Mạt Thế Trọng Sinh: Mang Theo Thú Cưng Cùng Lăn Lộn

Chương 9

              Sáng sớm không khí lạnh lẽo sương giá vẫn còn đọng trên lá của những cây thông biến dị ngọn cao vun vút, mặt trời còn chưa lên cao chỉ thấy 1 làn khói trắng lượn lờ bốc lên từ giữa rừng cây rậm rập, chậm chạp  loang ra rồi biến mất vào không khí. Bên trong từng tầng cây bụi tối tăm, 1 đôi mắt hẹp đỏ như máu xuất hiện dáo dác nhìn xung quanh thứ sinh vật đó quan sát 1 lát có vẻ như không cảm thấy nguy hiểm bên cạnh nữa, thân thể to lớn liền nhảy vụt ra khỏi nơi ẩn nấp. " xoẹt" 1 âm thanh sắc bén vang lên con vật kêu lên đau đớn ngã xuống đất cổ của nó bị 1 vật sắt nhọn cắt qua máu liên tục trào ra thắm đỏ bộ lông trắng muốt, con thú co giật vài giây rồi bất động. Lúc này từ 1 thân cây cách đó gần 100m Chữ Diệp vui vẻ bước ra chạy đến bên xác con vật, đến gần nhìn kĩ mới nhận ra nó là 1 con thỏ trắng chỉ là hình thể lại gấp 3 lần thỏ thường, 2 răng cửa sắc như răng nanh hổ, 4 chân cũng có vuốt nhọn. Chữ Diệp nắm lấy 2 tai thỏ xách nó trở về bờ sông tối hôm qua bọn họ đã chuyển qua đó nơi có bóng cây nhiều hơn, cậu đi xuyên qua từng tán lá rậm rạp xa xa đã nghe tiếng nước chảy, Đô Đô nằm 1 bên nhắm mắt hưởng thụ ánh nắng buổi sáng còn  Tiểu Trí đang nhận nhiệm vụ Chữ Diệp giao cho trước khi đi vụng về lau vết thương trên cánh tay cho người đàn ông kia. Y từ tối qua đến giờ vẫn không có dấu hiệu tỉnh lại, Chữ Diệp sẽ không tùy tiện gặp ai cũng cứu chẳng qua người này bộ dáng chật vật nhưng sức sống thật kinh người, nhìn tình trạng vết thương ngấm nước bắt đầu lỡ loét mưng mũ cậu đoán y đã trôi từ 1 nơi rất xa đến đây trong tình trạng như vậy người bình thường e là đã sớm đứt hơi ấy vậy mà kẻ này từ lúc cậu kéo y lên dù cho có lúc tưởng chừng đã tắt thở cuối cùng lại thần kì mà khó nhọc hô hấp trở lại. Chữ Diệp thích kẻ mạnh vì chỉ kẻ mạnh mới có thể tự quyết định số phận của mình, cậu lấy ra băng gạc, thuốc sát trùng, kháng sinh, cầm máu cùng 1 con dao phẫu thuật nhỏ chôm từ phòng khám tư nhân lại cẩn thận hơ nó lên lửa vài lần rồi mới bắt đầu cắt xuống phần thịt đã lở loét hoại tử xung quanh vết thương, trong suốt quá trình khi lưỡi dao từng đường cắt xuống các cơ bắp trên cánh tay người đàn ông luôn duy trì trạng thái căng cứng, 2 hàng lông mày y căng thẳng nhíu chặt mồ hôi nhỏ giọt liên tục. Chữ Diệp thành thục cắt sạch sẽ thịt hỏng rồi lại bôi 1 lần các thứ thuốc sau đó nhanh lẹ dùng băng gạc quấn chặt, toàn bộ quá trình đều là kĩ năng mà cậu rèn giũa ra đời trước trong hành trình bôn ba giờ đây  cậu vẫn còn nhớ rõ ràng cảm giác lần đầu tiên vì ham muốn sống còn mà tự thân cắt thịt trên người mình khi đó 2 hàm răng nghiến vào nhau dường như nghe cả âm thanh nứt vỡ, lúc đó cậu không chết vì nhiễm trùng quả thật là phước lớn mạng lớn. Chữ Diệp cố định băng gạc xong thì gọi Đô Đô đến để nó đào 1 cái hố chôn mảnh khăn bọc máu thịt sâu xuống đất, cậu sai Tiểu Trí lấp đất còn mình thì đi làm thịt thỏ, cẩn thật lột ra mảnh da còn nguyên vẹn Chữ Diệp để chung nó vào với tấm da của con heo rừng ăn đêm qua, những thứ này có thể dùng để trao đổi vật tư. Thịt thỏ nướng rắc gia vị rất nhanh tỏa ra mùi hương vô cùng hấp dẫn, Chữ Diệp cắt phần thịt đùi xuống cho Tiểu Trí, cậu ăn 1 chút còn lại đều là phần Đô Đô. Tiểu Trí dùng tay bóc thịt vui vẻ ăn, bỗng dưng nó nhìn người bị bỏ mặc nằm dưới gốc cây nhỏ giọng hỏi Chữ Diệp.
