Mạt Thế Trọng Sinh Chi Vật Hy Sinh Phản Kích

Chương 276

Tần Tiếu cố nén sự chấn kinh trong lòng, cuối cùng cũng ổn định tâm thần, gã nhìn về phía Sở Chích Thiên kinh nghi hỏi: “Vậy vị này chính là?” Thực lực tuyệt đối ngự trị trên mọi người, chẳng lẽ cũng là một trong bảy đại cao tầng.

Tiêu Tử Lăng cười nói: “Bảo tiêu của tôi, có phải rất không tồi hay không?”

Tần Tiếu tức cực, thế này rõ ràng chính là nói cho có lệ, nào có bảo tiêu thực lực mạnh như thế? Chẳng lẽ phong thuỷ của căn cứ Lăng Thiên bọn họ tốt như vậy, cao thủ tầng tầng lớp lớp?

Sở Chích Thiên chỉ trầm mặc, hiện tại là Tiểu Lăng nhà anh làm chủ, anh chỉ có thể nghe.

“Đội trưởng!” Hoắc Chinh Vũ khó nén kích động trong lòng, không ngờ đội trưởng nhà cậu ta thế mà là Ma Quân của căn cứ Lăng Thiên, đó là cường giả trong truyền thuyết a, không ngờ bọn cậu có một ngày được nhìn thấy, không chỉ như thế, còn thành một thành viên trong đội ngũ của Ma Quân.

Tiêu Tử Lăng khoát tay với bọn họ, tỏ ý bọn họ chờ lát nữa rồi nói, cậu đi đến trước mặt Tần Tiếu, tới gần gã nói: “Tôi muốn mang về toàn bộ người của Lăng Thiên, Tần thủ lĩnh ông sẽ không khiến cho tôi thất vọng chứ?”

Sắc mặt Tần Tiếu vừa xanh vừa trắng, hồi lâu mới cắn răng trả lời: “Một giờ sau sẽ đưa tới tiệm cơm Hữu Gian.” Món thiệt này gã nhất định phải nuốt vào, bằng không bị Ma Quân này náo loạn, chuyện liên minh sẽ thực sự một chút cơ hội cũng không còn. Tần Tiếu tin tưởng, muốn triệt để lưu lại một Ma Quân, sợ rằng bọn gã sẽ phải trả giá một nửa số người nơi đây, mà Ma Quân tuyệt không phải một mình, thực lực của người bị cậu ta nói là bảo tiêu kia tuyệt không dưới cậu ta. Còn một điều quan trọng nhất, những thủ lĩnh căn cứ tây bộ ở chỗ này không có khả năng nghe theo mệnh lệnh của gã đi vây giết những người đó, bọn họ càng có thể thờ ơ lạnh nhạt, xem bọn gã trai cò tranh chấp, cuối cùng làm ngư ông đắc lợi.

“Sảng khoái!” Tiêu Tử Lăng hài lòng vỗ vỗ vai Tần Tiếu, lúc này mới quay đầu nói với Sở Chích Thiên: “Chúng ta đi thôi, không thể quấy nhiễu tới việc lớn của Tần thủ lĩnh.”

“Vâng, đội trưởng!” Biểu hiện như một phó đội xứng chức của Sở Chích Thiên khiến cho mọi người ở đây kinh sợ nhìn Tiêu Tử Lăng. Có được một vị phụ tá khủng bố như thế, nghĩ chắc cậu ta làm đội trưởng hẳn sẽ càng khủng bố, hơn nữa thủ đoạn lãnh khốc máu tanh lúc đầu của Tiêu Tử Lăng, khiến người ta nhịn không được tâm sinh sợ hãi.

Tiêu Tử Lăng không biết tâm tư của những người ở hiện trường. Cậu gật đầu, liền nhấc bảo kiếm trong tay rời đi. Những người thức tỉnh của căn cứ Tần Lĩnh vây quanh cậu bên ngoài, thấy Tiêu Tử Lăng đi về phía bọn họ, liền cảm thấy một luồng áp lực vô hình đánh tới. Bước chân không tự chủ được lui nhanh ra sau, rất nhanh đã nhường ra một con đường rộng chừng ba mét.

