Mạt Thế Trọng Sinh Chi Vật Hy Sinh Phản Kích

Chương 33

Chân Nhất Long vẻ mặt mệt mỏi rốt cục cũng đi ra từ trong phòng, Trần Cảnh Văn với Đổng Hạo Triết vội vàng bước lên phía trước muốn hỏi thăm tình hình.

Chân Nhất Long khoát tay áo, ngăn lại lời nói muốn hỏi của hai người, lặng lẽ đóng cửa phòng. Lúc này mới xoay người nói với hai người bọn họ: “Trần phó đội, Đổng phó đội, chúng ta đi xuống nói đi.”

Chân Nhất Long dẫn đầu đi xuống lầu, hai người Trần Cảnh Văn Đổng Hạo Triết liếc nhau, biểu tình ngưng trọng theo sát Chân Nhất Long tới đại sảnh dưới lầu.

Chân Nhất Long ngả mình vào sô pha, hai tay dường như đã không thuộc về anh nữa, các loại đau nhức, chỉ có thể vô lực rũ ở hai bên, không cách nào nhúc nhích.

“Thế nào? Sở ca không có việc gì chứ!” Đổng Hạo Triết hối hận, lúc đó anh hẳn nên liều chết không cho Sở Chích Thiên đi.

“Sở ca tiêu hao dị năng rất lợi hại, sinh mệnh lực vốn có cũng tiêu hao rất nhiều, may mắn tôi đã ngăn lại được sự hoại tử của thân thể anh ấy, cuối cùng cũng thoát ly nguy hiểm.” Chân Nhất Long nhớ lại tình cảnh gặp mặt lúc đó, nôn ra máu không cách nào ngăn lại, toàn bộ ngũ tạng lục phủ xuất hiện vấn đề, cùng với sự trôi đi của sinh mệnh có thể thấy được, hãi người ra sao, hiện tại nhớ lại đều có chút nghĩ mà sợ, chỉ cần muộn hơn mười phút nữa, hết thảy đều không còn biện pháp vãn hồi.

“Vậy có di chứng gì?” Trần Cảnh Văn tạm thời thở dài một hơi, vẫn không thể yên tâm, phải biết rằng Sở Chích Thiên là thủ lĩnh hạch tâm của bọn họ, không thể có bất kỳ sai lầm nào.

“May mắn căn cơ của Sở ca tốt, dị năng rất cường đại, sau khi ngăn lại sự xói mòn của sinh mệnh, dị năng liền bắt đầu tự mình khôi phục, nghỉ ngơi nửa tháng tin tưởng có thể khôi phục được, chẳng qua tóc của Sở ca, sợ rằng không thể khôi phục.” Tuy rằng Chân Nhất Long đã dùng hết toàn lực trị liệu cho Sở Chích Thiên, nhưng sự xói mòn sinh mệnh vẫn lưu lại trên người Sở Chích Thiên thương tổn không cách nào bù đắp, tóc của anh không khôi phục được màu sắc vốn dĩ nữa.

“May mắn là điều này, kỳ thực tóc bạc cũng rất cool.” Trần Cảnh Văn rốt cục yên lòng, mở miệng nói giỡn muốn hòa tan bầu không khí trầm trọng này.

Chân Nhất Long nghe xong lại không có phản ứng gì, vẫn vẻ mặt trầm trọng, mặt ủ mày chau.

Trong lòng Đổng Hạo Triết mạnh nhảy dựng, anh nghĩ tới khuôn mặt đáng yêu nhỏ nhắn kia, vội vàng đi đến trước mặt Chân Nhất Long lo lắng hỏi: “Là Tiểu Lăng, có phải Tiểu Lăng có việc hay không?”

Trần Cảnh Văn lúc này cũng nghĩ đến cậu, vẻ mặt ngưng trọng nhìn Chân Nhất Long, hy vọng có thể đạt được tin tức tốt trong miệng anh.

“Chân của Tiểu Lăng. . . Dị năng của cậu ấy tiêu hao quá lợi hại, mà tôi chỉ có thể lựa chọn cứu Sở ca trước, chờ tôi quay đầu lại đã không còn kịp rồi. Hơn nữa mắt phải của cậu ấy -- cũng mù.” Chân Nhất Long khổ sở che mặt khóc, thống hận dị thường đối với sự hết cách của bản thân. Tuy rằng quen biết với Tiêu Tử Lăng chẳng qua chỉ mấy ngày ngắn ngủi, nhưng tính tình đáng yêu của Tiêu Tử Lăng khiến cho bọn họ đều đã tiếp nhận người tiểu đệ này.