       -" Anh ơi, tại sao anh kia còn chưa tỉnh dậy? Sẽ không bị đói chết chứ?"
       -" Hô làm sao anh biết được, còn nữa em tại sao lại ăn bẩn như vậy hả? Cầm lấy!"_ Chữ Diệp chỉ 2 bàn tay lấm lem dầu mỡ của thằng bé, ghét bỏ nhíu mày đưa cho nó 1 cái áo sơmi, cậu ko có chuẩn bị đồ trẻ con chỉ có thể tạm thời như vậy_" đi tắm rửa đi !"
       -" Vâng !"_ Tiểu Trí nhanh tay nhét hết chỗ thịt còn lại vào miệng, 2 má phồng lên như con ếch chân nhỏ chạy đến bờ sông ngoan ngoãn tự cởi quần áo nhảy xuống nước. Đô Đô nằm bên cạnh bị nước hất vào người chậm chạp mở mắt, Chữ Diệp gọi nó đến thấy lông nó đều dính tro bụi liền bảo nó cùng xuống nước, Đô Đô không phản đối nhảy ùm 1 phát làm nước trong lòng sông bắn tung tóe nước ập vào người Tiểu Trí làm nó loạng choạng muốn ngã Chữ Diệp ngồi bên cạnh xử lí da thỏ, vừa trông chừng thằng bé khỏi bị thứ gì dưới sông đớp mất.
       " Khục!" Âm thanh khàn đục vang lên từ sau lưng, Chữ Diệp quay người lại thấy người kia đã tỉnh lại ánh mắt mở to tròng mắt bên trong đen nhánh ngập tơ máu, Triển Thiên Hà khó nhọc ho, cổ họng của hắn bây giờ khô khốc, vết thương chỗ xương sườn bị tác động đau nhói cánh tay thì truyền tới từng cơn nhức buốt không ngừng_" nước..."_Hắn cố dùng chút sức lực để cất tiếng âm thanh chạy qua cuống họng trở nên khàn đục nhỏ bé đầy bất lực. 
       -" Đô Đô trông trẻ !"_ Chữ Diệp bỏ dỡ việc trên tay đi qua người Triển Thiên Hà, cầm chai nước khoáng đặt bên cạnh mở nấp, tay chân Triển Thiên Hà không cử động được chỉ có tròng mắt là có thể chuyển động, mắt hắn do không mở thời gian dài nhất thời không thích ứng kịp với ánh sáng mặt trời, hắn nhắm mắt lại lẳng lặng nghe tiếng bước chân đến gần rồi lại xa, người này tại sao cứu hắn? Hắn bây giờ gần như nữa tàn phế mang hắn theo chẳng lẽ là có âm mưu gì? Có phải do kẻ kia phái đến cầm giữ hắn để khống chế người thân hắn hay không? Tên kia có thể cài người vào bên hắn lâu như vậy không chừng đã sắp xếp người này đón đầu hắn. Đầu Triển Thiên Hà bị 1 đống suy đoán của bản thân làm cho loạn cào cào nếu như người này thật sự có mưu tính riêng Triển Thiên Hà có chết cũng phải lôi người theo cùng, bản thân hắn không thể trở thành điểm yếu được. Chữ Diệp không biết ác ý trong suy nghĩ của Triển Thiên Hà cậu ngồi xuống vị trí gần vai y cơ thể y gần như rơi vào trạng thái đề phòng ngay lập tức, cậu cũng không có ý định giải thích gì cho người xa lạ này chỉ lạnh nhạt mở chai nước đặt sát miệng y 1 tay chống cầm.
