Từ Dương vẫn như cũ nắm chặt lấy thanh Miêu đao bám đầy máu đen, biểu tình trên mặt vẫn bình tĩnh như một, ánh mắt lại không hề chớp mà chú ý vẻ thay đổi của ba người. Thấy trên mặt bọn họ đều toát ra là loại mờ mịt cùng luống cuống, con ngươi đen láy thâm thúy lẳng lặng hiện lên một tia bất đắc dĩ khó nhận ra.
Thật ra, lúc đầu cậu không tính nói điều này với bọn họ, hơn nữa cậu cũng không nghĩ đến sẽ can thiệp vào chuyện của người khác, nhưng chỉ cần thấy được những người sống sót này chờ tới khi nguy cơ được giải trừ lại hiện lên vẻ mặt phức tạp cùng ảm đạm, trong lòng hắn liền cảm thấy không thoải mái, đồng thời cũng vì cái giá mà ba người này phấn đấu quên mình là không đáng.
Lời nói không khách khí, nếu như không có bọn họ đến đây hỗ trợ, cậu rất khó có thể tin ba người này có thể an toàn mà giải quyết hai con tang thi chó và tang thi nghe thấy tiếng động mà đến không ngừng. Cho dù bọn họ có bản lĩnh đánh chó tang thi và tang thi, chỉ sợ cũng lành ít dữ nhiều, dù sao ai cũng không chắc trong quá trình này bọn họ có thể chịu bất cứ tổn thương gì hay không.
Ngày thứ hai sau khi tận thế bùng nổ, chỉ cần có radio là liền có thể nhận được tin tức được phát từ thành phố B, chắc chắn một người nào đó luôn lắng nghe đến tin tức đài phát thanh hoặc chú ý đến người sống sót nếu bị tang thi và tang thi động vật cào hay cắn bị thương, kết quả cuối cùng chỉ có một con đường chết. Mà vào thời gian ba người kia lấy toàn lực đánh với tang thi và chó tang thi, những người sống sót không chịu ra ngoài trong đám ẩn nấp, rõ ràng đều là thanh niên trưởng thành cơ thể to lớn, nhưng lại không thấy một người có dũng khí đứng ra.
Chỉ cần nghĩ đến đây, Từ Dương đã cảm thấy buồn cười đến cực điểm, từ lúc tận thế bạo phát đến nay đã qua vài ngày, tang thi và động vật tang thi xuất hiện đã trở thành tại họa tận thế thứ hai, nhưng bọn họ vẫn như cũ mà không nhận rõ sự thật, vẫn giống như lúc tận thế mới vừa bùng nổ vậy, có thể tránh thì liền tránh. Đủ loại như vậy, thật sự cảm thấy thật đáng buồn thảm hại, kết quả như thế là điều tất nhiên.
Theo tính tình của cậu mà nói, có thời gian đứng một chỗ nhìn người khác giết tang thi, không bằng tự thân lao vào cuộc chiến, nói không chừng còn thể giữ được một mạng. Chỉ biết trốn ở phía sau người khác để cầu sống còn, ngược lại chỉ tự đem mình vào sát ranh giới nguy hiểm mà thôi, nhưng đáng tiếc không thấy rõ cuối cùng cũng thấy không rõ.
Hai bên trầm mặc như trước, thời gian trôi qua một lúc lâu, người đàn ông trước hết nói cảm ơn rốt cục cười khổ đã mở miệng: “Vấn đề của cậu thật sự đủ sâu sắc, nhưng lại không thể không thừa nhận, mấy vấn đề này thật sự đáng giá để suy nghĩ sâu xa.” Nói đến đây rồi dừng một chút, tiếp theo tự thở dài mà thì thào nói nhỏ: “Hôm nay đã là tận thế, mạng của mình không còn pháp luật bảo vệ, lại còn đóng vai anh hùng giúp người khác, thật sự là quá chê cười rồi.”
Người đàn ông ngừng nói, nỗ lực kéo ra một dáng tươi cười, nhưng lại phát hiện thế nào cũng cười không nổi, gương mặt hơi vặn vẹo đứng lên. Hắn quay đầu nhìn về chỗ cô gái trẻ tuổi, đồng thời cô ấy quay đầu nhìn hắn, hai người lặng lẽ trao đổi ánh mắt, dường như đang dùng ánh mắt truyền tải cảm xúc chân thật nhất vào lúc này.
Từ Dương không đổi vẻ mặt nhìn hai người, xem ra quan hệ bọn họ rất thân thiết, chắc là quan hệ người yêu. Lại đảo mắt nhìn về phía người còn lại cách bọn họ hai bước, đó là một cậu thiếu niên chừng hai mươi tuổi, mặt mũi rất bình thường, nhìn qua là một bộ dáng thật thà đàng hoàng, một đôi mắt có chút giống với người đàn ông, vừa nhìn cũng đoán được hai người họ hẳn là anh em ruột.
