Mạt Thế Trọng Sinh Lộ

Chương 66

Không biết duy trì liên tục chiến đấu như vậy bao lâu, đang lúc mọi người đồng lòng hợp lực xuống, rốt cuộc số lượng của tang thi điểu ít đi phân nửa, nhưng mọi người chống đỡ đến bây giờ, toàn thân đã kiệt sức từ lâu, nếu không nghĩ biện pháp lánh mặt một chút, e rằng những tang thi điểu này vẫn sẽ dây dưa không ngừng như vậy, cho đến chết cũng không chịu ngừng.

Vì để tránh cho mọi chuyện không tốt phát sinh, Từ Dương và Hạ Duyên Phong phối hợp càng ngày càng tốt, hơn nữa có Tạ Hải dị năng hệ thổ phụ trợ, cuối cùng thành công một kích được hai con tang thi cấp năm. Giải quyết xong hai con tang thi có thực lực mạnh nhất, ba người không khỏi phun ra một ngụm trọc khí, sau đó xoay người vùi đầu chiến đấu cùng với tang thi điểu.

Lúc này, vài người sống sót ở vườn bên kia thấy tang thi điểu tới liền trốn vào trong phòng kí túc xá cho công nhân. Đợi bọn hắn vào trong liền kịp thời chặn cửa lại, những tang thi điểu không có mục tiêu liền quay trở lại công kích đám Từ Dương, đông nghìn nghịt một mảng khiến người khác choáng váng.

Nhìn những tang thi điểu này lại trở lại lần nữa, sắc mặt của đoàn người Từ Dương đều tái xanh. Sự việc đã phát triển đến mức này, nếu bọn họ còn không hiểu được những người đó vừa làm chuyện gì, bọn họ liền phải quay lại bụng mẹ để dạy dỗ tốt một phen.

Rất nhanh quét mắt nhìn cảnh tượng trên không trung một lần, vào lúc hạ được một làn sóng tang thi điểu công kích, Hạ Duyên Phong nhanh chóng lấy ra một bình nước suối trong không gian Từ Dương, ngửa đầu nuốt vài ngụm, sau đó tụ lại năng lượng toàn thân đến trên hai tay, mắt không hề chớp nhìn chằm chằm tang thi điểu, tìm trúng cơ hội liền phóng một lưới điện thật lớn về phía tang thi điểu.

Trong nháy mắt, trên bầu trời vang lên một trận kêu rên, cũng chính trong lúc này, Từ Dương lập tức cho tiểu đội lui lại, thu hai chiếc xe vào không gian, sau đó nhanh chóng chạy đến kí túc xá gần vườn nhất, trước khi vọt vào liền cản lại tang thi điểu theo sau.

Đợi tất cả mọi người đều trốn được vào trong kí túc xa, nhất thời cũng không có thời gian quan sát trên người đã bị thương ra sao, tự động phân tán ra quan sát khóa kĩ cửa sổ lại. Chờ cửa sổ được khóa lại kĩ càng, liền đi đến bên cạnh cửa sổ lầu trên, mãi cho đến lầu cuối cùng của kí túc xá, xác định được tất cả cửa sổ đều được khóa kĩ, bọn họ mới xụi lơ trên mặt đất, thở dài một hơi.

Lần chiến đầu này có thể nói là trận chiến kinh tâm động phách nhất từ lúc tiểu đội thành lập tới nay, bị hai tang thi cấp năm và tang thi điểu bao vây trong nháy mắt, trong lòng mọi người đều có loại cảm giác ngày hôm nay muốn cùng thế giới cúi chào. Nào biết bọn họ hiển nhiên thành công giết tang thi, hơn nữa trốn khỏi công kích của tang thi điểu, trong lòng bọn họ liền hiểu được cảm giác cùng sinh cùng tử thắm thiết.

Có lẽ là vẫn còn sợ hãi do cuộc chiến ban nãy, tạm thời không có ai lên tiếng, trong lòng đoàn người có chút suy nghĩ, hoặc là cúi đầu trầm mặc, hoặc là ngẩng đầu nhìn trần nhà, không khí ngột ngạt khiến người khác khó có thể chịu được.

“Tuy rằng dị năng giả không bị nhiễm độc, nhưng vẫn nên chú ý tiêu độc, tất cả mọi người mau chóng nhìn xem trên người có vết thương hay không, nếu có, nhanh chóng giải trừ độc tố.” Tổ trưởng tổ hậu cần là Đàm Quỳnh Linh thấy tất cả mọi người đều có dáng vẻ trầm trầm già cả, vội vàng nhắc nhở bọn họ nhanh chóng tự xem vết thương.

