Mạt Thế Trọng Sinh Lộ

Chương 56

Sự việc đã bàn bạc ổn thỏa, hai người Tôn Thành Long cũng liền đứng dậy cáo từ, có lẽ là bọn hắn cũng rõ ràng việc này không tầm thường, thái độ từ lúc bắt đầu đến hiện tại có vẻ cực kỳ thành khẩn, nhìn phòng bếp vắng ngắt, không khỏi bật thốt lên nói rằng: “Hẳn là hai vị còn chưa có ăn cơm chiều chứ, không bằng cùng ăn với chúng tôi đi.”

Từ Dương hơi nhíu mày, chợt lắc đầu nói: “Không cần, chúng tôi đã dùng xong rồi, chúng tôi xin nhận tâm ý tốt của đội trưởng Tôn.”

Tôn Thành Long thấy bọn họ như vậy, lại vừa nghĩ đến đám người sống sót thêm vào đoàn xe của bọn họ, vốn là có chút nhìn không thuận những người sống sót này, nếu lúc này mời hai người bọn họ đi tới, quả thật cũng có chút không thích hợp, liền không nói tiếp việc này nữa.

Nhìn bọn họ dần đi xa, Hạ Duyên Phong mặt lạnh tanh đóng cửa lại, sau đó xoay người nhìn Từ Dương đang ngồi trên ghế, hơi có chút thờ ơ nói: “Anh nói xem bọn họ có khả năng thuận tiện đến một nhóm người khác để mời không?”

Từ Dương ngẩng đầu liếc hắn một cái, cũng đều thờ ơ trả lời: “Bên này chúng ta chỉ có hai người, vả lại giấu diếm thực lực, bọn họ cũng đã tìm tới cửa, mà sát vách có ít nhất bốn dị năng giả, trong đó còn có hai gã đạt cấp ba trung kì, tôi nghĩ chắc chắn bọn họ sẽ không bỏ qua đội ngũ có loại thực lực này đâu.”

Về phần nhóm người kia có tiếp nhận lời mời của Tôn Thành Long hay không, có lẽ giữa bọn họ sẽ có điều kiện mà người ngoài không biết, đó chính là chuyện của bọn họ.

Hơn chín giờ, toàn bộ thôn đều yên tĩnh, sáng sớm ngày mai còn phải bắt đầu đi, hai người liền một trước một sau trở về phòng.

Từ sau khi hai người xác định quan hệ, buổi tối đều là cùng ngủ một giường. Đương nhiên, cùng với trước đây có chỗ bất đồng, trước đều là mỗi người nằm một bên, không liên can gì với nhau, hơn nữa hai người đang trong tuổi nhiệt huyết, khó tránh khỏi có chút tâm viên ý mã, nếu đang lúc đầy đủ tinh lực, hiển nhiên không thể thiếu một màn lăn qua lăn lại.

Giờ đây, từ lúc ở trấn Thạch Tuyền đến bây giờ hai người còn không có thân mật nữa, thật vất vả mới tìm được trấn thanh vắng như thế này, trong lúc nhất thời đều có chút không khống chế được, vừa về tới trong phòng liền khó kìm lòng nổi bắt đầu xé rách quần áo của đối phương, nụ hôn nóng bóng rơi trên da thịt của nhau.

Rốt cuộc là có chút bận tâm vào không gian ban đêm không an toàn, huống chi lúc này hai bên trái phải đều có một đám người, tiến vào không gian cũng không phải ý tốt, Từ Dương liền hạ một phần tinh thần phòng ngự ở bốn phía. Chỉ cần có gì đó chạm phải phòng ngự, cậu sẽ cảm giác được trước tiên.

Vào hiện tại mà nói, tinh thần phòng ngự có thể chống đỡ hơn ba canh giờ, đây vẫn là dư sức có thừa.

Không còn lo lắng, hai người không khỏi có chút không thể khống chế, rất nhanh thì cuồn cuộn đến trên giường, thân thể nóng bỏng không ngừng dây dưa một chỗ, ánh trăng nhàn nhạt chiếu rọi xuống, hai cổ thân thể chăm chú ôm nhau tản ra hương vị tình sắc. Mùi hoan ái, tầng mồ hôi mịn rịn sáng bóng trong ánh sáng lóng lánh.

Khoảng chừng hơn hai canh giờ sau, hai người giằng co một lúc lâu rốt cuộc cũng được thỏa mãn, lúc này vẫn lưu luyến không rời như trước ôm chặt lấy nhau, lặng lẽ cảm thụ nhiệt độ cơ thể của đối phương.

Hạ Duyên Phong ôm chặt người trong ngực, quyến luyến không ngớt mà hôn lên trán cậu mấy cái, sau đó liền hôn lên môi của cậu, chợt khàn khàn tiếng nói: “Anh về không gian ngủ đi, chờ anh tỉnh ngủ rồi đến em.”

