Mạt Thế Trọng Sinh Chi Trọng Hoạch Tân Sinh

Chương 80

Mọi người đại khái ở đầu tường nghỉ ngơi khoảng năm phút đồng hồ, xa xa quả nhiên có cái gì đó đang đi tới.

Lại thêm một đám!

“Đó là cái gì vậy? Là sói hay là chó?” Có người la lớn, từ hình dáng đại khái chạy vội của bọn chúng, đã có thể phán đoán được là loại giống loài gì.

“Lại là thú biến dị sao?” Vừa thấy cái loại hình thể to lớn này, có người nhịn không được sợ hãi, trong thanh âm còn mang theo một chút run rẩy.

Lúc này, Tiểu Ngữ và Tiểu Ngưng cũng nửa thân trên hơi nghiêng cúi xuống, phát ra tiếng kêu “Méo méo” liên tục.

Lúc này đây tiếng kêu của chúng nó khác với lần hưng phấn trước đó, tràn ngập đề phòng và uy hiếp.

“Chúng ta phải làm sao bây giờ? Tiếp tục chiến đấu sao?” Âu Dương Cảnh hỏi Sở Thiên và Tiêu Tử Nhiên, lúc này, trong lòng hắn cũng tràn ngập bất định.

Sở Thiên hãy còn trầm tư, Tiêu Tử Nhiên lại giành trước nói: “Mọi người triệt hạ tường thành, chúng ta trở lại trong thành tìm nơi phòng thủ! Nhanh!”

Những lời này hắn nói xong lại khiến cho Sở Thiên kinh ngạc nhìn hắn một cái.

Ngữ khí của Tiêu Tử Nhiên có chút trầm trọng, biểu tình trở nên hơi chua sót: “Không phải thú biến dị, là tang thi khuyển! Đại khái hơn mười con, này vốn cũng không đáng sợ, nhưng đáng sợ chính là, tôi nhìn thấy trên người chúng nó có đủ loại màu sắc.....”

Dị năng mới của tên bác sĩ còn chưa kịp để toàn bộ đội biết, cho nên phần lớn người không hiểu được ý tứ trong câu nói của hắn.

Nhưng vài người hạch tâm lập tức chợt nghe hiểu được.

“Toàn bộ đều có màu sắc?” Sở Thiên lập tức hỏi.

“Đúng vậy, toàn bộ.” Tiêu Tử Nhiên vẻ mặt bất đắc dĩ cười khổ.

“Rút lui! Trở về thành! Lập tức!” Sở Thiên cũng lập tức đưa ra mệnh lệnh giống Tiêu Tử Nhiên.

Hai đại thủ lĩnh đều đưa ra quyết định giống nhau, lúc này cũng không còn do dự, tức khắc nghe theo.

Đi xuống trái lại không cần Tiêu Tử Nhiên và Bùi Thiên Hành hỗ trợ, mọi người bám vào đằng điều trên vách tường cứ thế trượt xuống.

Bùi Thiên Hành tuy rằng trong lòng tràn ngập nghi hoặc, nhưng mà cũng đi theo mọi người cùng nhau rời khỏi.

Khi Sở Thiên và Toàn Hiểu Vũ cùng nhau đi xuống hắn giữ chặt cậu nhỏ giọng nói: “Một hồi, em ở cùng với Tiểu Nam và Tiểu Bạch. Nếu như, cuối cùng tình huống quá nguy cấp, em liền dẫn bọn họ trốn vào trong không gian tạm thời đừng đi ra!”

“Anh đi đâu?” Toàn Hiểu Vũ vừa nghe liền nóng nảy, lời này của Sở Thiên vừa nghe liền biết là hắn không tính cùng bọn họ đi vào không gian.

Sở Thiên đưa tay xoa xoa đầu cậu, cười đến mức hết sức dịu dàng nhưng lại nói: “Anh không thể bỏ lại mọi người, em xem, mọi người hiện tại tin tưởng anh như vậy, bọn họ đem tính mạng của mình giao cho anh, anh sao có thể trốn?”

