Mạt Thế Trọng Sinh Chi Thiếu Chủ Hoành Hành

Chương 66

Xử lý xong một thân chật vật, Lâm Văn Bác liền gõ cửa phòng.

“Vào đi.” Tống Hạo Nhiên mở cửa, nở nụ cười vô cùng sáng lạn.

Tầm mắt Lâm Văn Bác tạm dừng vài giây trước nụ cười thỏa mãn của hắn, đáy lòng ẩn ẩn bất an. Hắn hạ mi, tỏ vẻ lạnh nhạt mở miệng,”Hai người trốn trong phòng làm gì thế?”

“Chỉ Tống đại ca cách lợi dụng quy luật vận hành của kinh mạch để phóng thích dị năng. Lâm đại ca, anh cũng học đi, học xong thì lúc đối chiến với tang thi sẽ không tốn nhiều tinh thần lực.” Cung Lê Hân tuy rằng đơn thuần nhưng cũng biết không thể tiết lộ việc riêng cho người khác, cho nên chỉ nói ra một nửa tình hình thực tế, làm Tống Hạo Nhiên đang tính mở miệng trả lời nhẹ nhàng thở ra.

Nhưng nghe thấy thiếu niên thế nhưng lại muốn dùng cùng một cách chỉ dẫn cho bạn tốt, sắc mặt hắn liền sa sầm, trầm giọng nói,”Lê Hân, em chỉ anh rồi, để anh chỉ cho Văn Bác đi?” (em ko thể tưởng tượng cảnh 2 a chỉ nhau đâu =v=)

“Không được, cậu cũng là gà mờ thôi, chỉ tôi thế nào? Để tôi học với tiểu Hân đi.” Lâm Văn Bác không đợi cậu trả lời, giành nói trước. Thật vất vả mới có cơ hội thân cận tiểu Hân, vô luận thế nào hắn cũng không thể bỏ qua.

“Phải. Phương pháp vận hành kinh mạch nếu không hiểu rõ sẽ dẫn đến tẩu hỏa nhập ma, tuyệt đối không thể qua loa, vẫn là tập với em thì bảo đảm hơn.” Cung Lê Hân nhịp nhịp kết luận, chặn lại Tống Hạo Nhiên đang muốn nói lại thôi.

Lâm Văn Bác như có chút đăm chiêu nhìn nhìn bạn tốt rõ ràng không tình nguyện, nhanh chóng nói rõ mục đích đến,”Cung thúc vừa rồi cho trực thăng đi kiểm tra tình huống bên khu cao ốc, đống cửa tiệm nhà hàng hoang tàn sụp đổ đã dập được lửa, kho hàng của khu thương mại Green Park không bị lan đến, bảo chúng ta thừa dịp tang thi ở khu vực lân cận chưa tràn tới đến đó vận chuyển hàng hóa về. Hai người đi chuẩn bị, mười phút sau xuất phát.”

“Được.” Hai người lập tức đồng ý, trang bị vũ khí lên người, vội vàng chạy tới sân bay.

Khi chạy đi, tay đụng đến điện thoại vệ tinh bên hông, Cung Lê Hân thầm nghĩ, Hạ đại ca từ sau đêm bay về Kinh đô gọi cho cậu báo bình an vẫn chưa có tin tức, đợi chấm dứt nhiệm vụ, cậu nhất định phải gọi hỏi thăm một câu.

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Khu Hưởng Thúy Loan phụ cận Kinh đô là một sa mạc rộng lớn không người cư trú, trước mạt thế chỉ có những người lữ hành ngẫu nhiên cư trú, sau mạt thế lại biến thành căn cứ của những người sống sót lớn nhất C quốc, cách ly mọi người khỏi sự quấy nhiễu của tang thi.

Tống gia dựa vào quân đội nhân số hơn vạn người cùng một lượng lớn vũ khí tiên tiến trở thành cái tên xứng đáng cầm quyền căn cứ, cũng chiếm lĩnh ốc đảo lớn nhất làm nơi quân đội đóng quân.

