Mạt Thế Trọng Sinh Chi Vật Hy Sinh Phản Kích

Chương 261

Sở Chích Thiên không phải một nam nhân dễ xua đuổi được, anh biết hiện tại không có cách nào lập tức tử hình Tiêu Tử Lăng, bất quá nếu Tiêu Tử Lăng dám chủ động mê hoặc anh, không thừa cơ lấy chút chỗ tốt thì không phải là Sở Chích Thiên anh.

Vì vậy liền thấy anh vươn tay phải, nâng cằm Tiêu Tử Lăng lên, tàn bạo hôn lên đôi môi hồng nhuận hé mở, ở trong mắt anh rõ ràng chính là mời thưởng thức kia.

Nụ hôn của Sở Chích Thiên cực nóng, nhiệt liệt, anh tham lam hút mút cái lưỡi linh xảo không nghe lời kia, dùng đầu lưỡi gắt gao cuốn lấy không buông. Bá đạo đến mức ngay cả cơ hội hô hấp cũng không cho Tiêu Tử Lăng. . .

Bị cướp đoạt năng lực hô hấp, hoa mắt thần mê, đầu Tiêu Tử Lăng trì độn, không suy nghĩ đến chuyện mình bị chiếm tiện nghi, trái lại âm thầm may mắn mình là người thức tỉnh cấp cao, có thể ứng phó loại hôn nồng nhiệt cực kỳ bá đạo này. Không cho hô hấp? Không thành vấn đề, người thức tỉnh cấp cao ngừng hô hấp nửa tiếng đồng hồ cũng không có vấn đề, vì vậy nhân vật bi ai bị hôn đến chết đầu tiên trong ngày diệt vong tuyệt đối không phải Tiêu Tử Lăng cậu.

Sở Chích Thiên hơi thỏa mãn rốt cục cũng nỡ buông môi Tiêu Tử Lăng ra, lại phát hiện khí tức cả người Tiêu Tử Lăng hổn hển tê liệt ngã xuống ở trong lòng anh, lúc này bờ môi của cậu đã bị anh làm nhục mà sưng đỏ, ướt át nổi lên màu đỏ tươi mê người, ánh mắt mê ly còn chưa phục hồi tinh thần lại từ trong nụ hôn nồng nhiệt kịch liệt kia, bộ hình ảnh mê người này khiến cho tình dục mà Sở Chích Thiên thật vất vả mới đè xuống được lần nữa nhiệt tình nổi sóng, hạ thân căng đến phát đau, Tiểu Thiên Thiên thật vất vả mới mềm xuống không nghe lời lại lần nữa cường ngạnh lên.

Sở Chích Thiên cười khổ trong lòng, lực ý chí tinh thần cấp tám ở trước mặt Tiểu Lăng nhà anh toàn bộ là cặn bã, chỉ cần Tiêu Tử Lăng hơi lộ ra một chút mê hoặc lơ đãng, anh liền không khống chế được, hận không thể lập tức hóa thân thành ác lang, nuốt toàn bộ Tiêu Tử Lăng cả da lẫn thịt.

Ánh mắt Tiêu Tử Lăng từ từ thanh minh hơn, lý trí bay ngoài trời cuối cùng cũng nhớ trở về. Bất quá cậu khôi phục thần trí rất nhanh sắc mặt biến đen, cậu cảm nhận thấy tay của người nào đó trên người mình đang vui thích ăn đậu hũ của cậu, mà lúc này thế mà còn muốn vượt biên? Hừ, thế này là muốn sờ nơi nào?

Tay phải lần mò đi xuống, trực tiếp kiềm chế cái tay tặc đang từ thắt lưng già của cậu trượt xuống mông, Tiêu Tử Lăng giận trừng mắt, bốc lửa nói: “Tôi chưa nói hiện tại. . .” Mợ nó, cậu còn chưa lớn mật đến mức biểu diễn kịch đông cung kích tình dưới ánh nhìn của mọi người.

Nghĩ tới đây, trong lòng Tiêu Tử Lăng lộp bộp một cái, rốt cục nhớ lại bên cạnh bọn họ còn có ba đứa trẻ thuần khiết. Lập tức quay đầu nhìn qua, mặt vốn đã rất đen lại càng đen.

