Mạt Thế Trọng Sinh Chi Trọng Hoạch Tân Sinh

Chương 112

Hắn cực lực khống chế không cho mình phát ra âm thanh, không cho nước chua trong dạ dày dũng mãnh phun ra.

Nhưng mà mùi thịt càng ngày càng đậm, với hắn mà nói càng giống như thuốc độc lấy mạng người vậy, hắn nhịn tới cực hạn rồi.

Người bên cạnh hắn có chút lo lắng kéo lấy hắn, môi khô khốc phát ra thanh âm trầm thấp: “Cố nhịn xuống đi.”

Đáng tiếc, lời vừa dứt, nước chua trong dạ dày người nọ không khống chế nổi nữa mà phun ra. Sau đó, chính là tiếng nôn mửa không ngừng.

Mấy tên đàn ông vây quanh nồi nghe tiếng lập tức đi tới, trên mặt một người nóng nảy treo đầy khinh thường và tức giận, ba người khác thì cười tà ác.

Người nóng nảy kia đi tới trước mặt người thanh niên đang nôn cho hắn một cái đá, khiến hắn thoáng cái trượt xa hai mét, mà vài người trong bóng râm lại rụt thân thể của mình lại, không ai dám phát ra một chút tiếng động nào.

“Ha, nhóc con, mày nôn cái gì?” Tên đàn ông trộm bốc thịt ăn trước đó đi tới, một phen nắm lấy tóc của thanh niên, sau đó chìa tay sờ sờ cái cổ của bản thân phát ra tiếng kêu: “Răng rắc!”

Thanh niên bị nắm tóc run cầm cập, nửa thân dưới nóng lên, cái quần trong nháy mắt ướt đẫm.

Mấy người kia liền tức khắc cười ha ha.

Lúc này, một người quái dị có giọng nói lười biếng đột ngột xông ra: “Không được khi dễ bạn mới, thức ăn hôm nay hãy để nhóm bạn mới ăn trước. Được rồi, cứ bắt đầu từ cậu đi.”

Giọng nói khàn khàn như trong cổ họng bị mắc dây théo vậy, nhưng mà lại khiến cho mấy kẻ đang hung ác lập tức câm miệng.

Người thanh niên kia còn chưa kịp thở cũng bị câu nói đó làm cho sợ tới mức vội vàng lắc đầu nói: “Tôi không đói bụng..... Tôi không đói bụng.....”

Sắc mặt của bốn người kia nhất thời đều trở nên khó coi, lộ ra vẻ hung ác đồng thời đáy mắt cũng cố che giấu sự sợ hãi.

Khiến người ta ngoài ý muốn chính là, trong mấy người vốn lui ở trong góc, có một người đột nhiên chạy ra, quỳ rạp trên mặt đất, đối với nơi phát ra âm thanh nịnh nọt nói: “Thủ lĩnh, tôi đói bụng, nếu không thì cho tôi ăn trước có được không?”

Cùng lúc đó, cái tay cụt còn sót lại của người này bất động thanh sắc đè lưng thanh niên kia. Đây là cảnh cáo, cảnh cáo thiện ý, cảnh cáo hắn, nếu như không thuận theo, hắn rất nhanh cũng sẽ biến thành thịt trong nồi kia.

Đối với người gan dạ này, bốn tên kia cũng kinh ngạc một chút, nhất thời nín thở trầm ngâm, thời khắc chú ý phản ứng của nơi phát ra âm thanh kia.

Không có giận dữ như dự đoán, chủ nhân của âm thanh kia “ha hả” cười, tiếng cười giống như hai thanh kim loại cọ sát nhau, khiến da đầu từng trận tê dại.

“Được, cậu trước. Đến đây đi, nhóm người mới, bắt đầu hưởng dụng bữa tối tuyệt vời của các bạn.”

Âm thanh dần biến mất, vài người trong góc phòng, bao gồm người thanh niên kia đều bị xua tới bên cạnh nồi.

Người cụt một tay nhẫn tâm, cắn chặt răng, đưa tay cầm lấy cái thìa trong nồi nhanh chóng múc ra một miếng thịt, lấy tốc độ cực nhanh nhét vào trong miệng.

Vài người bên cạnh cũng không khỏi đồng loạt giữ chặt cái bụng của mình.

“Ha ha ha.....” Tiếng cười của tên quỷ dị và bốn tên hung ác kia vang vọng trong hang động.

Mấy người Sở Thiên đã đi vào trong rừng một tiếng, ngay từ đầu, trên đường còn có có thể tìm được rất nhiều dấu vết, như là dấu vết mà Tả Lực bọn họ lưu lại trước đó.