Ánh mắt băng lãnh của Tiêu Tử Lăng nhìn quét qua, đường nhìn bức người khiến cho bọn họ không tự chủ được cúi đầu không dám nhìn nữa. Tiêu Tử Lăng duy trì mặt tê liệt, trong lòng lại âm thầm lau mồ hôi lạnh. Đối mặt nhiều người vây quanh như vậy, cậu vẫn rất có áp lực. Nhịn không được cảm thán mặt tê liệt của lão đại nhà mình quả nhiên rất hữu dụng, mình lấy dùng một chút quả nhiên chấn nhiếp được toàn trường. Tiêu Tử Lăng thực không muốn lúc rời đi còn phải đánh đi ra, vậy thực sự rất mệt, hơn nữa đều là người sống sót trong ngày diệt vong, nếu không cần thiết, cậu thực không muốn đại khai sát giới, chế tạo quá nhiều giết chóc.

Nói đến cùng cậu vẫn thích đi chém giết tang thi sinh vật biến dị hơn, đó mới là chiến trường của nhân loại, mà không phải giữa nhân loại với nhau, đấu mưu đấu kế, đôi bên tiêu hao.

Những người thức tỉnh của căn cứ Tần Lĩnh nhìn theo Ma Quân lãnh khốc vô tình trong truyền thuyết kia rời khỏi đường nhìn của bọn họ. Cả quá trình, bọn họ căn bản không dâng được một chút ý nghĩ phản kháng. Thực lực cường đại, hành động lãnh khốc, thần thái hời hợt của Tiêu Tử Lăng đều cho bọn họ áp lực vô cùng, cũng đã chứng minh bọn họ ở trong mắt cậu ta đều là sự tồn tại như con kiến.

Sở Chích Thiên tuyệt không lập tức đuổi theo, ánh mắt anh băng lãnh nhàn nhạt nhìn quét xung quanh, chính loại đường nhìn lãnh đạm này, khiến cho mọi người cảm nhận được một luồng áp lực, có một số thủ lĩnh căn cứ hơi hơi híp mắt, có một số thì kiên định nhìn thẳng, nhưng phần lớn lại dời ánh mắt đi, thậm chí cúi đầu.

Đường nhìn của anh cuối cùng rơi lên trên người Du Hoa Lôi Vân Chương, mở miệng hỏi: “Du thủ lĩnh, không biết có được vinh hạnh, mời các anh đồng hành cùng chúng tôi hay không? Chúng tôi vốn rất ngưỡng mộ căn cứ Kỳ Nguyên.”

Lời này của Sở Chích Thiên có hai tầng ý, thứ nhất là vì giúp bọn họ thuận lợi rời khỏi nơi đây, báo đáp Du Hoa khuyên giải khúc mắc của Tiêu Tử Lăng. Đương nhiên tầng ý còn lại thì không có lòng tốt như vậy, anh thế này là sáng loáng nói cho những thủ lĩnh tây bộ đang ngồi còn lại, căn cứ Kỳ Nguyên kia có quan hệ không cạn với căn cứ Lăng Thiên của bọn anh a, trong sự ung dung thản nhiên khiến cho căn cứ Kỳ Nguyên sản sinh khúc mắc với các căn cứ tây bộ, khăng khăng một mực kết minh với căn cứ Lăng Thiên của bọn anh.

Du Hoa vừa nghe lời này, đã biết Sở Chích Thiên đánh chủ ý gì. Bất quá loại tình huống hiện tại, anh chỉ có thể tiếp nhận “ý tốt” của Sở Chích Thiên. Vì vậy anh nhàn nhạt đáp: “Cảm tạ lời mời của Phương phó đội, vậy cung kính không bằng tuân lệnh.” Nếu như người trước mắt thực sự là người mà anh nghĩ, anh càng không thể cự tuyệt anh ta.

Sở Chích Thiên hài lòng gật đầu, ánh mắt lãnh liệt của anh quét về phía Tần Tiếu, sát khí trong mắt không chút che giấu, điều này làm cho sau lưng Tần Tiếu nhỏ mồ hôi lạnh, thấp thỏm vạn phần, không biết mình đắc tội đối phương lúc nào.

“Cậu ấy không phải người ông có thể tính toán.” Sở Chích Thiên ý có điều chỉ bỏ lại những lời này rồi mang Hoắc Chinh Vũ Tiền Lộ Diệp Văn rời khỏi, Du Hoa mặc kệ mọi người ngây ra như phỗng xung quanh, mang Lôi Vân Chương hữu hảo nói lời từ biệt với Tần Tiếu, liền đuổi theo Sở Chích Thiên.

