Mạt Thế Trọng Sinh Chi Tiểu Nhân Vật

Chương 33

Vì thế, hắn đổi súng, nhắm mắt nghỉ ngơi. Khi đang tính toán làm cách nào rời khỏi nông gia nhạc này, còn phải thoát khỏi mấy người Lý Chấn Đông, hắn chợt nghe nhóm người Thẩm Duệ đột nhiên ồn ào, còn nghe được một giọng lo lắng đè thấp thúc giục động tác nhanh chút.

Con chuột?! Là quái vật chuột?!

Hắn trừng lớn ánh mắt nhìn con chuột đang lủi tới, vội xoay người nhảy lên một gốc cây đại thụ.

Ngay sau đó, hắn nhìn Thẩm Duệ ôn hòa cười, ngón tay nhẹ nhàng lay động, không biết dùng dị năng gì mà thân thể Lý Chấn Đông đã bị sương mù màu tím đen vây quanh dày đặc, sau đó, mặt Lý Chấn Đông vặn vẹo giống như cực kỳ thống khổ, nhưng không phát ra thanh âm gì.

Hắn nghe Thẩm Duệ dùng giọng nói ôn hòa tùy ý, “Ta thật sự không nhớ rõ ngươi là ai, ngươi cứ như vậy biến mất đi, a, nếu không, vẫn nên lưu cái xác của ngươi lại đi, đám chuột đó chắc cũng đói bụng lắm, cho nên mới chọn đường chạy đến chỗ chúng ta. Uhm, cứ quyết định như vậy, đợi thêm chút nữa nhất định đám chuột sẽ lại đây, ngươi nhớ cho bọn chúng ăn no. Đám chuột đó cũng thật đáng thương.” Thẩm Duệ mỉm cười nói.

Ngay khi Lý Chấn Đông dần dần không còn giãy dụa được, sương mù dày đặc tán đi, hai mắt Lý Chấn Đông trợn tròn, vẻ mặt phẫn nộ và không tin được cứng còng.

Hắn biết, Lý Chấn Đông chết.

Mà Thẩm Duệ sau khi thấy Lý Chấn Đông chết rồi, liền đem ánh mắt hướng về phía hắn.

Lúc ấy, hắn đang núp trên một gốc cây đại thụ, hắn xác định mình ẩn giấu khí tức rất tốt, nhưng Thẩm Duệ vẫn phát hiện ra hắn! Lúc ấy, hắn khẩn trương cho rằng mình thấy hiện trường giết người chắc sẽ bị diệt khẩu, lại không ngờ Thẩm Duệ chỉ thản nhiên nhìn hắn một cái rồi xoay người rời đi.

Mà ngay tại lúc hắn thở ra, nhìn Thẩm Duệ xoay người rời đi, liền nhìn thấy tiểu minh tinh vẫn luôn đi theo bọn họ, chỉ biết khóc và dùng vẻ mặt nhu nhược sợ hãi để dụ dỗ bọn họ không biết từ nơi nào chạy ra, sau đó khóc sướt mướt nhằm phía Thẩm Duệ.

Hắn chán ghét nhíu mày, nữ nhân này hắn biết, trước đó không lâu, nữ nhân này và Lý Chấn Đông, Mã Đại Tráng hợp mưu, nữ nhân dẫn dắt người bên Thẩm Duệ rời khỏi còn Lý Chấn Đông và Mã Đại Tráng lén lút làm việc, cũng không biết là muốn trộm xe của Thẩm Duệ xe hay là vật tư?

Hiện tại, Lý Chấn Đông chết, không thấy Mã Đại Tráng, phỏng chừng cũng không gặp chuyện tốt lành gì. Hiện tại quái vật chuột đột kích, phỏng chừng cũng liên quan tới bọn Lý Chấn Đông. Giờ nữ nhân này lại muốn dùng sắc đẹp câu dẫn Thẩm Duệ.

Không biết Thẩm Duệ có bị hấp dẫn không …

Hắn nhìn, mang theo tò mò cùng một tia chờ mong.

Sau đó, hắn lần thứ hai bất ngờ.

