Mạt Thế Trọng Sinh Chi Thiếu Gia

Chương 120

“Ngươi như thế nào còn ở đây?” Bạch Cảnh ngẩng đầu, phát hiện Tiêu Táp dõi theo mình, vội vàng lui lại sau mấy bước, bơi vào trong chỗ sâu, chỉ để lại đầu trên mặt nước.

Tiêu Táp thấy thế không biết nên khóc hay nên cười mà nhìn Bạch Cảnh một cái, nghĩ nghĩ, quyết định vẫn là không cần dọa hắn, công hiệu trị liệu của nước suối quả thật rất tốt, không chỉ hữu hiệu với tiểu Cảnh còn khiến cho mình tinh lực dư thừa, tối hôm qua tiểu Cảnh bị gây sức ép thảm, hôm nay vẫn là thả cho hắn đi.

“Không gian lớn hơn không ít, ta đi dạo chung quanh, ngươi có việc thì lớn tiếng gọi, ta cam đoan có gọi liền đến.” Tiêu Táp trêu ghẹo, đầy mắt đều là không có ý tốt.

“Đi thôi, đi thôi.” Bạch Cảnh tức giận phất phất tay, trngf mắt xoay chuyển, khong chút khách khí mà sai: “Ngưi đi thu hoạch lúc lại, còn nữa đem đồ ăn rửa sạch, hôm nay ta muốn ăn gà, ngươi đi chuẩn bị đi.”

Tiêu Táp sờ sờ cái mũi, làm việc thể lực hắn không quan tâm, nhưng nếu rửa đồ ăn nấu cơm thật sự là làm khó hắn mà, chần chừ một chút: “Ngươi xác định?”

Bạch Cảnh ghét bỏ liếc y một cái: “Chính là bảo ngươi rẳ đồ ăn, giết gà, ngươi làm sao?”

Tiêu Táp lùi bước, tự nhiên là do vợ yêu định đoạt….

Từ khi rời đi căn cứ K thị, bởi vì trên đường không thuận tiện, hai người liên tiếp mấy tháng không có vào không gian, Bạch Cảnh lúc này đã tiến giai lên dị năng giả cấp 3, không gian lớn gấp đôi, Tiêu Táp nghĩ trừ bỏ thu hoạch lúa, rửa đồ ăn, giết gà ra hắn cũng có thể quy hoạch sử dụng không gian, đem bãi chăn nuôi mở rộng ra một chút, mặt khác lại làm nhiều hơn vài mẫu ruộng nước, còn có….

Có việc để làm, Tiêu Táp không chậm trễ, lúc này liền lu bù lên.

Bạch Cảnh khoanh chân ngồi trong nước, nhắm mắt điều tức hai vòng chu thiên mới đứng đậy, tùy tay cào trong không khí một cái, một bộ quần áo sạch sẽ liền xuất hiện trước mặt, mặc xong, quay đầu lại: “Di?”

Đột nhiên phát hiện, bên cạnh vẫn thạch trong nước suối, đóa hồng liền yêu dị kia sinh ra một cái đài sen nho nhỏ.

“Tiêu Táp—-” Bạch Cảnh hướng xa xa hô một tiếng.

“Làm sao?” Một lát sau, Tiêu Táp mớ chậm rãi chạy tới, mồ hôi trên thân trần như mưa, cơ bắp to lớn khiến Bạch Cảnh hung hăng ghen tỵ một phen.

“Ngươi xem.” Bạch Cảnh chỉ vào đài sen, hai mắt sáng hiện lên u quang.

Tiêu Táp nhíu mày: “Đây là cái gì?”

Bạch Cảnh vung tay lên, đài sen hoàn hảo không tổn hao gì rơi vào tay hắn.

Mười hai hạt sen trong suốt, như có như không tản ra mùi thơm lôi cuốn.

“Là hạt sen.” Bạch Cảnh nhanh chóng lấy ra một hạt cầm trong tay Tiêu Táp không rõ lắm nhưng hắn biết, không gian của hắn sở dĩ có nước suối mà còn chứa được vật sống đều là công lao của vẫn thạch, mà hoa sen sinh trưởng cạnh vẫn thạch, mạc dù không biết có tác dụng gì nhưng tóm lại không phải là chuyện xấu, hắn có một trực giác mãnh liệt, hạt sen tuyệt đối là tinh hoa.

