Mạt Thế Trọng Sinh Chi Thiếu Chủ Hoành Hành

Chương 165

Thi triều bại trận mà lui, mọi người còn chưa kịp hồi thần từ niềm vui sướng khôn cùng đã bị hành động của Kim Thượng Huy làm cho chấn kinh. “Nó đến tột cùng là tang thi hay nhân loại a?”

Không biết là ai trong đám người chần chờ hỏi. Thấy sắc mặt Tống Hạo Nhiên đột nhiên xanh mét, Tôn Điềm Điềm thiện lương yếu ớt giải thích,”

Tiểu Huy giống con nít, nó làm vậy không có ý gì khác đâu, có lẽ do quá kích động, muốn biểu đạt vui sướng trong lòng thôi.”

“Không sai. Hơn nữa khả năng bắt chước của nó khá tốt, chắc là bị anh với Lâm Văn Bác dạy hư rồi, ha ha ha~~”

Tào Á Nam huơ nắm tay đánh lên người Tống Hạo Nhiên, vô tâm vô phế cười nói. Sắc mặt tối đen của Tống Hạo Nhiên dần khôi phục lại bình thường, khóe miệng căng chặt cong lên, bản thân cũng không nhịn được nở nụ cười. Chỉ cần Lê Hân bình an là tốt rồi, không cần so đo với mấy chuyện nhỏ như vầy. Dán sát vào cánh môi của thanh niên, cảm nhận được ấm áp cùng mềm mại ở môi, trong đôi kim mâu màu tối của Kim Thượng Huy đều là ý vui vẻ không gì sánh được. Thay đổi góc độ nhẹ nhàng vuốt ve môi thanh niên, lại dùng đầu lưỡi liếm liếm mấy lần, thấy thanh niên đưa tay đẩy đẩy ngực mình, nó mới lưu luyến không rời lui ra. “Hân……Hân……”

Há miệng hít thở, nó gian nan phun ra hai chữ, giọng nói có phần hỏng, hơi khàn khàn, không cẩn thận lắng nghe căn bản không thể nghe rõ. Nhưng Cung Lê Hân lại nghe thấy cực kỳ rõ ràng, đôi tinh mâu đen láy vì hai chữ này mà sáng rực. “Tiểu Huy gọi ta?”

Cậu nâng hai má Kim Thượng Huy lên, thấp giọng hỏi. Kim Thượng Huy há miệng, lại gọi thêm một lần, lần này phát âm nhấn rõ từng chữ, càng lúc càng rõ ràng. Cung Lê Hân híp mắt, thật lâu không nói, đột nhiên kiễng mũi chân, hôn lên mi tâm Kim Thượng Huy. Kim Thượng Huy ngẩn người, cánh tay ôm thanh niên càng dùng sức hơn. Trong lòng nó ấm ấm, nóng nóng, tim đập càng lúc càng nhanh, cảm giác này so với lúc thăng cấp còn thoải mái hơn nhiều! “Ca ca? Cung Lê Hân? Hai người đang làm gì đó?”

Viện quân ở huyện Phổ An đến chậm, Kim Thượng Ngọc đẩy đám người ra, ngạc nhiên nhìn hai người đang ôm nhau trước mắt. Móa~~ vừa tới đã chói sáng đâm mù mắt cô rồi a! o(>0<)o “Tiểu Huy vừa gọi tên tôi.”

Lui khỏi ôm ấp của Kim Thượng Huy, đưa viên tinh hạch kim hệ cấp năm trung giai trong tay đưa cho nó thưởng thức, Cung Lê Hân cười cười mở miệng. “…”

Kim Thượng Ngọc trầm mặc vài giây, đột nhiên nhanh như đạn phóng tới trước mặt Kim Thượng Huy, kéo tay áo nó vừa dụ dỗ vừa uy hiếp nói,”

Ca ca, gọi em một tiếng có được không?! Gọi đi! Mau gọi a! Không gọi em tịch thu tinh hạch của anh bây giờ!”

Kim Thượng Huy quả nhiên gọi một tiếng, sau đó nhét tinh hạch vào miệng, vui vui vẻ vẻ ăn. “…”

Mịa~ không phải kêu như vậy, này có khác gì tiếng hô bình thường của anh chớ? Khuôn mặt cao hứng của Kim Thượng Ngọc lập tức hóa đá, một làn gió đêm thổi qua, vỡ vụn thành từng mảnh. ~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~ “Các cậu y như cảnh sát, toàn phút cuối cùng mới đến!”

