Sáng sớm hôm sau, ngoại trừ Tạ Hải và Quý Tiểu Chu thay thế cho hai người Từ Hạ có nhận thấy được một chút việc kì lạ ở bên ngoài, mấy người còn lại cũng chẳng biết tối hôm qua xảy ra chuyện gì. Đương nhiên, Tạ Hải và Quý Tiểu Chu cũng chỉ biết sơ sơ là kí túc xá bên kia xảy ra động tĩnh, về phần chuyện gì mà lại như vậy, bọn họ cũng chỉ biết một nửa, chẳng qua chỉ cảm thấy động tĩnh này, có thể, đại khái là có chút quan hệ với Từ Dương và Hạ Duyên Phong.
Lúc đầu đám người Từ Lâm cũng không có nhận thấy được có cái gì không đúng, nhưng Tạ Hải và Quý Tiểu Chu không ba lần thì năm len lén liếc mắt nhìn về Từ Dương hoặc là Hạ Duyên Phong, hơn nữa còn lộ ra một bộ dáng muốn hỏi lại không biết làm sao, nên mới thành công đưa tới hiếu kì cho những người này.
Nếu như đối tượng muốn hỏi là một trong những người khác, chắc chắn Tạ Hải và Quý Tiểu Chu sẽ không khó khăn như vậy, nhưng ai lại khiến đối tượng chuyện này chỉ có Từ Dương và Hạ Duyên Phong cơ chứ Một từ trước không có biểu tình gì, một lại trầm mặc không thích nhiều lời, hiện tại hai người là người yêu, cho dù hỏi ai cũng đều có chút không tốt.
Đến bước đường cùng, hai người không thể làm gì khác hơn là dời đường nhìn về Từ Lâm đang cùng tò mò, điều này mới vừa rơi xuống, vài ánh mắt đều theo đó mà đồng loạt nhìn về Từ Lâm, ánh mắt còn sáng hơn bóng đèn chân tóc.
Nhận thấy được nhiều chờ mong như vậy, Từ Lâm liền thấy áp lực như núi, hắn có chút đau đầu mà khẽ vuốt đầu, làm ra một động tác lau mồ hồi, sau đó nhẹ nhàng khụ hai tiếng, tiếp lại giương mắt nhìn về anh hắn, giả vờ lơ đãng hỏi: “Anh họ, tối hôm qua có chuyện gì xảy ra vậy?”
Từ Dương nghe vậy thiêu mi một chút, đôi mắt sâu không thấy đáy thờ ơ dạo qua một vòng, sau đó quay đầu nhìn về phía Hạ Duyên Phong, dùng ánh mắt im lặng truyền đạt ý nghĩ “Cậu nói đi”, kể chuyện này nọ, thật sự không phải điểm mạnh của cậu.
Nhận được ánh mắt của Từ Dương, Hạ Duyên Phòng tạm thời len lén nghĩ, hiển nhiên cũng là vô cùng bất đắc dĩ, đừng nói Từ Dương sẽ không kể chuyện xưa, hắn cũng sẽ không kể. Nhưng bị nhiều ánh mắt nhìn chằm chằm như vậy, hắn cũng chỉ có thể không trâu bắt chó đi cày*, tận lực đem chuyện tối hôm qua hắn và Từ Dương phát hiện có người lén lút đi tới kí túc xá, hai người bọn họ liền thuận tiện liên hợp với chú chó của Quý Tiểu Ngân triển khai một chút ảo giác đơn giản. Về phần nghe không hấp dẫn, vậy thì không phải là chuyện của hắn, dù sao hắn cũng không phải là người kể chuyện chuyên nghiệp ha
Mọi người nghe xong chuyện không ra chuyện của Hạ Duyên Phong kể, rồi lại nói đến vụ ảo giác chân thật hơn chuyện xưa kia, cả đôi mắt đều chớp như đèn flash. Mặc dù sớm biết rằng thực lực của Từ Dương không hề tầm thường, nghe đến cậu có thể dùng tinh thần lực gì đó để tạo ra ảo giác cho những người này gặp ác mộng, chỉ cảm thấy tinh thần thoải mái méo mó, có đội trưởng cường đại như vậy, thật khiến người khác hâm mộ đó nha
Nếu đã biết được chuyện xảy ra tối hôm qua, Từ Lâm và anh em Quý gia tuổi còn nhỏ nhịn không được lập tức chạy đến tra xét tình huống dưới lầu, nhưng lúc này tất cả mọi người vùi ở bên trong, bọn họ chỉ có thể nhìn được vài bóng người qua lại trong hành lang, còn lại đều không có khả năng thấy, chỉ có thể hô một tiếng, thật sự là quá đáng tiếc.
Không ngây thơ giống ba người Từ Lâm, còn lại những người khác đều cảm thấy hứng thú đối với thuật ảo giác của Từ Dương, đáng tiếc dị năng của bọn họ không thể nào triển khai ảo giác kì huyễn như vậy, cũng chỉ có thể ảo tưởng một chút mà thôi.
