Mạt Thế Trùng Sinh Chi Nữ Vương Trở Về

Chương 107

Một màn này, khiến cho hai mắt Thẩm Duyệt trừng lớn, cô nhìn thoáng qua Thẩm Hoa Vinh nằm trên mặt đất hộc máu, trong mắt không có chút nào thương cảm nào, chỉ có hưng phấn. Trong miệng lại không nhịn được lẩm bẩm

"Hảo, hảo, ha ha..."

Trần Thông nhìn xem Thẩm Hoa Vinh bị hắn đánh cho hộc máu, lại không có chút cảm giác nào, đi đến gần, đá lên thêm một cước.

"Tốt lắm, dừng tay." Thẩm Duyệt khóe miệng hơi vểnh, từ từ nói ra.

Trần Thông nghe lời Thẩm Duyệt nói, quả nhiên là dừng tay. Mà Thẩm Hoa Vinh nằm trên mặt đất vốn cho là mình chết chắc rồi, không nghĩ tới còn có thể giữ được mạng sống, nhìn Thẩm Duyệt ở trước mắt vênh váo tự đắc, trong nội tâm phức tạp. Muốn mở miệng nói nhưng không biết phải nói gì?

Thẩm Duyệt tự nhiên cũng không thèm để ý tới phản ứng của Thẩm Hoa Vinh, hai mắt sáng lên nhìn xem Trần Thông hiện tại.

Ngay cả Thẩm Duyệt cũng không nghĩ tới, cô ta vốn là muốn giết Trần Thông, nhưng mà làm cho cô ta không nghĩ tới chính là Trần Thông lại mạng lớn không chết, ngược lại đã lấy được thực lực mạnh như thế, thật khiến cho người ta khó có thể tưởng tượng được. Thẩm Duyệt thật muốn ngửa mặt lên trời cười to, trời cao đãi ngộ với cô ta đến cùng cũng không tệ, tốt, thật sự là tốt!

Thẩm Duyệt đắc ý, ngẩng đầu nhìn một cái lưới phòng hộ, bên ngoài tang thi lực công kích độ đã giảm bớt, nghĩ đến không bao lâu nữa, những tang thi kia sẽ thối lui.

Mà tiểu tiện nhân Vân Khởi kia tại lần này bỏ toàn lực chống cự tang thi tiến công, bỏ ra không ít công sức cùng tài lực là chuyện không có cách nào xóa bỏ, đến lúc đó, chờ tiểu tiện nhân kia ra tay, nghĩ đến chính mình liền gặp nguy hiểm đi?

Thẩm Duyệt nhìn thoáng qua Trần Thông ở bên cạnh, mặc dù Trần Thông hiện tại thay đổi rồi, nhưng mà bên cạnh Vân Khởi còn có nhiều dị năng giả như vậy, cô ta khẳng định không phải là đối thủ của Vân Khởi, cho nên, cô ta phải nhanh chóng rời đi thôi.

Chỉ là mẹ phải làm sao bây giờ?

Thẩm Duyệt trầm mặt, hướng tới phía ngoài thành mà đi, Trần Thông sít sao đi sau lưng Thẩm Duyệt, mà Thẩm Hoa Vinh đang nằm trên mặt đất, hơi há miệng nghĩ muốn lên tiếng, nhưng chỉ phun ra một bún máu liền hôn mê bất tỉnh. 

Thẩm Duyệt mang theo Trần Thông trở về phòng nhỏ âm u kia.

Vân Khởi đã chống đỡ vài ngày này, sắc mặt cũng có chút tái nhợt, bất quá nhìn xem lực công kích của tang thi ở ngoài lưới phòng hộ, khóe miệng nhếch lên một tia cười lạnh, cần phải nhanh đi?

Ở phía ngoài tường thành, tứ đại gia tộc nhìn xem tang thi đã có vẻ suy yếu, biết rõ thắng lợi trong tầm mắt rồi!

"Oanh!"

Đột nhiên một tiếng kêu động trời, ở phía sau tang thi vang lên, mọi người đều là cả kinh, không biết chuyện gì xảy ra?

"Hô!"

