Mạt Thế Trọng Sinh Chi Tiểu Nhân Vật

Chương 75

“Hiện giờ chúng ta thông qua radio và vệ tinh đại khái có thể xác định nơi nhân loại đang cư trú, cũng chính là vài căn cứ Hy Vọng do chính phủ cùng quân đội quản lý chủ trì.” Thẩm Duệ nói, không tính nước ngoài, hai con chim bồ câu kia không có khả năng bay vượt qua Thái Bình Dương. Bởi vậy, từ nội dung hai con chim đã nói, nơi bọn quái vật cư trú chính là một trong mấy cái căn cứ Hy Vọng.

“Nếu như là căn cứ Hy Vọng, vậy có liên quan gì tới Ngô Chính cha của Ngô Thiên Hà không?” Chu Vũ nghiêm nghị hỏi.

Thẩm Duệ nhìn Lưu Khiết, Lưu Khiết sửng sốt, đột nhiên trong lòng có chút dự cảm không tốt lắm.

“Lưu Khiết, có thể … nói chuyện với Ngô Thiên Hà một chút hay không?” Thẩm Duệ châm chước câu nói.

Lưu Khiết vừa nghe, đầu tiên là ngẩn ra, lập tức rũ mắt, còn Chu Vũ cùng Từ Trường Thiên hai người liếc nhau, đều ăn ý dời đầu đi chỗ khác, ý Thẩm đại nhân là muốn Lưu Khiết giả vờ thân cận với Ngô Thiên Hà, sau đó lấy tin tức từ hắn?

Cái này có chút không quá đứng đắn đi.

Thứ nhất, Lưu Khiết là thẳng nam, đối với Ngô Thiên Hà hẳn là không có bất luận tình cảm gì, muốn hắn giả vờ thân cận với Ngô Thiên Hà? Đây không phải là lừa gạt tình cảm Ngô Thiên Hà sao? Cái này có chút tra a.

Lại nói, Thẩm đại nhân rõ ràng là muốn lưu Ngô Thiên Hà lại làm áp chế, bởi vậy không nghĩ dùng thủ đoạn quá kích, nhưng nếu dùng loại phương pháp này, còn không bằng trực tiếp thẩm vấn!

Nhưng bọn họ không lên tiếng phản đối, nếu Thẩm đại nhân nói ra đề nghị này, nhất định có lý do của hắn, quan trọng hơn, bọn họ hiểu Lưu Khiết. Nếu Lưu Khiết là người như vậy, lúc trước sẽ không bị cha của Ngô Thiên Hà làm cho không còn đường để đi.

Lưu Khiết trầm mặc một lúc lâu, mới nhìn Thẩm Duệ, “Tôi không muốn làm như vậy.”

Chu Vũ cùng Từ Trường Thiên trong lòng thầm nghĩ một tiếng, quả nhiên a.

“Vì sao?” Thẩm Duệ chậm rãi hỏi.

“Tôi không thể cho hắn thứ hắn muốn, tôi không muốn lừa dối hắn. Tôi đã thiếu hắn một cái mạng.” Lưu Khiết bình tĩnh trả lời.

Thẩm Duệ gật đầu, “Tôi sẽ không miễn cưỡng cậu.”

Thẩm Duệ nhìn về phía Chu Vũ, dời đề tài đi chỗ khác, “Kế tiếp chúng ta nói về phòng thủ.”



Đợi mấy người bàn bạc xong, Thẩm Duệ mới giải trừ kết giới.

Mấy người đi ra khỏi kết giới, nhìn thấy Ngô Thiên Hà đứng trước mặt.

Vẻ mặt Ngô Thiên Hà phức tạp nhìn chằm chằm Lưu Khiết trong chốc lát, mới quay đầu nhìn sang Thẩm Duệ, “Thẩm Duệ, tôi có việc muốn nói với cậu.”

Lưu Khiết nhìn Ngô Thiên Hà đi theo Thẩm Duệ đến một bên, đầu tim nhảy dựng, xảy ra chuyện gì?