       -" Muốn sống thì uống đi còn ko thì thôi tôi cũng ko ép!"
      Triển Thiên Hà nhăn mày khẽ mở miệng dòng nước mát lạnh đúng góc độ chảy vào miệng hắn dội rửa cổ họng nóng cháy cùng đôi môi bong tróc. Y ùng ục tu hết nữa chai nước cơ thể cuối cùng cũng lấy lại được chút sức lực, mây che trong mắt cũng lui dần tiêu cự tập trung lại Triển Thiên Hà nghiêng đầu muốn trông rõ gương mặt người bên cạnh. Chữ Diệp đối diện ánh mắt của hắn vẫn là khuôn mặt không biểu cảm lại mang vẻ vô lo vô nghĩ, da thịt cậu trắng nõn mắt to sáng đen nhánh, sóng mũi cao gọn gàng đôi môi phớt hồng như nụ hoa nhỏ hơi hé mở ánh nắng xuyên qua tán lá chiếu sáng gương mặt cậu như ánh sáng thanh thuần lại đẹp đẽ. Rất lâu sau này mỗi khi Triển Thiên Hà nhớ tới hình ảnh hiện tại đều tự nghĩ có lẽ từ lúc đó hắn đã rung động rồi.
        Thế nhưng đó là chuyện của tương lai hiện tại Triển Thiên Hà còn chưa nhận ra dao động tình cảm bé nhỏ như vậy, y hấp hái môi từng âm thanh còn hơi khô khốc bật ra
       -" Cậu là ai? Vì sao cứu tôi?"_ từ trước đến nay hắn làm việc cẩn thận bây giờ chưa biết được thiếu niên xinh đẹp trước mặt là địch hay bạn trước tiên phải thăm dò tình hình đã.
       -" Cứu anh chẳng vì cái gì hết, tôi chỉ là tiện tay vớt anh lên thôi!"_ Chữ Diệp ném tấm da lên mỏm đá đầy nắng, hờ hững trả lời.
      " Giọng cũng thật hay"_ 1 cảm tưởng không đầu đuôi bất chợt xẹt qua suy nghĩ bị Triển Thiên Hà lờ đi tiếp tục màn truy hỏi.
       -" Tại sao cậu lại ở nơi rừng núi vắng vẻ này?"
       -" Đương nhiên là chạy trốn anh ko thấy những thứ ngoài đó?!"
       Triển Thiên Hà im lặng đương nhiên là hắn thấy, hắn  bị thương đến thế này 1 phần cũng là vì lũ tang thi đó. Đến dây lại phải nói đến ngọn nguồn sự việc. Triển gia là gia tộc xã hội đen nhiều đời, quy mô phân bố trải dài cả nước phân ra rất nhiều cấp với số thành viên nhiều không đếm xuể. Đến đời ông nội Triển Thiên Hà thì bắt đầu tiến hành tẩy trắng mở đầu là thành lập tập đoàn tài chính với nguồn lực và vòng quan hệ sâu xa rộng lớn nhiều đời Triển gia nhanh chóng nắm được 1 điểm giao giữa các mạch kinh tế lớn trong tay sau đó trụ vững ở vị trí không thể lay động. Đương nhiên đi kèm đại gia tộc thì ko thể rời ra nội chiến giữa các thế hệ con cháu. Triển Thiên Hà hắn là đứa cháu dòng chính đầu tiên ra đời biểu hiện từ bé cũng vô cùng xuất sắt là người thừa kế sáng giá đồng thời cũng là kẻ địch chung của những người khác. Năm hắn thành niên 1 biến cố lớn xảy ra làm tâm lí Triển Thiên Hà chịu ảnh hưởng không nhỏ hắn rời bỏ gia tộc nhờ vài mối quan hệ mà gia nhập quân đội, tuy nhiên sau nhiều lần suýt " vô tình" hi sinh khi làm nhiệm vụ hắn nhận ra bản thân nếu muốn sống yên ổn chỉ có thể lựa chọn trở thành người đứng ở chỗ cao nhất! Kẻ kia không ngờ làm nhiều như vậy chẳng những không giết được hắn còn khiến hắn có quyết tâm hơn liền 1 hơi trút hết bài tẩy cuối cùng trong tay, hắn nhân cơ hội lần này Triển Thiên Hà được phái đi kiểm tra chi nhánh tập đoàn ở thành phố S đã ra lệnh để tay trong mình cài cấm hơn 5 năm chọn thời điểm thích hợp ra tay giết chết Triển Thiên Hà bất chấp có thể bị mấy lão già phía trên nghi ngờ. Sau đó mạt thế bắt đầu...
