Mạt Thế Trọng Sinh Lộ

Chương 46

Sớm sớm ngày tiếp theo, trời vẫn còn chưa sáng, đoàn người lần lượt tỉnh lại, tự động tự giác được phân công, rất nhanh đã nấu xong điểm tâm, vẫn là bánh bao và cháo đơn giản, mọi người ăn lại đều cảm thấy hài lòng.

Nhìn bánh bao lớn trắng nõn trong tay, nhìn nhìn lại cháo nóng trên bàn, không khỏi nhớ đến những người sống sót bị từ chối ngoài thành, không khỏi cảm thán một tiếng: Cõi đời hôm nay, không có chuyện gì hạnh phúc hơn là có thể ăn no ngủ ngon.

Thời gian nghỉ ngơi tầm mười phút sau khi ăn xong, đoàn người bắt đầu hành động, chưa tới ba phút, cũng đã sửa soạn xong. Quần áo thuần một màu bền chắc chịu đựng được ma sát, ba lô trang bị đầy đủ các loại công cụ phổ thông, thật sự cực kì giống như nhà thám hiểm đi khám phá rừng nguyên thủy vậy.

Từ căn hộ đi ra ngoài, tiểu đội Hồng Nhật liền đưa tới rất nhiều ánh mắt đen tối không rõ, kinh ngạc, đố kị, hờ hững, phẫn hận… Các loại ánh mắt phức tạp không kể hết đều đan vào một chỗ. Mặc kệ ánh mắt của bọn họ có cỡ nào đen tối không phân biệt, sắc mặt đoàn người vẫn không hề đổi như trước mà tiến đến phía nhà xe.

Lúc đến được nhà xe, bốn phía đều im ắng, có vẻ phá lệ an tĩnh. Chợt có vài người sống sót đi ngang qua, đa số bước chân rất vội vã. Không có biện pháp, thấy một đoàn người đầy khí phách như thế bên cạnh, người không có can đảm hiển nhiên không dám quan sát bọn họ, người có chút can đảm len lén mắt nhìn, đã được coi là có gan lớn.

Thời gian xe chạy gần đến cửa nội thành, phía xa liền thấy một chiếc xe quân đội đậu ở cửa, đứng ở bên cạnh là vài người mặc quân phục. Đến khi đã nhìn rõ, người đứng đầu chính là Lý Đại đội trưởng đã gặp qua hai lần.

Thấy rõ đối phương đứng ở nơi đó chính là vì chờ bọn họ, Hạ Duyên Phong liền chậm rãi giảm tốc độ xe. Đợi xe dừng hẳn, Từ Dương bảo bọn họ chờ trong xe, sau đó mở cửa đi xuống xe.

Cùng lúc đó, Lý Đại đội trưởng nhìn thấy rõ người trong xe, vào lúc Từ Dương xuống xe, hắn đã đi nhanh đến chỗ bọn họ.

Mọi người còn chưa có đứng vững, Lý Đại đội trưởng liền nhìn Từ Dương nói rằng: “Đội trưởng Từ, cấp trên muốn tôi chuyển cáo một câu, tuy rằng không có cách nào cung cấp nhiều vật tư đặc biệt, nhưng không rõ tình huống chuyến này, vẫn là có thể cung cấp cho cậu một chút ít, xin đội trưởng Từ nhận lấy những vật liệu này, nói không chừng có thể trợ giúp một chút.”

Đuôi lông mày Từ Dương khẽ nhếch, không trả lời ngay lời này của Đại đội trưởng Lý, mà là không hề chớp mắt nhìn ánh mắt của hắn, đôi mắt sâu xa như là có cái gì đó thoáng hiện lên, vừa giống như là cái gì cũng không có, chỉ nhìn đến sống lưng Đại đội trưởng Lý phát lạnh.

” Đội trưởng Từ, cậu yên tâm, cấp trên nói, những vật liệu này đều là cung cấp cho cậu vô điều kiện. Dù sao, bọn họ cũng biết chuyến này cũng không an toàn, nếu cung cấp cho cậu một chút vật tư để các cậu có thể an toàn hoàn thành nhiệm vụ, bọn họ coi như là buông xuống một đại sự.”

Thấy ánh mắt của hắn không giống làm bộ, Từ Dương mới chậm rãi thu hồi ánh mắt, không có biểu tình gì nói: “Đã như vậy, chúng tôi sẽ thu, cảm phiền Đại đội trưởng Lý thay chúng tôi nói tiếng cám ơn.”

Đại đội trưởng Lý vẻ chính trực, rất nghiêm túc đáp ứng việc này, hai người lại hàn huyên vài câu. Đến khi thủ hạ Đại đội trưởng Lý đem vật tư đặc thù dời đến sau xe, Từ Dương trực tiếp lấy lí do thời gian không còn sớm phải nhanh một chút xuất phát, cáo biệt Đại đội trưởng Lý, sau đó xoay người vào trong xe.

