"Ngươi thật ngu xuẩn."
A Khải sắc mặt xanh mét, nhìn chằm chằm con nối dõi trước mặt, lời nói tràn đầy tức giận.
"Ngươi nhìn kỹ xem trên đùi ngươi quấn cái gì kìa! Ngươi bị người ta theo dõi rồi!"
Não trùng thiếu nữ nghe A Khải nói xong mới giật mình nhận ra.
"A?! A chuyện này..."
"Mẫu thân đại nhân, thực xin lỗi, ta thật sự không biết..."
Não trùng thiếu nữ uất ức giải thích với A Khải.
Nhưng lời giải thích yếu ớt kia căn bản không khiến A Khải tha thứ.
Não trùng bản thân đã thuộc loại Trùng tộc có sức chiến đấu yếu, toàn bộ đều dựa vào đoạt xác trộm thân, giả mạo để sinh tồn.
Hắn cực kỳ vất vả mới đoạt xác được con trai của thị trưởng, khống chế được cả thị trưởng và những trợ thủ trong thành phố, vậy mà bây giờ não trùng này lại bị người của Tổ Hành Động Đặc Biệt theo dõi?!
Tổ Hành Động Đặc Biệt là tổ chuyên án do chính phủ lập ra để quản lý thức tỉnh giả và xử lý các sự kiện dị thường.
Nói cách khác, thành viên của Tổ Hành Động Đặc Biệt có quyền hạn vượt cả quan chức nội thành, tương đương với khâm sai đại thần thời cổ đại.
Nếu đã bị Tổ Hành Động Đặc Biệt theo dõi, dù chưa bị vạch mặt ngay lập tức thì sau đó cũng sẽ luôn bị giám sát.
Kế hoạch chiếm giữ thành phố của đám não trùng, e rằng sẽ thất bại trong gang tấc.
A Khải hiểu rõ điều này.
Cho nên, hắn tuyệt đối không thể để chuyện này xảy ra.
A Khải liếc nhìn não trùng thiếu nữ đang co quắp lo lắng trước mặt, trong lòng lập tức hình thành một kế hoạch.
Tổ Hành Động Đặc Biệt đang theo dõi não trùng thiếu nữ sao?
Chỉ cần để não trùng thiếu nữ phối hợp diễn kịch, bị Tổ Hành Động Đặc Biệt giết chết, chẳng phải là xong việc?
Bỏ xe bảo soái – là chiêu thường dùng trong cờ tướng.
Đặt vào thế giới thực, cũng là như vậy.
Vì giữ được thân là trùng mẫu của hắn, hy sinh một con não trùng nhỏ bé, chẳng đáng gì.
Về phần não trùng thiếu nữ có chịu phối hợp hay không...
Ha, kẻ hèn hạ như con nối dõi thì không có quyền cự tuyệt mệnh lệnh của trùng mẫu.
Nếu nàng ngoan ngoãn nghe lời, A Khải sẽ cho nàng thể diện để chết một cách tử tế.
Còn nếu không nghe lời, A Khải sẽ dùng trùng mẫu áp chế con nối dõi, “giúp” nàng có thể diện!
...
...
"Mạch Mạch tỷ, sao ta cảm thấy con đường này nhìn quen quen?"
Tô Tuyết Nhi cầm vô lăng, nhìn con đường phía trước, cảm giác quen thuộc mơ hồ.
Là một tiểu đội trưởng trong Tổ Hành Động Đặc Biệt của Quân khu 9, cô đương nhiên thường xuyên tiếp xúc với những khu vực gần nhà của các nhân vật quan trọng.
Ví dụ như nhiệm vụ lần trước, cô từng phụ trách bảo vệ biệt thự nhà thị trưởng, bảo vệ ông ta khỏi bị thức tỉnh giả phạm tội ám sát.
Khoan đã, nhắc đến thị trưởng...
Tô Tuyết Nhi nghĩ tới đây, hai mắt trợn to.
Con đường này, chẳng phải chính là đường đến khu biệt thự nhà thị trưởng sao!?
Thảo nào cô cảm thấy quen thuộc, thì ra đúng là đường dẫn đến nơi từng được giao bảo vệ!
Tô Tuyết Nhi hít sâu một hơi.
"Mạch Mạch tỷ, ngươi nói... Con quái vật kia chẳng lẽ đang định tấn công thị trưởng?!"
