Mạt Thế Trọng Sinh Chi Trọng Hoạch Tân Sinh

Chương 95

Từ khi mạt thế bùng nổ đến bây giờ đã hơn nửa năm, bất kể như thế nào đi chăng nữa, người sống sót đã học được bài học kiên cường.

Cái chợ nhỏ ngoài thành vẫn đông người qua lại như ngày thường. Bởi vì căn cứ Thự Quang và căn cứ Thiên Trạch cùng tồn tại, dần dần, lân cận cũng có một số người thành lập nên căn cứ loại nhỏ độc lập, người nhiều, giao dịch và tới lui cũng nhiều hơn.

Cách đó không xa, một chiếc xe việt dã màu đen chạy nhanh như bay đến bên này, mà mục tiêu rõ ràng chính là lối vào cửa thành của căn cứ Thự Quang.

Ánh mắt của mọi người rất nhanh đã bị người trong xe thu hút.

Làn da trắng ngần quần áo sạch sẽ chỉnh tề, sắc mặt hồng nhuận khỏe mạnh, dáng người cao gầy, một người đẹp trai một người thanh tú, hai người thoạt nhìn đều thần thái sáng láng hồng hào.

Đã bao lâu rồi không được nhìn thấy người sạch sẽ chỉnh chu như vậy? Trong lòng mọi người đều không khỏi nghĩ đến chuyện này.

Sau mạt thế hoàn cảnh ác liệt, vật tư thiếu thốn còn có hàng ngàn mối nguy tiềm ẩn, khiến cho đa số mọi người vừa đen vừa lôi thôi lếch thếch chỉ cầu ấm no, làm sao có người rảnh rỗi để trao chuốt ngoại hình, cho dù có suy nghĩ đó cũng phải có điều kiện để làm mới được!

Đây chắc là thiếu gia của căn cứ lớn nào đó đi? Này chính là ý nghĩ thứ hai trong đầu mọi người.

Hiển nhiên, thủ vệ thủ cửa thành cũng nghĩ như vậy, cho nên bọn họ đi tới, rất có lễ độ hỏi mục đích đến của hai người.

Thời điểm Toàn Hiểu Vũ rời khỏi, căn cứ vẫn còn đang chuẩn bị, hiện tại những người thủ vệ này đều là sau này được chiêu mộ và gia nhập, đương nhiên không nhận ra Sở Thiên và Toàn Hiểu Vũ.

Sở Thiên cũng đồng dạng rất có lễ độ nói là tới tìm Tiêu Tử Nhiên.

Canh phòng nghe thấy trái lại cũng không giật mình, hắn cũng là người rất có mắt nhìn người, hai người nay chưa bao giờ gặp qua, khẳng định là từ nơi xa đến.

Trong mạt thế quái vật hoành hành, hai người này đơn thương độc mã, lặn lội đường xa mà đến cũng không thấy có chút chật vật nào, chứng tỏ cũng là nhân vật có thực lực mạnh mẽ, lần này đến đây đương nhiên là tìm lão đại của bọn họ.

Vì thế thủ vệ cũng tiếp tục khách khí nói rõ tình huống, bọn họ sẽ phải báo cáo với cấp trên, sau đó chờ câu trả lời, cho nên hai người Sở Thiên có thể sẽ phải đợi ở bên ngoài một hồi, đối với việc này, hắn cũng bày tỏ có chút xin lỗi.

Sở Thiên nghe vậy quay đầu nhìn Toàn Hiểu Vũ một cái, phát hiện cậu cau mày, đại khái vô cùng không thích việc nhiều người tập trung nhìn cậu như vậy.

Quả thật, hai người lần này trở về, là có chút gây chú ý. Nhưng mà không sao cả!

Sở Thiên nghĩ nghĩ cười với thủ vệ, nói một câu: “Làm phiền.” Liền lôi Toàn Hiểu Vũ trở về trong xe.

Mới vừa ngồi xuống liền khép hờ hai mắt, phóng xuất tinh thần lực tạo thành lưới lớn cấp tốc kéo dài vào trong căn cứ.

Toàn Hiểu Vũ đại khái hiểu được Sở Thiên đang làm cái gì, ngoan ngoãn không lên tiếng, quay đầu trấn an Tạ Minh Hiên ngồi ở ghế sau có chút tủi thân.

Tạ Minh Hiên đại khái là không quen việc bị quần áo bao kín như vậy, vài lần có ý đồ muốn xé mở quần áo, đều bị Sở Thiên nghiêm khắc răn dạy, hiện tại đang rất buồn.

Bên trong căn cứ Thự Quang.

Bạch Minh Hi đang cùng Lão Ô ở trong kho hàng bận bịu. Vật tư trong không gian của hắn và vật tư do Toàn Hiểu Vũ lặng lẽ chuyển cho hắn, toàn bộ đều sung công, về sau kho hàng của căn cứ thành lập, thì để vào trong kho hàng thống nhất quản lý.