“Em không đi! Em phải ở cùng anh! Em cũng không thể bỏ lại anh!” Toàn Hiểu Vũ chém đinh chặt sắt* (Kiên quyết, không có ý lui bước.) nói, cậu tuyệt đối sẽ không bỏ lại hắn rồi tự mình chạy trốn!

Từ trên người Sở Thiên, Toàn Hiểu Vũ một lần nữa tìm được ý nghĩa sinh tồn, cậu sao có thể bỏ lại hắn!

“Được.” Sở Thiên vẫn dịu dàng như thế cười nói với cậu: “Em không rời khỏi anh, anh không phản đối. Nhưng mà còn Tiểu Bạch và Tiểu Nam thì phải làm sao?”

“Em....” Toàn Hiểu Vũ ngây ngẩn cả người.

Đúng vậy, bọn họ phải làm sao bây giờ?

Sở Thiên không đợi cậu nói hết đã cướp lời: “Cho dù em đem bọn họ giấu trong không gian nhưng nếu như em chết thì sao, bọn họ sẽ thế nào? Em không muốn suy nghĩ vì Tiểu Nam sao?”

Đây là một vấn đề khó lựa chọn.

Toàn Hiểu Vũ chưa từng nghĩ đến, mình lại có một ngày gặp phải chuyện như thế.

Cậu có thể không quan tâm sống chết của bản thân, vốn khi không có thêm một cái mạng, thế nhưng cậu quan tâm Sở Thiên, quan tâm Lí Nam, hơn nữa bởi vì Sở Thiên mà quan tâm luôn cả Bạch Minh Hi.

Cậu còn quan tâm nhóm đội viên vào sinh ra tử chung với nhau, nhưng mà phải làm sao bây giờ chứ?

“Có thể hay không đem mọi người cùng nhau.....” Toàn Hiểu Vũ cái gì cũng có thể thử khi tuyệt vọng.

Sở Thiên lại không lưu tình chút nào đánh gãy ý tưởng này của cậu: “Không được! Tuyệt đối không được! Chuyện trong không gian không thể có thêm người biết!” Thanh âm của hắn đè ép tới mức thấp nhất, ngữ khí như không cho phép bàn cãi, nhưng lại mang theo chút tức giận: “Em không thể cam đoan không ai sẽ phản bội! Em không thể cam đoan không ai để lộ! Bất kể bọn họ cố ý hay vô tình! Em hay thậm chí là anh cũng không thể cam đoan không ai ngấp nghé! Nhớ kỹ lời nói của anh! Không gian là bí mật chỉ có bốn người chúng ta biết!”

“Bí mật này nếu như để lộ, cho dù chúng ta lần này sống sót, về sau cũng sẽ không có ngày được yên thân!”

“Hiểu Vũ! Em nhớ kỹ lời của anh!” Sở Thiên ôm đầu Toàn Hiểu Vũ đem môi dán ở bên tai cậu, nói ra câu nói cuối cùng kia.

Lúc này, mọi người đã xuống dưới hết rồi, bắt đầu rút về nội thành.

Nhưng mà không đợi mọi người toàn bộ rút về bên cạnh xe, bên kia tường thành “Oanh” một tiếng, có cái gì đó va chạm vào tường, hơn nữa sức lực còn rất lớn, bụi đất trên tường thành thoáng cái mịt mù.

“Chuẩn bị chiến đấu!” Tiêu Tử Nhiên quát to một tiếng, cũng không bỏ chạy, lúc này chạy trốn bị đuổi theo, trái lại không thể tổ chức tốt phòng ngự có hiệu quả.

Khi lời của tên bác sĩ vừa dứt, Sở Thiên phóng xuất một tia tinh thần lực công kích hướng bên ngoài tường thành.