       Dứt dòng hồi tưởng Triển Thiên Hà nhìn về phía Chữ Diệp. Cậu đứng bên bờ sông lớn tiếng khiển trách Đô Đô cùng Tiểu Trí, chỉ mới lơ là 1 chút mà Đô Đô dám để Tiểu Trí bơi ra giữa sông đến gần chỗ có hố sụt, từ bờ dến chỗ hố rất là xa dù có có thuấn di thì cũng không đến được.
      -" Lên ngay!"_ Đô Đô dùng đầu ủng Tiểu Trí đang luống cuống vì bị mắng đến sát bờ Chữ Diệp bước ra kéo người thằng bé vào, nó lại nhảy đến trên bờ đá bên kia mạnh mẽ lắc mình bọt nước tung tóe cao đến 5 6 mét giống như 1 cơn mưa rào nhỏ lướt qua tưới không đến bờ bên này. Triển Thiên Hà nằm nghiêng đầu hắn hơi cao gác vào gốc cây nhìn bọn họ hỗ động trước mắt, mày kiếm nhíu chặt vì căng thẳng dần thả lỏng, ngay lập tức tâm trí liền bị mệt mỏi triền miên  đánh úp mi mắt chậm rãi khép lại.
       ----------------------------'---------
     
      Chữ Diệp cũng phải kinh ngạc vì tốc độ hồi phục của Triển Thiên Hà, hắn đã ngủ suốt sau đó thế mà sáng ngày thứ 2 đã có thể ngồi dậy giúp cậu nhóm lửa canh thức ăn. Tuy đồng hành bên nhau nhưng Triển Thiên Hà và Chữ Diệp không trò chuyện nhiều, Chủ yếu là do Triển Thiên Hà  vẫn còn dè chừng trong khi cậu không có ý định vẫn sẽ đồng hành cùng hắn, mà đã như vậy thì càng ko cần trao đổi  nhiều.
       -" Anh sắp khỏi hoàn toàn rồi khi nào thì định rời đi?"
       1 tuần nay đoàn người bọn họ đã sớm rời khỏi chỗ nghĩ ngơi cũ bắt đầu rời đi dọc theo đường cao tốc, dọc đường thanh lí 1 số tang thi lẻ nhóm bên trong oto bỏ trên đường tiện tay thu gom 1 ít vật tư còn dùng được.  Bởi vì có thêm 1 người bị thương 1 tay, Chữ Diệp tự nhận tâm tư chu đáo cũng không để Đô Đô đi quá nhanh sợ làm rơi người giữa đường. Bây giờ bọn họ đang nghĩ ngơi tại 1 khoảng đất trống, bên trái là đường nhựa trải dài bên phải là rừng cây cao lớn, ánh lửa bập bùng cháy thỉnh thoảng có cành cây còn hơi ẩm phát ra âm thanh lách tách giòn tan, Tiểu Trí nằm sát vào Đô Đô cả 2 đều đã yên giấc, Chữ Diệp và Triễn Thiên Hà ngồi đối diện qua đống lửa, cậu tùy tiện vung tay ném thêm cành khô vào lửa để nó bùng lên,  bắt chuyện.