Quanh sa mạc còn một vài khu du lịch nhỏ, tuy diện tích không lớn, nhưng hoàn cảnh sinh sống cũng không kém, cách đàn tang thi ở Kinh đô nói xa cũng không xa, mà nói gần cũng không gần, chỉ cần phòng vệ đầy đủ thì xem như an toàn, được Tống gia xem như có ‘nhân tình’, phân cho làm thuộc hạ dưới trướng.

Triệu An chính là một trong những tên bị phụ thuộc. Trước mạt thế, hắn chỉ là một nhân vật nhỏ bé không ai biết, tối tăm u ám trước ánh hào quang của Hạ Cẩn. Sau mạt thế, hắn lại là thủ lĩnh một phương, trong tay có hai ba trăm thủ hạ, không nói được là hô phong hoán vũ, nhưng trong phạm vi nhỏ lại có thể tùy tâm sở dục*, nắm quyền sinh sát trong tay. (* : tùy ý muốn làm gì thì làm)

Loại cảm giác được người nhìn lên này quá tuyệt vời, khiến hắn quên hết tất cả. Hạ Cẩn trở lại, mộng đẹp của hắn bỗng dưng bừng tỉnh, nhưng bị dục vọng ngày càng tăm tối càng bành trướng nhanh chóng đánh úp lại, cắn nuốt luôn chút lương tâm còn sót lại của hắn không còn một mảnh.

Qua ba ngày do dự, cuối cùng hắn ra quyết định, hắn muốn giết Hạ Cẩn, Hạ Cẩn đã cùng hắn lớn lên, vào sinh ra tử, thân như tay chân.

Lúc này, trong căn phòng xa hoa nhất của khu du lịch đang bày hai bàn tiệc, Triệu An, Hạ Cẩn, Lục Vân, Ngô Minh, cùng hai mươi hai huynh đệ đã vào sinh ra tử với Hạ Cẩn hơn mười năm nhất tề hội tụ, nâng ly chè chén.

Không khí trên bàn vô cùng náo nhiệt, có người kính rượu nhau, có người lớn tiếng cười to, lớn tiếng tâm tình, còn có người hai mặt đối nhau múa loạn quyền, căn bản không thấy được chút vắng vẻ cùng khủng hoảng nên có khi tận thế đến.

Triệu An vẫn cười sang sảng, liên tục mời rượu Hạ Cẩn, một tiếng đại ca, hai tiếng đại ca, vô cùng thân thiết. Hạ Cẩn mặt không chút thay đổi, mâu sắc thanh lãnh, trong bữa tiệc cũng không nói nhiều, ai đến cũng không cự tuyệt, một ly tiếp một ly, thập phần thống khoái.

Lục Vân ngồi cạnh Hạ Cẩn, trong lòng ôm một cô gái thiên kiều bá mị*, dáng người nóng bỏng, vành tai cùng tóc mai chạm nhau trêu đùa, thỉnh thoảng lại phát ra tiếng cười *** đãng. (* : xinh đẹp, quyến rũ)

Ngô Minh ngồi cạnh hắn, biểu tình có chút câu nệ, một mình chuyên tâm dùng bữa.

“Hạ ca, anh làm đại ca nhiều năm như vậy, cũng đã đủ đi? Có phải nên để tiểu đệ đây đảm đương không.” Thấy Hạ Cẩn uống xong một chén rượu, mâu sắc hơi hỗn loạn, Triệu An bỗng dưng thu lại tiếu ý, lớn tiếng hỏi.

Trong phòng khách chợt yên tĩnh, mọi người đều nhìn Triệu An, mở to mắt nhìn biểu tình âm lãnh của hắn, phỏng đoán thật giả.

“Mày ?” Hạ Cẩn buông ly rượu, mặt không chút thay đổi nhìn chăm chú Triệu An, đến tận khi Triệu An tâm hoảng ý loạn, bất an không yên mới lạnh lùng mở miệng,”Dựa vào cái gì ?”

“Bằng bọn họ đủ không ?” Triệu An vỗ vỗ tay, cửa phòng khách mở ra, hơn mười người cầm súng tự động nối đuôi nhau bước vào, bao vây người ở hai bàn, họng súng tối om nhắm thẳng vào mấy người Hạ Cẩn.

