Mạt Thế Trọng Sinh Chi Trọng Hoạch Tân Sinh

Chương 87

(Thự Quang có nghĩa là ánh rạng đông, ánh sáng ban mai.)

Ba tháng sau.

Căn cứ Thự Quang.

Vốn là một trấn nhỏ bị bỏ hoang được xây dựng lại, bốn phía đều xuất hiện tường thanh cao ngất, tường thành còn chưa xây xong, lúc này mặt Bắc phía trên tường thành, một đám người làm việc khí thế ngất trời.

Những viên gạch cũ từ trong phế tích được bôi lên một lớp bê tông dày, một tầng lại một tầng được đấp lên.

Mọi người lao động vô cùng nghiêm túc và chăm chỉ, tuy rằng phần lớn trên mặt có vài phần mệt mỏi, nhưng mà không có sầu khổ, không có uể oải, cũng không có người tiêu cực lười biếng, tất cả mọi người cùng nỗ lực, thỉnh thoảng còn có người nói đùa vài câu, trông không khí có chút náo nhiệt.

Trong thành nhỏ cũng còn rất nhiều việc để hoàn thành, nơi nơi đều có người bận rộn làm việc, không ai nhàn rỗi, mọi người tràn ngập nhiệt tình, trong ánh mắt cũng chứa đầy hy vọng.

Nhưng chỗ náo nhiệt nhất trong thành hiện tại chính là sân huấn luyện đã được xây dựng một đoạn thời gian.

Thiết bị ở sân huấn luyện tuy rằng đơn giản, nhưng chiếm diện tích rất lớn. Nơi này vốn là sân thể dục trong trấn sau đó được mọi người cải tạo một phen dùng để làm sân huấn luyện luyện tập phản ứng thân thể và đề cao dị năng vô cùng thích hợp.

Lúc này, nhóm dị năng giả đều vào vị trí tương ứng, hoặc luận bàn với nhau hoặc một mình một thiết bị, luyện tập dị năng của mình.

Nhưng mà, hiện tại trên sân huấn luyện có một màn hấp dẫn thu hút người nhìn, cũng không phải là hiệu quả của đủ loại dị năng tạo thành khiến hoa mắt mà là một đám trẻ con.

Những đứa nhỏ này rõ ràng không phải những đứa nhỏ bình thường, có đứa trên lưng lại mọc ra đôi cánh như cánh ve; có đứa thì hai tay phủ kín vẩy cá, móng tay lại sắc bén và cứng như sắt thép; còn có đứa thì thân thể mềm như cao su vậy, tự mình vo thành một viên cầu, lăn trên mặt đất...

Bất quá, chúng nó không phải đang chơi, mà là dưới sự chỉ đạo của Âu Dương Cảnh, đối với dị năng của bản thân tiến hành khai phá và huấn luyện.

Bộ chỉ huy lâm thời của thành là một tòa cư dân, cao khoảng năm tầng lầu, thoạt nhìn còn có chút rắn chắc.

Bức tường chính diện của tòa nhà dùng sơn viết lên mấy chữ lớn “Căn cứ Thự Quang”, dùng phương thức đơn giản bày ra địa vị đặc thù của nó ở trong thành.

Mà Tiêu Tử Nhiên người lãnh đạo cao nhất của nơi này đang ở trong phòng hội nghị cùng Lão Ô và Tả Lực thảo luận bước xây dựng căn cứ tiếp theo.

Căn cứ Thự Quang nằm ở phía Bắc căn cứ J thị khoảng năm trăm kilômét.

Căn cứ Thự Quang vốn là hai cái trấn nhỏ. Trước mạt thế, hai trấn nhỏ này đặc biệt giàu có, là một nơi chuyên sản xuất vật liệu xây dựng, trên cơ bản mọi nhà trong trấn đều làm nghề này. Còn trấn kia thì là nơi giàu nông phẩm, chủ yếu sản xuất một chút rau quả, trước mạt thế nổi tiếng cả nước.

Sau khi mạt thế đến, người trong trấn nhỏ này bắt đầu chuyển đi, có một vài người chạy tới căn cứ J thị.

Nguyên nhân vì sao mà lúc trước Tiêu Tử Nhiên lựa chọn nơi này làm căn cứ thì phải nói về ba tháng trước.

Ba tháng trước.