Chỉ thấy một bóng dáng bay trên trời mà đến, sau đó lại thấy một người bóng dáng khác lập tức đuổi kịp, hai người ở giữa không trung không ngừng đánh nhau, mỗi lần đánh nhau, sinh ra ảnh hưởng đánh thẳng ra xung quanh khiến cho tang thi ở bốn phía tan xương nát thịt.

"A!!!"

Chứng kiến loại tình cảnh này, trên tường thành tất cả mọi người nhịn không được phát ra một tiếng kinh hãi!

Nhưng khi thời điểm nhìn rõ hai người kia, mọi người nhịn không được phát sinh một tiếng hoan hô, nguyên lai một trong hai người đó lại là con người, một người khác hai mắt đỏ bừng, toàn thân tản ra sát khí, đúng là tang thi.

"Là thiếu gia!"

Cảnh vệ viên đứng bên cạnh Khung Chỉ, thấy rõ bóng dáng trên không trung, nhịn không được sắc mặt đỏ lên, kích động hướng về phía Khung Chỉ kêu lên: 

"Là thiếu gia a!"

Khung Chỉ đã sớm thấy rõ một trong hai bóng dáng đó là con trai của mình, chứng kiến con trai cùng tang thi đánh khó phân thắng bại, hung ác dị thường, trong nội tâm lo lắng đồng thời lại có chút tự hào!

Mà người trong tứ đại gia tộc, có rất nhiều người biết Khung Phong, sau khi nhìn thấy một trong hai bóng dáng đó là Khung Phong  mừng rỡ đồng thời trong nội tâm lại có chút phức tạp, không nghĩ tới chỉ một đoạn thời gian không gặp, tiểu tử Khung gia lại mạnh hơn rồi.

"Xuy" Một tiếng vang thật lớn, một mảnh khói độc tràn ngập không trung, giống như bao phủ toàn bộ bầu trời, lại như một cái lưới lớn, đem Khung Phong sít sao khóa trụ.

Mọi người nhịn không được vì Khung Phong lo lắng, hiện giờ bọn họ không quản cái gì mà phân chia quyền lực gì gì đó, bọn họ hiện tại cũng hy vọng Khung Phong có thể thắng lợi, dù sao cuộc chiến này bọn họ đã tiêu hao quá nhiều và cũng mất đi quá nhiều.

"Oanh!"

Đột nhiên, một đạo bóng dáng theo từ bên trong làn khói độc lao ra, là Khung Phong, sau khi Khung Phong lao ra, lại đột nhiên xoay người, một chưởng đánh vào trên người tang thi chạy phía sau, tang thi bị đánh thân thể chấn động, lập tức một cánh tay bị đánh nổ tung.

Tang thi ánh mắt âm độc nhìn xem Khung Phong, âm lãnh cười cười, rồi lập tức xoay người chạy trốn.

Khung Phong nhìn xem tang thi chạy trốn cũng không có đuổi theo, hắn hiện tại mặc dù không sợ tang thi kia, nhưng muốn giết nó, nhưng vẫn là không đủ.

Tang thi vương chạy trốn, tang thi cũng bắt đầu hoảng loạn lên, đội hình bắt đầu hoảng loạn.

Mà mọi người trên tường thành phát ra từng đợt tiếng hoan hô, bọn họ biết rõ trận này bọn họ đã thắng lợi.

Lập tức bọn họ có ý trí chiến đấu cao hơn công kích tang thi mạnh yếu, đem tất cả lực lượng toàn bộ đều phóng thích đi ra.

Tang thi rốt cục... Lui!

Mặc dù cũng không có không ít tang thi  cấp thấp ở ngoài thành, nhưng mà chúng đã đối với căn cứ không tạo được cái thương tổn gì.

Tất cả mọi người đều hoan hô ăn mừng...

Lưới phòng hộ ở phía trên căn cứ cũng được thu lại, tang thi ở trên bầu trời đã không có còn dư lại bao nhiêu, Vân Khởi thở phào nhẹ nhõm, đứng lên.

"Hội trưởng, chúng ta đã thành công!"

"Thật sự là quá tốt!"

"Hội trưởng..."

Trong công hội mọi người ôm chằm lẫn nhau, cảm giác sống sót thật sự là quá tốt, hai ngày nay bọn họ lo lắng hãi hùng từng giây từng phút, hiện giờ bọn họ càng thêm quý trọng cuộc sống bây giờ.