Mặc dù mọi người đều biết dị năng giả sẽ không bị nhiễm độc, nhưng không có nghĩa là bị thương sẽ không có việc gì như trước, người bị thương nghiêm trọng, không kịp xử lí vết thương sẽ dẫn đến vết thương chuyển biến xấu thật là chỗ nào cũng có. Cho nên, vừa nghe Đàm Quỳnh Linh nhắc nhở, mọi người liền lần lượt khôi phục lại tinh thần, bắt đầu lặng lẽ kiểm tra lại vết thương trên người.

Cẩn thận kiểm tra vết thương một lần, ngoại trừ mấy người Từ Dương có mấy vết thương chủ yếu do chiến đấu cùng hai con tang thi, mấy người còn lại đều bị tang thi điểu mổ bị thương. May mắn thay, quần áo trên người tất cả đều khá dày, lúc này mới tránh khỏi bị thương nghiêm trọng.

Bởi vì lúc trước phân phối ngọc thạch không gian cũng tiện thể chuẩn bị một chút đồ dùng, cho nên lúc này mọi người cũng không cần chờ Từ Dương lấy ra thuốc khử trùng này nọ, trực tiếp tự lấy ra một ít thuốc có thể rửa vết thương. Bởi vì có mấy người bị thương khá nặng, tất cả mọi người đều rất tự giác thay phiên nhau rửa vết thương rồi bôi thuốc lên.

Trong lần chiến đấu này, anh em Quý gia cũng bị thương nhẹ, chỉ có điều bởi vì tuổi hai đứa còn khá nhỏ, trong lúc chiến đấu mọi người đều đặc biệt chiếu cố, cho nên bọn họ bị thương không quá nặng. Hai anh em không có vội vã xử lí vết thương của bản thân, mà chỉ giúp đỡ đám người Tạ Thiên xử lí tốt vết thương, sau đó mới xử lí cho mình, thuận tiện bôi thuốc mỡ lên.

Nước rửa vết thương đều là nước suối trong không gian của Từ Dương, mặc dù không hiệu quả bằng đàm thủy nhanh chóng khép lại vết thương, nhưng hiệu quả hơn thuốc mỡ bình thường, lúc này lại bôi lên những loại thuốc mỡ đắt tiền, mọi người cũng không có nhận thấy cái gì không đúng. Có lẽ nói, bọn họ đã sớm quen thuộc với nước suối không gian, vì vậy cũng trực tiếp bỏ qua việc này.

Tuy rằng cửa sổ đã được khóa kĩ, nhưng trong phòng vẫn còn tràn ngập mùi vị của máu và thịt tươi như cũ, mà những tang thi điểu này sống chết không muốn rời đi, có thể cũng là vì những mùi hương này hấp dẫn, chớ nói chi tất cả bọn họ đều là dị năng giả, lực hấp dẫn càng mãnh liệt hơn so với người bình thường.

Nhìn tang thi điểu liên tục lao ngoài cửa sổ, Từ Dương trầm ngâm một chút, chợt lấy một lọ nước hoa rất thơm từ trong không gian, sau đó xịt lên các cửa sổ, trong một thời gian ngắn, cả gian phòng đều nồng nặc mùi nước hoa, trộn lẫn với mùi của nước khử trùng, kì lạ khiến người khác ngứa mũi, chịu không nỗi những mùi này mà trực tiếp hắt xì vài cái.

Mọi người ngây ra một lúc đối với hành động này của Từ Dương, chỉ có điều rất nhanh đã hiểu rõ, mặc dù thật sự chịu không nổi mùi hương nồng này, nhưng một câu cũng không nhiều lời, ngược lại nói Từ Dương lấy ra thêm vài lọ nữa, bọn họ cùng giúp đỡ xịt nước hoa, vừa xịt vừa cảm thán, may mà Từ Dương có nhiều thứ đồ dùng, nếu không, cho dù nghĩ đến cũng không có dụng cụ để thực hành.

Sau khi xịt xong nước hoa, gian phòng giống như là đứng trong một vườn hoa, mùi thơm nực nồng xông vào mũi. Chỉ có điều, nếu như cẩn thận nghe, là có thể nghe thấy được mùi nước hoa, mùi nước khử trùng, mùi của thuốc, mùi mồ hồi và đủ thứ, tất cả đều hòa lẫn thành một khối, mùi vị thật kì quái đến nổi không chừng có thể giết chết được mấy con tang thi điểu.

“Các cậu có chú ý được những người đó là ai hay không? Như thế nào tôi lại cảm thấy những người đó có chút quen mắt.” Đặt lọ nước hoa trên bàn, lúc Ngô Thiên Hạo chiến đấu có liếc nhìn hai khuôn mặt, đột nhiên có điều suy nghĩ hỏi.