Nhưng mà, tinh thần lực dĩ nhiên đã bị cản lại mạnh mẽ, màn chắn tinh thần lực ương ngạnh kia vẫn còn.

“Màu sắc của chúng nó là gì?” Sở Thiên hướng tên bác sĩ lớn tiếng hỏi.

“Có ba con cùng màu với cậu! Ngoài ra, còn lại màu gì cũng có.” Tiêu Tử Nhiên đáp.

Sở Thiên vừa nghe liền hiểu được, ba con tang thi cho tinh thần hệ, khó trách có màn chắn tinh thần mạnh mẽ như thế!

“Anh chỉ huy người! Toàn lực công kích ba con cùng màu với tôi! Xử lý chúng nó, tôi mới có thể đối phó những con khác.” Sở Thiên nói với Tiêu Tử Nhiên.

Tiêu Tử Nhiên gật đầu, ở một khắc tường thành ầm ầm sụp đổ nhanh chóng dựng lên một tường thực vật.

Bùi Thiên Hành tiến lên hỗ trợ, hai người cùng nhau ổn định tường thực vật.

“Tập trung công kích ba con bên phải!” Tiêu Tử Nhiên hô.

Sau đó, lôi quang, băng kiếm, phong nhận, thổ thứ hỏa cầu, thoáng cái liền tập trung phóng tới đàn chó phía bên phải.

Những con tang thi khuyển kia cũng không đứng yên chịu đòn, chúng nó nhanh chóng chạy đến công kích khiến mọi người rơi vào phía sau.

Rất nhanh, đồng dạng lôi quang, băng kiếm, phong nhận, thổ thứ, hỏa cầu nện lên tường phòng ngự của Tiêu Tử Nhiên, còn có một vài cái đã xuyên qua tường phòng ngự, tập kích về phía mọi người.

“Trốn!” Sở Thiên hô to một tiếng.

Mọi người cuống quít tránh né nhưng vẫn có người bị đánh trúng.

Lúc này, phía Nam thành cũng vang lên tiếng lửa đạn, loáng thoáng còn có thể trông thấy ánh lửa.

Trận chiến rất căng thẳng mắt thấy phòng ngự của Tiêu Tử Nhiên bị xé rách từng chút, tốc độ tu bổ lại không bằng tốc độ phá hoại.

Vào lúc này, phía sau mọi người vang lên tiếng gầm rú của xe hơi.

Thái Viễn Hàn mang theo hơn một trăm dị năng giả, đang chạy trốn tới thành Bắc, nhưng lại phát hiện, nơi này có người đang đánh nhau thành một đoàn.

Hắn lập tức cho dừng xe đứng yên quan sát.

Sở Thiên mắt sắc, cách hơn trăm mét nhưng vẫn xuyên thấu qua cửa kính xe nhận ra Thái Viễn Hàn.

Sở Thiên để Toàn Hiểu Vũ mang theo hắn gia tăng tốc độ, chỉ trong nháy mắt đã xuất hiện trước mặt Thái Viễn Hàn.

Trước kia từng qua lại, Sở Thiên sờ thấu tính cách của Thái Viễn Hàn biết cùng người này nói chuyện tuyệt đối không thể vòng vo, bởi vì hắn so với ngươi càng biết vòng vo hơn, khách sáo chẳng qua là lãng phí thời gian.

“Thái trưởng quan, phía trước là tang thi khuyển, đáng sợ chính là chúng nó toàn bộ đều có dị năng, còn có ba tinh thần hệ! Tôi không có biện pháp nào đối phó với chúng nó, nếu như chúng tôi toàn bộ chết hết, đối với các người một chút ưu đãi cũng không có! Ngôn tẫn vu thử* (Đã nói hết lời, không còn gì để nói.)!”

Sở Thiên được Toàn Hiểu Vũ mang theo vọt lại đây liền nói một câu như vậy, lại lập tức bảo Toàn Hiểu Vũ mang hắn trở về chiến trường.

