Mạt Thế Trọng Sinh Lộ

Chương 42

Dùng xong buổi sáng, Từ Dương và Hạ Duyên Phong di chuyển thành một khối đi ra bên ngoài một chuyến, thuận tiện đến đại sảnh thông báo nhìn xem có nhiệm vụ thích hợp với bọn họ hay không.

Về phần những người khác sao, hiếm khi đi đến một căn cứ có thể nghỉ ngơi một chút, tự nhiên sẽ không lãng phí cơ hội này, hẹn nhau trước cửa để đi dạo vài vòng xung quanh, không chừng còn có thể tìm được thứ gì tốt.

Thời gian hai người Từ Hạ đi đến ngoại thành, chợt phát hiện ngoại thành hôm này tựa hồ còn khẩn trương hơn so với hôm qua. Đa số người lui tới đều mang vẻ mặt lo lắng, ánh mắt mù mịt không ánh sáng, thấy có người tới gần, hoảng sợ mà lui về phía sau mấy bước, dường như đang đề phòng người nhích lại phía mình.

Vừa so sánh với hôm qua, trước mắt hiện lên một màn thực khiến người ta không thể tin nổi. Từ Dương và Hạ Duyên Phong yên lặng nhìn nhau, liền không hẹn mà cùng nhìn về phía cách cửa thành hơn mười thước, hai người im lặng trao đổi ánh mắt, ăn ý mà đi đến cửa thành.

“Ôi, người anh em này. Xin hỏi một chút, anh biết có tại sao hôm nay lại kiểm tra nghiêm ngặt như vậy không?” Trong lúc đi đến, bất thình lình bên đường vang lên một thanh âm kinh ngạc hỏi lớn.

“Ngày hôm qua việc này ầm ĩ lớn như vậy, chả nhẽ anh còn không biết?” Giọng nói nghi ngờ vang lên, ở hoàn cảnh khẩn trương như thế, cũng không biết là ai trả lời vấn đề này.

“Hôm qua tôi làm việc trong căn cứ, bận suốt đến tối mới về, mệt mỏi liền đặt lưng xuống giường ngủ, đâu còn sức để hỏi thăm việc này.

“Người anh em, anh như vậy là không được, ở trong căn cứ, cần phải quan tâm nhiều tin tức mới được. Tôi nói cho anh biết, ngày hôm qua có người bị tang thi quào trúng trà trộn đi vào, mới đầu hoàn toàn không có chuyện gì, ai biết qua nửa tiếng sau, người này bất thình lình liền biến thành tang thi. Đồng bạn của hắn còn chưa kịp phản ứng đã bị quào trúng, ngoài ra còn hai người sống sót đi ngang qua cũng bị trúng, cuối cùng mấy người này đều bị “Đùng đùng” mấy tiếng, cứ như mà ngã xuống. Lúc này, nếu muốn vào căn cứ, phải kiểm tra thân thể rồi mới được vào.”

“Trời ạ Lại còn có người bị quào trầy trà trộn vào nữa, hắn không biết khi bị cắn hay bị quào đều sẽ biến thành tang thi sao? Sẽ không phải là hắn cố ý làm như thế chứ?”

“Ai biết được Cánh rừng rộng lớn, việc đéo gì cũng có. Không chừng thế đạo này thật có loại người ác độc “Ta sống không được, ngươi cũng đừng mong có thể sống” này, tin tức lớn như vậy, chả nhẽ một chút anh cũng không biết sao?”

“Không, vừa phát hiện căn cứ đề phòng nghiêm ngặt lắm, hỏi rất nhiều người, nhưng bọn họ vừa nhìn thấy tôi tới gần liền lập tức lui về phía sau, dường như sợ tôi sẽ ăn thịt bọn họ vậy.”

“Đây cũng không thể trách được, bọn họ đều là những người thường, không có dị năng cũng chẳng có vũ khí, hiển nhiên không dám để ai đến gần, rất sợ người này lại là tang thi ẩn núp. Anh phải biết rằng, chỉ cần bị tang thi quào cho dù là một vết thương rất nhỏ đều sẽ bị mất mạng, tất cả mọi người đều thật đáng thương.”



Qua đi, đối thoại của hai người dần dần tan trong gió. Hai người Từ Hạ chỉ lặng lẽ nghe, ai cũng không có phản ứng tí xíu nào với việc này, bước đi không ngừng hướng đến phía cửa thành như trước.

Đi đến cửa thành, sự việc quả thực đúng như lời người nọ nói, kiểm tra qua cổng thực sự là nghiêm ngặt hơn một bậc so với hôm qua.

Có thể nói, căn bản kiểm tra ngày hôm qua thật ra không tính là kiểm tra, nhân viên công tác gác cổng chỉ là muốn nhìn xem người sống sót có nhiều vật tư làm lệ phí vào thành hay không, cùng với sắc mặt người này có xám xanh cứng ngắt như tang thi hay không. Nếu như hai điều này đều thông qua, chín mươi chín phần trăm người này có thể vào cổng.