Hiện tại Lão Ô là trưởng tổng quản của vật tư, phụ trách quản lý và điều hành toàn bộ vật tư của căn cứ, bên dưới có vài bộ phận và mười mấy người đều do hắn quản lý.

Bạch Minh Hi cũng phụ trách một bộ phận vật tư, trong đám người mới chiêu mộ cũng có một không gian dị năng giả, hiện tại chịu sự quản lý của Bạch Minh Hi, hắn chủ yếu phụ trách mang đội đi ra ngoài tìm kiếm vật tư, sau đó lợi dụng không gian đem vật tư, hiện tại trong tay cũng có được một chi tiểu đội có sức chiến đấu nhất định.

Kỳ thật, các thành viên ban đầu của đoàn đội, hiện tại đều trở thành người quản lý của căn cứ, chỉ là phân công khác nhau mà thôi.

Ngày hôm qua Bạch Minh Hi mới vừa mang về một nhóm vật tư, bây giờ đang cùng Lão Ô kiểm kê nhập kho.

Đột nhiên, một hồi cảm giác quen thuộc truyền đến, sau đó, có một giọng nói vang lên trong đầu bọn họ: “Ha! Tôi đã về! Còn không mau đi ra tiếp đón!”

Cảm giác và giọng nói quen thuộc kia khiến Bạch Minh Hi và Lão Ô đều nhất thời ngây ngẩn cả người, hai người nhìn nhau ước chừng mười giây, Bạch Minh Hi là người đầu tiên phản ứng kịp, dẫn đầu mọi người đang bận rộn, chạy ra ngoài.

Lão Ô ngây người vài giây sau cũng lập tức ném bỏ thứ trong tay, chạy theo sát phía sau Bạch Minh Hi.

Để lại một đám người ngơ ngác nhìn nhau, cấp trên mình bị điên rồi sao?

Trong sân huấn luyện.

Từ khi có một đám trẻ con biến dị, Lí Nam liền có một đám bạn bè cùng tuổi. Lấy tuổi tác của nó, không có cách nào giống như những thành viên khác có chức vị quan trọng trong căn cứ, vì thế nên nó có rất nhiều thời gian rảnh rỗi để đến đây chơi.

Có đôi khi, nó và những đứa trẻ kia cùng nhau huấn luyện, chẳng qua, nó luyện tập chính là kỹ xảo đánh nhau.

Bọn nhỏ rất thích Lí Nam, trừ bỏ tính cách nó ôn hòa, trên người còn có một cỗ mùi hương khiến chúng nó cảm thấy thân thiết, năng lực của Lí Nam thường có thể chữa khỏi vết thương của bọn nó, khiến bọn nó đối với Lí Nam vô cùng gần gũi.

Người bạn tốt nhất của Lí Nam hiện tại chính là thủ lĩnh của bọn nhỏ, cô bé nhỏ Liên Băng Băng.

Chỉ số thông minh của Liên Băng Băng rất cao, hơn nữa còn đang không ngừng tiến hóa, nó ở trước mặt nhóm người lớn luôn là mặt không đổi sắc, nhưng mà ở trước mặt Lí Nam lại giống như một bé gái bình thường vậy.

Lí Nam rất thích Liên Băng Băng, hai đứa luôn luôn có chuyện để nói.

Giờ phút này, Lí Nam đang vừa trò chuyện với Liên Băng Băng, vừa nhìn những đứa khác huấn luyện. Đột nhiên, cả người nó cứng lại, giống như đầu gỗ vậy dại ra bất động.

Liên Băng Băng rất nhanh phát hiện sự khác thường của Lí Nam, nhẹ nhàng đẩy nó một cái hỏi: “Tiểu Nam, cậu làm sao vậy?”

Ai ngờ Lí Nam đột nhiên nhảy dựng lên dọa cô bé cũng nhảy dựng theo, còn chưa kịp hỏi lại nó đã xảy ra chuyện gì, chỉ thấy Lí Nam cả người giống như hỏa tiễn phóng nhanh ra ngoài.

Cảnh tượng kỳ quái như thế, đồng thời phát sinh ở vài bộ phận bên trong căn cứ Thự Quang.

Liền ngay cả Tiêu Tử Nhiên đang họp cùng những người khác cũng đột nhiên vội vã bỏ chạy ra khỏi nghị trường.

Rất nhanh, mọi người đều gặp nhau ở tại cửa thành, bọn họ nhìn nhìn đối phương, sau đó tất cả đều yên lặng theo sát phía sau Tiêu Tử Nhiên, đồng thời đi ra cùng một phương hướng.

Thủ vệ cửa thành không có quyền lợi vượt cấp báo cáo, cho nên, cấp trên của bọn họ vừa mới đem tin tức của hai người truyền đi, liền nhìn thấy trong căn cứ có một đám người từ xa chạy đến.