Trên tường thành, Khung Chỉ nhìn xem con trai càng lớn càng thành thục chững chạc, trong mắt từ từ đều hiện lên vẻ kiêu ngạo, nhịn không được tiến lên, lấy tay nện vào bả vai Khung Phong, cười nói: 

"Tiểu tử thúi, làm tốt lắm!"

"Ha ha!" Đối mặt được cha khen ngợi, Khung Phong cũng nhịn không được bật cười.

Lần này tang thi đoàn mặc dù tản đi rồi, nhưng mà tổn thất của bọn họ cũng không ít. Bất quá tứ đại gia tộc sau khi chứng kiến thực lực Phong nhi, nghĩ đến sẽ phải kiêng kỵ vài phần.

Khung Chỉ cao hứng kéo Khung Phong trở về trong thành, hai ngày nay mệt muốn chết rồi, sau khi trở về, định phải nghỉ ngơi cho thật khỏe!

Trên tường thành mọi người rối rít cười đùa cùng bằng hữu, kéo nhau đi ăn mừng, gánh nặng áp chế trong lòng tản đi, tất cả mọi người trong nội tâm đều buông lỏng.

Ngày này căn cứ tràn đầy vui vẻ, tràn đầy tiếng cười nói, tất cả mọi người đều đi trên đường lớn, trong căn cứ tứ đại gia tộc để ăn mừng thắng lợi này, thế nhưng hào phóng xuất ra lương thực cùng một chút rau dưa, miễn phí cho tất cả mọi người trong căn cứ vào ăn.

Mặc dù lương thực có đã có chút mốc meo, rau dưa cũng có chút nát, nhưng là đối với người trong căn từ lúc mạt thế kéo tới cơm không đủ no mà nói thì đây không thể nghi ngờ là chuyện đáng giá để ăn mừng.

Mà có vài người lại không bỏ được nghỉ ngơi, căn cứ vì kích thích mọi người giết tang thi, một lần nữa ra nhiệm vụ, giết 100 tang thi cấp một liền ban thưởng một cân lương thực.

Tang thi cấp một đã không nhiều lắm, nhưng tang thi động vật cấp một lại có rất nhiều, mặc dù 100 con tang thi mới được một cân lương thực, nhưng chuyện này ít nhất cấp thêm hy vọng cho rất nhiều người, dù sao tang thi cấp một vẫn tương đối dễ dàng giết chết.

Coi như là người bình thường cũng có thể giết chết, cho nên rất nhiều người bình thường, sau khi biết rõ tin tức này, thậm chí ngay cả nghỉ ngơi đều không bỏ được, trực tiếp ra khỏi cửa thành, phải  cố gắng giết nhiều tang thi một chút.

Tang thi đã tản đi, nhưng mà rất nhiều tang thi động vật cấp thấp không có trí lực, còn rất nhiều đều ở bên ngoài căn cứ, cấp rất nhiều cơ hội cho mọi người, mặc dù trong đó tránh có thể chết, nhưng mà rất nhiều người trên mặt càng nhiều hy vọng hơn.

Trước kia rất nhiều người cho rằng mạt thế là thiên hạ của dị năng giả, chỉ có dị năng giả mới có thể sinh tồn được, rất nhiều người bình thường đều bị chết đói, nếu không chết,  cũng là tầng lớp nghèo đói nhất trong xã hội, lúc nào cũng ăn không đủ no mặc không đủ ấm.

Ở thời điểm tất cả mọi người đang ăn mừng, Vân Khởi ra lệnh cho người đi bắt mẹ con Thẩm Duyệt cùng Thẩm Hoa Vinh, lần này cô tuyệt sẽ không ở nuông chiều ba người này, nhất định phải khiến ba người bọn họ vì hành vi ngu xuẩn phải trả giá cao bằng sinh mạng.

Về phương diện khác, Vân Khởi đem nhân vật cấp cao tâm phúc trong công hội triệu tập lại, mặc dù nguy cơ tang thi giải trừ, nhưng mà cũng cô bại lộ không ít bí mật. Vì phòng ngừa những người kia giết người cướp của, Vân Khởi lệnh cho tất cả mọi người tăng cao cảnh giác, dưới tình huống vạn bất đắc dĩ, có thể buông tha cho công hội.