Trong lòng Tô Tuyết Nhi bắt đầu có một dự cảm chẳng lành. Cô vốn đã khẩn trương, trán bắt đầu đổ mồ hôi lạnh.
Ngồi cạnh cô, Lâm Mạch thì lại hoàn toàn bình thản.
Thiếu nữ tóc bạc nhẹ nhàng ngân nga một khúc hát.
"Muội muội cõng búp bê Tây Dương, đi đến hoa viên ngắm anh đào ~
Oa oa khóc gọi mẫu thân, chim nhỏ trên cành đang cười ha ha ~
Oa oa a oa oa, vì sao khóc thế, có phải nhớ lời mẫu thân đã nói ~"
Tiếng hát nhẹ nhàng của Lâm Mạch như khúc nhạc thiếu nhi.
Nhưng không hiểu sao, Tô Tuyết Nhi lại cảm thấy một luồng quỷ dị, trong giai điệu như mang theo u oán, khiến cô nổi da gà.
Tô Tuyết Nhi thử gọi một tiếng Lâm Mạch đang ngân nga.
"Mạch Mạch tỷ?"
Lâm Mạch lúc này mới quay đầu nhìn cô.
"Tiểu Tô, sao vậy?"
Tô Tuyết Nhi kể lại phán đoán của mình cho Lâm Mạch nghe.
Nghe xong, khóe miệng Lâm Mạch hiện lên nụ cười thản nhiên.
"Sao chúng ta không mạnh dạn đoán một chút, rằng con não trùng kia chính là người dưới trướng thị trưởng, mà thị trưởng đã bị não trùng đoạt xác rồi?"
Tô Tuyết Nhi kinh hãi.
"Cái gì... Mạch Mạch tỷ, thật sao?"
Lâm Mạch xua tay, trên mặt mang theo chút trêu chọc.
"Đùa thôi, chỉ là ta đoán vậy, giống như ngươi vừa đoán – đều không có chứng cứ."
"Ta chỉ muốn nói với ngươi rằng, trước khi có bằng chứng xác thực, đừng vội đoán bừa, tránh sau này bị vả mặt."
Tô Tuyết Nhi nhớ lại việc mình từng nghi ngờ Lâm Mạch trước đó, liền xấu hổ cúi đầu.
Đúng vậy, khi chưa nắm được toàn cảnh mà đã tùy tiện đưa ra phán đoán là sai lầm lớn.
Dựa vào suy đoán trong đầu để kết luận không phải việc mà một đặc công nên làm – đó là thất trách của cô.
Tô Tuyết Nhi liền chủ động nhận lỗi.
"Thực xin lỗi, Mạch Mạch tỷ, sau này ta sẽ không đoán mò nữa."
Lâm Mạch mỉm cười gật đầu, nhẹ nhàng xoa đầu cô.
"Biết sai mà sửa là đứa trẻ ngoan."
Bàn tay Lâm Mạch vuốt nhẹ đầu thiếu nữ, khiến Tô Tuyết Nhi cảm thấy xấu hổ.
"Mạch Mạch tỷ, ta còn đang lái xe... Ngươi như vậy, ta sẽ bị phân tâm."
Tim Tô Tuyết Nhi đập loạn.
Mỗi lần tay của Lâm Mạch vuốt nhẹ, đều khiến lòng cô rung động.
Giờ phút này, dường như cô đã bị Lâm Mạch tỷ tỷ “thuần phục” hoàn toàn.
Trong một cuốn đồng thoại tên là Hoàng Tử Bé, tiểu vương tử thuần phục tiểu hồ ly, rồi trở thành bạn bè.
Hiện tại, Tô Tuyết Nhi cảm thấy mình cũng bị thuần phục bởi Lâm Mạch tỷ tỷ, trở thành con cún nhỏ không rời nổi chủ nhân.
Lâm Mạch thấy Tô Tuyết Nhi đỏ mặt tim đập thì có phần khó hiểu.
Ơ? Con gái với nhau xoa đầu động viên nhau không phải chuyện bình thường à?
Sao Tô Tuyết Nhi lại có vẻ khó xử?
Hiểu rồi, chắc ta bị Tiểu Tô ghét rồi.
Nên cô ấy mới mất tập trung khi đang lái xe.