Ngày đó mọi người chật vật di chuyển từ J thị, thậm chí không kịp kiểm kê nhân số liền chạy trốn lên Bắc.

Mọi người còn chưa đi được xa, Tạ Minh Hiên lại đột nhiên nôn nóng, hắn ngao ngao kêu hai tiếng, lại vây quanh Toàn Hiểu Vũ hai vòng.

Toàn Hiểu Vũ muốn trấn an hắn, nhưng hắn lại càng lúc càng nóng nảy, sau đó đột nhiên bỏ qua Toàn Hiểu Vũ chạy về phía trước.

Toàn Hiểu Vũ cả kinh, cậu sợ xảy ra chuyện gì, chỉ kịp nói với Tiêu Tử Nhiên một tiếng liền đuổi theo Tạ Minh Hiên.

Mọi người chỉ nhìn thấy hai cái bóng đen chợt lóe qua rồi lập tức biến mất. Tiêu Tử Nhiên vừa mới nâng tay muốn ngăn cản Toàn Hiểu Vũ, nhưng mà, trong phút chốc lại không thấy người.

Tiêu Tử Nhiên ngay cả câu dặn dò đơn giản nhất “Nếu không quá xa thì đừng lo hắn, dù sao cũng sẽ tự chạy về mà.” cũng chưa kịp nói ra, đành phải thôi.

Không đợi mọi người đi được bao xa, bầu trời đột nhiên trút mưa to. Chính do cái đám mây đen che phủ J thị kia.

Nói là đột nhiên nhưng là cũng đoán trước được vài cái, dù sao nó cũng đã bao phủ nơi này rất lâu rồi mà.

Thời điểm nó tới, J thị còn tràn đầy sức sống, hiện tại...

Tiêu Tử Nhiên vẫn cảm thấy đám mây đen kia có gì kỳ lạ, nhưng mà lúc này đã không có nơi để né tránh, mỗi người chỉ có thể tùy ý mưa to cọ rửa cơ thể, phó thác cho trời.

Trận mưa to này, dẫn tới một hồi xôn xao. Không phải chỉ có con người phải hứng chịu mà trong nháy mắt có thể thấy đủ loại dị thú chạy trốn trên mặt trời và mặt đất.

Thì ra chúng nó vẫn không rời khỏi nơi này, chỉ là lặng lẽ ẩn nấp mà thôi.

Tiêu Tử Nhiên không khỏi một hồi tim đập nhanh. Nếu như không có trận mưa to này, nếu như mình và mọi người đi tới phía trước thêm một chút nữa sẽ tiến vào vòng vây của chúng nó.

Giữa trận mưa này ở J thị khi mọi người không thấy, đàn tang thi mà Tạ Minh Hiên mang theo vào thành bị nước mưa ăn mòn, bắt đầu từng con từng con ngã xuống đất, chúng nó nằm trên mặt đất không nhúc nhích, hoàn toàn mất đi sinh mạng.

Không chỉ có chúng nó mà các loại tang thi động vật, chúng không biết chạy khắp nơi để trốn như thú biến dị, ở khoảnh khắc mưa to trút xuống, chúng nó đều ào ào ngã xuống.

Mưa to cọ rửa mặt đất như là tẩy rửa sinh linh.

Chuyện đáng sợ mà Tiêu Tử Nhiên dự đoán không có xảy ra ở trên người nhân loại.

Cơn mưa qua đi trời lại trong, ánh mặt trời một lần nữa soi sáng khắp nơi, cỏ dại ven đường cũng xanh mơn mởn, mang theo những giọt sương sau cơn mưa, dưới ánh mặt trời trông có vẻ long lanh, sinh cơ bừng bừng.

Hết thảy giống như nhưng điều xấu xa đã qua hết rồi vậy.

Tiêu Tử Nhiên lúc này mới có tâm tư an bài mọi người nghỉ ngơi kiểm kê nhân số.

Bởi vì Bạch Minh Hi không gian dị năng giả vắng mặt, vật tư của mọi người khẳng định là không còn, chỉ có thể tận lực tiết kiệm thể lực.

Một khi kiểm kê liền phát hiện bọn họ bị tổn thất đội viên cực kỳ thảm trọng. Đặc biệt là đội của Tiêu Tử Nhiên.

