Đêm khuya xảy ra một việc trộm xe ngắn ngủi theo lưng tổ ba người cúi đầu ủ rũ trở về nhà trọ mà hạ màn kết thúc, bầu trời đêm lần thứ hai khôi phục vẻ yên tĩnh chết chốc. So với lúc trước có chút không giống, vầng trăng lưỡi liềm trên không trung dần dần nhô lên một vòng sáng màu tím, càng hiện lên vẻ trong trẻo nhưng lại lạnh lùng tịch mịch.
Từ Dương trầm mặt nhìn quầng sáng màu tím, một lúc lâu nhịn không được mà nhíu mày, thần sắc trên mặt cũng không còn bình tĩnh như trước nữa, ngược lại trở nên nghiêm túc khác thường. Hai tay đang khoanh trước ngực vô ý thức mà càng chặt lại, khẽ đau đớn làm cho cậu khôi phục lại vẻ lạnh nhạt như bình thường.
Hạ Duyên Phong nhạy bén chú ý tới thay đổi của cậu, ngửa đầu nhìn trăng rằm trên đỉnh đầu một chút, đôi mày kiếm nheo thành một đường thẳng. Tuy rằng trước đây chưa từng thấy qua vầng sáng như vậy, nhưng đã đọc qua tiểu thuyết mạt thế, thỉnh thoảng sẽ thấy ánh trăng biến đổi cùng với việc tang thi tiến hóa. Lúc này thấy vẻ mặt cử chỉ của Từ Dương, trong lòng có chút hiểu rõ, tâm tình càng trở nên lo lắng.
Nếu như sự việc đều phát triển như trong tiểu thuyết mạt thế, chắc chắn không được bao lâu, có lẽ sắp có một lượng lớn tang thi tiến hóa sẽ xuất hiện. Cứ theo đà như thế, hành trình đi đến căn cứ Nhật Trạch của bọn họ sẽ càng trở nên khó khăn, sợ rằng bọn họ gặp phải…Nghĩ đến điều này, Hạ Duyên Phong tâm trạng nặng nề lắc đầu, tạm thời ngưng suy nghĩ hỗn loạn.
Đã sắp tới nửa đêm sau, Hạ Duyên Phong nhỏ giọng đánh thức Ngô Thiên Hạo, nói đã đến lúc hắn và Từ Lâm gác đêm. Thân ở tận thế, tất cả mọi người đều đã tự mình hiểu rõ, nếu không đủ tinh thần và thể lực, không chỉ hại bản thân, đồng thời còn liên lụy đến bạn bè, cho nên lúc này đây không ai là không vật lộn để gác đêm.
Ngô Thiên Hạo lau mặt một cái, đứng dậy đi tới giường khác gọi Từ Lâm tỉnh lại, hai người đi vào phòng tắm rửa mặt. Khi trở ra, hai người đều tỉnh táo lại. Bốn người thay ca xong, Từ Dương và Hạ Duyên Phong chiếm một giường ngủ, hai người Từ Ngô bắt đầu nghiêm túc gác đêm.
Trời tờ mờ sáng, Hạ Duyên Phong mơ màng tỉnh lại, trong không khí tràn ngập mùi vị thơm ngon, không tự chủ được nuốt một ngụm nước bọt, bụng trống không suốt một đêm không cho chút mặt mũi mà réo ầm lên. Quay đầu nhìn về phía…giường lớn khác, trống rỗng không có người.
Hạ Duyên Phong hơi ngẩn ra, chợt bật người mà ngồi dậy, theo bản năng nhìn theo hướng phát ra mùi thơm, liếc mắt nhìn thấy một nồi súp không ngừng tản ra hương thơm. Tuy rằng không nhìn thấy trong nồi là gì, nhưng hắn đoán chắc trong đó nhất định không thể thiếu mùi vị ngon của thịt xương.
“Duyên Phong dậy đi, rồi đến phòng tắm rửa một chút, đợi thêm chút nữa có thể ăn canh được rồi.” Từ Lâm đang cùng Ngô Thiên Hạo học vài động tác võ thuật, thấy Hạ Duyên Phong thức dậy, vội vã nói một tiếng. Không có biện pháp, hắn sớm đã bị mùi vị đó bắt mất hồn, hận không thể trực tiếp cho hết nồi súp vào trong bụng.
Hạ Duyên Phong đảo mắt nhìn một vòng, không thấy được bóng dáng của Từ Dương, trong lòng biết cậu hiện tại đã vào phòng tắm rửa mặt, gật đầu liền đứng dậy đi tới phòng tắm. Mới vừa đi đến phòng tắm, Từ Dương liền từ phòng tắm bên kia đi ra, hai người đúng lúc mà mặt đối mặt, trong lúc nhất thời đều giật mình.
“Sớm.” Từ Dương phục hồi lại tinh thần, dùng âm thành hơi khàn khàn chào hắn, không đợi Hạ Duyên Phong trả lời, cậu liền đi qua Hạ Duyên Phong.