Lâm Mạch gật đầu.
"Thôi được, vậy sau này ta không sờ đầu ngươi nữa."
Tô Tuyết Nhi nghe vậy liền hốt hoảng.
"Mạch Mạch tỷ, ta, ta không có ý đó!! (ấp úng)"
"Chỉ là bây giờ đang lái xe nên không tiện... Bị tỷ tỷ xoa đầu rất dễ chịu, ta cũng rất vui!"
"Cho nên, sau này vẫn xin tỷ tỷ cứ thoải mái xoa đầu ta!"
Tô Tuyết Nhi ngẩng đầu, ánh mắt như cầu xin, giống như một con cún nhỏ đang mong chủ nhân vuốt ve.
Lâm Mạch bất đắc dĩ thở dài.
"Được rồi được rồi, thật là không làm gì được ngươi."
Nói rồi, cô chỉ về phía trước.
"Lái xe cho đàng hoàng, đừng nhìn ta nữa, nhìn đường đi."
Lâm Mạch không hiểu nổi Tô Tuyết Nhi đang nghĩ gì nữa, hoàn toàn đoán không ra.
Đặc biệt là sau khi cô hoàn toàn tiếp nhận thân phận Trùng tộc của mình, trở thành trùng mẫu – tư duy của cô đôi khi đã không giống loài người nữa.
Huống hồ, là một trùng mẫu, cô còn chẳng hiểu được cả suy nghĩ con người, đừng nói là một thiếu nữ.
Dù vậy, bản thân Lâm Mạch lại không có dục vọng thế tục với Tô Tuyết Nhi.
Nghĩ đến đây, Lâm Mạch bật cười nhẹ.
"A..."
Cô đương nhiên không có dục vọng thế tục với Tô Tuyết Nhi.
Hiện tại, Lâm Mạch là trùng mẫu Trùng tộc, đã hoàn toàn chấp nhận điều này – không còn là con người.
Trùng tộc sẽ không yêu con người, giống như con người sẽ không yêu thú cưng của mình.
Trong thế giới loài người, nếu một người kết hôn với chó cưng của mình và làm những việc như tình nhân – thì người đó sẽ bị coi là biến thái, dị loại, thậm chí bị nghi ngờ có vấn đề về thần kinh.
Tương tự như vậy, với Trùng tộc, nếu trùng mẫu yêu con người, cũng bị xem như thế.
Lâm Mạch liếc nhìn Tô Tuyết Nhi đang lái xe.
Tiểu Tô mặt vẫn đỏ ửng, như đang chìm trong mộng tưởng tình yêu.
Đối với Lâm Mạch, Tiểu Tô giống như một con cún cưng ngoan ngoãn mà con người nuôi.
Lâm Mạch rất thích Tiểu Tô, vì cô ấy nghe lời và hữu dụng.
Là thành viên của Tổ Hành Động Đặc Biệt, Tiểu Tô có thể mang đến cho Lâm Mạch những tin tức mới nhất từ phía chính phủ, giúp cô phòng bị trường hợp thân phận Trùng tộc bị bại lộ.
Hoàn toàn là một công cụ người thích hợp nhất.
Vì thế, Lâm Mạch cũng sẽ tiếp tục duy trì quan hệ tốt với Tô Tuyết Nhi.
Lâm Mạch nhẹ giọng nói:
"Tiểu Tô."
Tô Tuyết Nhi vừa lái xe vừa đáp:
"Ừm? Sao vậy, Mạch Mạch tỷ?"
Lâm Mạch dịu dàng nói:
"Về sau cũng muốn hảo hảo ở chung nha."
Về sau cũng muốn hảo hảo ở chung?
Nghĩa là, muốn luôn ở bên nhau.
Nói cách khác, là muốn kết hôn rồi sống bên nhau cả đời?!
Mạch Mạch tỷ đây là... đang tỏ tình với ta sao?! Nhưng hai ta đều là con gái mà?!
Tô Tuyết Nhi vừa mới bình tĩnh lại, liền một lần nữa bị Lâm Mạch đẩy vào sóng gió.
Thiếu nữ đỏ mặt như quả táo chín, ngượng ngùng vô cùng.
Dù vậy, cô vẫn cố gắng vượt qua sự ngại ngùng trong lòng, nhỏ giọng đáp:
"Ừm!"