“Dưới tình huống đó không biết có giữ được mạng hay không, mà anh còn có thời gian đi chú ý những người đó sao, anh thật đúng là khiến người ta bội phục.” Một lần nữa nhớ lại tình hình khẩn trương khiếp hồn lúc nãy, trong lòng Từ Lâm không nhịn được hơi căng thẳng, mà Ngô Thiên Hạo còn có thể rảnh rỗi chú ý những người đó, thật là không biết nên nói cái gì cho cam.

Nghe được lời của hắn, Ngô Thiên Hạo ngẩng đầu, rất nghiêm túc nhìn chăm chú vào ánh mắt của hắn, sau đó nặng nề nói suy nghĩ trong lòng: “Lúc những người đó đột nhiên xuất hiện, ai biết được lúc bắt đầu bọn họ trốn đi là vì cái gì. Nếu như không chú ý một chút, để bọn họ nhân cơ hội mà làm ra chuyện gì, đây chẳng phải càng khiến thêm phiền phức cho chúng ta hay sao. Hơn nữa, loại tình huống lúc đó, ai cũng không dám đảm bảo lúc bọn người đó kêu cứu, có ý nghĩ xấu xa gì hay không.”

Từ Lâm nghe vậy, căn bản không có cách nào phản bác lời của hắn. Không thể nghi ngờ, lời Ngô Thiên Hạo cũng là lo lắng trong lòng mọi người, tại nơi sống chết trước mắt, một khi có người nảy sinh ra ý xấu gì, e rằng kết quả của bọn họ sẽ bị thay đổi lớn, nếu bản thân không bị trọng thương, thì cũng sẽ hồn về tây thiên…

Nghĩ đến những kết quả này, vùng lông mày của Từ Lâm đã nhíu lại thành một chữ xuyên (川, lẳng lặng nhìn vết thương trên tay mình, sau đó nhìn mấy vết thương trên cánh tay của mấy người Ngô Thiên Hạo, trong lòng càng kiên định, thực lực của hắn còn chưa đủ mạnh, nếu như thực lực của hắn đạt được đến trình độ như của Hạ Duyên Phong và anh của hắn, bọn họ cũng sẽ không chật vật như vậy.

Không thể nghi ngờ, lúc nghe được một phen lời của Ngô Thiên Hạo, mấy người còn lại cũng đều có chung ý nghĩ của Từ Lâm, thật ra ngay từ đầu bọn họ cũng đã sớm hiểu rõ, nếu như không muốn giúp đỡ, tối thiểu cũng đừng tùy tiện quấy rầy. Đương nhiên, bọn họ cũng sẽ không phủ nhận, nỗ lực của bọn họ vẫn còn chưa đủ, nếu không, cũng sẽ không bị thương thành bộ dạng này.

Từ Dương không có chú ý cuộc nói chuyện của họ, mà là nghiêm túc nhìn tang thi điểu bên ngoài cửa sổ, suy tư một chút quay lại nhìn mấy người trong phòng khách: “Người bị thương nặng thì nghỉ ngơi một chút, những người khác trông chừng ở đây, tôi và Hạ Duyên Phong cùng đi ra ngoài dẫn tang thi điểu rời đi. Lại để cho chúng nó cứ như thế này, cũng không biết có thể dẫn tới tang thi hay không nữa.”

Tạ Thiên vừa nghe được lời này của cậu, lập tức nói: “Tôi bị thương khá nhẹ, tôi cũng đi.”

Ngô Thiên Hạo nghe vậy cũng nói theo: “Tôi cũng đi.”

Từ Dương nhàn nhạt nhìn vết thương của bọn họ một chút, quả thật không quá nặng, trầm mặc gật đầu: “Cũng được. Đợi chút nữa tôi sẽ bày một tầng tinh thần phòng ngự cho các cậu, hiệu quả chừng một canh giờ, các cậu nhớ lưu ý.”

Hai người nghiêm túc gật đầu, thấy Từ Dương và Hạ Duyên Phong đã mở rộng cửa đi ra ngoài, lập tức cất bước đi theo, sau khi ra khỏi cửa liền thuận tiện đóng cửa lại, lưu lại những người bị thương còn chưa kịp phản ứng.

Lúc cửa phòng đóng lại, mấy người Từ Lâm liền khôi phục lại tinh thần, muốn đi theo, nhưng hiểu rõ chỉ càng thêm phiền phức, không thể làm gì khác hơn là ở lại trong phòng, nhìn xuyên qua cửa sổ quan sát tình huống bên ngoài, để tránh khỏi bị những tang thi điểu đánh vỡ cửa sổ xông vào.

Hoàn
Bình Luận (0)
Comment