Bạch Cảnh lột vỏ hạt sen, thuận tay ném vào miệng.

Tiêu Táp cực giận, một tay bắt được tay hắn: “Ngươi điên rồi.” Đối với thứ không biết, hắn như thế nào lại lớn gan như vậy.

“Ngươi có tin ta hay không?” Bạch Cảnh cầm hạt sen yên lặng nhìn Tiêu Táp.

“Này có liên quan gì?” Tiêu Táp rất tức giận, tức giận Bạch Cảnh không quan tâm chính mình, đồ vật sao có thể ăn bậy?

“Yên tâm đi, không có việc gì, ta khẳng định đây là thứ tốt, ngươi cũng ăn.” Bạch Cảnh hé miệng mỉm cười, không đợi Tiêu Táp nói chuyện, linh hoạt rút tay mình ra, đem hạt sen nhét vào trong miệng y.

“Ngươi….” Tiêu Táp nhất thời không biết nói cái gì cho phải, hạt sen theo cổ họng trôi thẳng xuống bụng, một cỗ năng lượng thản nhiên tản ra, nháy mắt thổi qua toàn thân, hung hăng trừng mắt nhìn Bạch Cảnh, cho hắn ánh mắt sẽ tìm ngươi tính sổ, Tiêu Táp vội vàng ngồi khoanh chân dưới đất, vận hành nội công hấp thu năng lượng hạt sen mang đến.

Bạch Cảnh bĩu môi, hắn mới không sợ đâu, lại lột vỏ một hạt sen rồi cho vào miệng, ngay sau đó cũng nhanh chóng nhắm mắt điều tức.

Thời gian từng giây từng giây trôi qua, bên này bọn họ vô tri vô giác, lại không biết lúc này bên ngoài đã nháo động trời.

Ngày hôm sau, không thấy hai người đi ra, tất cả mọi người cũng không ngoài ý muốn, người trẻ tuổi a, tinh lực dư thừa, quấy rầy chuyện tốt của người ta sẽ bị sét đánh, tất cả mọi người đều rất ăn ý không đi gõ cửa gian phòng đóng chặt kia, đương nhiên, cho dù gõ cũng không có tác dụng, Tiêu Táp bố trí kết giới cũng không phải để trưng bày, hiện nay chưa có ai đủ mạnh mẽ để đột phá.

Đến ngày thứ 3, thứ 4, tất cả mọi người không còn bình tĩnh như trước nữa, ngay cả Cảnh thiếu có không gian, ở trong phòng không lo ăn uống nhưng liên tục ba ngày không thấy bóng người, Bạch Kính Thành hỏi qua vô số lần, Trương Thu Thành cũng từng phái người đến tìm, còn có Tống Dịch theo dang nghĩa ước hẹn đến hỏi thăm, hai người này vô duyên vô cớ mất tích, rốt cuộc là muốn làm ồn ào đến cỡ nào.

Đoàn đội vừa đến kinh đô không lâu, chẳng sợ lúc này không có tính toán định cư nhưng mới ngày đầu đxa nhấc lên sóng gió, độ hot không ngừng tăng lên, đảo mắt người không thấy, này tính là chuyện gì nha.

Làm người ta buồn bực nhất chính là thăm dò từ khắp nơi, thực giả lời đồn đãi về dị năng giả cấp 5 như bay truyền đi khắp căn cứ.

Tuy có Bạch Kính Thành chống lưng, không ai dám ngang nhiên khiêu khích nhưng một ít phiền toái vụn vặt lại làm cho người ta phiền không dứt, thành viên đoàn đội chỉ cần ra cửa chung quy sẽ gặp không ít chuyện mạc danh kỳ diệu, không phải là sắc lang đùa giỡn phụ nữ đoàng hoàng chính là kẻ mắt cao hơn đầu sinh sự, hoặc là cái gì mà đoàn dong binh tranh chấp, tóm lại là sự tình không ngừng kéo đến, có mấy lần suýt chết trên tay đối phương, may mắn Trương Thu Thành dẫn người tới nhanh mới không tạo thành tổn thất.

Qua một màn này, tất cả mọi người làm sao có thể trì độn hơn nữa, cũng biết chuyện không bình thường, trong lòng ẩn ẩn lo lắng lại chỉ có thể giương mắt nhìn cửa phòng đóng chặt.