Không chỉ có như thế, tất cả mọi người rõ ràng, Sở Chích Thiên có thể sống trở về, dựa vào tất cả đều là Tiêu Tử Lăng, thấy thảm trạng ngay lúc đó của Tiêu Tử Lăng liền hiểu rõ được lúc đó cậu đột phá vòng vây mang theo Sở Chích Thiên trở về đã trải qua bao nhiêu gian khổ trắc trở.

Nghe thấy lời nói của Chân Nhất Long, trong đại sảnh, nhất thời lâm vào một mảnh tĩnh mịch.

Đổng Hạo Triết ngây ngẩn cả người, Trần Cảnh Văn trầm mặc. Bọn họ rõ ràng biết, ở ngày diệt vong, mất đi những điều này đại biểu cái gì.

Trần Cảnh Văn gian nan mở miệng hỏi: “Chẳng lẽ, không có biện pháp khác sao?”

Chân Nhất Long lắc lắc đầu: “Mắt phải của Tiểu Lăng không còn cách cứu, mà hai chân cậu ấy, tôi sẽ tận lực để cho cậu ấy đứng lên. Thế nhưng cái khác. . . Tôi thực sự bất lực.” Chân Nhất Long chưa từng bức thiết muốn có dị năng trị liệu càng mạnh hơn như bây giờ, cảm giác thất bại khi đội hữu của mình nằm ở nơi đó mà bản thân lại bất lực, anh không bao giờ muốn thử nữa.

“Nói cách khác dị năng tốc độ của Tiểu Lăng, đã triệt để phế đi.” Đổng Hạo Triết thống khổ ôm đầu.

“Không chỉ vậy, cho dù Tiểu Lăng có thể đứng lên, bước đi cũng sẽ có chút vấn đề.” Lời nói của Chân Nhất Long rõ ràng nói cho bọn họ hai chân của Tiểu Lăng còn nghiêm trọng hơn so với bọn họ tưởng tượng.

Nghe vậy, Đổng Hạo Triết bi phẫn nện xuống bàn trà bên cạnh, bàn trà nhất thời chia năm xẻ bảy, thủy tinh vỡ vụn vạch ra trên tay Đổng Hạo Triết một lỗ lớn, máu tươi cấp tốc rơi xuống, liên miên không ngừng.

Chân Nhất Long trách cứ nhìn anh một cái: “Đừng xung động như thế, chẳng lẽ cậu còn muốn lãng phí dị năng của tôi? Chỗ tôi đã có hai người bị thương bệnh nặng rồi.” Nói xong đang muốn đứng dậy trị liệu cho Đổng Hạo Triết.

Đổng Hạo Triết vung tay lên, cự tuyệt nói: “Không cần trị liệu cho tôi, không có đau đớn này nhắc nhở tôi, sợ rằng tôi sẽ phát điên, đều là lỗi của tôi, nếu lúc đó tôi mang đội viên về, lập tức trở lại tiếp ứng Sở ca, Sở ca với Tiểu Lăng sẽ không như vậy.” Vết thương của Tiêu Tử Lăng nặng bao nhiêu, sự hối hận của Đổng Hạo Triết liền sâu bấy nhiêu, anh cảm thấy là một tay anh đã hủy Tiêu Tử Lăng, thiếu niên vốn nên khỏe mạnh trưởng thành, cứ như vậy đã không còn tương lai.

“Hạo Triết, đừng như vậy, những điều này đều là chuyện chúng ta không cách nào phỏng đoán, tuyệt không phải lỗi của cậu.” Trần Cảnh Văn nhìn không nổi, vỗ bờ vai Đổng Hạo Triết an ủi.

“Không, Cảnh Văn, cậu không cần phải nói, lúc đó cậu đã nhắc nhở tớ, là tớ không để ở trong lòng, chuyện này tớ không cách nào trốn tránh trách nhiệm.” Đổng Hạo Triết lắc lắc đầu, nắm tay nắm chặt. Nếu như coi trọng lời nói của Trần Cảnh Văn, có lẽ hết thảy đều sẽ không giống.

Haiz! Trần Cảnh Văn bất đắc dĩ thở dài một hơi, phát sinh chuyện như vậy, sự thống khổ của Đổng Hạo Triết là sâu nhất, dù sao lần này là do anh ngay từ đầu châm ngòi thổi gió giựt giây Sở Chích Thiên đáp ứng Tiểu Lăng đi theo, sau cùng lại là anh đồng ý cho Tiểu Lăng cùng đi hành động với Sở Chích Thiên. Đổng Hạo Triết không có biện pháp giải trừ sự hối hận trong lòng chính anh.

“Còn có một việc, Sở ca hẳn rất nhanh sẽ tỉnh, nếu như anh ấy muốn biết tình hình của Tiểu Lăng, có nên nói cho anh ấy hay không?” Chân Nhất Long còn lo lắng chuyện này.