        -" Cậu vội đuổi tôi như vậy sao?"_ Triển Thiên Hà buộc chặt băng gạc trên cánh tay mắt vẫn luôn nhìn thẳng Chữ Diệp, những ngày qua người này làm hắn đi hết bất ngờ này đến bất ngờ khác, trước mặt đứa trẻ Tiểu Trí dù ko cưng chiều nhưng vẫn luôn là tươi cười bộ dạng hoàn toàn là thiếu niên trẻ tuổi lương thiện, tươi sáng thậm chí vì vẻ bề ngoài mà còn mang cho người ta cảm giác yếu đuối xinh đẹp cần được yêu thương. Vậy mà ngay sau đó khi bọn họ giết tang thi trên 1 chiếc xe khách chạy trên đường, hành động lạnh nhạt bỏ đi không hề có chút thông cảm áy náy hay thậm chí là tí ti tức giận với những người đã bị tang thi cào thương đang đau đớn kêu gào chửi rủa phía sau. Lúc đó Triển Thiên Hà cảm nhận khí chất y hoàn toàn thay đổi không còn là bộ dáng tươi trẻ kia nữa mà lãnh đạm lạnh lùng dường như y đã làm như vậy vô số lần, quay lưng vô số lấn đến nỗi không còn chút cảm xúc nào với những hình ảnh đó nữa. Triển Thiên Hà hắn đắm mình trong đại chiến gia tộc nhiều năm, nhìn thấy người ngã xuống trước mặt mình, đấu tranh với âm mưu quỷ kế để giành giật mạng sống nên hắn mới có thể không cảm xúc nhìn người ta dần dần đi đến chỗ chết. Còn Chữ Diệp chẳng qua cũng chỉ là 1 thanh niên bình thường chưa từng trải qua huyết tinh cớ gì lại có biểu hiện sành sỏi đến thế.
         -" Tôi đuổi anh đi? Những ngày này không phải anh đang thăm dò tôi sao, rất tiếc là tôi chẳng có mưu đồ gì với anh hết!"_ Chữ Diệp nhún vai, đột nhiên cậu nở nụ cười tinh nghịch_"  hay là anh không muốn đi rồi? Không nỡ? Nói trước là tôi không nuôi anh đâu đó!"
         -" Không tôi đương nhiên sẽ đi!_ hắn ngay lập tức phủ định câu đùa của Chữ Diệp, 1 kẻ không hề biết đùa loại người này là nhàm chán nhất trong mắt Chữ Diệp cậu_" Tôi chỉ muốn hỏi là cậu có muốn nhập bọn cùng chúng tôi hay không?"
        -" Các anh? Anh còn đồng đội à?"
        -" Bọn họ đều đang ở thành phố S, lúc đó tôi bị tang thi bao vây cùng đường mới nhảy xuống sông." 
        -" Ồ nhưng cái vết thương kia không giống tang thi gây nên lắm nhỉ?"_ Chữ Diệp chống cằm nhếch mắt nhìn băng gạc trắng hếu trên tay y.
        -" Cũng chẳng có gì chỉ là 1 con gián gây nên thôi..."_ Triển Thiên Hà không cảm xúc bình luận, đúng vậy 1 con gián 1 con gián hắn đã từng xem là đàn em trung thành.
        -"..." Chữ Diệp im lặng, cảm giác bị phản bội trải qua đúng là không dễ dàng, Triển Thiên Hà là người không đơn giản nhìn khí chất cùng biểu hiện của hắn đều dễ dàng nhận ra, thú thật cậu không muốn dính vào những người có nhiều bí mật vì cậu sợ cảm giác tương liên giữa những người cùng cảnh ngộ sẽ làm bản thân mình lơ là, vướng bận 1 đời này cậu đã dự định sống 1 cuộc đời thật thỏai mái bên Đô Đô giờ đây là cả Tiểu Trí, bị cuốn vào đồng đội, phải tin tưởng những người xa lạ thú thật cậu thấy lo.
       Chữ Diệp không trả lời Triển Thiên Hà cũng không tiếp tục dồn ép, hắn ném thêm thật nhiều cành khô vào lửa, ánh sáng hơi vặn vẹo bùng lên chiếu sáng khoảng trống giữa 2 người bọn họ, Chữ Diệp ngã người vào thân cây phía sau thẫn thờ nhìn bầu trời đầy sao phía trên đầu khẽ thì thầm
       -" Thật yên bình, tại sao không thể mãi mãi yên bình như vậy chứ..."