Ngô Quốc An đi đi lại lại trong phòng, ngày thứ 5 liền ra lệnh không ai được ra khỏi cửa, không phải không lo lắng tình huống của Táp ca nhưng nếu kết giới còn tồn tại chứng tỏ người không có việc gì, hai người nếu không đi ra, vậy hắn chỉ còn nước ngồi chờ tin tức, không có dị năng giả cấp 5 Tiêu Táp áp trận, bọn họ ở kinh đô nửa bước cũng khó đi, Bạch Kính Thành là tên cáo già, tuy rằng sẽ giúp đỡ bọn họ nhưng cũng sẽ không đắc tội người khác.

Ngô Quốc An âm trầm cười, kiên định đi theo Táp ca không quay đầu. Hắn tin tưởng chỉ bằng tính tình Cảnh thiếu, đi ra khẳng định có trò hay để xem.

“Cười âm hiểm như vậy làm gì?’ Không khí trong phòng thực nặng nề, không thể ra cửa, tất cả mọi người chỉ có thể buồn bực trong biệt thự, nhàm chám giết thời gian.

“Ngày hôm qua người của tổ dị năng giả yêu cầu chúng ta làm nhiệm vụ.” Ngô Quốc An thản nhiên nói, làm như nhớ ra cái gì đó, sắc mặt trở nên khó coi, làm nhiện vụ rõ ràng là ép bọn họ ra cửa mà.

“Ngươi nói như thế nào?” Tần Liệt nhíu mày, ngày hôm qua Trương Thu Thành đưa tin tới, lúc này đây đối phó bọn họ chính là Chu gia.

“Giao cho Bạch lão gia, con của hắn vô duyên vô cớ biến mất, chúng ta lại không có khả năng rời đi, Chu gia thực hiển nhiên là muốn chờ chúng ta ra ngoài mới hạ thủ.”

Tần Liệt thở dài không nói, vừa tới căn cứ thanh thế của Tiêu Táp quá lớn, kết quả đảo mắt người lại không thấy, hiện tại chung quanh căn cứ đều lưu truyền không có dị năng giả cấp 5, ngày đó là dụng cụ thí nghiệm bị hỏng, cục diện hiện tại bọn họ ở thế bị động.

“Kháo!” Dương Lâm thấp giọng mắng, trên kết giới Tiêu Táp hạ nện một cú đấm, vầng sáng màu vàng gợn nên một vòng sóng, đảo mắt lại khôi phục bình thường, lạnh lùng nói: “Còn gì nữa một lần nói cho xong đi.”

Ngô Quốc An cười khổ: “Căn cứ kinh đô quy định, các nhân viên cư trú trong căn cứ phải có cống hiến, Bạch Kính Thành sợ cũng không kéo dài lâu đâu.” Nói cách khác bọn họ phải đi làm nhiệm vụ.

“Trước kia có loại tình huống giống thế này hay không?” Lý Hủ chần chừ, làm nhiệm vụ hắn không sợ, cái hắn lo lắng là an nguy của Tiêu Táp, nếu hai người họ có vấn đề vậy hắn phải sớm có tính toán, không phải hắn không nghĩa khí mà là hắn có trách nhiệm, lúc trước dẫn Liệp Báo tới nương tựa liền phải phụ trách với các thành viên của Liệp báo.

Nghe thấy hắn nói, từng đôi mắt trong phòng đều nhìn qua.

Ngô Quốc An căng thẳng trong lòng: “Sau mạt thế chúng ta và Táp ca tách ra, tình huống cụ thể cũng không rõ lắm, bất quá ta đoán phỏng chừng bọn họ lại đang thăng cấp, tất cả mọi người không cần lo lắng.”

“Ngươi xác định?” Lý Hủ gắt gao nhìn chằm chằm hắn, tựa hồ muốn biết đáp án.

“Không xác định, này chỉ là phỏng đoán của ta, nhưng ta tin tưởng Táp ca và Cảnh thiếu.” Ngô Quốc An lắc lắc đầu, chọn từ ngữ để nói, hắn hiểu được nếu thời gian này nhân tâm dao động không cần người khác gây phiền toái, chính bọn hắn liền tan, hắn không hy vọng nhìn thấy tình huống này, lại không biết mình chân tưởng.

Lý Hủ thu hồi ánh mắt, trầm tư một khắc, ngẩng đầu kiên điịnh nói: “Ta cũng tin.” Có đôi khi lựa chọn cũng giống như đánh cược, lần trước hắn chọn đúng cho nên hắn đến kinh đô, lúc này đây, hắn tin tưởng mình cũng sẽ không sai.

