Mạt Thế Trùng Sinh Chi Hắc Ám Nữ Phụ

Chương 28

"Trong nhà có người lớn tuổi không?" Tần Nguyệt theo bản năng hỏi, cô cũng không biết mình muốn tìm cái người già kia hay xác nhận hắn có phải hay không sống một mình. Nghe câu hỏi nam nhân nhanh chóng lắc đầu, "Không có, không có, nhà của chúng tôi chỉ có ba người chúng tôi ."

"Tốt lắm, thôi tôi đi lên trước, nếu... thôi không có việc gì, tôi đi trước ." Nguyên bản Tần Nguyệt muốn nói là nếu không có việc gì thì đi ra ngoài thu thập lương thực, tang thi về sau sẽ càng ngày càng mạnh, nhưng suy nghĩ đến nếu người đàn ông này bởi vì đề nghị của cô không cẩn thận xảy ra chuyện, vợ con ông ta chắc chắn sẽ hận cô xương, cô cũng không muốn một ngày nào đó đang đi ở trên đường cái, đột nhiên nhào tới hai mẹ con biểu tình oán hận lên án cô hại chết chồng cùng ba của bọn họ, thôi thì cô tốt nhất vẫn là chăm sóc tốt chính mình đi, lòng tốt của cô để dành lại cho xong.

Hai gia đình ở lầu hai đều không có người, trong đó một gia đình còn biến thành tang thi. Tần Nguyệt như thường lệ thu thập các thứ cần dung sau đó rời đi. Ở lầu ba là phòng của Tần Nguyệt nên tự nhiên sẽ không cần gõ, cô trực tiếp dùng dị năng mở cửa phòng đối diện ra, cô làm vậy là do mấy ngày nay cô ra ra vào vào mà nhìn qua gia đình bên này không có động tĩnh gì hết.

Khi mở cửa một cỗ khí tức hư thối truyền ra, trong phòng quá rối loạn, rõ ràng có dấu vết vừa trải qua đánh nhau. Trước cửa phòng ngủ thi thể một đứa bé bị cắn đến không nhận rõ nhân dạng, ngay chổ cửa sổ bên kia một con tang thi nử đầu bị đập nát, bên cạnh nó có xác môt người đàn ông trung niên tay cầm cai dao phay, bởi vi cổ bị cắn dẩn đến mất máu nhiều ma chết, Tần Nguyệt đoán chừng người đàn ông này cũng có dị năng nên than thể bị tang thi cào cũng không xảy ra tình huống bị biến dị.

Có bức ảnh chụp gia đình ba người họ để trên cái TV, Tần Nguyệt không đành lòng nhìn bọn hắn chết đi còn không được yên bình, thân thủ ngưng tụ lại dị năng đem bọn họ toàn bộ thiêu thành tro.

Tầng bốn bên trái thì ngược lại là chỉ có độc nhất một vị bác gái già độc thân, đáng tiếc ngày đó lúc mạt thế vừa tới thì biến thành tang thi, thời điểm Tần Nguyệt mở cái cửa nhỏ ở cửa phòng chợt nghe trong phòng ngủ truyền đến tiếng rống đặc biệt của tang thi, hiển nhiên khi mạt thế tới vị bác gái già kia đang ngủ trưa thì bị biến dị thành tang thi. Đây cũng là vì sao khi Tần Nguyệt mở cửa nó không có đi ra, mà là bị giam ở bên trong phòng ngủ.

Tầng bốn bên phải là một cô gái còn độc thân, thời điểm Tần Nguyệt vừa tới có nghe được về cô, là một cô ca sĩ trẻ tuối chuyên hát cho các quán bar, bình thường cô thích trang điểm lèo loẹt ra ngoài cùng nam nhân chơi bời. Tần Nguyệt gõ cửa thật lâu không có ai lên tiếng, mới trực tiếp đẩy cửa đi vào. Trong phòng bừa bộn, khắp nơi toàn là rác cùng bình rượu, lúc đi ngang chổ để giày cô còn thấy một cái quần lót ren hồng kiểu tam giác gợi cảm, trong phòng ngủ không có ai trên đầu giường chất đống mấy hộp “áo mưa”, Tần Nguyệt chuyển qua phòng bếp thu được vài thùng mì ăn liền chân giò hun khói chỉ còn lại một đóng bia, nghĩ nghĩ, cô cũng phất tay nhận.