Nữ nhân kia còn chưa tới gần, Thẩm Duệ liền giương tay, sau đó, hắn liền thấy nữ nhân kia mở to hai mắt nhìn, mềm nhũn ngã trên mặt đất, trên cổ là một vết thương thật sâu, cổ và đầu gần như sắp rời ra.

Máu phun ra có chút dính vào tay áo Thẩm Duệ.

Nhưng Thẩm Duệ chỉ nhếch môi, cười thật ôn hòa thân thiết, nhưng chỉ nhìn vào trong mắt của hắn cũng làm người khác sợ không nói nổi.

Người nam nhân này… Thật là đáng sợ!

Hồi ức chấm dứt, Cao Phỉ nhìn chằm chằm Lý Chấn Đông mở to hai mắt đã không còn hô hấp, quay đầu nhìn về phía đoàn xe đã thu thập xong sắp rời đi.

Cao Phỉ nắm chặt tay, chạy nhanh tới phía trước.

*****

Lúc này, người bên trong vòng dây cũng đã lên xe thùng đựng hàng và xe Hummer. Đã chuẩn bị xong để rời đi!

Một nữ nhân run rẩy, quật cường đứng thẳng trước mặt Thẩm Uyển.

“Tôi không có dị năng, nhưng đã luyện võ từ nhỏ, còn là đai đen nhu đạo, nếu không tin cô thể thử nghiệm. Tôi là nghiên cứu sinh khoa hóa đại học XX, tôi thấy mấy người có thiết bị hóa chất, tôi có thể giúp làm thí nghiệm. Nếu mấy người không thể thu tôi làm thành viên thì đến bên ngoài có thể tùy thời đem tôi bỏ lại!” Nữ nhân liên tiếp nói, giống như rất kích động và sợ hãi, nhưng ánh mắt của nàng rất kiên định, cắn môi gắt gao, trong tay nắm chặt một cây gậy.

Thẩm Uyển nhìn nàng, nhíu mày, vừa rồi nữ nhân này cứu một dì lớn tuổi trong đoàn đội, hiện tại dì đó đang đứng rối rắm ở cách đó không xa, do dự không thôi, con trai dì là chiến sĩ thuộc bộ tác chiến, hiện tại đã đến lôi kéo dì đó đi.

Ánh mắt nữ nhân diện mạo xinh đẹp này coi như sạch sẽ, hơn nữa cũng thông minh, nàng không tìm dì kia, mà lại trực tiếp tới tìm nàng.

Nhưng Thẩm Uyển nàng chỉ là nhân viên sai vặt trong hậu cần.

Thẩm Uyển rối rắm, nếu bỏ nữ nhân này lại, bọn chuột bị Anh hai Thẩm Duệ và bộ tác chiến dùng tường đất ngăn trở sau khi bọn họ rời đi sẽ lập tức cắn nuốt nữ nhân này.

Nhưng nàng không thể tự làm chủ được.

Thẩm Uyển nhìn nữ nhân, ấn đồng hồ, “Anh Lưu?”

“Nói.”

“Có một nữ nhân muốn đi theo chúng ta, vừa rồi nàng đã cứu người của chúng ta.”

“Mang theo, lập tức rời đi!” Lưu Khiết lập tức lạnh lùng trả lời.

Nữ nhân lộ ra nụ cười vui sướng cảm kích, nàng vội muốn cúi người cảm tạ Thẩm Uyển.

Thẩm Uyển lập tức giữ chặt, chạy nhanh tới xe Phấn Hồng, dì vừa rồi được nữ nhân cứu vẫn luôn ghé vào cửa sổ xe Phấn Hồng nhìn các nàng.

Vừa thấy Thẩm Uyển lôi kéo nữ nhân chạy tới, dì đó lộ ra ngốc nghếch tươi cười, vẫy tay ý bảo các nàng nhanh lên.

Khóe mắt Thẩm Uyển liếc nữ nhân, nàng thấy ánh mắt nữ nhân ánh hồng hồng.

Thẩm Uyển trong lòng nhẹ thở dài một tiếng, cái thế đạo này, nữ nhân, không dễ dàng.

