Mạt Thế Trọng Sinh Lộ

Chương 74

Sau khi dùng xong cơm trưa, ba người Phương Văn Bân lại lưu lại tiếp tục thảo luận sự tình, cho đến một giờ sau đó, ba người mới đứng dậy cáo từ rời đi. Đương nhiên, ý nghĩ cần thay đổi căn phòng vẫn được giữ vững trong đầu như trước, sau khi rời khỏi liền lập tức nhanh chóng làm việc này.

Mấy người Từ Dương thì thừa dịp lúc này liền lập kế hoạch cho hành trình tiếp theo một chút, ban đầu bọn họ chọn ở tạm trong căn cứ L một thời gian ngắn, nguyên nhân khá trọng yếu là một người trong đó lo lắng đến khí trời có thể nhanh chóng sẽ chuyển lạnh, đến lúc đó nếu còn chưa tới căn cứ Nhật Trạch, chỉ sợ bọn họ cũng phải ăn cơm trong gió, ngủ ngoài trời*, đây không phải là chuyện tốt. (*Nguyên văn 餐风露宿: Xan phong lộ túc. Hình dung đi đường hoặc việc ở bên ngoài vất vả.

Mà nay tất cả mọi người nán lại đợi ấm áp ở bên trong, đây đều là hạ kế sách lúc đầu. Thế nhưng, Từ Dương quyết định đi đến căn cứ Nhật Trạch sẽ không vì thế mà thay đổi, trong nước nhiều căn cứ như vậy, căn cứ mà cậu thấy khá an toàn chỉ có căn cứ Nhật Trạch, mặc dù cậu cũng không biết hai năm căn cứ Nhật Trạch có bình yên tồn tại như trước hay không.

Đang trong lúc bề bộn, máy truyền tin tức duy nhất trong tiểu đội vang lên, Ngô Thiên Hạo phụ trách quản lý việc này lưỡng lự ba giây tìm đến máy truyền tin, đợi hắn thấy rõ khu vực hiện rõ trên máy, một đôi mày kiếm hơi nhíu lại, thần sắc cũng biến thành có chút nghiêm túc.

Chú ý tới thần sắc biến hóa của Ngô Thiên Hạo, đám người Từ Dương đều yên tĩnh trong nháy mắt, mọi người bất động thanh sắc nhìn một chút, sau đó im lặng không lên tiếng chờ Ngô Thiên Hạo cùng liên lạc với người bên kia xong.

Từ mấy câu của Ngô Thiên Hạo và trong vẻ thay đổi có thể thấy được, đối phương có thể là cha của Ngô Thiên Hạo, vị kia ở trước mạt thế tận trung cương vị công tác mà đóng tại căn cứ Nhật Trạch, sau mạt thế dựa vào năng lực “Biết trước” của Từ Dương, cấp tốc chấn chỉnh được quân đội và rất nhanh thu gom được một nhóm lớn vật tư.

Mấy ngày trước đây, mấy người khá nổi danh trong nước lần lượt phát hành máy truyền tin mới, để có thể liên lạc được với người nhà bên kia căn cứ Nhật Trạch, Ngô Thiên Hạo xuất ra không ít lương thực để đổi lấy một máy truyền tin, vào lúc ban đêm liền lập tức sử dụng máy để liên lạc với Ngô gia trong căn cứ Nhật Trạch, thuận tiện hiểu được không ít nội tình.

Cũng là lúc này, mọi người mới chợt biết các cấp tướng đóng ở căn cứ Nhật Trạch đã sớm chia làm mấy phe, thế lực khắp nơi đều muốn đoạt được chủ quyền khống chế căn cứ.

Cũng may lúc đầu Ngô gia phản ứng nhanh chóng, nếu không, e rằng từ lúc mạt thế mới bắt đầu đã bị những thế lực lớn kia chen nhau áp xuống phía dưới, đâu còn có thế lực mạnh mẽ như ngày hôm nay. Giờ đây, bây giờ Ngô gia đang mong đoàn người Từ Dương mau chóng đến căn cứ Nhật Trạch, lại lo lắng đoàn người Từ Dương gia nhập vào các thế lực lớn.

Chỉ có điều, người Ngô gia mới nghe được một ít tư liệu tiểu đội Hồng Nhật từ Ngô Thiên Hạo, ngược lại bọn họ yên tâm không ít, không gia nhập quân đội, chỉ cần không phải địch nhân, chuyện gì cũng đều dễ thương lượng.

Hơn nữa, theo lời Ngô Thiên Hạo nói, mặc dù tiểu đội Hồng Nhật chỉ là một tiểu đội bình thường, nhưng thực lực lại không thể khinh thường, có đội ngũ như vậy thêm vào căn cứ, cho dù vẫn là một tiểu đội bình thường, nhưng có thể mang đến ảnh hưởng không nhỏ cho căn cứ, cho nên người Ngô gia vẫn là vô cùng mong muốn tiểu đội Hồng Nhật nhanh chóng tìm đến căn cứ Nhật Trạch.