Mà giờ phút này đây, lúc bọn họ đến đã xây dựng hai trạm kiểm tra, nam và nữ một gian khác nhau, người phụ trách kiểm tra là quân y. Ngoại trừ thông thạo các loại y học, còn có một thân công phu bảo vệ, do đó để bọn họ kiểm tra, đích thật là một chủ ý tốt.

Phía sau khu kiểm tra có một chỗ đất trống rất rộng, hiện tại bị chia thành mấy chỗ lớn, kiểm tra thân thể xong, mặc kệ có vết thương hay không cũng phải đến khu vực riêng để chờ, lúc ba giờ sau, xác nhận không có việc gì mới có thể ở lại căn cứ.

Hạ Duyên Phong lặng im không lên tiếng mà nhìn nhân viên công tác đang vội vàng một chút, sau đó hơi nghiêng đầu tới, nhìn thoáng qua Từ Dương đứng bên cạnh, nhỏ giọng hỏi: “Ngày hôm qua anh bỗng nhiên xuống xe, thật ra là vì việc này, đúng không?”

Bất thình lình nghe một câu hỏi tới, nhưng thật ra Từ Dương có chút không ngờ, cậu nâng mắt lên, ánh mắt bình tĩnh nhìn Hạ Duyên Phong cao hơn cậu mấy centimet một chút, nhàn nhạt trả lời: “Tôi chỉ không mong căn cứ sẽ vì…một việc này mà tạo thành tổn thất lớn hơn mà thôi.”

Dù sao, đa số người đều cho rằng chỉ cần căn cứ có quân đội dị năng giả thì an toàn của bọn họ có thể đảm bảo, do đó bỏ quên đi nguy hiểm đang tiềm tàng bên cạnh.

Người sống sót trải qua trăm cay nghìn đắng mới đến được căn cứ, nếu là mới vừa vào căn cứ chẳng bao lâu đã bị quào trầy hay cắn bị thương, việc này mặc kệ xảy ra ở trên người ai cũng đều là một sự việc cực kì đáng buồn.

Hạ Duyên Phong liền nhìn cậu một cái thật sâu, cũng không nói thêm gì. Im lặng một hồi, trầm mặc nhìn theo tầm mắt của cậu mà nhìn về phía người sống sót bị từ chối ngoài thành, con ngươi đen thâm thúy, không buồn cũng chẳng vui.

Một lúc lâu, hắn mới quay đầu lại nhìn Từ Dương, nhẹ nhàng nói: “Không bằng chúng ta đến đại sảnh xem xem có nhiệm vụ gì có thể nhận, sau đó thuận tiện đến khu giao dịch trong căn cứ một chút, nghe nói nơi đó có rất nhiều thứ tốt, nói không chừng có một ít thứ hữu dụng.”

Từ Dương nghe nói thế, bỗng nhiên như là nhớ tới cái gì, rất nhanh trong con ngươi hiện lên một tia sáng kì lạ khó có thể nhận ra, hắn liếc mắt nhìn Hạ Duyên Phong thật sâu, có thâm ý khác mà nói: “Hiện tại hẳn là có thể dùng lương thực đổi chút ‘Vũ khí’ đặc thù, đến lúc đó nếu gặp thứ vừa mắt, có thể chọn một chút giữ bên người.”

Bắt được một tia sáng kì lạ chợt lóe liền biến mất trong mắt cậu, Hạ Duyên Phong không nhịn được mỉm cười. Bỗng nhiên, trong con ngươi xẹt qua một tia sáng sắc bén, thoáng cái đã biến mất bên trong đáy mắt. Nhờ mái tóc che đi, không muốn người biết vẻ tàn nhẫn trong con ngươi, lúc lại giương mắt nhìn về phía Từ Dương, thần sắc trong con ngươi đã khôi phục như lúc ban đầu.

Sau khi hai người rời đi, Hạ Duyên Phong thoáng chậm hơn nửa bước ở phía sau, khẽ nhíu mày một cái, không dấu vết liếc mắt nhìn hướng khác một cái, đôi mắt sâu không thấy đáy toát lên khí lạnh không thể thấy được.

Hắn nghĩ ở trong lòng: Xem ra, kì thực tối hôm qua Từ Dương nói một điểm cũng không hề sai, người nọ quả thật không phải hạng tốt lành gì.

Nhiệm vụ của căn cứ đều được ban bố ở trong đại sảnh nhân viên ghi danh, có nhiệm vụ tự tay viết, cũng có nhiệm vụ in ra. Không cần suy nghĩ nhiều, khẳng định nhiệm vụ được in ra đều là do đại nhân vật chỉ thị. Cho tới bây giờ, cũng chỉ có một ít đại nhân vật mới có vốn liếng này.