Ra khỏi tiểu trấn đón tiếp mấy người Lục Vân, Hạ Cẩn tức giận nói. “Thật xin lỗi.”

Một hàng Lục Vân xấu hổ cúi đầu. “Được rồi, có mang thuốc theo không? Có thì mang vào hỗ trợ chăm sóc người bị thương đi. Thương vong lần này rất nghiêm trọng.”

Hạ Cẩn nhíu mày thúc giục. Kim Thượng Ngọc lập tức hồi thần từ cơn hóa đá, biểu tình phi thường nghiêm trọng, mấy người Lục Vân cũng đỏ cả mắt, nỗi đau thương nồng đậm lan tràn trong không khí. Bọn họ sớm đã thấy thi thể vài đồng bạn bị cắn nát không toàn thây dưới tường đá, tuy đã nhìn quen tử vong, nhưng người Ninh Thành bọn họ là một chỉnh thể, là một mối liên kết như người thân vậy, mặc kệ lại ai đi, trong lòng mọi người đều đau như nhau. Cung Lê Hân nghiêm mặt đi qua, cẩn thận ôm lấy thi thể một đồng bạn, trầm giọng nói,”

Đưa bọn họ về Ninh Thành an táng.”

“Rõ!”

Mọi người khàn giọng đáp ứng, trong mắt đong đầy nước mắt, trân trọng nâng thi thể bị xé nát không còn hình người của đồng bạn lên, đặt lên xe tải. Nhóm dị năng giả các căn cứ khác cũng cố nén bi thương trong lòng, tìm kiếm thi thể trong đám tang thi. “Ngươi đang làm cái gì?”

Thu gom các di thể xong, Cung Lê Hân mang theo thuộc hạ đi vào tiểu trấn, thấy một dị năng giả nào đó đang móc tinh hạch tang thi, cậu dừng bước, trầm giọng hỏi. Người nọ bị dọa mém chút nữa đã quăng luôn chủy thủ trong tay, ngập ngừng ấp úng không nói nên lời. “Tôi biết anh, anh là thuộc hạ của Tống Hạo Hiên!”

Cung Lê Hân bình tĩnh mở miệng, trong mắt phóng ra lãnh quang phẫn nộ, đột ngột phất tay, ném một đạo chưởng phong qua. Người nọ ngay cả một tiếng rên cũng chưa kịp phát ra, nháy mắt đã bị đánh thành một đống thịt nhão, giữa đống thịt máu lẫn lộn thậm chí không thể tìm thấy được một mảnh xương cốt lớn hơn cỡ móng tay. “Bắt lại toàn bộ người Liêu Thành cho tôi!”

Cung Lê Hân âm trầm ra lệnh. “Vâng.”

Đàm Minh Viễn lập tức dẫn người bắt toàn bộ người Liêu Thành đang hiện diện trong tiểu trấn lại, dị năng giả các căn cứ khác ngây ngốc nhìn đống thịt nát đo đỏ kia, nhất tề thấy ớn lạnh. Giết người chỉ cần động tay một cái, Cung thiếu thật khủng bố! Bất quá, tên Liêu Thành đó quả thật đáng chết, nếu không phải do bọn chúng, sẽ không có trận tai họa hôm nay, các anh em cũng không phải chết! Vậy mà giờ bọn chúng còn muốn trộm lấy chiến lợi phẩm, quá vô sỉ! “Vất vả cho mọi người, đối chiến hơn ba giờ đồng hồ, thời hạn có tác dụng của thuốc sát trùng đã qua rồi. Ai nếu bị thương thì vào viện của tôi nhận thuốc sát trùng dạng uống đi, chỉ cần còn giữ một tia lý trí, cam đoan mọi người sẽ không bị nhiễm độc tang thi.”

Cảm nhận được sợ hãi của mọi người, Cung Lê Hân ôn thanh trấn an. Mấy người này mặc dù có tham dự vào âm mưu của Liêu Thành, nhưng thực chất cũng chưa làm ra chuyện gì, cuối cùng còn vì bảo hộ cậu mà trả giá đại giới, cậu bồi thường cũng là chuyện thỏa đáng. Giống như cha đã nói—có thưởng có phạt mới là đạo của người cầm đầu. Sợ hãi trong mắt nháy mắt biến mất, mọi người nhất tề lộ ra biểu tình cảm động đến rơi nước mắt. Bọn họ hoặc ít hoặc nhiều đều bị thương, vốn tưởng rằng dù bây giờ không chết, thì sau khi về cũng không tránh khỏi bị nhiễm thi độc, biến thành cái xác không hồn, lời của Cung Lê Hân vào tai bọn họ không thể nghi ngờ chính là âm thanh của thượng đế, làm hảo cảm của bọn họ với thanh niên trước mắt lập tức bay tới một độ cao khó có thể tưởng tượng. Mấy thủ lĩnh vui sướng đồng loạt tiến lên hướng thanh niên cúi đầu, còn tỏ vẻ rất xin lỗi vì những chuyện bọn họ đã làm lúc trước. “Không sao, vào an trí những người bị thương rồi lại nói.”