Trong khoảng thời gian này, nếu nghỉ ngơi bên ngoài, thỉnh thoảng bọn họ sẽ thay phiên nhau nghỉ ngơi trong không gian, chọn cách như vậy, một là muốn đảm bao giấc ngủ tốt, hai là muốn kịp thời biết được tình huống bên ngoài.

Từ Dương không có từ chối, hơn nữa cả người cậu đều dính dấp, đúng lúc muốn về không gian để tắm rửa sạch sẽ, vì vậy liền gật đầu: “Cậu cũng vào không gian tắm rửa rồi hẳn gác đêm, nếu không cả người sẽ không được thoải mái.”

Cậu nói là mồ hôi khắp cả người không tốt, nhưng Hạ Duyên Phong nghe lại nhịn không được khẽ nở nụ cười, nói thật ra, kì thực hắn hoàn toàn thích điều này. Sau khi bên nhau, hắn biết Từ Dương có chút thích sạch sẽ, cho nên liền chấp nhận cách nói của cậu, ôm cậu tiến vào không gian.

Không gian rất yên tĩnh, bên ngoài không gian cũng vậy, cho nên trước tiên hai người đều tiến vào không gian để tắm một cái, chỉ là tắm một lần như vậy, không có mượn cơ hội này lại triền miên một phen, tuy rằng trong lòng bọn họ có ý nghĩ này, nhưng rốt cuộc vẫn là có chút không yên lòng.

Bây giờ, đợi hai người tắm xong, Từ Dương chậm rãi đến giường ngủ, mà còn lại Hạ Duyên Phong mỉm cười nhìn khuôn mặt của cậu, sau đó hài lòng rời không gian, bắt đầu gác đêm.

Buổi tối hôm nay, khí trời chợt giảm xuống vài độ, ngồi ở trong phòng lại có từng đợt lạnh. Chỉ có điều, trong không gian hai người Từ Hạ đều có quần áo dùng mùa đông và đồ dùng hàng ngày, cho nên căn bản bọn họ không cần lo lắng bị lạnh, hơn nữa còn thay phiên ngủ một giấc trong không gian.

Ngày thứ hai, Hạ Duyên Phong làm xong điểm tâm sáng trong không gian, lúc trời hơi bừng sáng, trực tiếp bưng ra từ không gian có thể ăn. Hương vị mì trứng gà nóng hổi, hai người ăn còn chưa đủ.

Lúc ăn xong điểm tâm, hai người nhanh chóng sửa soạn xong, tùy lúc cũng có thể xuất phát, lúc này chỉ chờ một câu nói của Tôn Thành Long.

Từ trên ban công nhìn đoàn người Tôn Thành Long lề mề bên kia, trên mặt Từ Dương không nhìn ra biểu tình gì, chỉ im lặng không nói nhìn ra bên ngoài một hồi, sau đó liền thản nhiên thu lại tầm nhìn, xoay người rời khỏi sân thượng.

Chờ đoàn người Tôn Thành Long bên kia đông đủ, Từ Dương và Hạ Duyên Phong đã đợi ở trong xe gần mười phút, lại từ kính chiếu hậu nhìn ra phía sau, nhóm người kia cũng đều ngồi vào trong xe, lúc này đang chờ đoàn người Tôn Thành Long hành động.

Bởi vì tối hôm qua đều thỏa thuận việc này, cho nên sáng nay Tôn Thành Long cũng không nói gì, chỉ phân phó một người đến nói chuyện vài câu với bọn họ, sau đó đoàn xe liền bắt đầu khởi hành, trùng trùng điệp điệp mà bước lên lộ trình đến căn cứ L.

Trước vẫn không ai biết Tôn Thành long và Từ Dương đã bàn bạc việc này, cho nên lúc bọn họ theo phía sau, những người đó chỉ cho là tiện đường mà thôi.

Vốn tiện đường thì tiện đường đi, bọn họ cũng không có gì để nói. Thế nhưng về sau, có lẽ vài người ngồi trong một xe, vả lại còn theo một đống hàng hóa đặt ở trong xe, từ từ liền có người không vừa mắt.

Đợi biết được bọn Từ Dương là theo chân đoàn xe đi đến căn cứ L, sắc mặt trong nháy mắt trở nên khó coi. Nhìn bọn họ tuy rằng chỉ có hai người, nhưng chiếm một chiếc xe việt dã, lại nhìn bọn hắn, vài người vùi trong một xe chất đầy hàng hóa, hơn nữa hít thở trong đó đều là mùi khó ngửi, nghĩ như thế cũng có cảm giác lòng không tốt lắm.

Người được sống tốt một ngày, các loại tâm tư liền tranh nhau xông ra, hơn nữa người hữu tâm nói lên hai câu, cuối cùng cái gì cũng đều nói ra. Gặp phải tự cho là đúng, tính tình cao ngạo tự phụ trước đây cũng liền nổi lên mặt nước.