Chu Vũ nhìn Ngô Thiên Hà cùng Thẩm Duệ vào kết giới, nghĩ nghĩ, liền hơi hơi nhếch miệng, a, thì ra là thế.

Như vậy, vừa rồi Lưu Khiết nói những gì, Ngô Thiên Hà đều nghe được?

Trong kết giới, Ngô Thiên Hà nhìn chằm chằm Thẩm Duệ, trầm giọng nói, “Thẩm Duệ, nếu mục đích của cậu là tây bộ, vậy cậu yên tâm, ba của tôi sẽ không chạy đến tây bộ xa xôi như vậy!”

Thẩm Duệ nhìn Ngô Thiên Hà, mỉm cười, “Nhưng nếu anh tiếp tục đi theo chúng tôi, chỉ sợ, Ngô Chính tư lệnh cho dù không nghĩ đến tây bộ cũng sẽ tới tây bộ đúng không?”

Ngô Thiên Hà trầm mặc, một lúc lâu mới mở miệng nói, “Tới thành phố tiếp theo, tôi sẽ dẫn người của tôi rời đi.”

Thẩm Duệ gật đầu, “Rất tốt.”

Không thể bức Ngô Thiên Hà nói ra tình báo về Ngô Chính cũng là trong dự đoán, mà tấm bùa hộ mệnh này cũng không có khả năng hữu hiệu vĩnh viễn, đặc biệt người này trong lòng vẫn nhớ rõ cha của hắn, cho nên, phải làm cho hắn rời đi.

Nhưng người này quấn Lưu Khiết là quấn nghiện, không có biện pháp, đành phải để Ngô Thiên Hà lần thứ hai nghe một chút lời nói trong lòng của Lưu Khiết, để hắn hiểu được, Lưu Khiết cùng hắn là không có khả năng!

*****

Vào đêm, Thẩm An mở mắt ra, nhìn nhìn đồng hồ, 2g, Anh hai còn chưa có trở lại.

Buổi tối, cơm nước xong, Anh hai liền cùng giáo sư Phương Bình, cùng với anh Bạch tiến vào xe của tổ nghiên cứu sinh vật, đại khái chắc là đang nói về căn cứ Hy Vọng.

Bất quá, đã 2g…

Thẩm An quay đầu nhìn băng ghế phía sau, hai con chim nhỏ ngươi dựa vào ta ta dựa vào ngươi, trên người còn có một cái khăn thêu hình sói xám, đây là Bảo Bảo tốt bụng tài trợ cho chim nhỏ làm chăn.

Thẩm An không khỏi mỉm cười, hai con chim nhỏ này còn rất được hoan nghênh, Anh hai nói, hai con chim này hẳn là cũng biến dị gen, nếu không sẽ không thông minh như vậy … Bởi vì Viên Thịt Bò cũng không thông minh bằng hai con chim này. Còn biết được cò kè trả giá, còn hiểu ai không sẽ khi dễ chúng nó, ai sẽ lấy chúng nó chơi, ví dụ như vừa thấy Dương Sở Thuần, hai con chim nhỏ lập tức trốn trong ba lô của hắn, thấy Bảo Bảo ngược lại nhảy đi ra, khoan khoái không thôi, làm đủ loại động tác quái dị chọc cho Bảo Bảo cười không ngừng.

Thẩm An ghé vào lưng ghế dựa, trong lòng nghĩ, năng lực lắng nghe có lẽ có thể thử kéo dài lên không trung, nói không chừng có thể lại tìm được chim chóc thú vị …

******

Trong lúc Thẩm An không thú vị chờ đợi Thẩm Duệ, Thẩm Duệ đang tại tổ nghiên cứu sinh vật cùng giáo sư Phương Bình nói về căn cứ Hy Vọng.

“… Sự tình chính là như vậy.” Thẩm Duệ nói xong, hơi hơi ngừng lại, “Nếu giáo sư muốn rời khỏi, chúng tôi tuyệt đối sẽ không ngăn cản. Nhưng yêu cầu giáo sư có thể báo trước, cũng giao phó lại nghiên cứu cho tiểu Bạch.”