Cung Lê Hân vẫy tay, khí phách lỗi lạc. Mấy tên thủ lĩnh thấy thế, vẻ bái phục trong mắt càng thêm rõ ràng. So với Tống Hạo Hiên hoang *** tàn bạo, Cung Lê Hân khoan dung rộng lượng hiển nhiên càng được lòng người hơn. Tuy còn chưa trao đổi tin tức, nhưng những thủ lĩnh này đã sớm nhận định, người thống trị mới của C quốc sẽ không phải ai khác ngoài Cung Lê Hân! Trong tiểu viện, Kim Thượng Ngọc đang giúp đỡ xử lý vết thương cho những người bị thương, thuốc sát trùng dạng uống cũng được phân phát cho dị năng giả căn cứ. Đương nhiên, lần này miễn phí, còn lần sau hiển nhiên phải đem vật tư đến trao đổi. Trải qua trận chiến lần này, tin chắc rằng về sau thuốc sát trùng dạng uống sẽ biến thành loại thuốc được người sống sót toàn C quốc chuẩn bị sẵn. Về phần thuốc kháng độc, loại thuốc nghịch thiên gần như thần dược đó thật sự tồn tại sao? Dù sao người Ninh Thành bọn họ tuyệt đối chưa từng nghe qua! “Lê Hân, những người này em tính xử lý thế nào?”

Tống Hạo Nhiên cùng Hạ Cẩn áp giải hơn ba mươi người Liêu Thành vào tiểu viện, Bạch Khải Minh cùng vài tên cấp dưới của gã vẫn còn trong trạng thái thoát lực, bị Hạ Cẩn ném xuống đất y như rác rưởi. Người Liêu Thành vô cùng xảo trá, thấy tình thế không ổn liền rút lui vào tiểu trấn, là những người chịu thương vong nhẹ nhất. Cung Lê Hân cúi đầu trầm ngâm, như đang suy xét. Khuôn mặt Bạch Khải Minh vặn vẹo, giọng nói đầy ý khuất nhục,”

Muốn giết cứ giết, lão tử không sợ bọn mày!”

Cung Lê Hân nghe vậy lạnh lùng liếc qua gã, nói rõ từng câu từng chữ,”

Giết ngươi chẳng phải để ngươi chết quá thống khoái sao? Những anh em đã lâm nạn của ta nhất định sẽ không đồng ý.”

Hai mắt tối đen của thanh niên chứa đầy hàn băng, nhìn chăm chú làm bọn Bạch Khải Minh cả người rét run. Miệng gã mấp máy đóng mở, cuối cùng không dám nói thêm cái gì kích thích thanh niên. Gã không sợ chết, chỉ sợ sống không bằng chết. “Cho bọn chúng mỗi người hai bình lam dịch, sau đó ném tới phụ cận Vụ Thành đi.”

Suy xét một hồi, Cung Lê Hân nói với thuộc hạ. Uống hai bình lam dịch, mười ngày nửa tháng không thể dùng dị năng, hơn nữa cả người vô lực, cực kỳ suy yếu. Ném bọn chúng tới phụ cận Vụ Thành, sớm muộn gì cũng sẽ bị tang thi phát hiện sau đó bị xé xác ăn tươi vào bụng. Chết kiểu này tuyệt không thể nói là không thảm thiết. Mọi người không có dị nghị với quyết định của thủ lĩnh, cầm lấy lam dịch từ chỗ Lý Đông Sinh, nắm cằm bọn chúng đổ vào. Bạch Khải Minh thở hổn hển quát mắng, giọng nói càng lúc càng bén nhọn đã bán đứng nội tâm khủng hoảng của gã. “A, khoan đã!”

Kim Thượng Ngọc vỗ gáy, đột nhiên mở miệng la lên. “Sao thế?”

Cung Lê Hân nhướng mày hỏi. “Cho bọn chúng uống lam dịch được rồi, đừng ném đi.”

