Mạt Thế Trọng Sinh Chi Tiểu Nhân Vật

Chương 45

Chu Vũ ngẩng đầu vừa thấy, vẻ mặt trầm xuống, cameras theo dõi này là có từ trước? Hay là có người cố ý lắp đặt để theo dõi người tiến vào thành phố?

Nhưng mặc kệ loại lý do nào cũng được, làm đoàn đội vừa đến địa phương liền thích lắp thiết bị theo dõi mà nói, cực kỳ chán ghét loại hành vi sơn trại này! (nghĩa là anh có thể theo dõi người khác, nhưng muh người khác hổng được theo dõi anh:3)

Vì thế, Thẩm Duệ vừa mới phất tay giải quyết một cái, Chu Vũ liền bùm bùm phát ra cầu sấm sét, giải quyết những cameras còn lại.

Tống Binh nhìn Chu Vũ mặt không đổi sắc phá hủy thiết bị theo dõi, nhíu mày nói, “Chu đội! Như vậy chẳng phải là đả thảo kinh xà?”

“Từ khi chúng ta đến thành phố, đối phương đã biết chúng ta đến.” Thẩm An vừa chỉ vào thiết bị theo dõi giấu cạnh bảng hiệu siêu thị cho Thẩm Duệ thấy, vừa quay đầu lại nói.

“Nói không sai.” Thẩm Duệ hướng về phía máy quay mỉm cười ôn nhã khéo léo, sau đó thuận tay vung lên, cho nổ tung thiết bị theo dõi.

Dương Sở Thuần và Ngải Hiểu Sơ phía sau vừa thấy siêu thị liền ánh mắt sáng rực, hoan hô chạy thẳng vào siêu thị, vừa lớn tiếng hét lên, “Ai u! Những thứ kia còn rất nhiều!”

Chu Vũ nhìn Dương Sở Thuần và Ngải Hiểu Sơ chạy vào siêu thị, nhíu mày, hai người này cũng không biết nhìn tình huống, nếu bên trong có mai phục thì làm thế nào?! Vì thế Chu Vũ sắc mặt tối sầm đi theo. Thẩm Duệ vừa thấy, liền giương giọng nói với Chu Vũ, “Nước khoáng gì đó lấy nhiều một ít a.”

“Biết!” Chu Vũ xua tay ý bảo hiểu được, liền vào siêu thị.

Sau khi mấy người Chu Vũ vào siêu thị, Tống Binh cũng cùng những người khác vào siêu thị hỗ trợ dọn đồ vật.

Sau khi nhóm Tống Binh cũng vào siêu thị, Thẩm Duệ giương mắt nhìn bốn phía xung quanh, không khỏi nhướng mày. Thú vị, trên đường này, trừ bỏ siêu thị lớn này cùng mấy cửa hàng tiện lợi hoàn hảo không tổn hao gì, những thứ khác đều đã sập gãy.

Sao lại trùng hợp vậy, những cửa hàng thực phẩm và đồ dùng sinh hoạt sao còn nguyên vẹn được?

Thẩm Duệ vuốt cằm, như có điều suy nghĩ trong chốc lát, liền mỉm cười, quay đầu nắm tay Thẩm An tay, dắt Thẩm An đi đến cửa hàng tiện lợi cách đó không xa, vừa mở đồng hồ liên lạc, nói với Chu Vũ, “Lão Chu, tôi cùng An An đi xung quanh xem xét.”

“Biết.”

Thẩm An nhìn cửa hàng tiện lợi cách đó không xa, lại hướng bốn phía nhìn nhìn, kỳ quái, như thế nào vẫn cảm thấy có người đang nhìn hắn? Thẩm An hoang mang, chẳng lẽ còn thiết bị theo dõi chưa bị phá hủy?

Khi Thẩm An hoang mang nhìn chung quanh, Thẩm Duệ đã sớm phát hiện, cúi đầu hỏi, “Làm sao vậy?”

“Anh, em vẫn cảm thấy có người đang nhìn em.” Thẩm An nói xong, lại ngẩng đầu nhìn quanh lần thứ hai, trong lòng nghi hoặc, chẳng lẽ mình bị ảo giác?