Hạ Duyên Phong ở trong xe đợi được Từ Dương lên xe, khẽ gật đầu với Đại đội trưởng Lý đứng ở bên đường, sau đó lần thứ hai khởi động xe rời đi. Xe theo ở phía sau thấy xe phía trước rốt cục có động tĩnh, vì vậy liền khởi động xe đi theo sau.

Xe chạy đến đường giao thông xuất nhập ngoài cửa thành, Từ Dương hạ kính xe xuống, sau đó đem ra giấy chứng nhận nhiệm vụ đưa cho nhân viên công tác. Đợi nhân viên công tác tiếp nhận giấy chứng nhận ghi lại tin tức đoàn người ra khỏi thành, gật đầu với một nhân viên công tác khác, cho phép xe đi, đoàn người chính thức bắt đầu hành trình.

Có thể là phụ cận căn cứ đều bị quét sạch một lần, suốt một đường, ngoại trừ thỉnh thoảng thấy người sống sót mặt mày xanh xao, quần áo cũng tả tơi ở ngoài, nhưng thật ra thấy rất ít tang thi hoặc là vết tích động vật tang thi. Tuy rằng thỉnh thoảng nhìn thấy mấy con tang thi, nhưng cũng như là bỗng nhiên biến hóa trên đường, mà không phải là tìm thấy từ đằng xa.

” Xem ra, sự tình có thể đúng như lời bọn họ nói vậy, phụ cận căn cứ sớm bị quân đội ‘Quét sạch’ một lần. “Lẳng lặng nhìn vài người sống sót càng ngày càng cách xa bọn họ, Từ Lâm kiềm lòng không được mà thở dài.

Hiếm thấy được hắn nảy sinh cảm khái như thế, Ngô Thiên Hạo nhịn không được xoa nhẹ tóc của hắn, đồng dạng có chút cảm khái than thở: “Căn cứ chứa chấp nhiều người sống sót như vậy, mỗi ngày lại phải cung cấp bánh bao cháo lỏng cho bọn họ, cũng không biết phải hao phí bao nhiêu lương thực, không kịp thời thu lại vật tư vùng phụ cận, sợ rằng không chống đỡ được vấn đề thiếu lương thực.”

Từ Dương không nói một lời nhìn về phía ngoài cửa sổ, thần tình lạnh lùng có chút khó có thể tiếp cận. Ba người ở trong xe cũng dần dần quen biểu hiện hờ hững của cậu, chỉ ngoại trừ biểu tình Hạ Duyên Phong như có chút điều suy nghĩ, hai người khác cũng không có vì vậy mà thấy có chỗ nào không đúng.

Nhiệm vụ lần này chủ yếu là đi đến căn cứ phía Đông Nam còn gọi là “Trấn Thạch Tuyền”, sau đó hộ tống con trai độc nhất của một vị đại nhân vật quay về căn cứ an toàn, tiện thể mang theo mấy con em nhà giàu khác. Ha, người quyền cao chức trọng đúng là không giống nhau, hôm nay thế đạo náo động như vậy, vẫn có năng lực “Phái” người làm việc cho hắn.

Bởi vì trên đường thỉnh thoảng gặp được tang thị tụ thành tốp năm tốp ba, hơn nữa đường bị tàn phá cùng đông đảo xe cộ tắc nghẽn làm nên, ở trước mạt thế vốn dĩ chỉ cần một hai giờ đã kéo thành bốn canh giờ.

Từ sáng sớm mãi cho đến buổi trưa, bất kể là chém giết tang thi cũng được, sử dụng dị năng dời xe cộ tắc nghẽn cũng tốt, đoàn người cũng đều hao phí không ít tinh lực và thời gian. Vì vậy, khi bọn họ gần đến trấn nhỏ, Từ Dương quyết đoán phân phó mọi người tạm thời dừng lại, trước tiên ở tại chỗ này bổ sung thể lực và tinh thần.

Nếu như là đội ngũ khác hao phí nhiều tinh lực như vậy, rồi lại muốn trong thời gian ngắn mà bổ sung đầy đủ tinh thần, hiển nhiên khẳng định đây là chuyện không có khả năng. Nhưng là tiểu đội Hồng Nhật có Từ Dương lấy ra “Nước năng lượng”, chưa tới một một giờ, tinh thần đoàn người mới vừa rồi còn mơ hồ đều giống như đã uống được cái gì đó rất bổ, tinh thần đều trở nên sảng khoái.

“Nếu đã nghỉ ngơi rồi, chúng ta tiếp tục xuất phát thôi.” Đội phó Tạ Thiên nhìn tất cả đều một dáng ý chí sôi sục, trong mắt lóe lên tia thỏa mãn không chút nào che giấu, tuy rằng mấy người này đều không phải là quân nhân chân chính, nhưng bọn họ không ngừng kiên trì rèn luyện, dũng cảm tiến tới phấn đấu, không thua gì một gã quân nhân chân chính.