Bởi vì hơn phân nửa thành viên đều có chút lưu ý hai nhóm người trải qua hoảng sợ hôm qua sẽ gây thêm một cái biến gì nữa hay không, cho nên sáng nay tiểu đội Hồng Nhật liền thay đổi hành động gấp gáp của lúc trước, khó có được lưu lại chuẩn bị xem náo nhiệt một chút.
Khoảng chừng qua một canh giờ, lầu kí túc xá bên kia cũng có người đi ra, Quý Tiểu Ngân canh giữ bên cửa sổ lập tức quay đầu vô trong báo cáo một câu, Từ Lâm và Quý Tiểu Chu đã sớm nhịn không được chạy tới, hơi thò đầu quan sát tình hình bên kia.
Đợi khi thấy rõ mấy người đàn ông lộ ra hung quang, Từ Lâm mới hiểu rõ vì sao tối hôm qua anh họ lại không trực tiếp công kích bọn họ, mà là lợi dụng thuật ảo giác để cho đám người đánh lén này một bài học. Đối với mấy loại côn đồ lăn lộn dưới đao súng này, để cho bọn họ nhận thấy được một chút quái dị, trái lại cũng là một chủ ý tốt, tốt nhất là từ nay về sau đều bị cái ác mộng kia quấn thân, như vậy cũng có thể bớt chút thời gian suy tính hãm hại người khác.
Nghĩ vậy, trong lòng Từ Lâm nhiệt huyết sôi trào, quay đầu về phía Từ Dương hô lên: “Anh họ, anh có thể triển khai thêm thuật ảo giác cho bọn họ không? Tốt nhất là ảo giác bị vô số tang thi đuổi theo, bất luận bọn họ chạy như thế nào cũng không thoát khỏi truy đuổi của tang thi, ngẫm lại cảm thấy vô cùng khoái cảm.”
Anh em Quý gia cách Từ Lâm gần nhất nghe được lời này của hắn, “Xoẹt” một tiếng đều quay đầu nhìn về phía Từ Dương, một đôi mắt hiện lên tia sáng quỷ dị nhìn lom lom vào Từ Dương, trong mắt không hề nghi ngờ đều là ánh sáng nóng bỏng đồng ý với lời của Từ Lâm, thậm chí còn hưng phấn hơn so với Từ Lâm.
Cùng lúc đó, mấy người Hạ Duyên Phong cũng không hẹn mà cùng nhìn về Từ Dương, chỉ có điều ánh mắt của bọn họ lại kín đáo hơn, nhưng dù vậy, vẫn toát ra một tia nóng bỏng giống ba người Từ Lâm, tựa hồ mọi người vô cùng mong muốn Từ Dương đồng ý với thỉnh cầu của từ Lâm.
Từ Dương bị ánh mắt nóng bỏng của bọn họ dọa sợ, hơi có chút bất đắc dĩ than thở: “Quy mô của thuật ảo giác chỉ có thể khai triển ở phạm vi nhỏ, bây giờ tôi chỉ có thể khai triển trong khuôn viên trăm dặm, trừ phi là triển khai lên người cấp ba cấp bốn, nhưng nếu triển khai với người trên cấp năm, dựa theo khoảng cách này, tôi cũng không thể khai triển thuật ảo giác được. Hơn nữa, các cậu cho rằng khai triển thuật ảo giác rất đơn giản sao? Cũng có phải là muốn mua cải trắng đâu.”
Mọi người vừa nghe lời của cậu, trong chốc lát cũng phát hiện bọn họ thật sự có chút ép bức, ảo thuật tinh thần, nếu là do dị năng tinh thần sinh ra, kì thật trình độ sử dụng chắc chắn sẽ càng nguy hiểm hơn các dị năng khác gấp trăm lần, trái lại bọn họ đúng thật là không chịu suy nghĩ.
So với những người khác đều tìm cách, Từ Dương lại càng nghĩ nhiều hơn, sau đó lúc sử dụng dị năng tinh thần, cậu lại càng phải cẩn thận hơn nữa, dù sao dị năng tinh thần cũng không giống với dị năng hệ thiên nhiên khác, như loại tinh thần dị năng có thể giết người vô hình này, cho dù là ai cũng sẽ thấy bất an, cho dù là thành viên trong tiểu đội.
“Anh Dương, hiện tại bọn họ đang đứng dưới lầu, đang nhìn lên trên lầu đó Chúng ta cần đi xuống xem một chút không?” Quý Tiểu Chu luôn chú ý tình hình bên ngoài cửa sổ phát hiện những người đó đi đến trước kí túc xá thì dừng lại, lập tức đem việc này nói cho mấy người trong phòng.
“Xem trước một chút đi” Từ Dương suy nghĩ một chút rồi nói.