Tiêu Tử Nhiên bên này chỉ còn lại Lão Ô, Triệu Bất Phàm và Lục Trung Hạ, còn có một người chạy theo Tạ Minh Hiên chính là Toàn Hiểu Vũ.

Âu Dương Cảnh bên kia, tính luôn Tả Lực và sáu dị năng giả thì tổng cộng là tám người.

Sau đó cộng thêm một người lâm thời gia nhập là Bùi Thiên Hành, hiện tại là mười ba người lớn và hai mươi mốt đứa nhỏ được cứu thoát từ tầng hầm ngầm của trung tâm thương mại.

Những đứa nhỏ này là sau khi Tiêu Tử Nhiên tiến vào tầng hầm ngầm mới phát hiện ra.

Không biết vì nguyên nhân gì, khi Tiêu Tử Nhiên đi vào vô cùng thuận lợi, bên trong không có thiết bị phòng ngự nào, cũng không có nhân viên canh phòng, cho nên, sau khi Tiêu Tử Nhiên nhìn thấy một phòng thí nghiệm khổng lồ thì ngay cả người như hắn cũng không thể nào bình tĩnh được.

Nếu như trước mạt thế thì điều này không có gì hiếm lạ cả, nhưng đây là sau mạt thế, dưới điều kiện toàn bộ điên lực đều bị tê liệt, có một căn phòng thí nghiệm to lớn hơn nữa còn đầy đủ trang thiết bị quả thật là vô cùng kinh người.

Thiết bị bên trong thì không cần nói nhiều, điều quan trọng chính là Tiêu Tử Nhiên phát hiện có hai mươi mốt đứa nhỏ bị nhốt cùng nhau, chúng nó bị nhốt trong một căn phòng giống như phòng của bệnh nhân trong bệnh viện tâm thần vậy, đóng kín cửa, nhưng trên cửa có cửa sổ thủy tinh công nghiệp, có thể trong thấy tình hình bên trong.

Thời điểm gặp mặt Tiêu Tử Nhiên bọn nhỏ đều bình tĩnh cực kỳ.

“Chú là ai?” Thậm chí có một cô bé nhỏ mang theo ánh mắt bình tĩnh và xem xét hỏi hắn.

Ánh mắt kia giống như ánh mắt của một người trưởng thành vậy khiến Tiêu Tử Nhiên hồi lâu cũng không nói nên lời.

Nhưng mà, cái thời điểm đó cũng không phải là lúc thích hợp để chào hỏi lẫn nhau vì có một con quái vật nửa người nửa nhện không biết từ nơi này đột nhiên xuất hiện.

Cũng may Lão Ô đã ra ngoài gọi người rồi, tiếp đó nhóm dị năng giả cũng kịp thời chạy tới, dưới gợi ý của cô bé, mọi người cùng nhau đem bọn nhỏ cứu ra.

Sau đó chính là một màn mà Toàn Hiểu Vũ đuổi tới trông thấy.

Bọn nhỏ dưới sự dẫn dắt của cô bé vẫn luôn tỏ ra vô cùng im lặng và bình tĩnh.

Mãi đến khi gặp phải trận mưa to kia. Sau cơn mưa tất cả chúng nó đều sốt cao, tất cả!

Tiêu Tử Nhiên hết đường xoay xở, không có vật tư, không có dược phẩm, không công cụ thay đi bộ, tinh thần đội viên kiệt quệ, mỏi mệt không chịu nổi.

Hiện tại bọn nhỏ toàn thể sốt cao, Tiêu Tử Nhiên biết điều này khác thường, lai lịch của chúng nó lại quá đặc thù, nhất là con nhện tám đầu và con rắn hai đầu kia nữa!

Nhưng mà có thể làm gì chứ? Chẳng lẽ vứt bỏ chúng nó hay là giết chết chúng nó sao?

Đương nhiên không có khả năng.

Vì thế chỉ có thể vừa dặn dò mọi người đề cao cảnh giác, vừa bảo Lục Trung Hạ tận lực điều trị.

Cứ như vậy qua hết nửa ngày, khi Tiêu Tử Nhiên và Âu Dương Cảnh bàn bạc nhưng không có đối sách nào tốt cả thì Toàn Hiểu Vũ trở về.

Ngạc nhiên chính là cùng cậu trở về ngoại trừ Tạ Minh Hiên đột nhiên chạy mất còn có Bạch Minh Hi và Lí Nam.