Tầng năm có hai gia đình đều có trong nhà, một nhà là một đôi vợ chồng già, một nhà khác có bốn miệng ăn, một người trong đó là lão nhân, Tần Nguyệt nghiêm túc hỏi thăm một chút, phát hiện không phải người cô muốn tìm.

Tầng sáu bên trái có một lão nhân sống một mình, khi Tần Nguyệt mở cửa hắn đã muốn biến thành tang thi, trong phòng bị va đụng thành một mảnh hỗn độn, điều này cũng giải thích vì sao năm tầng lầu dưới đều nghe được dã thú tiếng kêu, sợ tới mức bọn họ nửa đêm cũng không dám ngủ. Bên phải là một gia đình còn có hai người may mắn còn sống sót, là hai mẹ con, đứa con cũng gần trưởng thành, cuộc sống sau này không tính là khổ sở. Nghe nói là bà bà nhà bọn họ biến dị thành tang thi, cha chồng cùng chồng của người mẹ đó do chế phục bà lão mà bị lây nhiểm, bọn họ thoát được là do trước đó đã chạy ra khỏi phòng đem bọn họ khoá ở trong phòng.

Thời điểm Tần Nguyệt đứng ở cửa cũng nghe được bên trong truyền ra hai tiếng tang thi gào thét, nhưng ngại với hai mẹ con nhà này không biết có đồng ý giải quyết hai con tang thi đó tại chổ hay không nên không có đi vào, "Loại quái vật này rất nguy hiểm, mấy ngày nữa khí lực sẽ trở nên mạnh hơn, cửa gỗ sẽ không ngăn được chúng nó, nếu các người không nghĩ sẽ giết chúng nó thì đổi cái nhà ở đi, đừng ở nơi này."

"Không có việc gì đâu, bọn họ là người nhà của chúng tôi, tôi tin tưởng chính phủ sẽ có biện pháp." Người phụ nữ mang vẻ mặt khẩn trương bất an, cô biết được loại bệnh đã hết thuốc chữa, lúc cha chồng cùng chồng chế phục mẹ chồng của cô, cô đã thấy được tình cảnh có bao nhiêu kinh hoàng, mẹ chồng cô thậm chí còn đem cánh tay của cha chồng cắn đứt rất nhanh, còn ăn đến vui vẻ, trong lòng cô vẩn còn một tia hy vọng, hy vọng họ có thể biến trở về bình thường.

Nghe xong lời nói của cô Tần Nguyệt không có lưu lại lâu, nữ nhân này biết được sự thật như thế nào, chỉ là trong nhát thời khó tiếp thu nổi, hy vọng cô và đứa con trai tới thời điểm đó sẽ quyết đoán, nếu không thì chính bọn họ sẽ gặp phiền toái.

"Này này, chị giống như biết rất nhiều việc xảy ra ngoài kia, có thể nói cho em biết tình huống bên ngoài ra sao không?” Tên nhóc này nhìn qua có vẻ rất bình tĩnh, tuy trong ánh mắt có chút bất an, nhưng trăi qua hai ngày, có vẻ tên nhóc này có chút thích ứng, có thể khống chế được sắc mặt, Tần Nguyệt liền mở miệng nói: "Thì cũng giồng trong tin tức đã đưa, cả nước đều có loại quái vật này, trên đường thì đặc biệt nhiều, thích ăn thịt người, bị cắn hoặc là bị trảo rất có khả năng sẽ biến thành quái vật như vậy..."

Tần Nguyệt dừng lại một chút mới tiếp tục mở miệng nói, "Vài ngay nay chị mới phát hiện, theo thời gian trôi qua, hành động của ngày càng linh hoạt, khí lực ngày càng mạnh."Tên nhóc nghe xong hít một ngụm khí lạnh, hắn lo lắng quay đầu nhìn về cửa phòng, Tần Nguyệt biết hắn đại khái là đã có quyết định , cũng không nói nhiều, nhấc cây búa hướng lầu bảy đi lên.

Chờ xử lý vấn đề an toàn của lầu bảy xong, Tần Nguyệt lúc này mới xuống lầu trở lại nhà của mình. Cô vừa mới mở cửa, một cái bóng dáng màu đen nhanh chóng lắc mình đi vào.
Bình Luận (0)
Comment