Mạt Thế Trọng Sinh Chi Vật Hy Sinh Phản Kích

Chương 197

Chiến lôi đài, đã bắt đầu mấy ngày, tuy rằng Tiêu Tử Lăng không đến hiện trường xem, nhưng từ đối thoại của Đổng Hạo Triết với Sở Chích Thiên thì đã biết Đổng Hạo Triết một đường chiến thắng trở về.

Bất quá đó cũng là chuyện nằm trong dự liệu, tuy rằng lão đại của những căn cứ tới nơi này đều đã tới cấp bốn, nhưng thủ hạ đại tướng phái ra, lại khó có mấy ai là cấp bốn. Bất quá điều này cũng có thể lý giải được, bên cạnh giường, há dung người khác ngủ ngáy, một thủ hạ cũng là cấp bốn, đại triển thần uy ở chiến lôi đài, thu được vinh quang, cho dù có giao tình sinh tử cũng không tất có được sự độ lượng dung người đó.

Dưới tình huống như vậy, Đổng Hạo Triết đã cấp bốn không có nửa điểm áp lực, thế như chẻ tre nguyên một đường tiến về phía trước, thập phần thuận lợi tấn cấp đến top mười sáu. Cũng bởi vì đều là đối thủ cấp ba, Đổng Hạo Triết không hề bại lộ ra thực lực cấp bốn của anh, bất kể tham chiến hay là quan chiến, đều cho rằng thực lực của Đổng Hạo Triết với đối thủ chỉ chênh lệch nhau một đường, mà Đổng Hạo Triết tương đối may mắn nắm được nhược điểm của đối thủ mà thôi.

Thế nhưng sau top mười sáu, nếu muốn thủ thắng tiếp thì không phải dễ như vậy, trên cơ bản gần một nửa người tiến vào top mười sáu đều là cao thủ cấp bốn. Một nửa còn lại cũng đều là cấp ba đỉnh cấp, rất nhiều người cho rằng căn cứ Lăng Thiên chỉ có thể dừng lại tại đây, nhưng cho dù như thế, cũng có một nhóm lớn căn cứ thập phần hâm mộ, địa bàn của căn cứ top mười sáu không phải những người bị đào thải như bọn họ có thể bằng được, không ít thủ lĩnh căn cứ đã bắt đầu tiếp xúc với Sở Chích Thiên. Tuy rằng chưa hẳn sẽ tiến hành liên minh, nhưng thêm một số đầu tư cảm tình cũng tốt, ai cũng không biết tương lai sẽ thế nào, có lẽ hiện tại xem ra căn cứ Lăng Thiên vẫn là một con cá nhỏ, nhưng tương lai có thể sẽ trưởng thành thành một con cá mập lớn cũng nói không chừng. Có thể làm thủ lĩnh của một căn cứ đều không phải là kẻ ngu ngốc.

Hôm nay, chiến lôi đài mới chính thức bắt đầu, thủ lĩnh của những căn cứ bất kể đã bị đào thải hay tiến vào top mười sáu đều tập trung tới đấu trường. Thủ lĩnh căn cứ bị đào thải đương nhiên muốn lựa chọn căn cứ mạnh hơn tiến hành liên minh. Quan sát thực lực của người chiến lôi đài rồi suy đoán thực lực chỉnh thể của căn cứ, tuy rằng chưa hẳn chính xác trăm phần trăm, nhưng cũng sẽ không khác biệt bao nhiêu.

Mà thủ lĩnh căn cứ tiến vào top mười sáu đương nhiên càng muốn tới quan chiến, chuyện này quan hệ đến kích cỡ địa bàn của bọn họ, đại biểu cho quyền nắm giữ tài nguyên tương lai của bọn họ. Bởi vì bảng đối chiến còn chưa công bố, thủ lĩnh các căn cứ đều hy vọng không nên quyết đấu quá sớm với kẻ mạnh.

Khác với căn cứ bị đào thải, thủ lĩnh căn cứ trong top mười sáu có quyền tiến vào trong nhã gian quan sát, điều này làm cho Tiêu Tử Lăng rục rịch. Không có người ngoài, có thể thả lỏng không cần diễn kịch, nên cậu rốt cục đáp ứng cùng theo Sở Chích Thiên lại đây.