Triệu An sợ bị Hạ Cẩn bắt được, nói xong liền lui lại cách xa hai bàn, đến sau lưng bọn đại hán thì tươi cười đắc ý.

“Hạ ca, bây giờ thế đạo bất đồng, đừng tưởng rằng anh vẫn còn là ‘Độc Lang’ đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi trước kia. Nói cho anh biết, bây giờ trước mặt tôi anh chỉ là con kiến, nhẹ nhàng bóp cũng có thể giết chết anh. Anh xem đây là gì?” Vừa nói, hắn vừa mở lòng bàn tay, phóng ra một ngọn lửa.

Thấy một màn quỷ dị này, mấy đội viên của Hạ Cẩn lộ ra hoảng sợ, bất khả tư nghị trừng Triệu An.

“Thấy không, tao và bọn phàm nhân chúng mày đã không còn ngang hàng, tao là dị năng giả, một dị năng giả vạn dặm mới tìm được một!” Triệu An ngửa đầu điên cuồng cười to, gương mặt tươi cười dưới ngọn lửa màu đỏ hiện lên thập phần dữ tợn.

Hạ Cẩn biếng nhác tựa lưng lên ghế, lẳng lặng nhìn Triệu An, trong đôi mắt sâu thẳm mang theo lãnh ý vô tận, trong đó còn có một tia thương hại cùng hồi ức hỗn loạn, thương hại Triệu An vô tri, nhớ lại tình hữu nghị trước đây giữa bọn họ.

Biểu tình bất vi sở động của Hạ Cẩn lập tức đánh mạnh vào thần kinh Triệu An. Hắn bày ra bữa tiệc Hồng Môn* này, khoe khoang sức mạnh của mình vì cái gì? Vì muốn chứng kiến Hạ Cẩn biến sắc, muốn nhìn Hạ Cẩn quỳ xuống cầu hắn, nhưng Hạ Cẩn lại hoàn toàn không có ý phối hợp ý muốn của hắn, làm hắn cảm thấy chính mình như một tên hề xấu xí đang nhảy nhót, đáng cười đến cực điểm. (* : buổi yến tiệc do Hạng Vũ mời Lưu Bang, ám chỉ các bữa tiệc ngoài thì mời rượu, nhưng thực chất có âm mưu)

Thu hồi nụ cười dữ tợn, Triệu An ngoan độc mở miệng,”Hôm nay, nếu ai quy thuận tao, tao sẽ bỏ qua hắn. Nếu ương ngạnh thì chờ bị cháy thành tro đi.” Dứt lời, ngọn lửa trong lòng bàn tay hắn đột nhiên bùng lên, phát ra âm thanh làm người ta phải kinh hãi.

Nhóm đội viên lặng im, lần lượt nhìn về phía Hạ Cẩn.

Mâu sắc Hạ Cẩn âm trầm chớp một cái, bình thản mở miệng,”Các cậu muốn theo ai thì đi, tôi không có ý kiến. Chỉ là, các cậu nên nhớ, lúc đó không hối hận là được.”

“Haha, đi theo mày, rơi vào kết cục chết không có chỗ chôn, bọn họ mới phải hối hận !” Triệu An cười lạnh, cao giọng trào phúng. Bọn lính cũng giơ súng trong tay lên, tùy thời động thủ.

“Khoan đã, Triệu ca, tôi theo anh!” Một đội viên thấy thế, vội vàng đứng dậy. Có người dẫn đầu, sau đó không lâu lại có một đội viên đứng lên, tỏ vẻ thần phục Triệu An.

Hai người theo ý Triệu An đứng ở một góc trong đại sảnh, rời khỏi phạm vi bắn.

“Còn ai muốn theo cậu ta không ?” Thấy đại sảnh lâm vào trầm mặc, Hạ Cẩn trầm giọng hỏi.