Thẩm Duệ vừa nghe, kéo tay Thẩm An lại gần, trong lòng lạnh băng. Từ lúc vào thành phố, hắn đã cảm thấy có người luôn luôn nhìn bọn họ, sau khi nhìn thấy thiết bị theo dõi, càng thêm khẳng định. Không có lý do gì khi gần như toàn bộ thành phố đều bị phá hủy, vậy mà thiết bị theo dõi trong đèn đường vẫn nguyên vẹn, lại không ngừng hoạt động? Thiết bị theo dõi rõ ràng là có người lắp đặt và khống chế, hơn nữa biểu hiện, còn người sống trong cái thành phố này. Sau khi thiết bị theo dõi bị hủy, kẻ đó còn dám tránh ở chỗ tối nhìn chằm chằm An An?! Nhưng trên mặt, Thẩm Duệ vẫn nhẹ nhàng mỉm cười, “Ha hả… Không có việc gì, An An không cần lo lắng. Đúng rồi, An An còn nhớ khi còn bé chúng ta chơi trò bắt quỷ không?”

Bắt quỷ? Thẩm An nhìn Thẩm Duệ trên mặt nụ cười, nhưng trong mắt lại là một mảnh lạnh lẽo, liền đoán thầm, chỉ sợ không đơn giản là bắt quỷ, nhất định là có liên quan đến người ở chỗ tối vẫn luôn trộm nhìn bọn họ.

Nói đến trò bắt quỷ, chính là vài người cùng chơi, một người làm quỷ, những người khác đi bắt. Khi còn bé, mỗi lần đều là Anh hai làm quỷ, sau đó hắn đi bắt, mà mỗi lần Anh hai đều sẽ nhường hắn, để hắn quơ được. Khi còn nhỏ không hiểu chuyện, còn cho là bản thân rất lợi hại. Trưởng thành mới biết được, đó là Anh hai yêu thương. Vì thế, Thẩm An gật đầu, khóe miệng cong nhẹ cười, “Nhớ rõ!”

Thẩm Duệ nhìn Thẩm An cười nhẹ, trong lòng ngứa ngứa, đưa tay sờ sờ đầu Thẩm An, hạ giọng, “An An, chúng ta đi chơi bắt quỷ một lần, nhìn xem ai bắt được quỷ trước, thế nào?”

Ánh mắt Thẩm An sáng lên, đây là muốn bắt tên vẫn luôn tránh ở chỗ tối rình coi? ”Dạ được!”

Thẩm Duệ nhìn Thẩm An, trong mắt xẹt qua giảo hoạt sâu thẳm, “An An, ai tìm được trước là thắng, người thua phải phạt nha.”

Thẩm An không chút nghĩ ngợi liền mạnh mẽ gật đầu, mặt mày cong cong, “Dạ!”

“Ừ, vậy bắt đầu đi.” Thẩm Duệ nhìn bộ dạng Thẩm An cười tít mắt, nhịn không được đưa tay sờ sờ đầu Thẩm An, “Phải cẩn thận, gặp nguy hiểm liền nhanh chóng vào không gian.”

“Dạ, anh yên tâm, em sẽ cẩn thận.” Thẩm An nói xong, đã muốn chạy tới cửa hàng tiện lợi đối diện. Thẩm Duệ vội vàng kéo, cau mày nói, “Đừng nôn nóng. An An, anh nói trước, hết thảy đặt an toàn lên hàng đầu, biết không?”

Thẩm An vội gật đầu, “Biết! Anh, nhanh bắt đầu đi!”

Thẩm Duệ còn muốn nói thêm, Thẩm An đã nhân cơ hội xoay người chạy tới cửa hàng tiện lợi.

Thẩm Duệ bất đắc dĩ, lắc đầu giương giọng nói, “Một giờ! An An, một giờ sau lập tức quay lại cho anh!”

“Biết!” Thẩm An giương giọng đáp lời, bỏ chạy vào cửa hàng tiện lợi.

Thẩm Duệ nhìn thấy Thẩm An vào cửa hàng tiện lợi kia rồi, mới xoay người đi vào cửa hàng tiện lợi X bên này.

Tiến vào cửa hàng tiện lợi X, Thẩm Duệ liền trưng ra bộ mặt nhu hòa, tuy rằng cười rất là ôn hòa, nhưng không có nửa điểm độ ấm.

Thẩm Duệ nhìn đống kệ hàng hỗn độn cùng đồ vật tán loạn trên mặt đất, còn vết máu đã khô trên tường, đủ loại dấu hiệu cho thấy nơi này đã từng phát sinh cướp bóc bạo lực.

Thẩm Duệ tùy tay cầm lấy chocolate trên kệ, ném vào túi ni lông to vừa lấy được, Thẩm Uyển thích loại này, quay đầu thấy kẹo bạc hà, Thẩm Duệ mỉm cười, đem hai mươi mấy hộp kẹo bạc hà trên kệ bỏ hết vào túi ni lông, An An thích mấy thứ này, lúc trước chuẩn bị vật tư, hắn cũng chuẩn bị không ít, bất quá, mấy thứ này ai sẽ ngại ít chứ?