Tiêu Tử Lăng vừa tiến vào nhã gian, liền thấy Trần Cảnh Văn mặc váy liền áo bó sát người màu đen vẻ mặt âm trầm ngồi trên sô pha. Mà Đổng Hạo Triết thì nụ cười đầy mặt đứng ở một bên ân cần giúp anh châm trà nước, bất quá dường như Trần Cảnh Văn tuyệt không cảm kích, sự u ám trên mặt càng thêm nồng đậm.

Thấy hai người bọn cậu tiến vào. Trần Cảnh Văn nhanh chóng đứng lên, tức khắc thấy anh nhíu mày, trên trán thế mà hiện ra một tầng mồ hôi nhỏ mịn, Đổng Hạo Triết ném qua ánh mắt lo lắng, lại bị Trần Cảnh Văn trực tiếp trừng trở lại.

Sở Chích Thiên thoáng nhếch đầu mi, hỏi: “Cảnh Văn, không thoải mái?”

Câu hỏi này lại khiến cho gương mặt Trần Cảnh Văn đỏ bừng, ánh mắt bắt đầu có chút mập mờ, biểu hiện kỳ quái này khiến cho Tiêu Tử Lăng đang móc trên khuỷu tay Sở Chích Thiên hiếu kỳ liếc một cái qua, không phải Trần hồ ly luôn luôn rất bình tĩnh sao? Ngày hôm nay anh ta thế nào vậy?

Đổng Hạo Triết cười ha ha vừa định nói chuyện, đã bị một khuỷu tay hữu lực của Trần Cảnh Văn đánh về lại sô pha, đương nhiên còn không quên dành cho một ánh mắt cảnh cáo.

Lúc này Trần Cảnh Văn mới trả lời: “Không có việc gì, Sở ca.” Động tác ban nãy khiến cho anh cảm thấy có chút không thoải mái, xoa xoa mồ hôi trên trán, đỡ thắt lưng chậm rãi ngồi xuống.

Sở Chích Thiên gật gật đầu không lên tiếng, ban nãy anh hỏi thăm chỉ là biểu thị quan tâm, nếu Trần Cảnh Văn trả lời như thế, vậy biểu thị xác thực cậu ta không có chuyện gì lớn. Sở Chích Thiên không ngại người bên mình có chút bí mật, bởi vì chính anh cũng có, ở trong mắt anh, chỉ cần không ảnh hưởng đại cục là được.

Anh mang theo Tiêu Tử Lăng ngồi xuống một chiếc sô pha khác, Tiêu Tử Lăng thập phần tự giác bưng trà rót nước cho Sở Chích Thiên, hầu hạ lão đại nhà mình thỏa thỏa đáng đáng.

Đổng Hạo Triết thấy một màn như vậy nhịn không được nóng mắt nói: “Tiểu Lăng thực hiền huệ a, Sở ca, anh thực sự quá hạnh phúc.” Hồ ly nhà anh là một nữ vương, anh hầu hạ còn không kịp kìa. Có thể thấy được kiếp này muốn có được loại hưởng thụ cấp bậc đế vương như Sở Chích Thiên, cơ bản vô vọng.

Một tiếng này dẫn tới Trần Cảnh Văn với Tiêu Tử Lăng trừng mắt nhìn nhau, Tiêu Tử Lăng tức giận vì cậu là nam sinh, có thể sử dụng từ hình dung hiền huệ này sao? Mà lửa giận của Trần Cảnh Văn. . . Không rõ.

Tâm tình của Sở Chích Thiên dường như không tồi, nghe thấy lời này của Đổng Hạo Triết vậy mà gật đầu nói: “Ừ, Tiểu Lăng đích xác rất không tồi.” Câu khẳng định của Sở Chích Thiên khiến cho Tiêu Tử Lăng rơi lệ đầy mặt, lão đại đã nhìn thấy được sự vất vả của bản thân, điều này có phải đại biểu cậu đã đạt thành được mục tiêu? Sở Chích Thiên đã xem cậu là đàn em đắc lực rồi hay không?