…Chào buổi sáng. Hạ Duyên Phong đem ba chữ vừa đến cổ họng mà nuốt xuống, hiện lên vẻ phiền muộn. Như thế nào mà cậu lại có phản ứng chậm đến vậy chứ? Chỉ cần nhanh lên một chút nữa, là có thể cùng cậu nói một tiếng “Chào buổi sáng” rồi.
Cả ngày hôm qua đều là bánh bào cùng cháo nóng, đối với người không thịt không vui mà nói, thực sự có chút không chịu nổi, cho nên bữa sáng hôm nay liền đem cháo đổi thành một nồi xương hầm thơm ngon, hơn nữa có mấy cái bao tử lớn, tạm thời có thể cho bọn hắn đỡ thèm.
Hạ Duyên Phong và Ngô Thiên Hạo đến từ thành phố bên ngoài, trước kia hai người chưa có tới thành phố C học, thông thường dùng mì phở làm thức ăn chính. Nhưng ở thành phố C được…nhiều năm, dần dần theo thói quen ăn uống của thành phố C. Bữa tối hôm qua ăn tạm bánh bao, bỗng nhiên sáng nay cảm thấy bánh bao có chút không thể nuốt. Về phần Từ Lâm, thấy bánh bao liền chóng mặt.
Từ Dương không thay đổi vẻ mặt mà nhìn dáng vẻ của ba người, thấy bọn hắn ăn một cái bánh bao hơn nửa ngày mới xong, lại nghĩ đến sau này bọn họ còn phải gặp nhiều chuyện phiền toái, sợ rằng không có bao nhiêu cơ hội có thể cùng ngồi trên bàn ăn nữa, cho nên liền từ không gian lấy ra đĩa thức ăn.
“…” Ba người Từ Lâm đều bị kinh hãi bởi mấy đĩa thức ăn trên bàn do Từ Dương lấy ra, ba đôi mắt đen láy mở thật to, tất cả đều một bộ dạng khó tin. Im lặng một lát, Ngô Thiên Hạo nhịn không được nói: “Anh Dương, anh thật sự là anh ruột của em mà, thật tốt quá Rốt cục cũng có thể ăn thịt rồi”
“…” Từ Dương không nói gì, bình tĩnh mà liếc mắt nhìn Ngô Thiên Hạo đang quơ chân múa tay, một lúc lâu mới ôn hòa mà mở miệng: “Anh ruột cậu không có ở đây, chờ khi cậu thấy anh ruột rồi hãy kêu lên như thế.”
Từ Dương vừa mới nói xong, Từ Lâm nhìn không được bật cười, đôi mắt trong suốt như muốn rơi nước mắt, thật vất vả mới ngừng được, liếc lên nhìn một bộ dáng như bé ngoan nịnh hót của Ngô Thiên Hạo, ngược lại không nhịn được mà bật cười lần thứ hai.
Hạ Duyên Phong im lặng không lên tiếng nhìn Từ Lâm và Ngô Thiên Hạo, như có như không có mà nhìn Từ Dương ngồi đối diện hắn một chút, nhanh mắt thấy được bên môi cậu lóe lên nụ cười nhạt, trái tim như không thể không chế mà đập nhanh.
Tựa hồ nhận thấy được tầm nhìn của Hạ Duyên Phong, Từ Dương ngẩng đầu nhìn lại theo bản năng, nhưng không nghĩ đến lại vừa đúng lúc gặp phải đôi mắt hiện lên vẻ ôn nhu nhàn nhạt. Từ Dương hơi sửng sờ, lấy lại tinh thần dời mắt làm như không có chuyện gì xảy ra, giả vờ trấn định mà cầm lấy đôi đũa gắp một miếng thịt nướng để vào trong bát.
“Ơ Anh và Duyên Phong phạm quy, hiển nhiên không chờ chúng em mà liền ăn trước rồi” Từ Lâm cười xong, vừa nhấc mắt lên liền thấy Hạ Duyên Phong và Từ Dương đang lặng lẽ gắp thức ăn, vội vàng cầm đũa gắp cho Ngô Thiên Hạo vài miếng thịt vịt bóng loáng.
Ngô Thiên Hạo có chút dở khóc dở cười nhìn mấy miếng thịt trong bát, nhưng không có ngăn cản Từ Lâm đang gắp thịt cho hắn, mà là chăm sóc giúp Từ Lâm gắp vài món hắn thích ăn, cho đến khi bát đã chứa đầy thức ăn mới dừng lại.
Sáng sớm hôm qua vào lúc chuẩn bị lương khô, Từ Dương thuận tiện nấu chút cơm mẽ, hiện tại đúng lúc có thể làm điểm tâm. Vì vậy bánh bao bị thu vào không gian, bốn người bắt đầu quét sạch đống thức ăn trên bàn. Không được hai mươi phút, vài đĩa thức ăn đã hết sạch sẽ, chỉ còn nước canh thừa cùng rau.
“No quá rồi, không húp được nữa.” Từ Lâm dựa vào ghế, thay nhẹ nhàng xoa xoa bụng, hơi hí mắt, bộ dáng hài lòng.