Thẩm Duệ cười tủm tỉm đem toàn bộ kẹo cất vào trong túi, nghĩ lát nữa đưa An An cất hết vào trong không gian.

Thẩm Duệ lấy kẹo xong, mỉm cười đi qua kệ bên kia, khi nhìn thấy kệ bên kia đột nhiên toát ra một cái móng vuốt đen tuyền giống như móng động vật, Thẩm Duệ cười càng sâu.

—— xem ra, An An phải ngoan ngoãn tiếp thu… trừng phạt. Nhìn, hắn bắt được quỷ!

Thẩm An bị Thẩm Duệ cười cười nhớ kỹ lúc này cũng đang cười sáng lạn dọn đồ trong cửa hàng tiện lợi. (hai anh em này thật là … hâm mộ. Tui cũng muốn đi dọn sthị như dzậy TT^TT) Bất quá hắn dọn đều là nước tăng lực đồ ăn dinh dưỡng, mấy thứ này hắn không thích, nhưng Anh hai rất thích. Lần này khi chuẩn bị vật tư, Anh hai đều ném vào không gian những thứ hắn thích ăn, nhưng không có loại Anh hai thích … Cũng không biết có phải bởi vì làm rõ quan hệ hay không, rất nhiều rất nhiều chi tiết thường ngày bị sơ sẩy bị xem nhẹ đều nhất nhất hiện lên rõ ràng.

—— càng hiện lên rõ ràng, càng là bất an, cũng càng là thấp thỏm.

Bất an chính là, được Anh hai quý trọng cẩn thận che chở … hắn thật sự đáng giá để Anh hai làm như vậy sao?

Thấp thỏm chính là, Anh hai quý trọng che chở hắn như vậy, hắn nên báo đáp như thế nào?

Thẩm An khe khẽ thở dài, nhìn nhìn chai nước tăng lực cuối cùng đang cầm trên tay, ừ, Thẩm An nắm tay! Vậy nghiêm túc từ áo cơm vật dụng đồ vật, bắt đầu quan tâm Anh hai toàn diện!

Thẩm An nắm tay tỏ vẻ quyết tâm hoàn tất, khóe mắt thoáng nhìn một cái móng vuốt con nít lén lút từ sau kệ hàng duỗi ra, thật cẩn thận kéo một bao mì ăn liền gấu con, lại thật cẩn thận nhẹ nhàng kéo trở về.

Thẩm An khóe miệng kéo lên, bắt được!

Ngay khi Thẩm An nhấc chân đi qua, đột nhiên nghe một tiếng nổ mạnh! Thẩm An ngẩn ra, lập tức xoay người chạy gấp ra ngoài!

—— là Anh hai!

Thẩm An chạy gấp ra ngoài, chỉ thấy Anh hai hắn Thẩm Duệ một tay cắm trong túi quần, một tay mang theo một cái túi lớn, mang trên mặt nụ cười tự đắc, đối diện Anh hai là ——?!

Hở? Đó là người??? Hay là quái vật biến dị?

Mặc tây trang giày da, toàn thân đen bóng, ngũ quan đoan chính, nhưng ánh mắt lại đỏ bừng hơn nữa toàn thân tản ra khí tức điên cuồng thô bạo, quan trọng nhất là, đó là… tay người sao? Căn bản tay bộ xương mới đúng?!

Thẩm An còn không có kinh ngạc xong, bộ xương màu đen này đã nhào qua Thẩm Duệ, miệng phát ra âm thanh cổ quái giống như chim hót, giương giọng vừa bổ, mặt đường nhựa thế nhưng nứt ra ra một cái rãnh to! Đồng thời còn có tiếng nổ mạnh vang lên!

Thẩm An giật mình, vội vàng muốn tiến lên, nhưng Thẩm Duệ nghiêng đầu thấy Thẩm An, lắc mình một cái đã đến trước mặt Thẩm An, cười với Thẩm An, nụ cười ôn nhu, lộ ra ý trấn an.

Thẩm An thấy Thẩm Duệ không việc gì, vẫn lạnh nhạt như vậy, nhẹ nhàng thở ra.

Thẩm Duệ đem túi to trong tay đưa cho Thẩm An, “An An, bỏ vào không gian.”

Thẩm An tiếp nhận, tùy tay ném vào không gian. Mà lúc này, Thẩm Duệ đã vung tay lên ném bộ xương khô kia bay ra ngoài.

Lúc này, mấy người Chu Vũ nghe được tiếng nổ mạnh vội vàng chạy tới, nhìn thấy Thẩm Duệ va Thẩm An đều bình yên vô sự, không khỏi nhẹ nhàng thở ra.