“Bất quá, có đôi khi sẽ không nghe lời.” Lời nói kế tiếp của Sở Chích Thiên khiến cho tâm tình của Tiêu Tử Lăng nhất thời trở nên hỏng bét, nhịn không được vứt qua một ánh mắt khinh bỉ bự cho lão đại nhà mình, để biểu đạt sự bất mãn của bản thân.

Thế này rõ ràng là nói xấu a, cậu không nghe lời chỗ nào? Lão đại kêu làm cái gì liền làm cái đó. . . Ách, ngoại trừ trình diễn kịch giường mình hơi phản kháng một chút, nhưng chuyện này rất bình thường, dù sao cậu không phải diễn viên chuyên nghiệp, thế nào có thể kêu cậu thoáng cái nhập vai được? Huống hồ. . . Đương nhiên Sở Chích Thiên là một con yêu nghiệt, không thể lấy sự bình thường ra tính toán, bất kể chuyện gì ở trong tay anh ta đều như mèo ăn giá, dễ như trở bàn tay. Tỷ như kịch giường kia. . . Đó là thiên phú của nam ngựa giống sao? Tiêu Tử Lăng nôn máng trong lòng. (mèo mà ăn được giá à @@|||)

Đổng Hạo Triết lại không tán đồng, anh nói: “Sở ca, có phải anh yêu cầu quá cao hay không? Tôi thấy Tiểu Lăng rất ngoan a.” Ngôn từ chính nghĩa của Đổng Hạo Triết khiến cho Tiêu Tử Lăng cảm động, xem xem, Đổng phó đội nhìn rõ tường tận bao nhiêu, Sở ca, quả nhiên là anh yêu cầu quá cao.

Sở Chích Thiên như cười như không nhìn thoáng qua Tiêu Tử Lăng, lúc này mới đáp: “Có lẽ đi!”

Dường như lòng Đổng Hạo Triết có điều cảm giác, nói: “Sở ca, Tiểu Lăng tốt như vậy, anh cần phải nắm chặt, đừng để cho Tiểu Lăng bị người khác cướp đi.” Trước đây là do còn trẻ không hiểu chuyện, không nắm chặt người nên nắm chặt, mới khiến cho con đường theo đuổi vợ hiện tại mênh mông không thấy đầu cùng.

Nghe thấy cái từ chói tai đó, Sở Chích Thiên vô ý thức nắm chặt nắm tay, anh híp hai mắt lại, một mạt sát khí trong nháy mắt hiện lên. Dám cướp người của anh? Tất cả giết chết bất luận tội.

Lúc này, chiến sĩ trực ban ở cửa đưa vào bảng đối chiến của chiến lôi đài vừa mới được công bố, vận khí của Đổng Hạo Triết rất không tồi, vậy mà vẫn là một đối thủ cấp ba, Đổng Hạo Triết nhịn không được cười nói: “Xem ra vận khí của tôi rất tốt a.” Tuy rằng anh không sợ đối chiến với cường giả cấp bốn, nhưng có thể tiết kiệm được chút khí lực cũng tốt, loại an bài này anh thích nhất.

Lần đối chiến này, quân đội an bài đều là cấp ba đấu cấp bốn. Xem ra bọn họ không chào đón cái gọi là vận khí, muốn lấy được lợi ích lớn hơn nữa, nhất định phải dùng thực lực nói chuyện, bất quá dù sao cấp bốn chỉ có bảy người, vì vậy tất nhiên sẽ xuất hiện hai cấp ba đối chiến, mà Đổng Hạo Triết thì may mắn được xếp tới tổ đó.

Lần này Đổng Hạo Triết được an bài ở trận thứ năm, trận đầu là trận quyết đấu giữa căn cứ Đồng Lý với căn cứ An Khê, một bên cấp bốn một bên cấp ba. Trận chiến đấu này còn chưa bắt đầu thì đã dự liệu được kết quả. Quả nhiên, khi cường giả cấp bốn của Đồng Lý mở ra dị năng, sắc mặt cấp ba liền đại biến, trực tiếp chịu thua.

Bất quá không có ai sẽ khinh bỉ người chiến lôi đài của An Khê, đối mặt đối thủ có sự chuẩn bị, căn bản không tồn tại khả năng cấp thấp chiến thắng cấp cao, hành động này của người chiến lôi đài của An Khê rõ ràng rất lý trí.