Lúc này, đoàn người trên lầu vẫn bất động như cũ, nhóm người dưới lầu lại bắt đầu nhao nhao ồn ào, có người nổi giận đùng đùng nói: “Anh cả, bọn Cẩu tử đụng phải loại chuyện đó, nhất định là do mấy người kia giở trò quỷ, khiến cho mấy anh em trực tiếp xông lên xét nhà đi, để cho bọn họ nếm lợi hại của bang Phục Hổ chúng ta.”
Người được xưng “Anh cả” là một người đàn ông chừng bốn mươi tuổi, bên trái mắt có một vết thẹo do dao để lại, cái đầu trần trụi bóng láng, hắn đang nhíu chặt lông mày, không biết suy tính cái gì, lúc này đột nhiên bị người quấy rầy, một đôi mắt sắc bén quét tới, lập tức khiến người nọ câm miệng lại.
“Xem như những người đó giở trò quỷ thì như thế nào? Đều không thấy mặt của đối phương, đã bị đối phương dùng thuật ảo giác đánh cho không kịp trở tay, mày cảm thấy để cho mấy anh em xông lên là có thể giải quyết chuyện này sao?” Anh cả mặt không biểu tình, chỉ lạnh lùng nhìn người nọ, đôi mắt lợi hại như chim ưng.
“Vậy cũng không thể để như thế chứ” Người nọ tựa hồ có chút không phục, nhưng bị cặp mắt lạnh như băng của anh cả dọa sợ, rõ ràng khí thế yếu đi nhiều, câu nói phía sau lại càng nhỏ, hầu như chính hắn cũng không thể nghe được.
Người nọ có ý nghĩ như vậy nói chuyện không ngừng, ai có thể có năng lực mạnh hơn anh cả bọn họ chứ, mặc dù không cam lòng, lại cũng chỉ có thể cứng miệng ngậm cục tức, đợi được ngày nào đó tăng cường thực lực, đến lúc đó nhất định sẽ khiến những người này đẹp mặt.
Nhưng mà, không chờ bọn họ suy nghĩ lâu, trên lầu đột nhiên truyền xuống một cỗ uy thế khổng lồ, giống như là từ trên trời đánh xuống, khiến bọn họ bị bao phủ dưới một loại uy thế, lòng không tự chủ sinh ra một ý nghĩ thần phục, đi đứng đều bị khống chế đến run lẩy bẩy.
Trong một đám người, thực lực có thấp có cao, thực lực yếu đã sớm xụi lơ trên mặt đất, thực lực cao hơn một chút, cũng đều toát ra một tầng mồ hôi lạnh, về phần mấy người thực lực khá cao, giống như anh cả và mấy người có chút quyền khác, lúc này giống như là bị một khối đá lớn đè lên, toàn thân không thể nhúc nhích nửa phần.
Cỗ uy thế này vẫn truyền ra từ trong lầu kí túc xá bên kia, vốn đoàn người Tưởng An Thành còn đang thu dọn đồ đạc chuẩn bị rời đi liền không có bất kì nghi vấn nào mà bị ảnh hưởng bởi uy thế, uy thế bất thình lình dọa bọn họ hết hồn, đồ trên tay đều lách cách rơi xuống đất.
Tưởng An Thành khẽ nhíu đôi mày kiếm lại thật chặt, cố nén lại áp lực do cỗ uy thế mạnh mẽ kia đè ép, từng bước từng bước đi tới trên hành lang, đợi khi thấy rõ cảnh tượng bên kia, một đôi con ngươi tối sầm lại, trong con ngươi mơ hồ lộ ra một tia tham lam và điên cuồng.
Nếu như thực lực như vậy thuộc về hắn, hắn cũng cần gì phải bị người đè ép, tất nhiên sẽ chính là đánh ra một phen trời đất, hoặc là có được thực lực cỡ này, hắn cũng sẽ không phải lại ngại đối phương bởi vì có một gia thế bối cảnh, do đó phải ẩn nhẫn mọi cách đối với đối phương.
Nghĩ tới đây, đôi mắt đen nhánh kia chợt biến, không cam lòng có thực lực không bằng người, có phẫn hận bị người dẫm đạp dưới chân, có đố kị bị người khác cướp đoạt…những loại như vậy, tất cả đều khiến hắn hận đến không chịu nổi, gương mặt anh tuấn trở nên vô cùng vặn vẹo, làm cho lòng không nhịn được hốt hoảng.
Nếu như… nếu như thực lực của hắn càng mạnh, sinh ra ở nơi thời đại hỗn loạn khó có được này, tất nhiên hắn sẽ không công lãng phí cơ hội này, nhất định phải để người trong thế giới nhìn, ai mới chính là cường giả có thực lực cực mạnh.
Hoàn
Tội nghiệp A Thành bị áp bức đến tâm lí vặn vẹo, chắc đây là nhân tố xấu cuối cùng đây…