Hai người trong đại sảnh lần nữa trầm mặc không nói, nếu để cho Sở ca biết Tiểu Lăng vì cứu anh mà trả giá lớn như vậy. . . Tin tưởng khẳng định Sở ca sẽ tự trách, cái người xem anh em còn nặng hơn so với chính bản thân mình đó, đó không thể nghi ngờ là không có chỗ tốt nào đối với sự khang phục của Sở Chích Thiên.

“Đến lúc đó rồi nói đi!” Trần Cảnh Văn yêu nghiệt cũng không có cách, chỉ có thể đi một bước tính một bước.

Haiz! Ba người lần nữa nhìn nhau nhất tề thở dài một hơi! Một cửa của Sở Chích Thiên cũng không dễ chịu a!

Thời điểm chạng vạng, Sở Chích Thiên đã tỉnh.

Sở Chích Thiên mở mắt ra thấy được Chân Nhất Long ở đầu giường đang dùng dị năng trị liệu cho anh, không hề nghĩ ngợi trực tiếp hỏi: “Tiểu Lăng thế nào rồi?” Sở Chích Thiên biết Tiêu Tử Lăng vào thời khắc sau cùng tiêu hao dị năng, anh vội vàng muốn biết điều này có sản sinh thương tổn mang tính vĩnh cửu đối với Tiêu Tử Lăng hay không.

Tay Chân Nhất Long dừng lại, nỗ lực nặn ra một nụ cười: “Sở ca, yên tâm, bên Tiểu Lăng tôi mới trị liệu xong, hiện tại đang ngủ, nghỉ ngơi tốt thì không có việc gì nữa.” Nói xong trực tiếp cúi đầu tiếp tục trị liệu, không dám nhìn hai mắt hiểu rõ nhân tâm kia của Sở Chích Thiên, sợ hãi bản thân sẽ không cẩn thận lộ ra kẽ hở.

Sau cùng ba người bọn họ vẫn quyết định giấu diếm Sở Chích Thiên một chút trước, chờ sau khi tình hình của Sở Chích Thiên tốt hơn rồi lại nói.

Chẳng qua Chân Nhất Long thực sự không biết diễn kịch, nụ cười chần chừ xấu hổ, cùng với ánh mắt lấp lánh của anh đều nói cho Sở Chích Thiên anh đang nói dối.

Sắc mặt Sở Chích Thiên trầm xuống, lạnh lùng nói: “Nhất Long, nói thật cho tôi biết!”

Một luồng bức lực vô hình đánh tới, Chân Nhất Long hô hấp cũng có chút trắc trở, làm sao còn dám giấu diếm, một năm một mười thốt ra tình hình thực tế: “Mắt phải Tiểu Lăng mù rồi, hai chân cho dù đứng lên đi lại cũng sẽ không thuận tiện.”

Vốn tưởng rằng Sở Chích Thiên sẽ nổi giận dị thường bi thống vạn phần, Chân Nhất Long cúi đầu chờ lửa giận của Sở Chích Thiên giáng lâm, lại không ngờ không có bất kỳ động tĩnh gì.

Lặng lẽ ngẩng đầu, Chân Nhất Long thấy Sở Chích Thiên chẳng qua vô thần nhìn nơi nào đó, nhẹ nhàng ừ một tiếng biểu thị đã biết.

Muốn nói thêm chút gì đó, nhưng bầu không khí trong phòng khiến cho Chân Nhất Long nói không ra lời, chỉ có thể không tiếng động tiếp tục trị liệu, sau khi hoàn thành Chân Nhất Long lặng lẽ rời khỏi gian phòng, không dám quấy rầy sự trầm tư của Sở Chích Thiên.

Ngoài cửa phòng, Trần Cảnh Văn với Đổng Hạo Triết đã chờ ở đó, lo lắng nhìn Chân Nhất Long.

Chân Nhất Long cười khổ nói: “Sở ca, đã biết!”

“Tâm tình anh ấy thế nào?” Trần Cảnh Văn lo lắng hỏi.

“Nhìn không ra. . . Dường như rất yên bình, thế nhưng tôi luôn cảm thấy có chút không ổn!” Chân Nhất Long lo lắng u buồn, sự lãnh tĩnh của Sở Chích Thiên tựa như sự yên tĩnh trước cơn bão tố, bên trong chất chứa bao nhiêu bạo ngược ai cũng không rõ.

Chân Nhất Long mới rời khỏi gian phòng, Sở Chích Thiên liền một phen cào lấy bắp đùi của bản thân, mạnh mẽ cấu vào, chảy ra máu tươi mà không tự biết.

Sở Chích Thiên, đây là hành vi làm đại ca của mày sao? Tự tin mù quáng khốn nạn! Là mày đã hủy Tiêu Tử Lăng!
Bình Luận (0)
Comment