Quả nhiên mấy trận kế tiếp đều như thế, chỉ cần xác định đối phương là cấp bốn, người thức tỉnh cấp ba đều tự động chịu thua, Đổng Hạo Triết vốn được định đối chiến sau trưa bởi vì loại tình huống này, rất nhanh đã được thông tri trận chiến đấu của anh sẽ lập tức bắt đầu. . .

Đổng Hạo Triết ngược lại không ngại điều này, mặc kệ buổi sáng hay là buổi chiều đều phải đấu một trận, vì vậy anh rất nhanh liền chạy tới bên chỗ lôi đài, chuẩn bị trận chiến đấu của mình.

Đổng Hạo Triết vừa mới rời khỏi, chiến sĩ trực ban liền tới mời Sở Chích Thiên đi, nguyên nhân là thượng cấp của bọn họ cho mời, dựa theo tính cách vốn có của Sở Chích Thiên, khẳng định sẽ khí phách kêu đối phương tự mình lại đây tìm anh, chẳng qua lần này anh đắp nặn chính là một thanh niên tao nhã thái độ ôn hòa, đương nhiên sẽ không cự tuyệt loại lời mời này, vì vậy anh vui vẻ đáp ứng.

Trong nháy mắt Sở Chích Thiên rời đi, bầu không khí vốn hòa hợp trong nhã gian thoáng cái thay đổi.

Không có người khác ở đây, Trần Cảnh Văn với Tiêu Tử Lăng đều không có hứng thú tiếp tục diễn kịch. Tiêu Tử Lăng tự mình uống trà, không để ý tới Trần phó đội luôn tìm cậu gây phiền phức trước mắt, Tiêu Tử Lăng đã suy nghĩ cẩn thận, không có ai có thể khiến cho tất cả mọi người đều thích, cậu cũng không có khả năng đó, đã như vậy, cậu cần gì phải ủy khuất bản thân chứ. Dù sao chỉ cần cậu ngồi ổn, Trần Cảnh Văn cũng không có cách nào với cậu.

Tuy rằng Tiêu Tử Lăng muốn không thèm nhìn nhau với Trần Cảnh Văn, đáng tiếc Trần Cảnh Văn lại không có ý đó, từ sau khi hai người xé rách da mặt hòa bình, anh liền chưa từng ngụy trang sự bất mãn của anh ở trước mặt Tiêu Tử Lăng, chỉ thấy anh lạnh mặt khinh bỉ: “Tiêu Tử Lăng, tôi hy vọng cậu quy củ một chút, đừng kéo chân sau của Sở ca.”

Tiêu Tử Lăng nhếch mi, một bộ dáng khó hiểu. Được rồi, đây là kiểu cậu học được từ Sở Chích Thiên, vẫn luôn cho rằng loại thần thái này rất khí phách. Chẳng qua khuôn mặt ngây thơ chất phác của cậu làm ra, thì chính là một luồng khí tức bán manh, không chút nào dính dáng tới khí phách.

“Lần này tới nơi này, xem biểu hiện của Sở ca thì biết lần này anh ta sắm vai một thanh niên tao nhã, vì vậy xin cậu cũng phối hợp một chút với Sở ca đi, đừng giả làm bộ dáng bị khi dễ kia, bôi đen Sở ca.” Trần Cảnh Văn ưu nhã bắt chéo chân, lạnh lùng chỉ ra chỗ không ổn của Tiêu Tử Lăng. Sở Chích Thiên không đặt nặng điều đó, thế nhưng anh lại nhìn không nổi. Anh không hy vọng có người trở thành trói buộc của Sở Chích Thiên.

“Mạt thế, nào có nam nhân tốt như vậy.” Đối với sự chỉ trích của Trần Cảnh Văn, Tiêu Tử Lăng chả thấy sao cười nói, “Hoàn mỹ vô khuyết vậy mới gọi là đáng sợ, Sở ca thích lăng nhục thiếu nữ thanh thuần, người như vậy mới có thể để cho thủ lĩnh căn cứ khác yên tâm, cũng có thể để cho người nơi đây yên tâm.” Có loại yêu thích rõ ràng này, mới có thể khiến cho người ta cảm thấy dễ khống chế. Tiêu Tử Lăng có sự phán đoán của bản thân, tuyệt không cho rằng biểu hiện của cậu có gì không tốt.