Đúng như cậu đoán, khi bọn cậu vừa nghe người đàn ông kia giới thiệu, bốn người bọn họ đều biết được hắn cùng cô gái kia thật sự là người yêu của nhau, còn thiếu niên trẻ đúng thật là anh em với hắn. Tên của ba người phân biệt thành: Anh cả Tạ Thiên, em trai Tạ Hải, cô gái là Đàm Quỳnh Linh.
Tạ Thiên và Đàm Quỳnh Linh đều đã từng là quân nhân, sau lại có chút chuyện mà rời khỏi quân đội. Hai người vốn cùng nhau đến thăm Tạ Hải ở thành phố C, nào biết lại gặp phải tận thế, sau đó một đường từ thành phố C chạy thoát đến tận đây.
Trên đường gặp được những người sống sót này, cùng nhau kết giao lên đường, ai biết những người sống sót này cũng chỉ nói dễ nghe mà thôi, mỗi lần gặp tang thi đều chỉ biết trốn trong xe, các điều đã từng nói trong lúc kết giao cùng đồng hành trên đường đi đều quẳng sau đầu, chết sống cũng không muốn đứng ra cùng nhau tiêu diệt tang thi.
Trước khi gặp gỡ Từ Dương, tuy rằng bọn họ nghĩ những người đó không biết đạo lí, nhưng nghĩ mọi người đều là người sống sót chạy nạn, cho nên vẫn không có chuyện bỏ bọn họ lại. Phải làm như vậy, thật ra cũng bởi vì trong lòng bọn họ có một gánh nặng “quân nhân” xiềng xích lại, do đó vững vàng giam cầm hành vi lời nói của bọn họ.
Từ Dương nghe được lời nói xuất phát từ tận đấy lòng của bọn họ, mặc dù trong lòng có chút cảm thán, nhưng vẫn không tán thành cách làm này của bọn họ. Vào tận thế, thứ không đáng giá tiền nhất chính là mạng người, không ai có thể đảm bảo mình sống bao lâu, người người đều hi vọng có thể sống thêm một ngày nữa, cậu cũng đã từng sống qua như vậy.
“Anh Dương, tôi thấy hôm nay giống như sẽ có mưa, không bằng chúng ta vào trong rồi nói tiếp.” Hạ Duyên Phong nhíu chặt vùng xung quanh lông mày, ngẩng đầu nhìn khoảng trời âm u, nhìn lại ba khuôn mặt khổ sở đối diện, sau đó quay đầu nhìn về khuôn mặt trầm tĩnh của Từ Dương, giọng nói hơi hạ thấp xuống mà mở miệng.
Từ Dương nghe vậy ngẩng đầu nhìn bầu trời u ám một chút, lại suy nghĩ chỗ ở lúc này của bọn cậu, hơi nhíu mi tâm, tâm trạng không tự chủ mà nặng nề. Cũng không biết có phải hay không là do tinh thần lực mạnh mẽ, cậu luôn cảm thấy có việc gì đó đang rất nghiêm trọng sắp xảy ra, nhưng một lúc vẫn không nghĩ ra được manh mối gì. Lặng lẽ trầm ngâm chốc lát, Từ Dương không nghĩ thêm nữa, khẽ gật đầu.
Hạ Duyên Phong thấy cậu gật đầu, quay đầu nhìn Ngô Thiên Hạo và Từ Lâm thấp giọng dặn dò vài câu, hai người đồng thời gật đầu, sau đó đi đến chiếc xe đậu dưới một dãy ký túc xá nhỏ. Hai người chạy tới bên cạnh xe, lưu loát mà mở rộng cửa ngồi vào trong xe, tiếp tục lái xe, chạy đến trước lầu kí túc xá liền dừng lại.
Lúc này, ba người vẫn đang suy nghĩ một lúc lâu cũng chậm rãi hồi phục lại tinh thần, ba người im lặng không lên tiếng nhìn bốn người Từ Dương một chút, rồi ánh mắt lại phức tạp mà liếc nhìn những người sống sót trong xe đang đi ra ngoài. Tầm nhìn giao nhau một chút, ba đạo ánh mắt đen láy dần dần hiện lên một tia ánh sáng khác thường, con ngươi dứt khoát kiên nghị, có chút khiến cho người ta phải sợ hãi.
