỉ ngơi. Kim Thượng Ngọc ghé vào vách núi quan sát chúng dùng nhánh cỏ và cành khô làm thành tổ, mày càng nhíu chặt.

“Cậu biết không? Kỳ thật động vật rất giống con người chúng ta, vì đều nhận phải phóng xạ với mức độ khác nhau, có con hóa thành tang thi, biến thành một đống thịt thối, có con lại có được dị năng, chức năng sinh sản cũng còn.” Cô đứng thẳng lên, sắc mặt nghiêm trọng mở miệng.

Mắt Cung Lê Hân lộ vẻ nghi hoặc, không rõ ý cô nói. Kim Thượng Ngọc kéo cậu tới gần vách núi, chỉ xuống vách đá,”Cậu nhìn tổ chúng đi, trong đó có trứng chim. Hỏa nha này là đang sinh sản hậu đại.” Dứt lời, cô lại chỉ vào cự mãng dưới bờ cát,”Cậu nhìn đầu cự mãng kia đi, có phải hình thể lớn hơn nhiều các cự mãng khác không?”

Cung Lê Hân gật đầu.

Kim Thượng Ngọc tiếp tục nói,”Các cự mãng khác đều xúm lại quanh người nó, lấy nó làm trung tâm. Nếu suy đoán của tôi không sai thì đó là một cự mãng giống cái, đang trong thời kỳ động dục, nó cần một lượng thức ăn lớn, cho nên đã đi tới chỗ đám hỏa nha này, hoóc-môn sinh dục phát ra từ người nó lại thu hút đám cự mãng giống đực tới, tin chắc rằng qua không lâu nữa, khi nó vào giữa thời kỳ động dục thì sẽ có thêm nhiều cự mãng giống đực tới nữa. Giao phối xong thì đẻ trứng, sang năm sau, Trường Xà đảo sẽ biến thành thế giới của hỏa nha và cự mãng, đây là sinh vật đang xâm nhập trắng trợn a.” Dứt lời, cô thở dài một hơi.

Cung Lê Hân cúi đầu quan sát tổ chim trên vách đá, sắp xếp lại lời Kim Thượng Ngọc nói trong đầu, hiểu được ý cô, trầm giọng mở miệng,”Cô là nói, một năm sau chúng ta sẽ không thể sống yên ổn ở Trường Xà đảo nữa? Không sao, giết hết đám cự mãng đó là được.”

“Giết cự mãng, thì hỏa nha sẽ không còn thiên địch, chúng sẽ điên cuồng sản sinh, cả hòn đảo sẽ biến thành Địa Ngục Đen.” Kim Thượng Ngọc phất tay phủ quyết.

“Vậy thì giết tất cả cự mãng và hỏa nha luôn.” Cung Lê Hân mím môi cân nhắc, lại mở miệng.

“Hỏa nha không thể giết hết được, cậu nhìn xem, lại bay tới một đám kìa. Hải vực phụ cận Trường Xà đảo có vô số Piranha, Piranha là thức ăn ưa thích của hỏa nha, hòn đảo không nghi ngờ gì chính là thiên đường của chúng, cậu giết một đàn thì sẽ đưa tới một đàn khác. Có đàn hỏa nha ở đây, cự mãng lân cận cũng sẽ đuổi tới, dùng dằng không đi. Đây chính là một chuỗi thức ăn, luôn sinh sôi không ngừng.” Kim Thượng Ngọc chỉ vào một đàn hỏa nha từ trên không phía xa đang bay tới gần, giọng nói đầy uể oải cùng bất đắc dĩ. Sức mạnh thiên nhiên a, con người không thể kháng cự được.

“Thế thì chuẩn bị di chuyển đi. Cho cô một tháng chuẩn bị, phải mau chóng tạo ra những loại thuốc cần thiết, còn có, đề cao thực lực của cô lên nữa, còn quá yếu.” Cung Lê Hân tuy chưa từng tiếp nhận giáo dục hiện đại, không thể hoàn toàn hiểu được lời Kim Thượng Ngọc nói, nhưng những điều này vẫn không thể gây trở ngại cậu mau chóng đưa ra quyết định.

Cấp ba cao giai còn yếu? Kim Thượng Ngọc cắn răng, nhìn chằm chằm bóng dáng thiếu niên mau chóng rời đi thở phì phì nghĩ.

“Đi thôi, quay về tu luyện! Một tháng nữa sẽ chuyển nhà, không được kéo chân sau lão đại!” Nghe được đoạn đối thoại của hai người, đám tổ viên tổ một đều dẫn đội viên của mình nhanh chóng rời đi, trên mặt có thất vọng, có buồn bã, lại tuyệt không có tuyệt vọng hay bất an. Chỉ cần đi theo Cung thiếu, bọn họ không cần phải sợ gì cả.

Thấy dị đồng màu sắc thuần khiết nhiều màu của những người này, Kim Thượng Ngọc đều thầm kinh hãi. Gặp riêng từng người này, cô chỉ cảm thấy Trường Xà đảo có rất nhiều cao thủ, nhưng khi mọi người tề tụ lại một chỗ, loại cảm giác áp bách đập vào thị giác cùng giác quan này lại khiến cô thấy rung động. Bọn họ thế nhưng đều là thuộc hạ của Cung Lê Hân, hơn nữa cấp bậc không ai không ngoài cấp ba trung giai, phần lớn đều đã tới cấp ba cao giai điên phong, tùy thời thăng lên cấp bốn. Nghĩ đến ba người Lâm Văn Bác, Tống Hạo Nhiên, Đậu Hằng đã lên cấp bốn đê giai, lại nhìn qua những tổ viên bên người Cung Lê Hân này, biểu tình Kim Thượng Ngọc liền ảm đạm, không thể không thừa nhận, cấp ba cao giai quả thật không có gì giỏi cả. Đi theo Cung Lê Hân, tầm mắt của cô lại vẫn dừng lại ở trình độ như thế, cứ như vậy, cô sớm muộn cũng sẽ bị người khác bỏ xa!

Siết chặt tay, Kim Thượng Ngọc tinh thần liền phấn chấn trở lại, bước nhanh chân về phòng thí nghiệm, một tháng này, cô còn rất nhiều chuyện phải làm.



*******************************************

Có 1 đoạn H nhẹ nho nhỏ~~~ nhưng hơm phải của người ~~~ và là NP à nha~~~ XD àh mà cái mức độ sùng bái của dân não tàn trong căn cứ lại tăng 1 bậc nữa =]]]]
Bình Luận (0)
Comment