Cắt đứt liên lạc, Ngô Thiên Hạo nghiêm trọng nói qua một lần, cuối cùng nói thêm một câu: “Cha tôi nói, tỉnh NX bên kia xuất hiện tang thi trí tuệ cấp bảy, rất nhiều căn cứ loại nhỏ đều bị con tang thi trí tuệ này lãnh đạo quân đoàn tang thi vây công, ông muốn chúng ta chú ý nhiều hơn tình huống thành phố L một chút.”

Mọi người yên lặng nghe xong Ngô Thiên Hạo truyền đạt lại tin tức, vừa mới bắt đầu cũng đều là vẻ sợ hãi cả kinh, hiện nay nghe được tỉnh NX xuất hiện một tang thi trí tuệ cấp bảy, tâm tình càng trầm trọng giống như bị một khối đá lớn đè lên, hô hấp đều trở nên khó khăn.

Người đang ngồi chẳng có ai ngu dốt, chỉ hơi nghĩ một chút liền có thể thấy những lời này đại biểu hàm nghĩa. Như tỉnh NX là tỉnh thị người ở thưa thớt mà lại xuất hiện tang thi trí tuệ cấp bảy, vậy chẳng phải thành phố L đông đảo như vậy lại càng thêm nguy hiểm, nói không chừng lúc này có vài tang thi trí tuệ trốn ở góc nào đó đang bàn bạc làm sao để công chiếm căn cứ L.

Nghĩ tới khả năng những thứ này, trong lòng mọi người đều tuôn ra những tâm tình phức tạp không nói rõ. Từ Dương và Hạ Duyên Phong bất động thanh sắc nhìn nhau một chút, trong lòng hai người đều vì tin tức mới vừa nhận mà cảm thấy chấn động, trong lúc nhất thời cái gì cũng chưa nói, chỉ có trầm mặc mà chống đỡ.

Trải qua một khoảng thời gian nỗ lực này, dị năng hai người Từ Hạ đã thàn công lên cấp sáu, hôm nay một là cấp sáu đỉnh, một là cấp sáu sơ kỳ. Vốn cho là đẳng cấp dị năng của bọn họ đã phi thường cao, nhưng ai biết trong đám tang thi này cũng đã xuất hiện tang trí tuệ cấp bảy, thực lực mạnh mẽ như vậy không biết đã vượt qua bọn họ gấp bao nhiêu lần, điều này để cho bọn họ lại một lần nữa cảm nhận được thực lực trọng yếu.

Tin tức này khiến đoàn người tiểu đội Hồng Nhật đều cảm nhận được ngưng trọng trước nay chưa có, đồng thời cũng khiến bọn họ hiểu rõ, ở toàn bộ thực lực trước mặt, tiểu đội chân chính tuy có vài người thành công lên cấp bốn, nhưng điều này vẫn là chưa đủ. Nếu muốn chân chính trầm tĩnh lại, sợ rằng thực sự chỉ có đuổi tận giết tuyệt tang thi này mới có thể làm được như vậy.

Nhưng mà, ai cũng biết đây không phải là chuyện một ngày hai ngày, cũng không chuyện cá nhân của một người hai người, hôm nay bọn họ có thể làm, chỉ có không ngừng kiên trì tăng cường thực lực chính bản thân, tranh thủ sống được lâu dài hơn. Cuối cùng có thể có một ngày như vậy, bọn họ sẽ cùng đối chiến với tang thi mạnh nhất mạt thế, trước đó, nhìn xa xa một chút có lẽ sẽ để cho bọn họ thoải mái hơn.

Bởi vì trong đầu nghĩ lại mấy tin tức mới vừa nghe được từ Ngô Thiên Hạo, đến đêm khuya, Từ Dương không yên lòng nói vài câu với Hạ Duyên Phong, sau đó liền lắc mình vào không gian, lưu lại Hạ Duyên Phong một mình vừa bất đắc dĩ vừa lo lắng, nếu không biết Từ Dương muốn một mình lẳng lặng, Hạ Duyên Phong đúng là muốn cùng tiến vào.

Nếu không có cái không gian này của chính mình, sợ rằng bây giờ dị năng của Từ Dương chỉ ở trong cấp ba cấp bốn, vốn đang vì thực lực của tiểu đội mà thấy vui mừng, nhưng hôm nay nghe được tang thi đều đã lên cấp bảy, điều này khiến cho cậu phải xem lại thật kĩ một lần nữa.

Cho dù cậu có kí ức của hai năm mạt thế, nhưng rốt cục cậu vẫn đánh giá thấp thực lực của tang thi này. Huống chi kiếp này thời mạt thế bùng nổ đã thay đổi, về phương diện khác tự nhiên cũng sẽ có thay đổi. Xem ra, mỗi một bước kế hoạch sau này đều phải cẩn thận châm chước mới được, không có khả năng lại dùng kí ức của đời trước áp dụng vào đời này.