Kim Thượng Ngọc vội vàng mở miệng,”

Phái người đưa tin cho Liêu Thành, hỏi bọn họ có nguyện ý dùng dược sư đổi mấy người này không.”

“Gậy ông đập lưng ông? Ý tưởng này không tồi.”

Cung Lê Hân gật đầu. “Bọn họ sẽ đồng ý, bây giờ Liêu Thành hẳn là Bạch Hồng làm chủ. Bạch Hồng và Bạch Khải Minh tỷ đệ tình thâm, sẽ không mặc kệ.”

Hạ Cẩn cười nhạo, nhìn về phía Bạch Khải Minh,”

Bạch Khải Minh, mày nói xem phải không?”

“Đúng, chị tao nhất định sẽ cứu tao.”

Bạch Khải Minh cắn răng, cố nén sát ý trong lòng nói. Cung Lê Hân cảm nhận được sát ý của gã, mày dần nhíu chặt. Đem mấy người này đi đổi dược sư không phải không thể, nhưng cậu không có thói quen thả hổ về rừng. Nghĩ tới đây, con ngươi cậu chợt lóe lên, nói với vài tên thuộc hạ,”

Tiếp tục đổ thuốc.”

Đợi khi thuốc bắt đầu phát huy tác dụng, Cung Lê Hân thong thả bước tới bên người những người này, tay nhanh chóng điểm lên mấy đại huyệt trên người bọn họ. Thân thể như bị lợi trảo xé rách, bọn chúng thống khổ gào thét, nếu không phải vì cả người vô lực, bọn chúng đã sớm lăn lộn đầy đất. “Mày đã làm gì?”

Bạch Khải Minh cắn chặt răng, sắc mặt trắng bệch, trán đầy mồ hôi lạnh ứa ra gân xanh. “Cho các người nếm thử cảm giác thống khổ khi bị xé nát.”

Cung Lê Hân thản nhiên mở miệng, nhưng cũng chả phải lời thật. Mà người Ninh Thành thấy hành động của thủ lĩnh, trong lòng đều minh bạch. Dị năng mấy người này bị thủ lĩnh phế đi hết, dù thả đi cũng không còn quan trọng nữa. Người Liêu Thành chẳng phải thi hành chính sách ‘Ưu hóa giống người’ sao? Để cho bọn chúng cũng nếm thử tư vị làm người yếu kém đó, này còn tốt hơn so với trực tiếp giết chết. Vì bị cho uống lam dịch, dị năng trong cơ thể đã sớm bị thôn phệ đến không còn, nên Bạch Khải Minh không hề nghi ngờ, chỉ âm thầm cắn răng cố chịu đau nhức, nghĩ đợi sau khi trở về Liêu Thành, nhất định phải tìm cơ hội báo thù. Không bao lâu sau, Kim Thượng Ngọc liệt kê xong danh sách, đưa tới trước mặt Cung Lê Hân thận trọng dặn dò,”

Đây, những người này là những người tôi muốn, kỹ thuật chuyên môn rất tốt, hơn nữa đều từng hợp tác với tôi. Cậu phái người đưa danh sách này tới Liêu Thành, nói bọn họ đừng nghĩ tới chuyện đem a miêu a cẩu tới lừa gạt chúng ta, sai một người thì sẽ nhận một linh kiện trên người Bạch Khải Minh thế vào đó.”

Cung Lê Hân gật đầu, đưa danh sách cho một tên Liêu Thành cậu cố ý lưu lại, hỏi,”

Lời của cô ấy đều nghe rõ?”

Người nọ gật lấy gật để, run rẩy tiếp nhận danh sách. Không nghĩ tới người Ninh Thành lại hiểu rõ tận tường tình huống của bọn họ như vậy, những nhà khoa học này đều là nhân tài ưu tú nhất Liêu Thành, đưa hết cho Ninh Thành, Liêu Thành chắc chắn sẽ sụp đổ. Dù Bạch Hồng có mạnh thế nào, về sau cũng sẽ không gây ra được sóng gió gì, huống chi ả há có thể mạnh hơn Cung thiếu? Bạch Khải Minh nằm rạp dưới đất, đầu cúi thấp, con ngươi đỏ sậm tràn đầy sát ý. Gã mãi đắm chìm trong cừu hận, nên đã xem nhẹ khi Hạ Cẩn nhìn về phía gã, ánh mắt hắn đầy ý trào phúng cùng thương hại. ***********************************
Bình Luận (0)
Comment