Phương Bình không nói gì, chỉ vuốt cằm, nhìn chằm chằm Thẩm Duệ, Thẩm Duệ này sẽ tốt bụng như vậy thả ông và con gái đi? Ông làm nghiên cứu trong đoàn đội chính là rõ như ban ngày, nếu như không có ông, tiểu Bạch muốn làm ra thiết bị tinh lọc nguồn nước sẽ tốn nhiều thời gian hơn. Thẩm Duệ người này cũng không có lòng tốt như vậy, sao lại khách khí muốn thả ông đi đây?

Uhm, khẳng định có bẫy!

Nhưng, là cái gì đây?

Thẩm Duệ nhìn Phương Bình suy nghĩ sâu xa cảnh giác nhìn mình chằm chằm, chỉ mỉm cười, cùng Bạch Cảnh Khanh lễ phép cáo biệt, liền xoay người rời đi.

Bạch Cảnh Khanh nhìn theo Thẩm Duệ rời đi, quay đầu nhìn về phía Phương Bình, do dự một chút, vẫn là thấp giọng nói, “Lão sư, ngài suy xét cho kĩ đi.”

Phương Bình giữ xe lăn của Bạch Cảnh Khanh lại, nghiêm túc hỏi, “Tiểu Bạch, lão sư đối với cậu được không?”

“Rất tốt!” Bạch Cảnh Khanh gật đầu, lão sư đối hắn cho tới nay đều rất tốt, lúc trước khi chân hắn bị liệt, ghi danh nghiên cứu sinh dưới tay lão sư, lão sư không để ý nhà trường phản đối, thật sự đem hắn lưu lại. Nếu như không có lão sư, hắn không có thành tựu ngày hôm nay!

“Tốt lắm, tiểu Bạch, cậu nói thật cho tôi biết, căn cứ Hy Vọng kia có đáng tin hay không?”

Bạch Cảnh Khanh vừa nghe, khó xử, điều này hắn nên nói như thế nào cho tốt đây? Nếu nói đáng tin, cũng coi như đáng tin, dù sao đó là chính phủ cùng quân đội thành lập, nhưng nếu nói không đáng tin, từ Từ Trường Thiên nói ra cũng cảm thấy chỗ đó đáng ngờ!

Bạch Cảnh Khanh biết, Thẩm Duệ cũng không phải là muốn để cho lão sư chạy, hắn để cho lão sư chạy khẳng định có ý đồ khác, mà lập trường cá nhân cũng tốt, lập trường đoàn đội cũng tốt, hắn đều không hy vọng lão sư rời đi, nhưng tâm ý lão sư không phải dễ dàng thay đổi.

Dưới tình huống như vậy, hắn không biết có nên đem sự tình nói ra hay không.

Nhìn Phương Bình một lúc lâu, Bạch Cảnh Khanh cười khổ một tiếng, thở dài, nói rằng, “Lão sư, tôi không biết tình huống nơi đó như thế nào, nhưng Trường Thiên đề cập qua, địa phương đó có chút không đúng lắm.”

Phương Bình nghe, nhướng mày, không thích hợp?

Là thật không thích hợp, hoặc là giả không thích hợp? Phương Bình lần thứ hai lâm vào suy tư.

*****

Thẩm Duệ cười đóng lại đồng hồ, quả nhiên, Bạch Cảnh Khanh vẫn là nói ra, kể từ đó, giáo sư Phương Bình liền càng thêm động lực muốn đi căn cứ Hy Vọng.

Chỉ mong thành thị phía trước có thể có tin tức của căn cứ Hy Vọng, như vậy cũng tiện làm việc.

Thẩm Duệ đi đến hummer số 1 của mình, mở cửa xe, chỉ thấy Thẩm An dựa vào lưng ghế nặng nề ngủ, Thẩm Duệ ngẩn người, lập tức đôi mắt mềm mại, khóe miệng tươi cười mang theo ôn nhu sủng nịnh.