Nhưng mà đi được càng sâu, dấu vết mọi người tìm được càng lúc càng ít, mãi cho đến hiện tại, dấu vết triệt để biến mất.

Mày Sở Thiên gắt gao nhíu lại.

Hôm nay bọn họ xuất phát trễ, đến bây giờ sắc trời đã tối đen, nhưng mà trong mảnh rừng này lại yên tĩnh lạ thường, không có tiếng dị thú, không có tiếng côn trùng kêu vang.

“Tiếp tục tìm, hay chờ tới hừng đông?” Tiêu Tử Nhiên cũng nhăn mặt hỏi Sở Thiên, suy cho cùng hắn vẫn cảm thấy nơi này có gì đó không đúng, rồi lại không biết chỗ nào không đúng.

Hắn không có nhiều kinh nghiệm sinh tồn trong rừng lắm, cho nên từ khi vào trong núi, hết thảy lấy ý kiến của Sở Thiên là chính.

Lại không nghĩ tới, Sở Thiên nửa ngày không có trả lời, mà Toàn Hiểu Vũ thì đưa tay chạm ngực nói một câu: “Không thoải mái.”

Cái câu ‘không thoải mái’ này không phải chỉ thân thể, mà là chỉ cảm giác.

Sở Thiên gật đầu: “Có một loại cảm giác nguy hiểm. Chúng ta tìm một nơi trống trải để dừng chân, tôi đi dò xét xem sao.”

Mọi người gật đầu, lại đi trước một hồi, tìm được một nơi hơi bằng phẳng.

Lúc này, ngay cả Tạ Minh Hiên cũng có chút nôn nóng, hắn không biết biểu đạt ra sao, chỉ cầm lấy tay Toàn Hiểu Vũ kêu ngao ngao ngao. Toàn Hiểu Vũ không có cách nào, chỉ có thể trấn an hắn.

Sự đề phòng của mọi người đạt tới đỉnh điểm, tinh thần lực của Sở Thiên toàn bộ khai hỏa, sóng điện não thoáng cái lan tràn toàn bộ đỉnh núi.

“Không cảm giác được cái gì bất thường. Nhưng mà bất thường nhất cũng chính là cái này, tôi không có cảm nhận được sự sống của động vật khác.” Sở Thiên trầm giọng nói: “Theo lý, rừng rậm um tùm như vậy, không thể không có sinh vật khác. Chúng ta — phải cẩn thận.”

Những người khác đều gật đầu, kỳ thật từ khi dấu vết của đám người Tả Lực biến mất, thần kinh của tất cả mọi người đều căng thẳng, bởi vì nơi dấu vết biến mất, rất có khả năng là nơi đám người Tả Lực gặp chuyện.

“Vậy hiện tại thì sao? Đi? Hay chờ?” Tiêu Tử Nhiên lại hỏi một lần.

“Đi thôi, hiện tại loại tình huống này, làm gì cũng như nhau mà thôi.” Sở Thiên trả lời.

Mọi người đang nói chuyện, trên mặt đất có một sợi dây nhỏ như sợi tóc nương theo bóng đen ẩn mình bên trong, đang lén lút bò về phía mọi người, khi bọn chúng nó tới phía trước đồng thời còn mang theo một tầng sương đen mỏng manh.

Mà bất kể là Sở Thiên hay hai vị thân là mộc hệ dị năng giả là Tiêu Tử Nhiên và Bùi Thiên Hành, đều không có chú ý tới dị trạng này.....

Tạ Minh Hiên càng thêm nóng nảy bất an, Toàn Hiểu Vũ cũng sắp không thể khống chế hắn được nữa.

Trong hang núi.

Những người vây quanh nồi vừa ăn thịt xong đã tiến vào loại trạng thái thỏa thích lâm li.

Ngay từ đầu, trên tâm lý con người khó có thể vượt qua cảm giác muốn nôn mửa, nhưng sự đói khát trên sinh lí rất nhanh liền chiến thắng tâm lý khó chịu đó.

Dạ dày đói khát hai ngày hai đêm, ở trước mặt nồi thịt cuồn cuộn, cuối cùng cũng khuất phục, bọn họ không còn cảm thấy buồn nôn, cảm thấy quằn quại, bọn họ rất nhanh liền tiếp nhận món ăn thơm tươi này, hơn nữa còn kích thích đại não, tiếp nhận chúng nó.

Thì ra sau khi bỏ thêm chút đồ vào, những miếng thịt trong nồi kia cũng không phải khó ăn đến như vậy! Dù rằng thứ được luộc trong đó, là thịt của đồng loại mình!

