[Mạt Thế] Trùng Sinh Thay Đổi Thời Cuộc

Chương 72



Càng đi sâu vào khuôn viên bệnh viện thì số lượng tang thi lại càng giảm ít đi rõ rệt, đây là như thế nào? Sao lại có cảm giác chẳng lành thế nhỉ? Không lẽ tang thi Hữu Trung lừa bọn cô nhưng nhìn nó vô hại vậy mà.
Lúc Thanh Nguyệt còn đang suy nghĩ vấn đề là gì thì Hữu Trung dừng lại, Thanh Nguyệt theo thói quen đưa tay chạm vào thanh kiếm bên hông nhìn anh cảnh giác.
“Cậu muốn nói gì nữa à?” - Hoàng Vân đang đi bên cạnh Hữu Trung không cảm nhận được chút nguy hiểm của không khí xung quanh chỉ đơn giản xem anh ta đang viết gì - “[Ở đây là khoa tim, thức ăn ở đây nhiều lắm.

Qua chỗ này là đến khoa nhi], ồ thì ra bình thường cậu ăn ở đây à?”
“Nè, tụi mình đến đây lấy đồ mà, có phải đi du lịch đâu mà lại đi giới thiệu phong cảnh.

Với lại có chữ trên bảng hiệu mà” - Doãn Lãng đứng cạnh đó có chút bất lực nhìn hai cái người này, thật sự bọn họ nhìn chẳng khác phái đoàn đi du lịch là bao.
Mọi người đồng loạt đồng ý với ý kiến của Doãn Lãng nên gật đầu lia lịa, Hoàng Vân và Hữu Trung không còn cách nào khác phải im lặng dẫn đường tiếp.


Sống chung với một gia đình toàn người ít nói đúng là chán thiệt.
“Đây...đây...là...khoa nhi...sao?” - Hoàng Vân đi theo sau Hữu Trung vừa bước qua khỏi cánh cửa ghi “Khoa phụ sản - khoa nhi” thì liền hoá đá.
Không chỉ có cô mà mọi người xung quanh khi bước vào cũng bị cảnh tượng này doạ cho phát ngốc.

Một mùi vị thối rửa lan tràn trong không khí, máu và tứ chi đứt rời có khắp mọi nơi.

Nơi này có điểm nào giống khoa nhi mà mọi người từng biết đến chứ.
Mọi người đều cố gắng kiềm nén cảm giác sôi trào trong lòng ngực, đu mạt thế đã trôi qua gần 4 tháng nhưng cái không khí vừa ẩm mốc do không được thấy ánh sáng và mùi tanh tửi của máu thịt thối rửa thật không dễ chịu.
Thanh Nguyệt châm một mồi lửa toàn bộ những xác chết và tứ chi đứt lìa đều hoá thành tro bụi, cảm giác kiềm nén ở lòng ngực lúc này mới thuyên giảm đôi chút.
Bọn cô không muốn nhớ lại cảnh tượng lúc nãy nữa nên bước đi vô cùng nhanh trên hành lang khoa nhi đến phòng dành cho trẻ em vừa sinh.

Ngoài các loại thuốc y tế Thanh Nguyệt đã chuẩn bị sẵn trước đây thì bây giờ bọn cô cần lồng sưởi ấm cho trẻ em sinh đủ tháng và buồng giúp trẻ em sinh non.

Nhưng việc lên ý tưởng để lấy là một chuyện và việc thực hiện quả là hai chuyện khác nhau xa lắc.

Bọn cô nhìn thấy cái gì thế này?
Đám người Thanh Nguyệt vẫn chưa bước vào buồng đanh cho trẻ sơ sinh mà chỉ mới đứng ở bên ngoài lớp cửa nhìn vào bên trong.
Đã và đang là một người mẹ khi nhìn thấy cảnh tượng như thế này không biết sẽ phải đau lòng như thế nào.


Những đứa trẻ vừa được sinh ra vốn bé nhỏ vì thiếu tháng nên cần phải thở oxi và những biện pháp khác để duy trì sự sống nhưng mạt thế xuất hiện nên bọn nhỏ không còn một chút hy vọng nào cả chỉ còn là những cái xác khô.

Điều đó vẫn chưa đủ đáng sợ khi trong số những đứa trẻ đó đã bị biến thành tang thi.