“Hạ ca, chúng ta vào sinh ra tử mười mấy năm, đã gọi anh đại ca mười mấy năm, sao có thể quay đầu làm thuộc hạ một tên súc sinh chứ? Muốn chết cùng chết !” Một đội viên kiên định mở miệng, những người khác cũng lần lượt phụ họa.

“Được. Tôi cam đoan, các cậu tuyệt đối sẽ không hối hận vì lựa chọn hôm nay.” Hạ Cẩn ngồi thẳng người, khóe miệng nở nụ cười quỷ dị, chậm rãi mở lòng bàn tay.

Thấy hành động của hắn, Triệu An trừng mắt hoảng sợ, vội vàng la lớn,”Hắn là dị năng giả, nổ súng, mau nổ súng.”

Nhưng đã quá muộn, chỉ sai lệch một giây, hơn mười phong nhận vô hình từ lòng bàn tay Hạ Cẩn đã bắn ra, chuẩn xác cắt đứt động mạch hơn mười tráng hán, máu tươi trong phút chốc bắn ra, phun đỏ một vùng, tình huống có thể nói là khá hoành tráng.

Lục Vân ngay lúc Hạ Cẩn nâng tay liền đẩy mỹ nhân trong lòng ra, một tay nắm lấy nòng súng của một tên phía sau, một tay hướng đến đũng quần hắn, hung hăng “sờ”. (nguyên văn nó thế, ta không thay đổi gì cả, chỉ thêm ngoặc kép thôi =]]]]])

Đại hán kia kêu la thảm thiết, buông súng, đầu gối mềm nhũn muốn quỳ rạp xuống đất. Lục Vân không bỏ qua, khuỷu tay vừa nhấc, liền đánh vào bụng hắn, lại ra một quyền đánh tới huyệt thái dương gã.

Tiếng kêu thảm thiết của đại hán liền im bặt đình chỉ, tứ chi trên mặt đất run rẩy, miệng sùi bọt mép, chết không thấu. Lục Vân bĩu môi, đứng thẳng người kinh thường mở miệng,”Con mẹ nó, lão tử ghét nhất là có người dùng súng chỉ vào đầu lão tử !” Vừa nói, hắn vừa cầm lấy khăn tay trên bàn, vẻ mặt chán ghét chùi tay. Hắn cũng muốn tam quyền hai cước, thống thống khoái khoái đánh ngã tên này, nhưng ai bảo sức hắn không đủ a, trước mắt chỉ có thể chú tâm tập vài ám chiêu ngoan độc, không thì, lập tức áp dụng luôn.

Cùng lúc đó, Ngô Minh cũng nhanh chóng đoạt lấy súng của tên phía sau mình, thừa dịp gã khóe miệng nhếch lên, vẻ mặt kinh hãi, phóng một hỏa cầu vào miệng gã. Hai tay gã bóp lấy yết hầu mình, hai mắt bạo đột, gương mặt xanh tím, chậm rãi ngã xuống.

Ba người sấm vang chớp giật xuất thủ, hai giây ngắn ngủi đã xử lý toàn bộ đại hán trong phòng, thi thể rải đầy phòng khách, máu tươi chảy đầy đất, mùi máu nồng nặc làm cả người Triệu An phát run.

“Sao..sao có thể như thế? Các người không phải người thường sao? Sao có thể biến thành dị năng giả?” Triệu An run rẩy, không dám tin mở miệng.

“Ai nói mày bọn tao không phải dị năng giả?” Lục Vân xì một tiếng khinh miệt, một cước đá lên cô gái sợ đến mức nước mắt giàn giụa, nói không nên lời, đang ngồi cạnh chân hắn, lại dẫm đạp vài cái, khinh miệt mở miệng,”Là cô ta nói đi? Hừ! Mặt mày như vậy mà cũng đòi mê hoặc Lục Vân tao mất phương hướng sao? Thật không biết lượng sức mình!”

Nhìn mỹ nhân bị Lục Vân hung hăng chà đạp, lại nhìn tráng hán bị chặt đứt sinh mệnh đàn ông*, khóe miệng Ngô Minh không dấu vết run rẩy, đầu rạp xuống đất bội phục Cung thiếu. Đem một hoàn khố** không hiểu sự đời điều giáo thành quỷ súc tàn nhẫn vô tình, Cung thiếu cuối cùng đã làm gì a? Quả thực nghịch thiên mà !