Chờ hắn thấy rõ đám người kia là ai thì nhất thời bị dọa sợ — toàn bộ người thuộc tầng quản lý đều đã đến đông đủ, dưới sự dẫn dắt của lãnh đạo Tiêu Tử Nhiên đồng thời đi về phía cửa thành.

Đây là đã xảy ra chuyện gì? Quản lý nhỏ này hơi run rẩy mang theo cấp dưới của mình đi nghêng đón.

Ai biết, hắn đi tới còn chưa kịp nói chuyện, chỉ thấy Tiêu Tử Nhiên vung tay lên: “Mở cửa thành.” Giọng điệu kiên định mà dồn dập.

Quản lý nhỏ còn mù mịt chưa rõ không dám chậm trễ, vì thế thấp thỏm không yên, vừa ra lệnh cho thủ vệ mở cửa, vừa suy nghĩ mình gần đây có làm chuyện gì sai hay không.

Sở Thiên đang ngồi trên xe tán dóc với Toàn Hiểu Vũ, còn dạy Tạ Minh Hiên vài câu, cửa kính xe được đong lên, tránh khỏi tầm mắt của một đám người, nhưng bên trong lại có thể nhìn thấy rõ ràng tình hình bên ngoài.

Giờ phút này, cửa thành bỗng nhiên xuất hiện một trận xôn xao, sau đó cửa thành chậm rãi mở ra, phát ra một tiếng “chi nha” thật lớn.

Sở Thiên cười, sau đó hắn và Toàn Hiểu Vũ liếc nhìn nhau, hai người đồng thời xuống xe. Lúc này Toàn Hiểu Vũ đem Tạ Minh Hiên bọc cẩn thận, cũng kéo hắn xuống xe chung.

Rất nhanh những khuôn mặt quen thuộc từng cái từng cái xuất hiện trước mắt Sở Thiên và Toàn Hiểu Vũ.

Bốn tháng không gặp, ít đi một vài gương mặt, nhưng còn lại những người này, tinh thần thoạt nhìn rất không tồi.

Sở Thiên cười híp mắt, trấn định tự nhiên đứng ở trước cửa xe vẫy tay chào mọi người, giống như đang chào hỏi những ông bạn già thường ngày vậy.

Mọi người cũng không có tâm tư vẫy tay với hắn, trong giây phút nhìn thấy hắn, ai cũng thoát cái cứng người, sau đó Bạch Minh Hi là người đầu tiên nhịn không được, hắn chạy như bay qua, một phen quát mắng Sở Thiên: “Khốn nạn! Cậu rốt cuộc cũng chịu trở về! Cậu còn nhớ đường trở về đây ha tên khốn khiếp kia!”

Hắn cầm lấy áo của Sở Thiên lắc qua lắc lại, cuối cùng thì nước mắt dâng trào nói: “Mẹ nó, tôi chỉ biết! Tôi chỉ biết tại họa dù ngàn năm, cậu nhất định sẽ không dễ chết như vậy! Mẹ nó cậu quả nhiên còn sống.”

“Tiểu Bạch, cậu biến thành người thô lỗ rồi.” Sở Thiên nhìn thấy vẻ mặt Bạch Minh Hi khóc thút thít, sau đó cảm thán nói.

Ở trước mặt Sở Thiên, cảm xúc của Bạch Minh Hi vốn đang dâng trào mà bởi vì câu nói này nên ngừng lại, giọng nói của hắn chuyển từ kích động sang rốn giận: “Câm miệng! Cái tên khốn khiếp này! Cậu cũng nghĩ lại xem là ai làm hại!”

Sở Thiên mất tích, Bạch Minh Hi sao có thể không khổ sở, nhưng mà hắn không thể như Toàn Hiểu Vũ có thể liều lĩnh đi tìm người. Hắn phải gánh vác trách nhiệm mà Sở Thiên chưa hoàn thành.

Hơn nữa hắn biết, có lẽ người đầu tiên mà Sở Thiên muốn gặp nhất không nhất định là hắn.

“Cậu..... Quả nhiên đã trở về.” Tiêu Tử Nhiên đi lên phía trước thản nhiên nói, trong giọng của hắn có chút kích động khó phát hiện.

Bây giờ đã không còn giống như ngày xưa, Tiêu Tử Nhiên hiện tại là người lãnh đạo tối cao của một căn cứ lớn, đương nhiên không thể giống như Bạch Minh Hi thất thố như vậy, nhưng mà Âu Dương Cảnh là phó thủ lĩnh thì không có nhiều băn khoăn như vậy, sau khi Bạch Minh Hi buông Sở Thiên ra, hắn lập tức tiến lên Sở Thiên một cái ôm thật to.

“Chào mừng về nhà.” Âu Dương Cảnh nói như thế.

Đúng vậy, về nhà, một gia viên đang ra đời và phát triển, cùng đợi Sở Thiên trở về!
Bình Luận (0)
Comment