Đúng là một tang thi trẻ sơ sinh, chúng vì sinh tồn mà đã bằng cách nào đó có thể trèo qua được buồng bên cạnh cắn chết đứa bé bên đó và biến đứa bé đó thành một tang thi sơ sinh khác.
Phòng sơ sinh của bọn nhỏ lúc này không khác gì cảnh tượng ngoài hsfnh lang mà bọn cô đã thấy, vẫn là máu thịt lẫn lộn nhưng những tang thi trẻ sơ sinh vẫn ở đó không thoát ra ngoài được vì cửa đã bị chặn.

Có một người mẹ đã đến cứu con mình khi mạt thế xảy ra nhưng có lẽ cô ta không ngờ được đứa bé đó đã bị cắn chết và biến thành tang thi, con dao phẫu thuật cắm ngay cổ chính là quyết định hy sinh bản thân mình để chặn bọn tang thi sơ sinh không thoát ra ngoài hoặc chỉ đơn giản là muốn chết cùng con.
“[Muốn lấy đồ trong phòng này sao? Nó rất bẩn], đúng vậy chúng tôi đang rất cần a, Hữu Trung anh có thể giúp tôi dẹp yên bọn tang thi sơ sinh này không?” - Hoàng Vân cười thành vầng trăng khuyết là Hữu Trung gật đầu lia lịa đi ra mở cửa.
“Không ngờ tang thi cũng có dại gái nữa đó” - Doãn Lãng cuối thấp nói nhỏ bên tai Hoàng Vân, không ngờ nhìn cô khùng khùng vậy mà cũng có tang thi thích.
“Đó là sức hấp dẫn trời ban, anh bị không có mắt mới không thấy được đó” - Hoàng Vân tự hoà hất hất tóc.
“Ờ”
Hai cái kẻ này bất cứ lúc nào cũng có thể châm chọc nhau được, trong lúc hai người nói chuyện thì tang thi Hữu Trung đã giải quyết xong bọn tang thi sơ sinh và để bọn họ đi vào.
Nhìn xác của đám tang thi sơ sinh Thanh Nguyệt khẽ thở dài bồi một mồi lửa giúp bọn chúng hoá thành tro bụi.
“Những thứ làm sao bây giờ?” - Thanh Triệt bước lại nhìn các phòng ấm toàn bộ đã bị dính máu thậm chí có không ít dòi bọ lí nhí.
“Để chị” - Tiểu Linh từ lúc đi sâu vào bệnh viện đã liên tục cảm thấy khó chịu, chắc có lẽ do tang thi và cô là thiên địch của nhau nên chuyện đó cũng là bình thường.
Bàn tay Tiều Linh đưa lên toàn bộ các phòng ấm cho trẻ sơ sinh đều bay lên và các phích cắm cũng thoát ra hỏi ổ.


Những vết máu bẩn hay dòi bọ trong phòng ấm đều tự động tách ra khỏi và không ngừng sủi bọt khí vô cùng khó ngửi.

Đó chính là khả năng thanh tẩy của Tiểu Linh, những thứ gì bị nhiễm virus tang thi qua tay cô đều có thể thanh tẩy trở lại trạng thái bình thường.
“Woa, vậy em có thể thanh tẩy cho Hữu Trung không?”
Hoàng Vân ánh mắt sáng lấp lánh nhìn Tiểu Linh, Hữu Trung tuy là tang thi lại tốt bụng, nếu đồ vật bị tang thi nhiễm bẩn có thể thanh tẩy trở lại bình thường vậy tang thi nếu được thanh tẩy có thể làm người lại không? Để Hữu Trung làm một tang thi bị mọi người đuổi giết thật sự rất tội nghiệp.
Hữu Trung nghe được câu nói của Hoàng Vân nhất thời cũng kích động vô cùng, ánh mắt vô cùng ái muội nhìn Hoàng Vân làm cô nổi da gà.

Bản thân chỉ có lòng tốt muốn giúp 1 người bạn thôi mà, sao nhìn cô như vậy.

Không lẽ cô đây xinh đẹp ngời ngợi không thu hút nổi người chỉ có tang thi.

Hoàng Vân theo bản năng lui ra xa Hữu Trung một chút nấp phía sau Doãn Lãng.
“Có thể, nhưng anh ta sẽ chết” - Tiểu Linh lạnh lùng nhìn Hữu Trung, tuy anh ta là tang thi tốt nhưng bọn họ là thiên địch nên không có nổi cảm tình.
“Mấy người là ai?”


Bình Luận (0)
Comment