(* : dịch theo nguyên tác là ‘tráng hán bị niết bạo đản đản, khụ, tức là ảnh bị Vân nhi bóp nát, e hèm, chỗ đó đó =v= nhưng mà thô thiển quá nên đổi thành như vầy =))

** : chỉ những thiếu gia ăn chơi, ăn uống xa hoa; ai xem Hoàn Khố của CTHH rồi thì biết ha ^^ )

“Hạ ca, anh..anh đã sớm biết? Cho nên vừa về căn cứ đã đề phòng em?” Triệu An kinh hãi nhìn Hạ Cẩn đang từ từ bước về phía mình, hai chân run lên, cơ hồ sắp quỳ xuống.

“Đúng vậy, ngay từ đầu.” Hạ Cẩn khóe miệng cong lên, trong mắt lại hàm chứa sát ý lạnh lẽo. Nhóm đội viên ở một bên sớm đã bị thân thủ cường hãn của hắn thuyết phục, thờ ơ lạnh nhạt nhìn kết cục của Triệu An. Hai đội viên đứng ở góc tường lựa chọn phản bội bây giờ thầm hận chính mình biết vậy đã không làm, muốn chạy trốn lại bị Lục Vân và Hạ Cẩn chặn cửa.

“Hạ ca, anh tha em đi! Em..em bị ma quỷ mê hoặc! Chỉ cần anh thả em, em lập tức sẽ đi thật xa, không bao giờ xuất hiện trước mặt anh nữa!” Triệu An hồng hộc một tiếng quỳ xuống, chảy nước mắt khóc rống.

“Nếu cậu thu lại dị năng trong tay, tôi có lẽ sẽ tha cho, đáng tiếc…” Hạ Cẩn lời còn chưa dứt, đầu ngón tay đã phóng ra một đạo phong nhận, chặt đứt cánh tay phải đang ẩn ẩn tỏa ra hồng quang của Triệu An.

“Aaaaaa!” Triệu An nắm lấy cổ tay đang không ngừng phun ra máu tươi, kêu la thảm thiết, tiếng kêu vang vọng trong phòng khách làm người ta mao cốt tủng nhiên.

“Cậu không phải nói sẽ bóp chết tôi như bóp một con kiến sao?” Hạ Cẩn thong thả bước đến gần hắn, ngữ khí bình thản hỏi.

Thân thể Triệu An cứng ngắc không dám la, đối mặt với Hạ Cẩn một thân dày đặc sát khí, gương mặt tái nhợt của hắn trở nên tím ngắt, hồng hộc thở lại có cảm giác không thở nổi.

“Tôi hôm nay sẽ bóp cậu như bóp chết một con kiến. Cậu hẳn nên cảm thấy may mắn vì đã từng là anh em với tôi, bằng không, tôi đã ném cậu vào đàn tang thi để chúng cắn nuốt thành một bộ xương.” Hạ Cẩn vừa nói, bàn tay vừa để lên cổ Triệu An, chậm rãi dùng lực.

Khuôn mặt tím ngắt của Triệu An dần đỏ lên, hai mắt bạo đột, miệng há to, lưỡi thè ra một nửa, muốn mở miệng cầu xin tha thứ, nhưng yết hầu ngày càng bị siết chặt làm hắn không thể phun ra nửa chữ.

Mâu sắc Hạ Cẩn tối lại, nhìn biểu tình giãy dụa sắp chết của hắn thật lâu, cuối cùng tay dùng lực, một tiếng vỡ nát nhỏ truyền đến, tròng mắt Triệu An liền không chuyển nữa.

Hạ Cẩn ném xuống thi thể dần băng lãnh trong tay, nhìn về phía hai tên phản bội đang đứng ở góc tường, hai tròng mắt tối đen không hề có chút độ ấm cùng nhân khí, tựa như ác quỷ bước ra từ địa ngục sâu thẳm.