Ba người Hoắc Chinh Vũ Diệp Văn Tiền Lộ mang biểu cảm khác nhau nhìn hai người bọn cậu. Biểu cảm của Hoắc Chinh Vũ bình tĩnh nhất, dường như không có bất kỳ cảm giác nào đối với sự thân thiết của bọn cậu, dường như hai người làm những chuyện như vậy rất không sao rất bình thường. Thế nhưng. . . Hừ, cậu có thể cầm chặt rơm trong tay cậu chút không? Không thấy đã rơi đầy đất rồi à?

Tiền Lộ thì lúc này đã quay đầu đi chỗ khác, nhưng sau tai cậu ta đỏ thẫm một mảnh, trực tiếp lan đến tận cổ áo. Việc thân thiết của Tiêu Tử Lăng với Sở Chích Thiên, khiến cho đứa trẻ thuần khiết này ngượng ngùng. Đáng thương cậu ta còn chưa từng thấy qua hôn môi thực sự, huống hồ còn là khẩu vị nặng nam nam, khiến cho cậu ta có chút không biết làm sao cùng ngượng ngùng.

Mà Diệp Văn là người có biểu cảm khoa trương nhất trong ba người, cậu ta mở lớn miệng ngồi chồm hổm ở nơi kia, một đôi mắt to trừng thật to. Cậu ta thật không ngờ tới Nguyên Kỳ với Phương Dật là loại quan hệ này, hôn môi nóng bỏng của hai người trực tiếp khiến cho đứa trẻ mười bảy tuổi này cả kinh sửng sốt.

Tiêu Tử Lăng thấy biểu hiện của ba người, biết quan hệ của cậu với Sở Chích Thiên đã chính thức bị lộ. Điều này làm cho nét mặt già nua của trung niên đại thúc tuổi tác chân thực gần ba mươi, tuổi tác tâm lý đã đến bốn mươi như cậu trướng đến đỏ bừng, xấu hổ muốn chui xuống đất.

Cậu thế mà bị một người nam nhân hôn đến thần hồn điên đảo. . . Trời ạ, thế này quá mất mặt thân là nam nhân của cậu rồi.

Ách, hóa ra tên này xấu hổ là vì nguyên nhân này. -- Giám Định quân câm nín nhìn trời.

Phân Tích trong phòng tối đáng thương ngồi chồm hổm ở một bên, u buồn vẽ vòng vòng trên mặt đất, miệng lẩm bẩm: “Giám Định là tên bại hoại. . .” Nó rất muốn đi ra nhắc nhở thân ái, thế nhưng Giám Định không cho phép, trực tiếp vứt nó vào trong phòng tối giam lại. Vì cái răng Giám Định luôn giúp Sở Chích Thiên chứ? Cái đầu nhỏ của Phân Tích bởi vì không có Giám Định cung cấp tin tức, nó phân tích không ra được nha.

Tiêu Tử Lăng xấu hổ bình tĩnh không được nữa, cậu hung hăng vứt cái tay tặc trong tay đi, cả giận nói: “Đêm nay không có phúc lợi. . .”

Sở Chích Thiên mới đè xuống được tình dục xung thiên, chợt nghe thấy những lời này của Tiêu Tử Lăng, như một chậu nước lạnh tưới xuống, lạnh đến trong lòng, anh giận nhảy dựng lên: “Em nói cái gì?” Hừ, chưa từng thấy ai chỉnh người như thế, thịt mỡ thèm nhỏ dãi thật vất vả mới sắp đưa đến bên miệng, thế nào có thể cứ thu hồi như vậy? Thế này tuyệt đối là tàn ác vô nhân đạo, anh kiên quyết phản đối.

“Hừ, anh một mình độc thủ xuân khuê đi.” Tiêu Tử Lăng đứng lên, một cước đá văng Sở Chích Thiên muốn nhào lên tiếp tục ăn đậu hũ, “Tối nay tôi với Tiểu Văn cùng canh nửa đêm sau!” Sở Chích Thiên, anh cứ một mình động dục đi. Tiêu Tử Lăng hoàn toàn quên nhúm lửa này chính là do cậu đốt lên.

Sở Chích Thiên nghe vậy lập tức quay đầu, sắc mặt dữ tợn, đường nhìn âm ngoan gắt gao nhìn chằm chằm Diệp Văn, như mãnh thú bị xâm chiếm địa bàn cướp đoạt phối ngẫu, lóe quang mang muốn cắn người, chỉ nghe anh âm trầm gọi: “Tiểu Văn. . .” Hết thảy điều này đều đang cảnh cáo Diệp Văn, muốn mạng sống thì thông minh chút cho anh.