Này đây, đến lúc trưa nghỉ ngơi, có mấy người sống sót thăm dò tình hình liền đánh bạo đi tới trước mặt hai người Từ Dương, hình dáng xanh xao vàng vọt khiến người ta không đành lòng nhìn. Đương nhiên, đây chỉ là tâm trạng của người đồng tình tràn lan, về phần Từ Dương và Hạ Duyên Phong, trong từ điển của bọn họ thật đúng là không tìm được mấy cái từ này.

Đang đi tới là bốn người, một cụ già một đứa bé, hình như là hai ông cháu, một thiếu niên chừng mười lăm mười sáu tuổi, còn có một cô gái chừng hai mươi, bốn người thấy bọn họ một thân sạch sẽ, lại xem chính mình chật vật, trong lúc nhất thời có vẻ quẫn bách, nhưng vẫn là mở miệng nói: “Xin chào.”

Từ Dương xa xa thấy bọn họ đi tới liền rũ mắt xuống làm như suy nghĩ sâu xa, nghe được thanh âm của bọn họ cũng chỉ coi như chưa nghe được gì cả, cúi đầu như trước, thật lâu cũng không có nhúc nhích.

Có lẽ thấy dáng vẻ trầm tư của cậu quá rõ ràng, bốn người kia cũng không có nghĩ quá nhiều, chỉ cho là cậu đang nghĩ chuyện gì đó vô cùng nhập thần, cho nên mới không nghe được thanh âm bọn họ, vì vậy liền mặt dày hỏi thăm một câu, nhưng Từ Dương vẫn không đáp lại.

Hạ Duyên Phong cách đó không xa đã sớm chú ý tới tình huống bên này của bọn họ, thấy bốn người kia sắc mặt lúc trắng lúc xanh, Từ Dương vẫn không chút phản ứng, trong lúc nhất thời nhịn không được cảm khái: Thì ra cậu cũng có lúc trẻ con như vậy.

Hạ Duyên Phong khẽ cười một cái, nhìn bốn người kia da mặt thật là quá dày đi, vội vã đi tới giải vây: “Xin lỗi, lúc anh Dương suy tính rất dễ thất thần, thường thường người khác nói với anh mười câu, anh ấy đều hồn nhiên không, các người có chuyện gì không?”

Bốn người kia tự cho là không dấu vết trao đổi một ánh mắt, sau đó thấy cụ già kia thỉnh thoảng xoa xoa hông, vẻ mặt khó chịu nói: “Chàng trai, sáng nay chúng tôi thấy các cậu vẫn đi theo phía sau đoàn xe, chẳng lẽ các cậu cũng muốn đến căn cứ L sao?”

Lòng Hạ Duyên Phong khẽ động, nét mặt lại bất động thanh sắc, gật đầu nói: “Đúng vậy, tối hôm qua lúc chúng tôi biết được đội trưởng Tôn muốn quay về căn cứ, liền thương lượng cùng đội trưởng Tôn, chúng tôi không biết đường, đi theo đoàn xe, hơn nữa, hai người chúng tôi cũng có chút năng lực, nếu gặp phải tang thi còn có thể giúp đỡ giết tang thi, sẽ không mang đến phiền toái cho đoàn xe.”

Câu này có chút hàm ý, không ngạc nhiên chút nào khiến cho bốn người cứng mắt, trên mặt cũng không bảo trì được dáng vẻ cười cười bên ngoài, trong lúc nhất thời sắc mặt trở nên âm trầm, nhìn lại có chút dữ tợn.

Cụ già kia tốt xấu gì so với bọn hắn sống lâu hơn mười năm, rất nhanh thì khôi phục bình tĩnh, giả vờ không có nghe được thâm ý trong lời nói vậy, hơi có chút cảm khái than thở: “Chàng trai trẻ cũng thật là lợi hại, những quái vật thế kia hù dọa không ít người, nếu không phải lão bà đây tuổi già sức yếu, lão bà cũng thật muốn nâng đao lên chém cho chúng nó một đao. Nhưng tình hình hôm nay, lão bà nếu như dính vào, đừng nói giết quái vật, e rằng trái lại đưa thêm phiền toái lớn hơn, quả thật là già rồi, già quá rồi”

Hạ Duyên Phong làm như không thấy đối với lời kêu khổ của bà ta, nếu như không phải thấy được tính toán trong mắt bà ấy, có thể thực sự hắn liền vì những lời này mà động tâm, đáng tiếc ánh mắt hắn rất bén, khéo léo lại bắt được hành động của cụ già và cô gái kia, trong nháy mắt cái gì cũng chẳng muốn nói.

Hoàn
Bình Luận (0)
Comment