Mạt Thế Trọng Sinh Chi Trọng Quy Vu Hách

Chương 111

Bọn Hạ Tử Trọng lên tầng tiếp theo, một lát sau, người phía sau cũng lục tục chạy tới.

“Trong phòng không có tang thi?” Sĩ quan chỉ huy đến sau đội trưởng điều tra thấp giọng hỏi.

Đội trưởng lắc đầu: “Không có, không có thứ gì hết.” Không có tang thi, không có động vật biến dị, thậm chí ngay cả dấu vết đánh nhau cũng không có.

Chuyện này không hợp lý.

Sĩ quan chỉ huy nhíu chặt mày, giơ tay ra hiệu với binh lính bên người. Cầm khiên chắn trong tay, mấy tên lính võ trang đầy đủ vũ khí nóng lập tức vây quanh trước cửa tường kia.

Người quân đội rất rõ ràng, trước lần hành động này đã có ba nhóm vũ trang đầy đủ tới đây, nhưng bọn họ không thể nào tin nổi, toàn bộ tin tức đều không có….

Mục đích bọn họ đến nơi này là lấy vũ khí nóng và thiết bị, nhưng tất cả đều một đi không trở về. Người trong căn cứ không biết nơi này đến cùng có thứ gì, nhưng cũng hiểu rõ nhất định có nguy hiểm rất lớn!

Khóa cửa bằng mật mã trong căn cứ quân sự rất thần kỳ, nó vẫn còn hoạt động, theo cánh cửa từ từ mở ra mà kít kít vang vọng, kho hàng đen kịt bên trong rốt cuộc cũng sáng lên do đèn pin trên tay họ.

Một tên lính trên vách tường tìm tòi một hồi, ‘ba’ một tiếng, vậy mà mở được đèn lên!

“Thật không hổ là xưởng quân sự, đến lúc này rồi thế mà còn có điện!” Một người có năng lực đặc biệt thở dài nói, người còn lại dồn dập gật đầu đáp lời.

Nguyên nhân là do tòa nhà này phải xây trong lòng đất, đương nhiên phải cân nhắc đến vấn đề điện đóm. Hơn nữa, về tầm quan trọng của nơi này, ở đây có nguồn năng lượng dự trữ, biện pháp phòng bị đương nhiên không phải những nơi khác có thể so sánh được, cho dù nửa năm sau bọn họ mới tới, nơi này cũng vẫn có điện để dùng.

Bộ phận dị năng giả không rõ tình huống nơi này, thế nhưng quân đội cũng hiểu được, ngoại trừ tốp người tới lần sau, trước đó cũng có quân đội đóng giữ và nhân viên làm việc, nhưng bây giờ….

Trong kho hàng cũng đã có sẵn một số vũ khí đạn dược, đều xếp ở bốn góc kho, còn chính giữa kho hàng ngoài một lớp bụi thì không còn gì nữa.

Nhìn thấy mấy cái vali chứa đạn, ánh mắt của mọi người cũng sáng lên.

“Trước tiên xuống tầng hầm tầng hai, máy móc thiết bị đều để ở chỗ đó, xác nhận tầng hai không có vấn đề mới lấy.” Sĩ quan chỉ huy hạ lệnh, chỉ ra mấy người lính ở lại chỗ này: “Kiểm kê rõ ràng số lượng đồ vật trong căn phòng này.”

“Dạ!” Mấy người lính được chỉ ra đến chào một cái theo tiêu chuẩn rồi lĩnh mệnh.

Vẫn là bộ đội tiên phong điều tra, dọc theo cầu thang đen kịt chậm rãi đi xuống dưới, Hạ Tử Trọng phóng dị năng ra tám hướng dò xét, nhưng lại không phát hiện gì hết.

Nếu có tang thi, tang thi động vật hoặc động vật biến dị, chỉ cần chúng nó động một cái, hắn cũng có thể cảm nhận được luồng gió trong không khí, nhưng bây giờ không có thứ gì — thực sự không có thứ gì.

Điều này quá quỷ dị.

Hai người cẩn thận theo sát đội ngũ, qua cầu thang thật dài một vòng rồi lại một vòng xuống tới tầng hầm tầng hai, tầng một và tầng hai cách nhau rất xa, cách khoảng ba, bốn tầng lầu bình thường. Bất quá, đây cũng là căn cứ công dụng cho nên loại độ cao này cũng bình thường.

Cấu trúc tầng hai giống tầng một nhưng lại có chút bất đồng. Đại sảnh diện tích tương đối nhỏ hơn, đối diện cầu thang là một cánh cửa cực lớn, khiến người ta theo bản năng mà không thèm đếm xỉa đến cửa nhỏ bí mật nằm giữa cầu thang và chân tường…

Mở ra cửa lớn, bật đèn, trong này được chia thành nhiều phòng khác nhau.