Tiêu Tử Lăng đang chờ ở cửa, bên cạnh không còn người nào khác, người thủ vệ cửa đã sớm bị khí thế của Tiêu Tử Lăng làm cho cả kinh, không biết đã biến vào trong góc nào rồi. Cậu thấy mấy người Sở Chích Thiên gần như xuống cùng lúc, nhịn không được nở nụ cười, trêu chọc nói: “Thế nào, Du Du cậu cũng nỡ xuống được?”

Du Hoa nghe vậy cười khổ: “Ma Quân không nên chế nhạo Du Hoa nữa, Du Hoa nhận lỗi còn không được sao?” Sớm biết như thế, lúc đó anh không nên vì chế nhạo Nguyên Kỳ, mà cố ý xưng cậu ta là Nguyên Nguyên. Không ngờ tâm trả thù của Nguyên Kỳ rất mạnh, lập tức xưng hô ngược lại anh là Du Du. Ma Quân này thật đúng là một người không muốn chịu thiệt a.

Tiêu Tử Lăng nghe thấy lời nói chịu thua của Du Hoa, nhất thời nở nụ cười, xưng hô này vốn chính là một trò giỡn, là Du Hoa chế nhạo cậu không quả quyết trên cảm tình, đương nhiên cậu cũng không để cho Du Hoa dễ chịu, rập khuôn xưng hô đối phương, rất có ý mất mặt thì cùng nhau mất. Hai người đều không phải là người chịu nhận thua, vì vậy Nguyên Nguyên Du Du kêu không ngừng, xem ai buồn nôn nhịn không nổi đầu tiên.

Tiêu Tử Lăng biết đây là một cơ hội tốt một lần nữa giới thiệu bản thân, vì vậy chậm rãi thu liễm nụ cười, nghiêm túc vươn tay phải nói: “Một lần nữa làm quen một chút, Tiêu Tử Lăng, bộ trưởng bộ an giám của căn cứ Lăng Thiên.”

Du Hoa nghe thấy Tiêu Tử Lăng nghiêm túc tự giới thiệu, vẻ mặt kích động, anh nắm chặt tay đưa tới của Tiêu Tử Lăng nói: “Du Hoa. Thủ lĩnh của căn cứ Kỳ Nguyên.” Sau đó anh nở nụ cười nói, “Hiện tại xưng hô thế nào? Gọi cậu Tiêu sao?”

Tiêu Tử Lăng nặng nề lắc lắc bàn tay nắm chặt nói: “Đương nhiên, Du, cậu chính là bạn của tớ mà!”

Du Hoa nghiêm túc nói: “Tiêu. Cậu cũng là bạn của tớ!” Có lẽ kiếp trước bọn họ chính là bạn tốt, vì vậy kiếp này mới có thể mới gặp như đã quen lâu.

Bọn họ không chú ý tới hai nam nhân bên cạnh đang đố kị đầy mặt trừng hai cái tay đang nắm chặt nhau kia, hận không thể lập tức kéo hai bên ra. Chỉ thấy Sở Chích Thiên khó nhịn ghen tuông hừ lạnh một tiếng, nghiến răng nghiến lợi nói: “Có thể cho nam nhân của anh buông tay ra hay không.”

Lôi Vân Chương giận trừng mắt: “Vì sao không cho nam nhân của anh buông tay?”

“Chẳng lẽ không thấy là nam nhân của anh đang bắt lấy tay của vị kia nhà tôi sao?” Mi mắt Sở Chích Thiên thoáng nhếch, ý xem thường không chút che giấu.

“Đó cũng là do nam nhân của anh chủ động mê hoặc.” Lôi Vân Chương bị chọc xù lông.

Sở Chích Thiên bị một lời đánh trúng mệnh môn bùng nổ: “Anh muốn chết?” Sát khí trong mắt bắt đầu lan tràn.

“Anh muốn đánh nhau?” Lôi Vân Chương cũng không sợ lời uy hiếp của Sở Chích Thiên, anh không phải luôn bị hù đến lớn sao.

“Câm miệng hết cho tôi!” Hai người bên kia đang tình gay vô hạn, nga không, là tình bạn vô hạn bị hai con khuyển nhà thích ăn dấm lung tung đánh bại. Hai người thẹn quá thành giận đồng thời quay đầu trăm miệng một lời phát sư tử rống Hà Đông.

Chẳng lẽ loại dấm chua vô duyên vô cớ này mà hai người đó cũng muốn uống sao? Hừ, vậy để cho bọn họ uống chết đi. Hai người phiền muộn không hẹn mà cùng nghĩ tới điều này.