       -" Cậu ngủ đi để tôi canh đêm cho"
       -" Được."
      Chữ Diệp không từ chối 2 tay chống gối đứng lên đến bên cạnh Tiểu Trí, Đô Đô vẫn  luôn tồn tại trong người bản năng chó săn vừa nghe tiếng động đến gần thì liền tỉnh táo ngay lập tức, Chữ Diệp đi đến nhẹ xoa mũi nó nó liền ngoan ngoãn nhắm mắt lại, cái đuôi to rộng mềm như mây cuốn lên che kín thân hình bé nhỏ của Tiểu Trí.
        Hàng vạn điểm sáng treo trên bầu trời nhấp nha nhấp nháy xung quanh chỉ có âm thanh lách tách của cành khô bắt lửa, xa xa thỉnh thoảng lại truyền tới tiếng hú dài của động vật. Ngày mai bắt đầu lại là 1 hành trình dài tìm cách sinh tồn, con người rồi sẽ đến đích chứ...
        -----------
       Cùng lúc đó dưới cùng 1 bầu trời đêm cách chỗ bọn Chữ Diệp vài chục km, thành phố S dưới hầm 1 trung tâm thương mại. Đèn khẩn cấp chớp tắt liên tục, tiếng bước chân hỗn độn dậm lên từng bậc thang, loáng thoáng bóng dáng 1 nhóm người lao ra từ cầu thang thoát hiểm chàng trai trẻ đi đầu gương mặt anh tuấn cương nghị dính đầy máu tươi trên lưng còn cõng thêm 1 cô gái, gương mặt cô nàng tái nhợt không chút huyết sắc bàn tay trái khẽ áp trên vết thương trên vai chàng trai tỏa ra ánh sáng xanh kì dị dưới ánh sáng đó vết cắt lấy tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy nhúc nhích mọc lại. Chàng trai đang chạy cảm nhận được liền hét lên
      -" Hà Nhã, thôi ngay em còn làm nữa là sẽ chết trước đó!"
      -" Nhưng..."
      -" Thôi ngay ! Mau chạy đi!"
      1 người khác chạy vượt lên gạc tay cô gái ra. Đoàn người lao ra khỏi cửa thoát hiểm, tiếng bước chân vẫn còn nện thùm thụp phía sau đuổi theo bọn họ. Đám tang thi ùa ra ngay phía sau dẫm đạp lên nhau mà lao xuống,  người đàn ông cường tráng đi cuối cùng vừa lao ra liền quay người sầm 1 tiếng đóng sập 2 cánh cửa thanh sắt trong tay nhét vào giữa tay cầm thành công chặng lại lũ tang thi trong gang tấc còn nhân tiện kẹp đứt 1 cánh tay tang thi vươn ra chỉ cách bọn họ vài cm. Cả đám người thoát lực ngồi phịch xuống đất, cô gái tên Hà Nhã khôi phục được 1 lát liền đứng dậy lục lọi túi xách mang bên người. Người thanh niên trẻ thấy động tác của cô liền nhăn mày.
      -" Em lại làm gì? Em không được dùng dị năng nữa nghe chưa!"
      -" Em biết rồi e chỉ băng bó đơn giản cho mọi người thôi!"_ Hà Nhã lấy bông băng cùng thuốc sát trùng ra khỏi túi, bắt đầu xử lí vết thương cho bọn họ. Bầu không khí im lặng lại ngưng trọng, người thanh niên trẻ lại lên tiếng
      -" Bây giờ chúng ta phải làm gì đây? Lão đại..."
      -" Khốn kiếp là tại thằng chó họ Quang! Chúng ta cùng anh Hà đối xử với nó tốt như vậy mà nó còn phản bội!"_ Người đàn ông chặn tay Hà Nhã ban nãy tức giận nghiến răng đá thật mạng vào thân xe oto bên cạnh, âm thanh trầm đục vang lên vọng lại mấy lần trong tầng hầm lạnh lẽo.