Vật liệu chất đống trong mấy căn phòng này cũng khác nhau, nhưng mấy phòng này cách cửa lớn một khoảng rất xa, khi mọi người tiến vào liền thấy một cái hành lang thật dài thật rộng.

Trong phòng cũng không có tang thi, nhìn thấy mấy thiết bị này, mắt mọi người đều bốc lên lửa nóng. Lần tang thi triều trước cơ hồ đã tiêu hao hết số đạn tồn trữ trong căn cứ, bây giờ đem những thiết bị này về, một khi căn cứ có thể tự sản xuất trang bị vũ khí, giá cả của vũ khí đạn dược sẽ hạ xuống chăng?

Dựa theo mục tiêu quân đội 6 chỉ định, mọi người bắt đầu khuân đồ. Đừng thấy lần này tới không ít người, quân đội và các tiểu đội tính gộp lại có thể lên tới sáu, bảy trăm người, mà lúc trước có một đám người bị đánh lén chết nửa đường, còn phải để lại người trên mặt đất để trông xe, còn dư lại ba, bốn trăm người thả ở trong tầng hầm căn bản không đủ xem.

Kiến trúc nơi này vô cùng rộng lớn, người đứng bên trong nếu như từ trên trần nhà nhìn xuống cũng chỉ là một cái chấm nho nhỏ.

Mọi người dựa theo lời của quân đội dặn dò đi tới trước cửa phòng được an bài chuẩn bị động thủ, bỗng có một người nghi ngờ nói: “Nhiều phòng như vậy, sao lần này lại lấy ít đồ thế?”

“Còn dư giữ lại lần sau trở lại lấy tiếp, không nhìn thấy mỗi cái thiết bị đều lớn đến thái quá sao? Cấp trên chỉ cho có năm chiếc xe tải làm sao chở nổi.”

Xác nhận nơi này an toàn, không có tang thi, lòng ai cũng không từ tự mãn mà thả lỏng. Hạ Tử Trọng vẫn trầm mặc như trước không nói gì theo sát đội ngũ, thỉnh thoảng đi tới một đoạn thì nhắm mắt lại – trên mặt hắn vẫn đeo kính râm như trước, không ai có thể nhìn ra được.

Hắn tại sao muốn nhắm mắt lại? Bây giờ chỉ có Phương Hách đi theo bên cạnh mới biết.

Hai người đặt chân tới tầng hai, xác nhận tình huống xong liền để ý tới cánh cửa dưới chân cầu thang kia, lặng lẽ thả bạch cầu ra, để nó ẩn thân chờ ở cạnh bức tường.

Quả nhiên, thừa dịp đại đa số người tiến vào phòng chuẩn bị tháo dỡ thiết bị, mấy người phụ trách trong quân đội dẫn theo một đội tinh anh mở cánh cửa kia, ẩn núp đi xuống tầng hầm tầng ba.

Bạch cầu một đường lơ lửng bay phía sau, khác với tầng một và tầng hai, trên cầu thang này tựa hồ không có thiết bị chiếu sáng. Dùng đèn khẩn cấp dò đường nên không có ai phát hiện được bạch cầu ẩn thân đằng sau, bé ngoan đi xuống dò đường cho hai người Hạ Tử Trọng.

Cầu thang rất dài, quanh co khúc khuỷa, đi thật thật lâu mới tới được tầng ba.

Chế độ bảo mật của tầng ba nghiêm trọng hơn hai tầng kia, đoàn người chỉ từ cầu thang đi xuống cũng phải mở khóa tới ba lần.

Có yêu cầu mệnh lệnh đặc thù, mật mã, có yêu cầu xác nhận mắt, vân tay của người mở khóa, còn có vài loại ‘chìa khóa’ đặc thù mới có thể mở ra.

Xuống tới tầng thứ ba vẫn là một cái sảnh không lớn, đối diện cầu thang là một cửa kho nhỏ hơn tầng hai nhiều, đoàn người sau khi cẩn thận tiến vào, cấu tạo bên trong có chút tương tự như tầng hai, cũng là một con đường thẳng dọc hai bên là những cánh cửa liên tiếp nhau.

Nhưng chỗ khác với tầng hai chính là nơi đây hình như sử dụng một loại thủy tinh công nghiệp đặc thù nào đó xây dựng nên, có thể từ bên ngoài nhìn thấy tình huống bên trong, vì vậy, Hạ Tử Trọng liền thấy chất đống ở trong một cái phòng nào đó là đủ loại lựu đạn, thuốc nổ!!

Trong mỗi phòng ở tầng ba đều chứa không ít vũ khí đạn dược, rất rõ ràng, tầng một là đống sắp chuyển đi, còn để ở dưới tầng ba chính là đồ sản xuất nhưng chưa tới thời gian vận chuyển ra ngoài.