*****

Lúc này trong Hummer số 1, Thẩm An rụt lui thân mình, ngồi ghế phó lái thấp thỏm bất an xoay đến xoay đi, Anh hai vừa mới trở lại trong xe vẫn luôn thản nhiên không hề nói chuyện.

“Ngồi yên.” Đã sớm phát hiện Thẩm An đứng ngồi không yên, Thẩm Duệ cũng không ngẩng đầu lên nói, quét mắt di động của mình. Sau khi đóng quân dã ngoại liền đặt cameras theo dõi, lúc này di động đang truyền đến tình huống bên ngoài, di động của nhóm quản lý đều có thể rõ ràng nhìn thấy tình huống bên ngoài.

Nhưng đáng tiếc, camera theo dõi chỉ có thể quay lại tình huống, mà không thể kiểm tra đo lường quái vật. Nếu như có thể kiểm tra đo lường phát hiện quái vật, An An cũng không cần khẩn trương lao ra đầu tiên. Có lẽ hắn nên cùng Từ Trường Thiên và Bạch Cảnh Khanh thảo luận vấn đề thiết bị dò xét quái vật …

May mắn An An có năng lực phát hiện nguy hiểm, nếu không, trong tình huống này đoàn đội bọn họ sẽ tổn thất rất nhiều!

Hai tiếng của Thẩm Duệ vừa ra khỏi miệng, Thẩm An liền xoay người đoan chính ngồi yên, vẻ mặt nghiêm túc.

Thẩm Duệ vừa ngẩng đầu nhìn thấy, nhất thời có chút bất đắc dĩ. Hắn biết, An An không sai, nhưng nhìn An An mình quý trọng hơn cả bản thân vọt tới chỗ nguy hiểm nhất, hắn có thể kiềm chế không phát hỏa giống lần trước cũng xem như đã tiến bộ.

An An cái gì cũng không biết, An An không biết tâm tình của hắn.

Thẩm Duệ đưa tay, nhẹ nhàng sờ sờ đầu Thẩm An, ánh mắt ảm đạm của Thẩm An lập tức sáng lên, nhìn Thẩm Duệ, Anh hai không giận?

Thẩm An đang muốn mở miệng giải thích một chút, chợt nghe radio vang lên:

“Bộ tác chiến tập kết hoàn tất!”

“Bộ hậu cần tập kết hoàn tất!”

“Tổ hoàng kim (người cao tuổi:3) tập kết hoàn tất!”

“Hậu cần mang theo một nữ nhân. Nữ nhân đó đã cứu người của chúng ta.”

“Bộ tác chiến mang theo một người nam nhân, Cao Phỉ.”

Thẩm Duệ nhíu mày, Thẩm An sửng sốt, nhìn Anh hai hắn, phải dẫn theo sao? Nữ nhân kia không tính, dù sao nữ nhân kia cứu người của bọn họ, nhưng còn Cao Phỉ …

Ca ca nói qua, cha của Cao Phỉ đối với bọn họ có ân tình.

“Xuất phát!” Thẩm Duệ không phát biểu ý kiến, chỉ nói ngắn gọn, giẫm chân ga, đoàn xe xuất phát!

******

Khi chiếc Hummer cuối cùng rời khỏi nông gia nhạc, Thẩm An nhìn di động, bởi vì camera theo dõi không kịp lấy đi, hiện tại bọn họ còn có thể thông qua di động xem tình huống bên trong. Tường đất đã ầm ầm sập xuống, một đàn chuột quái dị rậm rạp đỏ rực ghê tởm giống như thủy triều dũng mãnh vào nông gia nhạc…

Thẩm An nhớ rõ kiếp trước lần đầu tiên thấy quái vật động vật —— quái thú, là vào ngày thứ bảy sau khi rời khỏi thành phố, tại sao lúc này xuất hiện sớm như vậy?

Thẩm An bất an, hay là nơi này có chút cải biến?

Đột nhiên đầu bị vỗ nhẹ một chút, Thẩm An quay đầu nhìn Thẩm Duệ đang chuyên chú lái xe, “Anh?”

“An An sợ sao?” Thẩm Duệ hỏi, ngữ khí tùy ý, còn mang theo ý cười trêu ghẹo.

Thẩm An sửng sốt, lập tức lắc đầu, cho tới bây giờ hắn cũng không sợ hãi.