“Húp không được thì giữ lại để buổi trưa húp tiếp, ăn nhiều cũng không tốt.” Kiếp trước sống ở tận thế hai năm, Từ Dương đã sớm nếm trải hết thế nào là chịu đói chịu rét, chỉ cần có thể ăn được, cậu liền chịu đựng mà nuốt vào bụng. Cho nên mặc dù đã ăn bánh bao một ngày trời, lúc này cũng không thèm ăn thịt giống với ba người Từ Lâm.
Lúc hơn bảy giờ, bầu trơi vẫn mịt mù như trước, không khí áp lực mà nặng nề, dường như có chuyện gì to lớn sẽ xảy ra. Ngoài của sổ vàn đến tiếng cãi vả mơ hồ, thỉnh thoảng nghe được tiếng động cơ xe chạy, một đêm yên tĩnh của nhà trọ nhỏ rốt cục bị sáng sớm phá vỡ.
“Dọn dẹp xong tất cả, chúng ta lập tực xuất phát.” Một đôi mắt sâu thẳm của Từ Dương nhìn xuống, lạnh lùng quét mắt xung quanh mấy người trộm xe Hummer một lần, quay đầu dặn dò ba người lập tức thu dọn đồ đạc.
Thời gian nghỉ ngơi sau khi ăn xong, ba người Từ Lâm đã dọn dẹp mọi thức thỏa đáng. Khi nghe được lời của Từ Dương, liền trước tiếp đem túi du lịch đeo trên lưng là xong.
Từ Dương thấy bọn họ nhanh chóng như vậy, trong mắt lóe lên tia hài lòng, bước nhanh tới bên giường cầm lấy túi du lịch xong, sau đó đi tới trước cửa đang mở rồi đi ra ngoài, ba người Từ Lâm nhanh chóng đi theo sau.
Từ tầng cao nhất đi xuống, bốn người tốn rất nhiều thời gian hơn bình thường. Thời gian đến được đại sảnh của nhà trọ, đại sảnh đã có vài người, hoặc là đứng hay đang ngồi, lưng mỗi người đều mang một túi lớn, tất cả đều một bộ dáng sợ hãi bất an. Thấy bốn người Từ Dương thì vài ánh mắt liền sáng ngời.
Trong lòng Từ Dương cười lạnh, hành động rõ ràng như thế, không cần suy nghĩ đều có thể biết những người này là có ý nghĩ quỷ quái gì, tính toán mưu đồ thật đáng đánh, đáng tiếc bọn họ không nghĩ đến đây là tận thế, còn có ai sẽ quan tâm chuyện nhàn rỗi của người khác.
“Xin hỏi…bây giờ mọi người muốn rời đi sao?” Vị nam trung niên tối hôm qua mất tự nhiên đi đến hai bước, thấy sắc mặt mấy người Từ Dương đều bình tĩnh không thể đoán được đang nghĩ gì, có chút dè dặt hỏi.
“Nếu muốn sống, hiển nhiên sớm rời khỏi.” Trả lời vẫn là Ngô Thiên Hạo, hiện tại hình như hắn đã trở thành đại biểu của bốn người bọn họ, cùng người khác trao đổi sự việc, do hắn đứng ra là được. Ngô Thiên Hạo liếc mắt, lại tiếp tục nói: “Các người nếu muốn sống sót, nhân lúc còn kịp mà mau hành động”
Người thông minh liền hiểu được hàm ý trong lời của Ngô Thiên Hạo, nếu muốn sống phải dựa vào chính bản thân, chớ mong muốn vào người hắn. Đáng tiếc đây là tận thế, một số người hết lần này đến lần khác đều mong muốn có chỗ dựa. Cho nên cậu vừa nói xong, phòng khách liền có vài người hy vọng hắn có thể dẫn bọn họ đi cùng.
“Chúng tôi cũng không biết chính mình có thể sống được bao lâu, sao lại có thể đem theo mấy người cùng đi được chứ” Ngô Thiên Hạo nhìn bọn họ không biết tốt xấu mà xông tới, lạnh lùng thốt lên: “Đừng đem hy vọng gửi vào người khác, lẽ nào mạng của các người trân quý, mạng của người khác thì không trân quý sao?”
“Như thế nào mà người trẻ tuổi như cậu có thể nói vậy đây?” Một người đàn bà năm mươi tuổi thấy bọn họ đều cúi đầu khom lưng lâu đến như vậy, bốn người Ngô Thiên Hạo không nhúc nhích chút nào, ngược lại nói ra lời như thế, không khỏi cậy già lên mặt mà đứng lên.
“Muốn đi cũng có thể, chỉ có điều phải hỏi trước vũ khí trong tay tôi có chịu cho đi cùng hay không?” Từ Dương thờ ơ lạnh nhạt hồi lâu, khi nhìn đến Ngô Thiên Hạo vì lời nói của người kia mà mặt lộ vẻ rầu rĩ, tay phải cầm lên khẩu súng đặt trong túi quần, vẻ mặt thản nhiên hướng đến trước mặt người đàn bà kia.
Hoàn
Mai: Dương Dương khốc quá đi