Mạt thế về sau, đã có bao nhiêu lâu không được ăn thức ăn tươi ngon nóng hầm hập? Chúng nó thật ngon, ngon đến mức muốn nuốt luôn đầu lưỡi!

Người ăn thịt, không khỏi đều nghĩ như vậy. Giờ khắc này, bọn họ triệt để vứt bỏ một điểm mấu chốt cuối cùng của con người.

Bốn gã tay chân rất nhanh cũng nhịn không được hấp dẫn mà gia nhập bàn món ngon này, chậm rãi nhai, gặm, nuốt!

Một cái bóng dáng màu trắng vô thanh vô tức nấp vào trong động, chỉ chán ghét liếc mắt đám người giành ăn đến mất trật tự kia một cái, liền lập tức đi vào chỗ sâu nhất trong hang động.

Sâu nhất trong hang động, vẫn như cũ đèn đuốc sáng trưng, có một cái giường đất bằng phẳng, thoải mái, giống như do bàn tay của thổ hệ dị năng giả tạo ra vậy.

Trên giường có một người lười biến tựa, đầu giường bày một cái khay lớn, bên trên cái khay là những miếng thịt  được cắt hết sức ngay ngắn, miếng thịt còn dính máu, thật sự rất tươi.

Mà người nằm trên giường, một tay cầm một quyển sách cúi đầu nhìn, tay kia thì dùng nĩa xiên một miếng thịt bỏ vào trong miệng nhai.

Ánh đèn rọi lên khuôn mặt của người này, bên trái, cực kỳ tuấn mỹ, mà bên phải lại mơ mơ hồ hồ một mảnh, con mắt không có, gân xanh giăng khắp nơi, ngờ ngợ còn có thể nhìn ra vài dấu răng nhợt nhạt.

“Đã về rồi sao?” Mí mắt của con mắt còn lại của người trên giường không thèm nâng lên, giọng như kim loại nhẹ nhàng vang lên.

Bóng dáng màu trắng từ bên ngoài hang động trở về kia nhanh chóng ngồi xuống bên giường, người này một thân hưu nhàn trắng tinh dưới ánh đèn chiếu rọi có vẻ vô cùng khiến người chú ý.

Tướng mạo của người này trung bình, nhưng mà từ đầu đến chân đều cho thấy tố chất thần kinh hết sức bình thường.

“Ừ.” Người đàn ông mặc áo trắng khẽ ừ, rất là dịu dàng, nhưng mà nhìn thấy một đám người vây quanh nồi, trong mắt ẩn đầy trào phúng và khinh thường: “Nhân tính, luôn là thứ có thể dễ dàng bị phá hủy.”

Bất quá, biểu tình này cũng chỉ diễn ra trong một cái chớp mắt, khi khuôn mặt hắn chuyển hướng sang người trên giường thì trở nên dịu dàng dị thường: “Lại có con mồi lọt lưới.”

Người trên giường lúc này mới giương mắt nhìn về phía người đàn ông áo trắng, vẻ mặt hắn có vẻ lười biếng: “Ngày mai hãy thu lưới đi. Gần nhất con mồi rất nhiều, không cần vội.”

“Đúng vậy. Nếu tiếp tục như thế, em rất nhanh sẽ có thể khôi phục lại bộ dáng ban đầu, chúng ta rất nhanh sẽ có thể trợ lại thành phố con người, không cần uất ức em ở lại nơi hoang tàn này.” Ánh mắt của gã áo trắng gắt gao nhìn chằm chằm người trên giường, trong mắt tràn đầy nhu tình.

“Ừm. Rất nhanh.” Người trên giường nghe vậy cũng cười, khuôn mặt vừa tuấn mỹ lại dữ tợn đan xen, cư nhiên có một loại mỹ cảm khác thường.

Gã áo trắng trong nháy mắt gần như ngây ngốc, nhất thời cảm thấy hết thảy hy sinh và trả giá đều xứng đáng, chỉ cần em ấy cười với mình như thế hết thảy đều xứng đáng!

Hắn đợi bao nhiêu năm rồi? Cầu xin bao nhiêu năm rồi? Đã phải trả cái giá gì mới chiếm được kết quả của hôm nay?

Đáng, rất đáng, hết thảy đều xứng đáng, hắn cảm kích mạt thế đến hơn bất kỳ kẻ nào, hắn vui mừng vì trật tự đã sụp đổ hơn bất kỳ kẻ nào, hắn biết ơn sự đổ nát của nhân tính hơn bất kỳ kẻ nào, chỉ có như vậy, hắn mới có thể chiếm được người ấy!
Bình Luận (0)
Comment