Cho dù là kiếp trước, hay là kiếp này, điều duy nhất hắn sợ chính là không thể ở cùng ba mẹ và chị ba, còn có… Anh hai giờ phút này đang ngồi bên cạnh mình.

“Không sợ.” Thẩm An nói xong, đem di động đặt lại vào khe trước chỗ ngồi.

Thẩm Duệ mỉm cười, “An An, về sau nếu lại nghe được thanh âm gì thì không được lập tức hành động, nói cho anh biết trước.” Dừng một chút, Thẩm Duệ thu tươi cười, bình tĩnh nói một câu, “Anh không muốn phải nhìn thấy lần thứ hai.”

Thẩm An chột dạ vội gật đầu, “Dạ! Em biết.”

Thẩm Duệ lúc này mới cười lần nữa, ấn cái nút đỏ, “Như vậy, hiện tại, mọi người nghe, chúng ta họp.”

“Lão Chu, cậu nói trước đi.” Thẩm Duệ nói.

“Lần này chiến đấu, chiến sĩ bộ tác chiến tham dự chiến đấu có tôi, Dương Sở Thuần, Ngải Hiểu Sơ, Tống Binh…, địch nhân là quái vật biến dị —— chuột, đặc điểm của đám chuột này là động tác linh hoạt, hung mãnh, lực công kích mạnh, nhược điểm hiện nay không rõ, nhưng giống quái vật người, mất đầu lập tức tử vong! … Lần này sử dụng dị năng lửa, gió, sấm sét, đất, không khí. Gió, lửa, sấm sét, không khí có lực công kích mạnh, nhưng lực phòng ngự yếu, đất phòng ngự không tệ, nhưng lực công kích tựa hồ không rõ.

Hiện tại nhận xét một chút tình huống chiến đấu cá nhân: Dương Sở Thuần: dị năng không khí lực duy trì liên tục rất mạnh, Ngải Hiểu Sơ: dị năng gió lực công kích không tệ, chính xác có tăng lên, nhưng lực duy trì liên tục quá yếu, Tống Binh: dị năng đất, lực duy trì liên tục là năm mươi giây… Bắt đầu từ giờ, huấn luyện cá nhân tăng thêm mục huấn luyện tinh thần lực. Phương án huấn luyện cụ thể ngày mai tôi sẽ công bố. Hết.”

“Bộ hậu cần năng lực chiến đấu tập kết quá kém, tôi sẽ xem lại.” Lưu Khiết ngắn gọn nói, dừng một chút, “Không liên quan tới Thẩm bá bá. Là bộ hậu cần huấn luyện không đủ. Các tiền bối làm rất tốt. Kế tiếp tôi sẽ xác định rõ nhiệm vụ của mỗi người, an bài huấn luyện, đề cao năng lực chiến đấu tập kết của bộ hậu cần.”

Thẩm An lẳng lặng nghe, nghe tới Lưu Khiết nói như vậy, Thẩm An không khỏi gật đầu. Chính xác là bộ hậu cần phải đề cao năng lực tập kết, đêm nay chuột quái thú còn tương đối dễ dàng đối phó, nếu gặp phiền toái hoặc là quái thú lợi hại hơn, đến lúc đó tốc độ hậu cần theo không kịp thì sao? Sẽ gây cản trở!

Thẩm Duệ nghe, khóe miệng cũng cong lên nụ cười.

“Khụ khụ… Cái kia, mọi người hậu cần, các vị đã làm rất tốt! Khụ khụ… A, có chuyện này, tôi và Tứ Nhật Vương (4 tên Giáp Ất Bính Đinh họ Lý ak:3) hiện đang nghiên cứu thiết bị thăm dò, hy vọng có thể thăm dò được quái thú, đến lúc đó, mọi người cũng không cần luống cuống tay chân như vậy …”

Thẩm An vừa nghe, nhãn tình sáng lên, cái này được! Anh Từ thật lợi hại!

Thẩm An suy nghĩ. Còn Thẩm Duệ khẽ cười một tiếng, mở miệng, “Không tồi, lão Từ, lần này cậu đủ tự giác.”
Bình Luận (0)
Comment