Nghe được đề nghị của hắn, mọi người đều không có dị nghị, nhanh nhẹn thu dọn đồ đạc trên đất, sau đó lần lượt lên xe, mang theo tâm trạng chỉ tự mình hiểu, tiếp tục đi đến mục đích của bọn họ.

Xe mới vừa tiến vào, Từ Dương trầm mặc một đoạn thời gian đột nhiên nói rằng: “Mọi người phải luôn luôn bảo trì cảnh giác, tin tức căn cứ có sai lầm, nguy hiểm tồn tại trong Thạch Tuyền Trấn, e rằng không chỉ có hai tang thi dị năng cấp ba.”

Đột nhiên nghe được một tin tức không tốt lắm, trong lúc nhất thời ba người đều sửng sờ một chút. Đợi phục hồi tinh thần lại, ba người nhịn không được nhìn nhau, sau đó đều cùng cau mày.

” Từ Dương, có thể tìm được cụ thể vật nguy hiểm khác sao?” Sau khi trầm mặc một hồi, Tạ Thiên ngồi trong xe phía sau lên tiếng hỏi, giọng nói có vẻ rất nghiêm túc.

Từ Dương chăm chú cảm giác tin tức tinh thần lực phản hồi trở lại một chút, mặt mày hiện lên chút hoang mang, thoáng trầm ngâm chốc lát, mới nói: “Có chút giống với tang thi động vật, nhưng lại có chút không giống, cảm giác rất kì quái, tôi cũng không biết nên nói cụ thể là vật gì.”

Nghe được một phán đoán lấp lửng, Hạ Duyên Phong nhíu nhíu mày thật chặt, giương mắt nhìn kính chiếu hậu một chút, sau khi thấy Ngô Thiên Hạo và Từ Lâm cũng đều cau mày, tâm tình lại càng thêm nghiêm trọng.

Nguy hiểm ẩn náu trong bóng đêm, nguy hiểm hơn bình thường nhiều. Nguy hiểm lộ ra ngoài càng làm cho người khác bất an. Mà lúc này, biết rất rõ ràng có nguy hiểm che giấu bên người, nhưng lại không biết cụ thể là nguy hiểm gì, tin tưởng bất kể là ai cũng không đem việc này xem như chuyện nhỏ, trầm mặc hồi lâu, bất thình lình trong không gian yên lặng vang lên tiếng nói của Tiểu Ngân: “Dương ca ca, Tiểu Hắc nói đó là động vật tang thi hệ hỏa.”

Nghe được tin tức của Tiểu Ngân, ba người Từ Lâm đều nhìn về phía Từ Dương vẫn đang trầm mặc thật lâu, trong mắt mang theo nghi vấn giống nhau. Quý Tiểu Ngân gia nhập vào tiểu đội bọn họ chỉ mới mấy ngày, thực lực của bé ra sao, tất cả mọi người đều rõ như ban ngày, cho nên cảm thấy bé nói không ngoa.

Nhưng mà, rốt cuộc cô nhóc cũng chỉ mới là một cô bé mười hai tuổi, có thể nói cụ thể nguy hiểm ra như vậy, không khỏi khiến bọn họ khả nghi. Dù sao, trong tiểu đội chỉ có tinh thần lực của Từ Dương là mạnh nhất cũng không thể tra ra được chân diện thật của nguy hiểm kia.

Từ Dương ngưng mi chìm trong suy tư một chút, sau đó trầm giọng nói: “Tôi thấy, Tiểu Ngân nói không sai. Bản thân Tiểu Hắc là loài động vật biến dị, thêm nữa bản thân cũng là động vật cũng có chút liên hệ khó nói, Tiểu Hắc có thể cảm nhận được động vật tang thi kia cũng rất bình thường.”

Vùng xung quanh lông mày nhíu chặt của ba người trong xe chậm rãi giãn ra, Từ Lâm nghiêng đầu nhìn về phía cậu, có chút nghiêm túc hỏi: “Nếu đã biết đó là một con động vật tang thi có dị năng, vậy tiếp theo chúng ta nên làm thế nào đây?”

Từ Dương rơi vào trầm tư, một lúc lâu sau, như có như không mà thở dài một tiếng, chợt phân phó Tiểu Ngân tiếp tục khiến Tiểu Hắc quan sát tình huống con dị năng động vật tang thi kia. Không thể phủ nhận, tuy rằng đẳng cấp tinh thần lực của cậu rất cao, nhưng ở một thời điểm nào đó, không bằng mối quan hệ liên quan giữa các loài động vật.

Hoàn
Bình Luận (0)
Comment