Trong những phòng khác cũng có không ít vũ khí cao cấp, mà Hạ Tử Trọng tương đối để ý là thuốc nổ xếp thành từng thùng từng thùng chất trong căn phòng đầu tiên. Vật này trên tầng một mặc dù có, mà khi về không biết lấy được nhiều hay ít, cho dù là được mang đi nhưng chưa chắc đã chia cho bọn họ, không chừng ngược lại còn phải tốn tích phân để đổi.

Mà bây giờ có muốn lấy hay không, đây là một vấn đề, nếu như sau đó quân đội bỏ qua nơi này, những thứ kia Hạ Tử Trọng nhất định sẽ lấy không chút áp lực. Thế nhưng… Vẫn là xem xét tình huống rồi nói sau.

Bạch cầu một đường đi theo cũng tới được đích đến của chuyến đi này, đó là một gian phòng có cửa lớn màu bạc, phí hết nửa ngày mới mở được cửa, Hạ Tử Trọng mới từ trong mắt bạch cầu nhìn ra – nơi này là một căn phòng nghiên cứu hiện đại, bên trong nhìn qua không thiếu thiết bị đắt tiền.

Thấy những người kia bắt đầu chỉnh lý văn kiện, tháo dỡ một số thiết bị, Hạ Tử Trọng lúc này mới phát mệnh lệnh cho bạch cầu, để nó trốn trong gian phòng này, đừng để lộ bản thân.

Thu hồi toàn bộ tinh thần, cùng Phương Hách tháo dỡ cái tên to xác bằng sắt trước mắt. Những thiết bị này lúc lắp đặt vì phòng ngừa bị ảnh hưởng khi di chuyển, cho nên lắp ráp vô cùng chắc chắn, bọn họ phải ngây người trong này nửa ngày mới tháo được cái máy ra.

Vào lúc này, dị năng giả hệ thể chất có cơ hội bày ra ưu thế của mình thật lớn – trời sinh làm cu li rất tốt.

Khó nhọc, vất vả mà bưng đống máy móc ra ngoài, khi bọn Hạ Tử Trọng mới đến được đại sảnh, cái thang máy kia đã được nhân viên kỹ thuật sửa chữa, có thể mở ra sử dụng!

Cả bọn xếp hàng sau một đội khác, chờ đến khi bọn họ vào được thang máy bọn họ mới đi tới cầu thang, Quách Binh chờ người lúc này cũng xách máy móc theo sau, xếp hàng sau đội Hạ Tử Trọng.

Hai nhóm người chờ thang máy chở hàng thuận tiện thấp giọng hàn huyên vài câu, mấy binh sĩ cầm súng đứng ở bốn phía đại sảnh phụ trách duy trì trật tự cộng thêm cảnh giới.

“Cái kho vũ khí trên lầu có được đem về hết không nhỉ?”

“Tôi nghĩ không đâu, mấy cái máy này có thể lấy về là tốt lắm rồi.”

“Trên xe tải tuy rằng không đủ chỗ, nhưng trên xe chúng ta cũng đâu có thiếu chỗ trống đâu!” Không ít đội đều mưu đồ cố ý dành ra một chỗ trống trên xe, có thể chuyển về vài thứ đương nhiên là tốt nhất.

“Ai biết được, để xem người ta an bài thế nào.”

Không ít người chuyển chuyển con ngươi, láo liên một hồi, muốn canh cơ hội lén lút chạy tới kho hàng tầng một, tầng hai tuy rằng cũng có kho, nhưng bên trong đa số đều là vật liệu chưa gia công, cơ hồ không cό vũ khí thành phẩm. Vũ khí thành phẩm cấp cao đều ở dưới tầng ba, bất quá xem ý tứ bên quân đội bây giờ, hẳn là không muốn chở đi lúc này.

Không lâu sau, thang máy tầng hai được mở ra, mấy người Hạ Tử Trọng mang theo đồ vào thang máy, chờ đến khi lên tới mặt đất mới phát hiện – quân đội đã tổ chức nhân thủ ngay lúc mọi người tháo dỡ thiết bị đã chuyển toàn bộ vũ khí ở tầng một ra ngoài.

Một làn sóng người đi lên trước đứng bên cạnh xem trò vui, hai mắt bọn họ đều nhìn chăm chú vào đống vũ khí đạn dược. Lần trước, sau khi phòng thủ căn cứ, các tiểu đội xuất ra khí lực không nhỏ, nhưng cuối cùng cái gì cũng không nhận được, mà lần này, đừng tưởng bọn họ sẽ dễ dàng bỏ qua cho căn cứ lần nữa.

Mọi người đem thiết bị chuyển lên xe tải chỉnh tề, thang máy phía sau cũng đưa đám người Quách Binh lên tới, chuyển xong đồ cả bọn đều ngồi trên đó một hồi, khôi phục sức lực. Hai đội trực tiếp gộp thành một, mãi đến khi binh lính phụ trách cảnh giới lại đây thúc giục, mới đứng dậy đi vào trong.
Bình Luận (0)
Comment