Đường nhìn khủng bố đó khiến cho thân thể nhỏ bé của Diệp Văn run run, cái đầu nhỏ vốn có chút trì độn lúc này vận chuyển với tốc độ cực nhanh như thiết bị xử lý hạt nhân, tuyệt đối đã phá kỷ lục thế giới, cậu ta lập tức tìm được phương pháp tự cứu, liền nghe thấy cậu ta trả lời: “Nguyên ca, xin lỗi, em đã thương lượng với Chinh Vũ ca cùng canh nửa đêm trước rồi!” Tay nhỏ bé của Diệp Văn gắt gao túm lấy ống quần của Hoắc Chinh Vũ bên cạnh, dùng sức kéo kéo, tỏ ý người bên cạnh nghìn vạn lần đừng vạch trần lời nói dối của cậu.

Nguyên ca, xin lỗi, đàn em nhà anh thật đáng sợ, nhất định là ác ma hóa thân, em còn chưa muốn chết đâu!!! Một tiểu Diệp Văn bản chibi lúc này đang rơi lệ đầy mặt trong lòng Diệp Văn.

Tiền Lộ thấy đường nhìn của Tiêu Tử Lăng chuyển tới trên cậu ta, sắc mặt nhất thời trắng bệch. Ánh mắt cậu ta khẽ động, cả người liền bắt đầu uể oải không phấn chấn, liền nghe thấy cậu ta hữu khí vô lực nói: “Dị năng của em còn chưa khôi phục, sợ rằng đêm nay không thể gác đêm, xin lỗi Nguyên ca, thực lực của em quá thấp, nhưng về sau em nhất định sẽ nỗ lực tu luyện, tuyệt đối sẽ không để cho loại chuyện này phát sinh lần nữa. . .” Kỳ thực dị năng của cậu ta đã khôi phục gần đầy, cậu ta cũng rất thích ý cùng Nguyên Kỳ hợp tác gác đêm. Thế nhưng, điều đó phải có một tiền đề, chính là bên cạnh cậu ta không có con mãnh thú Phương Dật kia nhìn chằm chằm.

Con người nhỏ trong nội tâm Tiền Lộ quơ một lá cờ trắng nhỏ, bi ai nói: Nguyên ca, anh có thể giam lại mãnh thú nhà anh được không? Không thấy ánh mắt cắn người kia của đàn em nhà anh sao, nếu như đáp ứng gác đêm với anh, mặt trời đáng yêu của ngày hôm sau tuyệt đối sẽ nói tạm biệt với em a, mà em còn chưa sống đủ đâu. Vì vậy, Nguyên ca, ngày hôm nay anh cứ liều mình chăn nuôi hổ đi!

Sở Chích Thiên thấy Diệp Văn với Tiền Lộ rất thức thời, hài lòng thu lại khí tức âm lãnh hung ác, quay đầu nhìn Tiêu Tử Lăng, khóe miệng lộ ra nụ cười tà khí thực hiện được: “Nguyên ca, xem ra chỉ có tôi với anh hợp tác canh nửa đêm sau a.” Nếu Tiểu Lăng nhà anh khai ân thưởng cho anh thịt ăn, anh thế nào cũng phải nuốt vào khối thịt đó.

Tiêu Tử Lăng thấy biểu hiện của mấy người bên cạnh, thập phần câm nín, cậu có chút hối hận, cậu không nên mềm lòng nói ra những lời như lên giường, Sở Chích Thiên không phải dễ đối phó, cho anh ta một chút ánh nắng anh ta sẽ sáng rực rỡ, cho anh ta một điểm tựa là có thể nâng được địa cầu. . . Ách, lời này chạy trật rồi, thu hồi. Nói chung, Sở Chích Thiên là một người thủ đoạn độc ác lòng dạ hiểm độc, chỉ cần đối thủ lộ ra một chút sơ hở nho nhỏ, sẽ bị anh cùng truy mãnh kích cho đến khi triệt để thần phục.

Tiêu Tử Lăng cảm nhận thấy cảm giác nguy cơ vô bì, mồ hôi lạnh hơi toát ra trên trán, lần này cậu còn có thể sống rời khỏi được giường của Sở Chích Thiên sao? Ký ức chết đi sống lại ở dưới thân Sở Chích Thiên ngày ấy lần nữa thức tỉnh, điều này khiến cho sắc mặt Tiêu Tử Lăng càng hiển lộ vẻ tái nhợt.