Những người may mắn sống sót còn chưa biết lúc nãy Từ Dương đã nói gì với ba người kia, khi nhìn từ cửa sổ, chỉ đơn giản đều là hai nhóm người chào hỏi và trao đổi tin tức mà thôi. Giờ đây, khi bọn hắn thấy đoàn người Từ Dương đi đến kí túc xá, đa số người sống sót đều cực kì gượng gạo mà kéo ra một nụ cười, nghĩ một đằng nói một nẻo mà khen tặng đứng lên.
Đối mặt với những…khen tặng dối trá này, Từ Dương làm như không thấy, nhìn không chớp mắt mà hướng cầu thang bên trái của kí túc xá đi trước. Giờ phút này đây, cậu không khỏi có chút may mắn, cũng may lầu kí túc xá cách hướng núi khá xa, bọn họ có thể từ các hành lang thang lầu quan sát tình huống vùng lân cận, bằng không phải tổn hao nhiều sức lực và thời gian để điều tra.
Công nhân chỉ có một kí túc xá cao bảy tầng, thời gian cuối thời bùng nổ, công nhân vẫn ở chỗ gia công cũ, có thể nghĩ, công nhân ở lại cũng không phải ít. Cho nên lúc này, công nhân trốn thoát vào lúc đa số công nhân biến thành tang thi còn dư lại đều là những người không có can đảm trốn thoát và công nhân sống sót vừa mới tới.
Công nhân nhà xưởng đang trốn ở lầu kí túc xá nhìn thấy có người sống sót đi đến, bọn họ liền ở trên lầu nom nớp lo sợ mà quan sát tình hình lầu dưới. Khi thấy chó tang thi sức chiến đấu cực mạnh, hình dáng to cao khổng lồ thì trong lòng bọn họ đều nghĩ rằng lúc này sợ rằng thật là chạy trời không khỏi nắng*. (*在劫难逃: Đây là lời của tác giả chỉ tai vạ khó thể tránh khỏi. Mình thấy khá hay nên quyết định giữ nguyên văn.
Nhưng mà, khi bọn hắn sắp sửa tuyệt vọng, bọn họ thấy được đoàn người anh dũng của Từ Dương, nhất thời toát ra một ý niệm mãnh liệt, chỉ cần có mấy người bọn họ ở đây, bọn họ rất có thể thành công giải trừ nguy hiểm. Mà thật sự chính là như vậy, nhìn tang thi bị bọn hắn đánh cho không còn sức để đánh trả nữa, bọn họ mới dám khẳng định thật sự vừa mới tránh khỏi một kiếp.
Bởi vậy, vừa nhìn thấy đoàn người Từ Dương đi tới trên lầu, không ít người sống sót ở trong phòng đều vội vội vàng vàng mà chạy đến, mở miệng liền yêu cầu bọn họ ở cùng một tầng, đồng thời không quên nói rõ sẽ đồng ý cung cấp cho bọn họ một ít đồ dùng sinh hoạt, mong muốn có thể cùng kết giao với bọn họ, vì thế để cho bọn họ có cơ hội nằm lấy cái phao cứu mạng vững vàng.
Từ Dương im lặng không lên tiếng nghe những…câu không giải thích được này, như cười như không quét mắt lên ánh mắt những người sống sót, giọng nói không khỏi vài phần lạnh nhạt: “Cảm ơn ý tốt của mọi người, chúng tôi chỉ nghỉ tạm ở đây một đêm thôi, tất cả mọi thứ cần thiết đều mang theo, cho nên không có ý làm phiền các vị.”
Đương nhiên, mặc dù trong tâm có bao nhiêu coi thường, cậu cũng sẽ không đem những lời này nói ra được. Dù sao lòng người khó dò, ai biết lời nói qua lại, có thể hay không lại trêu chọc tới nhiều phiền toái không cần thiết, có chút phiền phức nên tránh thì cứ tránh, có vài người tránh được thì cứ tránh.
Từ lúc bắt đầu đi tới lầu kí túc xá, ba người Hạ Duyên Phong vẫn duy trì vẻ mặt lạnh như băng. Vài ngày liều mạng chiến đấu cùng tang thi, đủ để khiến cho bọn họ thấy rõ hiện thực, bọn họ không còn là sinh viên thật thà như lúc trước nữa, mà là người sống sót nỗ lực sinh tồn trong tận thế, cái gì không nên làm, bọn họ dần dần hiểu rõ.
Không giống với bốn người Từ Dương lạnh lùng, tuy rằng ba người Tạ Thiên đã quyết định sẽ không bao giờ…xen vào việc của người khác nữa, nhưng rốt cuộc không có cách nào khác rõ ràng ngay lập tức. Cho nên lúc này, trong lòng bọn họ có chút xoắn xuýt, nhưng cuối cùng lí trí vẫn chiếm thế mạnh, không hề liếc mắt nhìn những người sống sót này.
Hoàn