Người do Vân Khởi phái đi ra bắt mấy người Thẩm Duyệt đã trở lại, nhưng lại không có phát hiện mẹ con Thẩm Duyệt, chỉ phát hiện Thẩm Hoa Vinh nằm ở trên đường ăn xin.

Lúc này Thẩm Hoa Vinh, cơ hồ là toàn thân tê liệt, mắt miệng méo nghiêng, toàn thân tát phát ra mùi thúi.

Thẩm Hoa Vinh vốn cho là hắn liền chết đi như vậy, không nghĩ tới trước khi chết còn có thể nhìn thấy Vân Khởi, giãy giụa lấy giơ tay lên, run rẩy chỉ Vân Khởi, trong miệng phát ra thanh âm mơ hồ 

"Tiểu Khởi a... Xem ở ta là cha của ngươi, cứu ta... Cứu ta."

Lúc này trong phòng chỉ có Vân Khởi, Vân Khởi cười lạnh một tiếng, trước cô dung túng Thẩm Hoa Vinh, còn không phải là vì ngày hôm nay sao?

Vì có thể danh chính ngôn thuận giết Thẩm Hoa Vinh, cô đối Thẩm Hoa Vinh nhưng là vô cùng dung túng đấy a!

Cô vốn cũng không phải là Vân Khởi chân chính, nếu như Thẩm Hoa Vinh thức thời, cô có lẽ sẽ xem xét hắn là cha Vân Khởi, trừng phạt hắn một phen, lưu lại cho hắn một cái mạng.

Nhưng mà Thẩm Hoa Vinh tự mình tìm đường chết, ở đâu có thể oán được cô đâu!

Thẩm Hoa Vinh biết rõ hắn đã đắc tội chết với đứa con gái này rồi, nhưng mà hắn là biết rõ tính tình của đứa con gái này, ôm một tia hi vọng cuối cùng, hy vọng Vân Khởi giống như trước đây có thể buông tha hắn.

"Tiểu Khởi a..." Thẩm Hoa Vinh nước mắt giàn giụa 

"Đều là do Thẩm Duyệt làm hại ta a, ngươi không nên trách cha được hay không, trước kia đều là cha không tốt, cha sẽ sửa, sẽ sửa, ngươi liền tha thứ cha đi?"

Cha? Vân Khởi cười lạnh, người đàn ông ở trước mắt cô cũng xứng làm ba của cô? Ba của cô chưa bao giờ là hắn.

Vân Khởi ngồi xổm xuống, nhìn xem Thẩm Hoa Vinh 

"Tha thứ cho ngươi?"

Thẩm Hoa Vinh gật đầu mạnh

"Tiểu Khởi, ta là của ngươi cha a, cha ruột a, tha thứ cho ta đi."

"Cha?" Vân Khởi cười lạnh

"Ngươi cũng xứng?"

Nghe Vân Khởi nói như thế, Thẩm Hoa Vinh nhịn không được gào khóc

"Đều là cha có lỗi, đều là do cha có lỗi, ngươi giết ta đi, giết ta đi."

Vân Khởi biết rõ Thẩm Hoa Vinh đây là lấy lui làm tiến, chẳng lẽ hắn cho rằng cô thật sự không dám giết hắn?

"Tốt, ngươi đã tự mình tìm chết, ta làm con gái này, tự nhiên muốn thỏa mãn nguyện vọng của ngươi!"

“A?" Thẩm Hoa Vinh sững sờ.

Hắn chỉ là đang muốn nhắc nhở Vân Khởi, hắn là cha ruột của cô, hắn không tin Vân Khởi thật sự dám giết hắn.

Nhưng mà hắn thật sự không nghĩ tới Vân Khởi có thể nói như thế, thế nhưng nói muốn thành toàn cho hắn, muốn giết hắn.

Không, không, hắn không muốn chết, không muốn!

Nhìn xem Thẩm Hoa Vinh trong mắt sợ hãi cùng không thể tin, Vân Khởi cũng biết, Thẩm Hoa Vinh như thế nào cam lòng chết dễ dàng thế đâu?
Bình Luận (0)
Comment