“Du, chúng ta mới gặp như đã quen. Không bằng đêm nay chúng ta tựa gối trò chuyện đêm khuya thế nào?” Thái độ của Tiêu Tử Lăng trở nên càng thêm nhiệt tình.

“Tiêu. Đó chính là điều tớ mong, sợ rằng tựa gối trò chuyện đêm khuya còn chưa đủ, có lẽ chung giường cùng ngủ thích hợp với chúng ta hơn?” Du Hoa lập tức lĩnh hội, thập phần ăn ý liên tục gật đầu, thậm chí tăng thêm một ngọn lửa.

“Tuyệt đối không cho phép!” Hai người còn lại nghe đến đó, đánh mạnh tới, quên luôn vụ quyết đấu vừa chạm liền phát sắp sửa nghênh đón ban nãy của bọn họ. Mỗi tên một người, ôm người yêu của mình, tách xa họ ra. Trong lúc hành động, bọn họ ăn ý trao đổi một ánh mắt, quyết định thời gian kế tiếp phải trông kỹ người yêu của mình, không thể cho hai người Tiêu Tử Lăng Du Hoa có thời gian ở chung.

Du Hoa hung hăng kích khuỷu tay đánh trúng Lôi Vân Chương đang ôm mình chết chặt, trực tiếp đánh anh ta ra xa hơn một mét, khóe miệng anh lộ ra một nụ cười lạnh: “Ha, các cậu rất có ăn ý a.”

Lôi Vân Chương thống khổ đầy mặt, ho khan mạnh mấy cái, anh che nơi bị đánh trúng của mình, dùng sức xoa xoa, lúc này mới ủy khuất nói: “Du, nào có a.”

Tiêu Tử Lăng ngược lại không hung tàn như Du Hoa, chỉ như cười như không liếc Sở Chích Thiên ôm mình, trào phúng nói: “Các anh thật đúng là tình gay vô hạn nga. . .”

Sở Chích Thiên ngẩng đầu nhìn trời, coi như cái gì cũng chưa từng nghe thấy, vẫn ôm Tiêu Tử Lăng không buông tay, da mặt Sở Chích Thiên anh luôn rất dày, mặt khối băng cũng không phải bày không.

Đối mặt Sở Chích Thiên giả ngu, Tiêu Tử Lăng hừ lạnh một tiếng, cậu hung hăng bẻ ra cái tay ăn đậu hũ của eo nhỏ cậu, sau đó tàn bạo đạp lên nam nhân đáng hận trước mắt một cước, lạnh lùng nói: “Đã như vậy, tôi sẽ không quấy rầy các anh. Đến, Du, chúng ta qua bên kia nói chuyện phiếm.” Nói xong liền kéo Du Hoa, đi đến chỗ một chiếc bàn tình nhân khác, vô tình bỏ lại hai người Sở Chích Thiên Lôi Vân Chương.

Sở Chích Thiên nhẹ nhàng run run cái chân bị đạp, khổ não gãi gãi mi tâm, không biết nên làm gì. Lôi Vân Chương đang xoa ngực đau nhe răng nhếch miệng bên cạnh đi tới, bất đắc dĩ nói: “Xem ra chúng ta không thể theo sau, bằng không sẽ thực sự chọc bọn họ xù lông, ngày tháng của chúng ta sẽ không quá dễ chịu.”

Sở Chích Thiên đồng cảm gật đầu, trao đổi một ánh mắt với Lôi Vân Chương, thế mà có một loại cảm giác bi thương cùng là người lưu lạc thiên nhai. Aiz, có người yêu tính khí tính cách đặc biệt như thế, anh với Lôi Vân Chương thật đúng là đồng bệnh tương lân.

Lôi Vân Chương lưu luyến nhìn thân ảnh của Du Hoa, rốt cục xoay đầu qua, anh nghiêm túc nói với Sở Chích Thiên: “Một lần nữa làm quen một chút đi, tôi biết anh khẳng định không kêu Phương Dật. Tôi kêu Lôi Vân Chương, là phó thủ lĩnh của căn cứ Kỳ Nguyên, bất quá tôi càng thích được xưng hô là vương phu của thủ lĩnh căn cứ Kỳ Nguyên.”

Sở Chích Thiên lạnh lùng liếc Lôi Vân Chương một cái, tuyệt không nói gì. Khi Lôi Vân Chương còn tưởng rằng Sở Chích Thiên sẽ không trả lời anh, liền thấy Sở Chích Thiên nhấc tay phải lên, ở trước mặt anh búng tay tách một cái, một đường sét màu tím nhạt đột nhiên xuất hiện từ giữa ngón tay anh ta. Ánh mắt Lôi Vân Chương đột ngột co rụt lại, thốt ra: “Là anh!”