      -" Lão Tiêu, đừng phí sức vết thương sẽ rách ra!"_ Hà Nhã nắm chặt cánh tay hắn giữ lại, thân thể cô rõ ràng thanh mãnh nhưng lại có thể dễ dàng ngăn trở 1 người đàn ông. Người kia gọi đầy đủ là Tiêu Lạc cùng với Hà Nhã, Hà Kì, người đứng tuổi nãy giờ vẫn im lặng Cao Vĩ đều là đàn em của Triển Thiên Hà, đi theo hắn từ lúc thiếu niên lần này bọn họ đến thành phố S là vì nhận nhiệm vụ của ông nội Triển Thiên Hà. 1 tuần trước sau khi kết thúc công việc dự định sáng hôm sau rời đi thật không ngờ đến khi trời sáng thế giới lại đột nhiên chao đảo, Triển Thiên Hà mang theo bọn họ đột phá từng tầng tang thi đông đúc ở khách sạn chạy ra đường cái. Ngay lúc nguy cấp đó Quang Sân người đã ở cùng bọn họ 4 5 năm nay nói bản thân  từng đến đây biết 1 chỗ trú ẩn cực kì an toàn yêu cầu Triển Thiên Hà cùng tất cả đi theo hắn, khi đó bọn họ không hề nghĩ tới Quang Sân là kẻ phản bội sẽ cố tình dẫn bọn họ vào vòng vây tang thi nên đều nhất trí nghe theo. Khoảnh khắc khi vài trăm con tang thi ùa về phía những người đang tuyệt vong là bọn họ thì Triển Thiên Hà thức tỉnh dị năng, hắn dùng toàn bộ sức lực cuối cùng mở cho bọn họ 1 con đường máu bỏ chạy còn hắn sau khi giết chết Quang Sân mang theo 1 thân thương tích nhảy xuống sông mất dạng.
        Ngày hôm đó bọn họ nén nước mắt chạy đi, suy nghĩ duy nhất trong đầu là không thể để Triển Thiên Hà liều mạng vô ích, những ngày sau đó bọn họ bận rộn tìm chỗ trú chân. Cũng trong thời gian này Hà Nhã cùng Cao Vĩ lần lượt thức tỉnh dị năng Hà Nhã là dị năng chữa trị thuộc loại siêu hiếm bản thân cô vốn cũng là bác sĩ Cao Vĩ thì có được dị năng sức mạnh. 4 người bọn họ chọn tầng hầm của trung tâm thương mại này để đỗ xe sau đó cách khoảng vài ngày lại vào trong trung tâm thu thập vật tư, có thể nói bọn họ khá may mắn vì ngày hôm đó trung tâm thương mại này đúng lúc đang đóng cửa 4 tầng lầu để thi công sữa chữa nên tang thi không quá nhiều, bọn họ ở đây xoay sở cũng không quá chật vật nhưng ai cũng rõ ràng đây không phải kế lâu dài. Hà Kì lên tiếng
       -" Bây giờ chúng ta phải làm gì đây? Ở đây mãi cũng không phải là cách!"
       -" Tôi nghĩ anh Hà chắc chắn vẫn còn sống chúng ta nhất định phải đi tìm anh Hà trở về!"_ Tiêu Lạc ngiêm túc trở lại, ánh mắt khẳng định nhìn thẳng bọn họ, Triển Thiên Hà là ai chứ, là cháu trai triển vọng nhất của Triển gia, là người mạnh mẽ nhất, cao quý nhất lão đại của bọn họ sao có thể chết như vậy được.
       -" Cậu nói đúng, tôi cũng cảm nhận được anh ấy sẽ không chết không chừng lão đại cũng đang tìm chúng ta!_ Cao Vĩ lạnh nhạt trả lời,  hắn tuy tính tình nhạt nhẽo cũng hơi cứng nhắc nhưng là người theo Triển Thiên Hà lâu nhất, cũng hiểu rõ ràng tính của y nếu Triển Thiên Hà còn sống chắc chắn cũng sẽ đi tìm bọn họ.
       -" Được! Vậy chúng ta chuẩn bị đi thôi. Mọi người nghĩ ngơi 1 chút, Cao Vĩ anh với lão Tiêu đi tìm xem có chiếc xe nào tiện dùng hay ko! Tôi nhớ là đối diện trung tâm thương mại có 1 trung tâm mua bán xe phân khối lớn. Nhanh

Bình Luận (0)
Comment