Thẩm Duệ nhẹ nhàng lên xe, thật cẩn thận đóng cửa xe, nhưng Thẩm An vẫn tỉnh lại.

Thẩm Duệ có chút ảo não, lần sau, nên nhắc nhở Từ Trường Thiên khi cải tiến xe tiếng đóng cửa xe không cần lớn như vậy.

Thẩm An xoa hai mắt của mình, mơ mơ màng màng phát hiện hiện tại người đang khoác áo khoác cho hắn là Thẩm Duệ, liền lộ ra tươi cười, nhích lại gần, “Anh, anh trở lại a.”

Thẩm Duệ ôm sát Thẩm An vừa nhích lại gần mình, thấp giọng nói, “Anh hai mang em về không gian ngủ.”

Thẩm An mơ hồ gật gật đầu, ừ, không gian a, được a, ngủ trong xe cũng không thoải mái.

******

Ngày hôm sau, khi Thẩm An từ trong không gian ngáp dài ra ngoài, hai con chim ở băng ghế phía sau nhảy tới nhảy lui liền kinh ngạc sợ hãi!

“A! A! A! Quỷ nha!!”

“Bà xã yên tâm! Có ông xã ở đây! Ông xã sẽ không để cho quỷ ăn bà xã!”

Thẩm An đang ngáp dài cứng đờ, một lúc lâu, không lời gì để nói nhìn lại hai con chim đang trốn ở góc phòng lạnh run.

Thẩm Duệ đang điều khiển xe quét mắt nhìn hai con chim tại trong mắt của hắn là cực kỳ ngu ngốc, mà kết quả, hai con chim ngu ngốc bởi vì Thẩm Duệ nhìn quét, run rẩy càng thêm lợi hại, Thẩm Duệ không để ý đến chúng nó, nhìn về phía Thẩm An, ôn nhu hỏi, “An An, làm sao vậy?”

“Không, hai con chim ngu ngốc này cho rằng em là quỷ a.” Thẩm An gãi đầu, rất là bất đắc dĩ.

Thẩm Duệ cười khẽ một tiếng, “Mặc kệ chúng nó.”

Thẩm An gật đầu, xuất từ không gian ra một chén gạo để trước mặt hai con chim, túi gạo ngày hôm qua lấy ra đã bị Anh hai thu hồi về không gian.

Hai con chim run rẩy nha run rẩy nha đi đến chén gạo, thật cẩn thận bắt đầu ăn.

Thẩm An cũng mặc kệ chúng nó, cùng Thẩm Duệ xuống xe, rửa mặt cùng đi ăn cơm.

Thẩm An cùng Thẩm Duệ vừa rời khỏi, hai con chim liền líu ríu lên.

“Ông xã, hắn là tiên nhân sao?”

“Ừ, ông xã thấy chắc là vậy, quỷ sẽ không xuất hiện vào ban ngày.”

*****

Đoàn đội nghỉ ngơi và hồi phục hoàn tất, liền tiếp tục xuất phát.

Trong ánh mặt trời sáng lạn sau 12g, rốt cục, đoàn đội tới ——thành phố Q.

“Hiện tại tình huống như thế nào?” Thẩm Duệ hỏi qua radio.

“Tổ tình báo đã xuất phát, bản đồ vệ tinh vừa mới thu được, thành phố này cũng có dấu hiệu bị động đất phá hư, nhưng mấy con đường cao tốc hiện nay vẫn còn rất đầy đủ, vừa rồi có thu được tin tức radio, hình như kề bên này có một căn cứ?” Chu Vũ trả lời.

“Căn cứ?” Thẩm Duệ kinh ngạc.

“Đúng vậy, phân tích sóng radio tiếp thu được, căn cứ này cách chúng ta rất gần, sóng điện mới có thể đầy đủ như vậy.” Từ Trường Thiên chen một câu.

Thẩm Duệ sờ sờ cằm, khóe miệng kéo lên nụ cười, thật sự là nhắc cái gì thì cái đó đến nha.
Bình Luận (0)
Comment