Dương Sở Thuần vừa thấy bộ xương đen bóng kia liền thốt lên, “Ngọa tào! Đây là chủng loại quái vật mới nhất hả?!”

Dương Sở Thuần vừa dứt lời, chợt nghe một tiếng còi vang lên!

Thẩm Duệ đang muốn phất tay xuất khói đen ra vừa nghe tiếng còi liền nhíu mày, tiếng còi này là ai phát ra?!

Mà bộ xương khô kia vừa nghe tiếng còi, đột nhiên ngửa đầu thống khổ tru lên một tiếng, quay đầu bỏ chạy!

Thẩm An nghe tiếng còi, theo bản năng liền chạy về phía cửa hàng tiện lợi, sau đó chỉ thấy một đứa bé đang hoang mang rối loạn muốn trốn. Thẩm An tiến lên, ôm lấy đứa bé, đứa bé kinh hoảng liều mạng giãy dụa.

Thẩm An quay người trở lại cửa hàng tiện lợi, Thẩm Duệ liền chợt lóe, theo sát phía sau.

“Đứa nhóc này không biết nói?” Thẩm Duệ nhìn đứa bé Thẩm An ôm, khoảng 4 5 tuổi, bẩn hề hề, một đôi mắt to chớp chớp có vẻ thông minh.

Nhưng mà kỳ quái, sợ hãi kinh hoảng giãy dụa như vậy nhưng không phát ra bất luận thanh âm gì?

Thẩm An cúi đầu, nghi hoặc, nhìn ánh mắt đứa bé. Lúc này, trong đầu đột nhiên vang lên giọng trẻ con non nớt sợ hãi, “Đừng ăn ta… Huhu … Ba ba, ba ba mau cứu con.”

Thẩm An kinh ngạc, thốt ra, “A? Em có thể nói?”

Thẩm Duệ vừa nghe, nhìn Thẩm An, “An An, nó nói chuyện?”

Thẩm An còn chưa kịp trả lời, chợt nghe giọng Ngải Hiểu Sơ khiếp sợ vang lên, “Ta sát! Thẩm An đệ đệ, lần này là quái vật hình bảo bảo?!”

Quái vật hình bảo bảo? Hắc tuyến trên trán Thẩm An rơi thẳng, tiểu ngải cứu càng ngày càng tưởng tượng đi xa!

Mà Ngải Hiểu Sơ vừa dứt lời, đã bị Dương Sở Thuần vỗ một bàn tay, “Cút đi! Này rõ ràng chính là tiểu An đệ đệ hoài thai mười tháng thật vất vả ra ——”

Dương Sở Thuần chưa nói xong, đã bị Chu Vũ đen mặt vỗ một bàn tay thật mạnh, “Câm miệng!” Hai tên ngu ngốc!

“Nha nha… Ta có ba ba, ta mới không phải người này sinh … Nha nha… Ba ba, ba ba cứu con …” Lúc này, trong đầu Thẩm An lại vang lên thanh âm.

Thẩm An cúi đầu xem xét đứa bé bị hắn ôm vào trong ngực, hai mắt đẫm lệ mông lung, nghĩ nghĩ, Thẩm An đem đứa bé đưa cho Thẩm Duệ, “Anh, anh thử xem!”

Thẩm Duệ tiếp nhận đứa bé, nhìn về phía Thẩm An, không hiểu, “Thử cái gì?”

“Anh, hiện tại ôm nó, trong đầu có giọng nói nào vang lên không?” Thẩm An không đáp mà hỏi lại.

Thẩm Duệ ôm đứa bé một hồi lâu, nhíu mày lắc đầu nói “Không.” An An nghe được?

Dương Sở Thuần nhất thời nhịn không được tò mò xen mồm hỏi, “Thẩm An đệ đệ, cậu nghe thấy cái gì?”

Thẩm An gật đầu, lần thứ hai tiếp nhận đứa bé, lúc này đứa bé không còn bộ dáng hai mắt đẫm lệ mông lung muốn khóc, ngược lại sáng lên nhìn Thẩm An, ngay sau đó, trong đầu Thẩm An liền vang lên giọng con nít non nớt vừa rồi, “Anh ơi, anh nghe được bảo bảo nói sao? Thật tốt quá! Anh là người đầu tiên nghe thấy bảo bảo nói chuyện… Thật vui … Oa, hương vị trên người anh thơm quá a, là hương vị kem ly vị mặt trời bảo bảo thích nhất, ngọt ngọt, ấm áp … cái anh lớn lớn vừa rồi tuy rằng cũng thơm nha, nhưng mà lạnh lạnh … Thật đáng sợ a…”

Thẩm An nhất thời 囧.
Bình Luận (0)
Comment