Nhiệm vụ trong căn cứ chủ yếu chia làm hai loại, nhiệm vụ do cá nhân chỉ thị hoặc là nhiệm vụ của căn cứ.

Nhiệm vụ tư nhân có rất nhiều, đa số đều là nhiệm vụ tìm người, thù lao hoàn thành nhiệm vụ có cao có thấp, cũng đều là tuyên bố người căn cứ trong tay mình đang cầm một lượng lương thực chế định.

Nhiệm vụ do căn cứ chỉ thị có đủ loại, hoặc là hộ tống một nhân vật lớn hay là một vị nghiên cứu viên, hoặc là đi nhà xưởng thu gom vật tư và thiết bị, hoặc là đi thu hồi tài liệu quan trọng.

Chỉ có người không thấy được, không có người không nghĩ tới.

Hai người Từ Hạ nhìn nhiệm vụ tối hôm qua Hạng Minh nói một chút, đúng thật là nhiệm vụ có thù lao tốt. Không nghĩ tới qua một đêm, thù lao lại tăng thêm không ít. Xem ra, người mà nhiệm vụ này đòi hỏi, không phải một đại nhân vật chí cốt, thì chính là nhân vật rất hữu dụng đối với căn cứ.

Tay phải Từ Dương đặt lên cằm suy nghĩ một hồi, sau đó liền ngẩng đầu lên tiếp tục nhìn nhiệm vụ khác một chút. Lấy ra mấy nhiệm vụ so sánh lại, so giá một chút liền hiểu ra.

Không thể không thừa nhận, người nhận đóng con dấu nhận nhiệm vụ này, thù lao sau khi hoàn thành được hơn rất nhiều so với nhiệm vụ khác. Nhưng cũng tương ứng, nếu muốn hoàn thành nhiệm vụ này, công sức bọn họ phải bỏ ra không ít tí nào.

Nếu như số lượng tang thi có thể trong phạm vi cậu có thể ứng phó được, bọn họ có thể tính toán một chút. Nhưng mấu chốt là nhiệm vụ này không có nói tỉ mỉ tình huống, chỉ là phân loại nhiệm vụ này vào cấp B, ai mà biết được ngoại trừ tang thi còn có thứ khác rất nguy hiểm hay không.

“Có nghe gì chưa? Ngày hôm qua tiểu đội “Hào Lang” đi ra ngoài chấp hành nhiệm vụ này đều bị diệt gần hết, đội ngũ gần ba mươi người, chỉ chưa được năm người trở về.”

Thanh âm như vừa tiếc vừa thương hại vang lên bênh cạnh, Từ Dương hơi nhếch mày lên, lập tức bất động thanh sắc liếc mắt nhìn, người đàn ông đứng gần cột thông tin nhiệm vụ, sau đó liếc nhìn một người đàn ông khác đứng bên cạnh người đàn ông thô kệch kia.

“Tôi đã sớm biết chuyện này, không chỉ biết, tôi còn tận mắt thấy được đó Anh đều không nhìn thấy được bộ dáng chật vật của bọn họ, thật sự là khó thể tin nổi, sáng sớm hôm qua đám người kia còn đang ý chí bừng bừng kia mà.” Người đàn ông thô kệch lắc đầu than thở, nhìn dáng vẻ cứ như là một người trong cuộc.

“Vậy anh biết bọn họ gặp phải nguy hiểm gì sao? Tôi nghe nói thị trấn trên kì thực không có nhiều tang thi, vốn ra bọn họ đã an toàn đến trấn trên, sự việc lại vào lúc này mà xảy ra biến đổi, đa số đoàn người đều lưu lại trấn trên, chỉ có mấy người chạy về.”

“Chuyện này tôi có nghe được một ít, tôi nghe tin từ một người bạn, mặc dù tang thi trong trấn đều chạy ra bên ngoài hết, nhưng lại có hai con tang thi dị năng cấp ba ẩn núp, dị năng giả đều bị tang thi này vặn gảy cổ, toàn bộ đầu đều bị tang thi gặm hết. Anh chưa thấy được màn đó đâu, nghe nói hai tang thi ăn đơn giản cứ như đang gặm bánh bao.”

Từ Dương nhướng nhướng mày, sâu xa nhìn nhiệm vụ, thảo nào Khương Khải tìm đến bọn họ để cùng tiếp nhận nhiệm vụ, thì ra là bởi vì trên trấn có hai tang thi cấp ba sao?

Tang thi dị năng cấp ba, đối với dị năng giả cấp một và hai mà nói, đúng là một nguy hiểm rất lớn. Không biết hai tang thi đó là hệ dị năng gì, nếu như chỉ có băng hệ dị năng, vậy thì đúng là không gì tốt hơn.

Hoàn
Bình Luận (0)
Comment