Sự biến hóa vẻ mặt của Tiêu Tử Lăng căn bản trốn không qua được Sở Chích Thiên vẫn luôn quan tâm cậu, Sở Chích Thiên đương nhiên biết thế này là vì điều gì, tay phải anh hung hăng nắm chặt, trong lòng cổ động cho chính mình: Lần này anh tuyệt đối phải tận lực biểu hiện, nhất định phải để cho Tiêu Tử Lăng hưởng thụ được vui sướng cực hạn ở dưới thân anh, để cho cậu mê luyến loại hoan ái này, không rời khỏi thân thể anh.

Đúng vậy, không rời khỏi thân thể anh! Ánh mắt Sở Chích Thiên bắt đầu ảm đạm, anh thật đáng buồn đến mức chỉ có thể dùng loại phương pháp này để giữ Tiêu Tử Lăng lại, dùng tình dục để ràng buộc cậu. Sở Chích Thiên hiểu rất rõ, Tiêu Tử Lăng đột nhiên đáp ứng cùng anh lên giường, không phải anh đã cảm động được Tiêu Tử Lăng, để cho Tiêu Tử Lăng yêu anh, điều này chẳng qua chỉ là một loại hoàn trả, là sự áy náy của Tiêu Tử Lăng. Trái lại cũng đã chứng minh Tiêu Tử Lăng không có cách nào tiếp nhận được cảm tình của anh, vì vậy, Tiêu Tử Lăng cảm thấy có lỗi với anh, sự áy náy để cho Tiêu Tử Lăng quyết định dùng thân thể cậu để hoàn trả hết thảy. . . Anh thậm chí có thể dự liệu được, chờ hai người hoan ái xong, Tiêu Tử Lăng sẽ nói ra lời tuyệt tình: Xin lỗi, tôi chỉ có thể cho anh cái này, về sau anh tôi đôi bên không ai thiếu nợ nhau.

Nếu dựa theo tính tình trước đây của anh, anh nhất định sẽ cự tuyệt, Sở Chích Thiên kiêu ngạo tự tin thế nào có thể tiếp nhận loại bồi thường rõ ràng mang theo hàm nghĩa bố thí này? Thế nhưng hiện tại anh căn bản không cự tuyệt được loại mê hoặc này, thật giống như người sắp chết khát đột nhiên được tặng một ngụm nước mát, anh nhất định phải dựa vào một ngụm nước đó thu được cơ hội sống sót.

Đúng vậy, Sở Chích Thiên sợ sau khi anh cự tuyệt, Tiêu Tử Lăng tự nhận không có bất kỳ thứ gì ràng buộc sẽ đi càng dứt khoát, càng kiên quyết hơn. Sở Chích Thiên không cách nào tiếp nhận kết quả đó, nếu như Tiêu Tử Lăng thực sự lựa chọn rời khỏi anh, anh nhất định sẽ phát cuồng, làm ra chuyện cực kỳ đáng sợ. Sở Chích Thiên biết rất rõ kết quả là gì, anh khẳng định sẽ hủy Tiêu Tử Lăng, bẻ gãy cánh chim của cậu, sau đó nhốt ở bên người anh, mỗi ngày mỗi đêm làm cậu thao cậu, cho đến khi một phương tử vong.

Sở Chích Thiên không muốn để cho ma quỷ trong lòng xuất hiện, Tiêu Tử Lăng là người anh muốn nâng ở trong tay thương yêu. . . Vì vậy anh phải bắt lấy mỗi một cơ hội, gia tăng sự ràng buộc với Tiêu Tử Lăng, tình dục cũng là một loại trong đó.

Đêm đã khuya, Hoắc Chinh Vũ Diệp Văn bảo vệ bọn họ nửa đêm trước, rốt cục an tâm mà ngủ, rất nhanh liền tiến vào mộng đẹp, bọn họ không dám không ngủ, bọn họ sợ hãi thấy ánh mắt nhiếp người của Sở Chích Thiên.

Tiêu Tử Lăng vừa mới đi ra phòng nhỏ, một đôi cánh tay tráng kiện liền quấn lên từ phía sau, khí tức quen thuộc vây quanh cả người cậu, cậu đã bị Sở Chích Thiên ôm lấy từ phía sau, thân mật khóa ở trong lòng anh.

Tiêu Tử Lăng quát nhẹ: “Buông tay!” Hừ, cậu lại không muốn chạy trốn, làm gì nóng ruột như thế? Chẳng lẽ không thể nhịn chút? Chờ ba người kia triệt để ngủ say rồi hẵng nghĩ việc đó?
Bình Luận (0)
Comment