Sau đó Lôi Vân Chương rất nhanh liền cười khùng khục rộ lên, bởi vì anh phát hiện thủ lĩnh Sở Chích Thiên của căn cứ Lăng Thiên lừng lẫy đại danh thế mà lăn lộn còn thảm hơn so với anh. Theo đuổi người yêu cũng ngốc như vậy, anh cao hứng hài lòng, vẻ mặt mười phần cười trên nỗi đau của người khác.

Thấy bộ biểu cảm ‘hóa ra anh đáng thương như thế’ của Lôi Vân Chương khiến cho Sở Chích Thiên rất phiền muộn, vì theo đuổi vợ, anh đều đã mất mặt tới tận căn cứ Kỳ Nguyên rồi, bất quá anh chỉ có thể cố chịu, ai biểu đó là sự thực, nếu không có sự khuyên giải của Du Hoa, có lẽ hiện tại quan hệ của anh với Tiêu Tử Lăng còn chưa được xác định, anh vẫn thân ở trong cảnh囧thiếp thân không rõ.

Tần Tiếu coi như là một người có chữ tín, rất nhanh tất cả mọi người phụ trách công tác mật thám ở căn cứ Tần Lĩnh lấy Vương An Long dẫn đầu đã trở về, Tiêu Tử Lăng thấy ngoại trừ một mình Vương An Long coi như sạch sẽ, những người khác đều có chút không xong, thậm chí có mấy người còn có vết thương bị dụng hình.

Tiêu Tử Lăng an ủi bọn họ: “Mọi người ở chỗ này một đêm nghỉ ngơi cho khỏe, ngày mai chúng ta sẽ rời khỏi Tần Lĩnh, quay về nhà của chúng ta.” Lời này khiến cho tất cả mọi người kích động lên. Chỉ có vẻ mặt Vương An Long trầm trọng, dường như còn đang suy nghĩ điều gì.

Lúc này tiệm cơm Hữu Gian không còn người ngoài nào khác, người thuộc về căn cứ Tần Lĩnh đều đã rời khỏi, bao gồm cả Du Hoa với Lôi Vân Chương, bọn họ biết có lẽ Tiêu Tử Lăng với Sở Chích Thiên muốn xử lý một số chuyện bí mật, đó không phải là điều những người ngoài như bọn họ có thể biết được. Dù sao mật thám của căn cứ bị bắt trọn ổ, không cần nghĩ cũng biết bên trong có phản đồ, chẳng qua không biết là ai mà thôi.

Tiệm cơm đã sớm treo bảng tạm dừng làm việc, tất cả mọi người ngồi trên chỗ ngồi, chờ đợi câu hỏi của bọn Tiêu Tử Lăng. Lúc này, một tiểu tử hàm hậu ngốc ngếch xuất hiện từ trong phòng bếp, sờ ót bối rối hỏi: “Hử? Các người là khách sao? Vì sao nhân viên phục vụ đều không có mặt? Thế này là chuyện gì?”

Vương An Long nhìn nhìn người khờ ngốc kia, cau mày, trong mắt hiện lên một vẻ cảnh giác, bất quá hắn không nói gì thêm, dù sao hiện tại thủ lĩnh nơi đây là Tiêu Tử Lăng, hết thảy chờ Tiêu Tử Lăng lên tiếng. Ngược lại phó đội Tề Long bên cạnh hắn sắc mặt không vui, lạnh lùng nói: “Cậu là ai? Thế nào đi vào tiệm cơm Hữu Gian của chúng tôi?”

Tiểu tử ngốc kia như là bị kinh hách, vẻ mặt kinh sợ lắp bắp nói: “Tôi, tôi chỉ là tới, tới nơi này làm chút việc lặt vặt.” Sau đó nghĩ tới điều gì, nhanh chóng bổ sung, “Chỉ cần cho tôi ăn cơm no là được rồi.”

Tề Long vẫn hoài nghi đầy mặt, khi còn muốn nói gì nữa, Tiêu Tử Lăng bên kia nhàn nhạt nói: “Người này không có vấn đề gì, Tề phó đội không cần lo lắng anh ta. Nhị Ngốc, còn không quay về nhà bếp nấu chút đồ ăn ngon cho những anh em này? Nhất định phải bảo chứng mỗi người đều có một phần cơm nước ăn.”
Bình Luận (0)
Comment