Không chỉ hai tên phản bội, ngay cả những đội viên còn lại cũng bắt đầu lạnh run. Bọn họ chưa từng thấy Hạ Cẩn như vậy, làm người ta ngay cả dũng khí nhìn thẳng cũng không có.

Hàn ý khôn cùng lan tràn khắp đại sảnh, hai tên phản bội rốt cuộc không thể sợ hãi không chịu nổi tra tấn, lập tức quỳ xuống trước mặt Hạ Cẩn. Đúng lúc này, điện thoại vệ tinh bên hông Hạ Cẩn vang lên.

Lấy điện thoại ra, thấy cái tên hiện trên màn hình, tựa như sợ quấy nhiễu đến tiểu hài tử ở đầu dây bên kia, Hạ Cẩn nhanh chóng thu lại sát ý trên người, thanh âm trở nên thập phần ôn nhu, tươi cười gọi,”Lê Hân !” Hai chữ quanh quẩn ở đầu lưỡi, mang theo vài tia ngọt ngào không thể nói rõ.

Tiếng nói thanh thúy của thiếu niên mơ hồ truyền đến, một tiếng ‘Hạ đại ca’ đầy tưởng niệm cùng vui mừng gọi Hạ Cẩn làm lòng hắn như mềm nhũn.

Độ ấm trong phòng nhanh chóng tăng trở lại, nhất thời toàn bộ anh em dùng ánh mắt kinh hãi không hiểu vì sao nhìn Hạ Cẩn từ ác quỷ biến thành nam nhân ôn nhu, tình cảnh này so với cảnh tượng hắn một chiêu liên sát mười mấy người còn chấn động hơn.

Lục Vân cùng Ngô Minh lại là thấy nhưng không thể trách, thầm khẳng định là Cung thiếu gọi tới.

Đầu này, Hạ Cẩn thông báo việc của hắn đã xử lý xong, rất nhanh sẽ trở về, đem tới một trận cười vui vẻ của tiểu hài tử; Đầu kia, Ngô Minh nhìn xuyên qua cửa sổ lớn, thấy một quân nhân quân trang thẳng thớm, mang theo một quân đoàn hơn trăm người bao vây biệt thự.

Ngô Minh bước lên, kéo kéo cánh tay Hạ Cẩn vẻ mặt trầm mê, chỉ ra cửa sổ. Thấy phó tướng của Hạ Cẩn đang ở ngoài biệt thự ‘thăm hỏi’ nhà mình, Hạ Cẩn chau mày, thầm than một tiếng, bắt đắc dĩ nói với người đầu kia,”Lê Hân, Hạ đại ca có thể trong một thời gian ngắn không thể về được, em chờ anh.”

Nhận được câu trả lời khẳng định, Hạ Cẩn ôn nhu cười, lưu luyến cúp điện thoại.

“Các người đi đi, về sau không được xuất hiện trong tầm mắt tôi.” Nhìn hai người đang quỳ gối dưới chân, Hạ Cẩn thản nhiên mở miệng, ôn nhu quanh quẩn không đi trong lòng khiến hắn không còn dục vọng giết người.

“Cám ơn! Cám ơn Hạ ca!” Hai người tuyệt địa phùng sinh*, tất nhiên vô cùng cảm kích, trong lòng vừa hối hận vừa xấu hổ, đỏ mặt chạy đi. (* : trong hoàn cảnh tuyệt vọng thoát khỏi cái chết)

Quân đội bên ngoài cũng không cản trở, tùy ý để bọn họ rời đi, tên phó tướng kia cách cửa sổ mỉm cười nhìn Hạ Cẩn, ra một tư thế ‘mời’. Mâu sắc Hạ Cẩn lóe lên, dặn mấy người Lục Vân thanh lí biệt thự sạch sẽ, bản thân đi theo tên phó tướng kia đến ốc đảo sâu trong sa mạc.

Muốn thuộc hạ thoát khỏi người có dục vọng chưởng khống mạnh như Tống Hạo Hiên, hắn còn phải cẩn thận hành động, từng bước vạch ra kế hoạch.
Bình Luận (0)
Comment