“Ta cũng tin, các ngươi nói Táp ca có phải là tiến lên dị năng giả cấp 6 không?”

“Hẳn là không nhanh như vậy đâu, ta đoán là Cảnh thiếu tiến giai.”

“Ta cũng đoán vậy.”

“Sai, ta đoán là hai người họ đều tiến giai, ta dám cam đoan.”

“Vì cái gì?”

“Ngươi ngốc a, nếu hai người họ đồng thời mất tích, tự nhiên cũng sẽ đồng thời tiến giai, bằng không ngươi nói bọn họ đi đâu?”

“Ngô….Cũng có chút đạo lý.”

Ngô Quốc An chậm rãi nở nụ cười, đối với tình huống trước mắt rất vừa lòng: “Bạch lão gia tử có thể kéo dài mười ngày, sau mười ngày, chúng ta phải đi làm nhiệm vụ, tất cả mọi người chuẩn bị sẵn sàng.”

Dương Lâm nhếch miệng, vuốt ve súng yêu trong tay rồi đặt trên vai: “Quản hắn là Chu gia hay Lý gia, chỉ cần bọn họ dám đùa giỡn âm mưu, tới một giết một, đến hai giết cả đôi.”

“Tốt!” Từ phong hăng hái, vỗ bàn tay ồn ào đi theo, hai tay đút túi quần, ưỡn ngực, khí phách hùng dũng hiên ngang.

Vài ngày nhoáng cái mà qua, đảo mắt liền tới buổi tối ngày thứ 9. Mấy ngày nay Tống Kỳ Thịnh lại tới một hồi, hỏi bọn hắn có cần hỗ trợ hay không, Ngô Quốc An rất khách khí mà uyển chuyển từ chối, Bạch Cảnh và Tiêu Táp không ở, hắn không nghĩ tự chủ trương, nhân tình là thứ rất khó trả, bất quá phần tâm ý này hắn nhận là được.

Trương Thu Thành đưa tới không ít tư liệu về Chu gia, tính cả quan hệ giữa Chu gia và Bạch Kính Thành cùng với mấy chuyện đã xảy ra mấy ngày nay, phía trước phía sau toàn bộ đều ghi chép rành mạch.

Chu gia ngay từ rất sớm đã biết Bạch Cảnh muốn tới kinh đô, nguyên bản cũng không để trong lòng, dù sao đối với một nhân vật nhỏ nhoi ai sẽ thật sự để ý, chỉ có Bạch phu nhân tính toán chi ly, mãi khi bọn hắn đến kinh đô cùng ngày đó tin tức dị năng giả cấp 5 truyền ra, bọn họ mới bắt đầu thận trọng. Chu gia đề nghị giao hảo, Bạch phu nhân lại kiên quyết không đồng ý, vì thế hai phe sinh ra xung đột, không đợi bọn họ thương lượng ra kết quả, ngày hôm sau Bạch Cảnh và Tiêu Táp không thấy bóng dáng, Bạch tiểu thư biết chuyện em trai khác mẹ rất tự nhiên phái người đến gây phiền toái, mâu thuẫn nếu đã kết, nhân vật chính lại biến mất, vì sợ bị Tiêu Táp đẩy ngã, Chu gia rõ ràng đắc tội, muốn giải quyết bọn họ một cách triệt để.

Căn cứ kinh đô quản lý rất nghiêm khắc, có Trương Thu Thành và Bạch Kính Thành ở, Chu gia không tìm thấy cơ hội xuống tay cho nên mới có chuyện đi làm nhiệm vụ này, chỉ cần không có bọn họ, Bạch Cảnh và Tiêu Táp cho dù bình yên vô sự, sư tử không có nanh vuốt có thể so với đoàn đội dễ đối phó, mà căn cứ theo tin tức của Trương Thu Thành, căn cứ kinh đô sắp nghiên cứu thành công dịch gen cấp 5, nếu thật sự đến cái thời điểm kia, Tiêu táp còn có gì đáng sợ, Chu gia một lần tính này tính thật tốt!

================

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: faye ném một chỗ lôi

Cám ơn nha, lệ, thật sự rất ít thịt a, thượng một Chương còn bị cảnh cáo . . (tot)//
Bình Luận (0)
Comment