“Cậu, rõ là ngụy biện. . .” Mồm mép lanh lợi ngoài dự đoán của Tiêu Tử Lăng khiến cho Trần Cảnh Văn tức giận, không biết vì sao, vừa đụng tới Tiêu Tử Lăng, anh liền không cách nào bảo trì lãnh tĩnh, anh cảm thấy quả nhiên từ trường của anh với Tiêu Tử Lăng phi thường không hợp.

“Đừng nói tôi, Trần phó đội, tôi trái lại rất hiếu kỳ, ấn ký ở chỗ cổ anh là thế nào?” Tiêu Tử Lăng như cười như không nhìn về phía chỗ ấn ký rõ ràng không cẩn thận lộ ra khỏi khăn lụa kia.

Trần Cảnh Văn vô ý thức che lại cổ mình, mặt đỏ lên, anh đột nhiên ngậm miệng không nói, rất có ý đánh chết anh cũng không nói.

“Đừng xấu hổ, chắc hẳn là Đổng phó đội làm đúng không, chậc chậc. . .” Dọc đường đến đây Đổng Hạo Triết biểu hiện rõ ràng như thế, Tiêu Tử Lăng cậu cũng không phải người mù, thế nào có thể không nhìn ra được chứ.

Lời này của Tiêu Tử Lăng lại tạo nên hiệu quả ngược, Trần Cảnh Văn thoáng cái trở nên lãnh tĩnh, sắc mặt anh khôi phục thản nhiên, nâng lên chén trà đặt bên cạnh, nhẹ nhàng nhấp một ngụm, anh vuốt miệng chén, mặt chậm rãi giãn ra cười nói: “Tiểu Lăng, là tôi xem thường cậu, không ngờ tới kinh nghiệm của cậu rất phong phú, xem ra trong khoảng thời gian này Sở ca đã dạy cậu không ít a.”

Nghe vậy tay Tiêu Tử Lăng run lên, thiếu chút nữa hắt ra nước trà trong tay, cậu vội vàng đỡ lấy chén trà, thu liễm tâm thần nói: “Nào có kinh nghiệm như Trần phó đội anh, thoạt nhìn tối hôm qua Đổng phó đội rất nhiệt tình, thế mà khiến cho Trần phó đội anh bị thương kìa. Ha ha. . .” Tiêu Tử Lăng nở nụ cười, còn hữu ý vô ý nhìn về phía phần eo Trần Cảnh Văn, ý ẩn hàm chỉ kém không dùng ngôn ngữ nói trắng ra.

Đường nhìn của Tiêu Tử Lăng khiến cho mặt Trần Cảnh Văn lần nữa đỏ, anh nhịn không được phản bác: “Nào có việc đó, chẳng qua là tôi không cẩn thận trật thắt lưng.”

“A. . . Trật thắt lưng a, Trần phó đội thực sự là không cẩn thận a.” Liên tục ba chữ a ngữ điệu quái dị không đồng nhất, khiến cho Trần Cảnh Văn không còn sức lực phản bác nữa.

Sau cùng anh bất đắc dĩ chỉ có thể oán hận nói: “Tiêu Tử Lăng, tôi sẽ chờ xem kết cục của cậu, cậu nhất định sẽ bi thảm (hơn so với tôi).” Ánh mắt âm ngoan của Trần Cảnh Văn khiến cho trong lòng Tiêu Tử Lăng phát lạnh một trận, cậu đang suy nghĩ có phải cậu đã khiêu khích quá mức rồi hay không? Bằng không vì sao Trần Cảnh Văn dùng ánh mắt như vậy nhìn cậu, vẻ mặt đó như là rất xác định cậu sẽ bi thảm, điều này làm cho trong lòng Tiêu Tử Lăng không an ổn.

Chẳng lẽ Sở Chích Thiên. . . Tiêu Tử Lăng cảm thấy nguy cơ sắp giáng lâm.
Bình Luận (0)
Comment