Sự xuất hiện của Bạch Minh Hi và Lí Nam tựa như giải thưởng độc đắc mà ông trời ban tặng vậy khiến Tiêu Tử Nhiên mừng rỡ.

Lí Nam trở về, đại biểu hiệu suất điều trị được đảm bảo và nâng cao.

Nhưng quan trọng nhất là Bạch Minh Hi! Hắn đại biểu cho thức ăn nước uống! Đại biểu cho vật tư — nhu cầu cần thiết nhất để mọi người sinh tồn.

Hai người xuất hiện, quả thật khiến tinh thần mọi người đang trong lúc kiệt quệ bị chấn động. Trông thấy hy vọng mới.

Chẳng qua, như cũ không thấy bóng dáng của Sở Thiên. Một vị lãnh đạo khác của đội trong thời điểm Tiêu Tử Nhiên bức thiết cần hắn, hắn vẫn không xuất hiện.

Không ai dám đi hỏi, ngay cả Bạch Minh Hi và Lí Nam nhìn vẻ mặt Toàn Hiểu Vũ hiện tại cũng không dám nhắc tới Sở Thiên.

Thời điểm Sở Thiên mất tích, bọn họ biết. Toàn Hiểu Vũ giống như phát điên tìm liên tục trong phạm vi một ngàn mét bọn họ cũng biết.

Nhìn thấy Toàn Hiểu Vũ hiện tại thật vất vả mới trở về bình thường một chút, bọn họ thật sự không dám nhắc tới Sở Thiên.

Thức ăn nước uống thuận lợi phân phát xong, hiện tại nước mà mọi người đang dùng là do hai người khi ở trong không gian của Toàn Hiểu Vũ đợi đến buồn chán nên đổi thành nước của không gian.

Hai người trong không gian tuy rằng an toàn thoải mái, nhưng lo lắng cho Toàn Hiểu Vũ bên ngoài và Sở Thiên mất tích.

Khi trước mắt nhoáng lên một cái bọn họ liền xuất hiện ở bên ngoài, trông thấy Toàn Hiểu Vũ và một tên quái nhân bọn họ biết mình cuối cùng cũng ra khỏi không gian.

Nhìn thấy tên quái nhân kia Bạch Minh Hi cảm thấy vui mừng, hắn cho rằng người kia là Sở Thiên, tưởng rằng Sở Thiên đã trở về.

Thế mà chờ hắn thấy rõ hình dáng của người nọ, chỉ biết, đó khẳng định không phải Sở Thiên. Hắn rất thất vọng, rất lo lắng cũng không dám hỏi, bởi vì hắn hiểu, Toàn Hiểu Vũ khẳng định so với hắn càng thêm sốt ruột lo lắng.

Mấy người liền cứ thế trở về.

Tạ Minh Hiên bỏ chạy tựa hồ chính là vì trốn cơn mưa to kia, bọn họ chạy khá xa, chạy ra khỏi phạm vi của đám mây đen kia, Tạ Minh Hiên mới an tĩnh lại.

Sau đó lại trở nên vô cùng ngoan ngoãn, sau cơn mưa, Toàn Hiểu Vũ mang theo hắn, thả hai người trong không gian ra rồi đi bộ về.

Toàn Hiểu Vũ trở về đã nói thời điểm đuổi theo, ngoài ý muốn dọc đường tìm được Bạch Minh Hi và Lí Nam bị thất lạc.

Như vậy thôi, không ai hỏi tỉ mỉ, bời vì những cái đó không quan trọng, quan trọng là — bọn họ bình an vô sự trở về.

Còn chưa kịp thương tiếc những đồng đội đã mất, hai người Bạch Minh Hi và Lí Nam vừa vặn trở về đã bắt đầu luống cuống tay chân mà đối diện với hai mươi mốt đứa nhỏ đang sốt cao kia.

Dị năng trị liệu đối với chúng nó cũng không có tác dụng gì, chúng nó vẫn như cũ sốt rất cao.

Cuối cùng vẫn là Bạch Minh Hi từ trong không gian lộn xộn của mình lôi ra vài thùng nước lớn, bảo Triệu Bất Phàm đổ đầy nước, lại lặng lẽ khiến Toàn Hiểu Vũ đổi thành nước trong không gian, để bọn nhỏ ngâm mình bên trong.
Bình Luận (0)
Comment