Nghĩ vậy, mạch suy nghĩ hỗn loạn của Từ Dương dần dần rõ ràng, tâm tình cũng vì vậy mà chậm rãi khôi phục bình tĩnh. Cậu phun ra một ngụm trọc khí, trong mắt một mảnh trấn tĩnh, tiếp tục ở trong không gian một lúc lâu, mới một thân thoải mái rời khỏi không gian.

Đi ra không gian, đúng lúc gặp phải Hạ Duyên Phong đang canh giữ ở bên ngoài không gian, hai người nhất thời hơi ngẩn người, lập tức không khỏi phúc chí tâm linh mà khẽ cười cười. Mặc kệ tang thi cấp bảy có xuất hiện hay không, cuộc sống của họ phải tiếp tục như trước, cần gì phải suy nghĩ nhiều như vậy chứ

Hạ Duyên Phong nắm lấy ngón tay của Từ Dương, dùng bàn tay hắn giam giữ chặt chẽ bàn tay thon dài kia, sau đó kéo cậu đi tới bên cửa sổ, ý bảo cậu nhìn cảnh tuyết đang hòa lẫn cùng bầu trời đen, sau một lúc lâu nhẹ nhàng mà nói: “Tuy rằng không biết lúc nào mạt thế mới kết thúc, nhưng em vẫn luôn cảm thấy rất may mắn. Chỉ cần chúng ta một mực ở cùng nhau, đó chính là mãi mãi.”

Từ Dương cũng không có lên tiếng nói thêm cái gì, chỉ là bàn tay hơi dùng sức bị Hạ Duyên Phong nắm, lặng lẽ đáp lại ôn nhu của hắn. Giống như lời Hạ Duyên Phong nói vậy, mạt thế phải tới lúc nào mới có thể kết thúc, đều không phải chuyện họ có thể khống chế, hôm nay bọn họ có thể làm, chỉ có phải quý trọng mỗi phút mỗi giây sau này.

“Lạnh sao?” Đứng ở bên cửa sổ một lúc lâu, Hạ Duyên Phong nhạy bén nhận thấy được ngón tay Từ Dương lạnh, không khỏi có chút bận tâm hỏi, đồng thời cầm hai tay của cậu thổi một cái.

“Có chút chút.” Từ Dương nhàn nhàn đáp, quay đầu chống lại ánh mắt của Hạ Duyên Phong, khó có được chủ động hôn lên môi hắn, lập tức nói: “Ngủ không được, đi không gian luyện tập với tôi.”

Thật vất vả mới đợi được Từ Dương chủ động một lần, đây không phải một nụ hôn hời hợt có thể giải ham muốn, Hạ Duyên Phong không có lập tức trả lời, mà là kéo cậu đến trong lòng quyến luyến triền miên một lúc lâu, mới ghé đến tai cậu khàn khàn nói: “Được.”

Đi vào không gian đến chỗ sau núi dùng để luyện tập, bầu không khí kiều diễm giữa hai người đã nhanh biến thành hai phe đang đối chiến nghiêm túc, ánh mắt hai bên đều thâm thúy đen như mực lẳng lặng nhìn nhau chỉ chốc lát, một trận đối chiến của hai người bọn họ chính thức bắt đầu.

Trong điện quang hỏa thạch, băng màu xanh nhạt cùng lôi điện tím bộc phát ra hai hướng khác nhau, một lần lại một lần va chạm ra tia sắc nhọn, tia sáng chói mắt đều phát ra màu sắc rực rỡ khắp núi, biến hoá ra một bức tranh cao sơn đối chiến đồ đẹp đến tận cùng…

Mãi đến lúc dị năng của hai người đều tiêu hao gần hết, hai người mới kiệt sức dừng tay, hồi lâu chưa từng tùy ý như vậy, hai người nhìn nhau một chút, sau đó thần giao cách cảm trực tiếp nằm xuống đất, trợn tròn mắt lặng lẽ nhìn khoảng không bầu trời xa xa, lẳng lặng hưởng thụ yên tĩnh khó có.

“Chờ ngày tuyết ngừng rơi, chúng ta liền ra ngoài giết tang thi, anh cảm thấy thế nào?” Yên tĩnh nghỉ ngơi một lát sau, Hạ Duyên Phong nghiêng người nhìn sang Từ Dương cách hắn một thước, trong mắt mang theo ôn nhu không che giấu được.

“Được.” Từ Dương buồn ngủ như có như không khẽ đáp, tay phải chợt bị một bàn tay nắm, cậu mơ hồ mở mắt, nhìn về phía người kia, ánh mắt mê ly mang theo nghi vấn.

“Đi ngâm nước nóng, đợi lát nữa ngủ tiếp.” Có chút bận tâm Từ Dương thật cứ như vậy thiếp đi, Hạ Duyên Phong nói xong cũng đứng dậy đi tới bên người Từ Dương, sau đó dùng sức kéo cậu lên, ôm cậu đi đến suối nước nóng khuất sau núi cao.

Hoàn
Bình Luận (0)
Comment