Hắn biết rõ tuyệt đối không thể ở chỗ này cùng Thái Viễn Hàn dây dưa, Thái Viễn Hàn xuất thân thương nhân vào lúc này sẽ nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của cùng hắn nói điều kiện.

Bọn họ không có thời gian dư thừa để lãng phí.

Thẳng thắn bỏ lại một câu khiến Thái Viễn Hàn tự mình suy nghĩ được mất, so với dây dưa không dứt càng mạnh mẽ hơn.

Thái Viễn Hàn thấy Sở Thiên lại đây, cái khung kiêu ngạo còn chưa bày ra, Sở Thiên bỏ lại câu nói liền đi, trái lại khiến hắn hồi lâu cũng chưa kịp phản ứng.

Hắn quả nhiên như Sở Thiên dự đoán, ở tại chỗ tự hỏi trọn mười phút, mãi đến khi lưới phòng ngự của Tiêu Tử Nhiên triệt để sụp đổ, có hai tang thi gần như vọt tới trước mặt mọi người thì hắn mới có chút bị hình thể to lớn của tang thi khuyển làm cho kinh hãi.

“Truyền đạt mệnh lệnh, toàn thể xuống xe tham chiến! Cần phải tiêu diệt tang thi khuyển!” Thái Viễn Hàn rốt cục cũng chịu truyền đạt mệnh lệnh.

Sau khi đội viên của Sở Thiên ở tiền tuyến hợp lực giết chết hai con tang thi khuyển kia người của Thái Viễn Hàn lúc này mới đến nơi.

Hơn một trăm dị năng giả gia nhập, cục diện trong nháy mắt liền thay đổi.

Ba con tang thi tinh thần hệ rốt cục bị giết chết, Sở Thiên nhất thời biến thành anh hùng có đất dụng võ! Hắn vừa thao túng một con tang thi khuyển về bên mình chiến đấu, sau đó lại dùng tinh thần lực công kích phụ trợ tang thi khuyển mà hắn thao túng.

Hơn mười con tang thi khuyển hình thể to lớn, cộng thêm hơn một trăm dị năng giả cùng hợp lực, rốt cục cũng đã giết sạch đàn tang thi khuyển.

Hơn một trăm dị năng giả Thái Viễn Hàn mang đến hoan hô reo hò, này cũng là lần đầu tiên bọn họ tập trung sức lực chiến đấu của một trăm người tiến hành chiến đấu cảm giác tự hào mạc danh kỳ diệu* (Bất ngờ, kì lạ.), len lỏi vào trong lòng mỗi người.

Mà nhóm đội viên bên Sở Thiên mệt đến mức trực tiếp ngồi trên mặt đất, nắm chắc thời gian nghỉ ngơi, khôi phục thể lực. Liên tiếp hai trận đấu đều không phải nói đùa.

Lục Trung Hạ và Lí Nam, lúc này cũng khẩn trương từ hậu phương xuất hiện, gấp rút trị liệu cho nhóm đội viên bị thương.

Cũng may, Thái Viễn Hàn bọn họ tới cũng coi như kịp thời, mặc dù có người bị trọng thương, nhưng dù sao không ai bởi vậy mà chết, coi như là trong cái rủi có cái may.

Bạch Minh Hi cũng bắt đầu phân phát cho mọi người chút thức ăn nước uống. Nước là nước trong không gian mà trước đó hắn và Toàn Hiểu Vũ cùng nhau tìm cơ hội trộm đổi đi, lúc này đã xuất hiện công dụng.

Thái Viễn Hàn vẫn biểu hiện vô cùng kiêu ngạo. Nhìn thấy nguy cơ được giải trừ, hơn nữa trận chiến đấu này sau khi bọn họ gia nhập liền có vẻ thoải mái hơn, tâm tư muốn nói điều kiện bị vứt bỏ trước đó hiện tại lại nổi lên.
Bình Luận (0)
Comment