Chương 1111: Chiến đấu cuồng bạo (4)
- Không thể tiếp tục như vậy, tiếp tục như vậy, thánh quang của chúng ta cũng không cách nào kiên trì quá lâu!
u Lợi nhìn thoáng qua Mạc Nhã, nói:
- Mạc Nhã, ngươi toàn lực phòng ngự, ta đến công kích, nhất định phải cắt đứt tiết tấu công kích của hắn, nếu không chúng ta thật sự phiền toái!
- Được rồi, u Lợi thân mến, hy vọng ngươi có thể thành công!
Mạc Nhã nói một câu, trên người chợt bộc phát ra quang huy thần thánh càng thêm chói mắt! Quang Huy khuếch trương, bao phủ cả người u Lợi vào bên trong!
- Thánh Quang Chi Mâu!
u Lợi lạnh lùng quát một tiếng, vô số năng lượng hội tụ, trong tay hắn xuất hiện một đạo trường mâu tản ra khí tức thần thánh, toàn thân màu trắng sữa, nhưng ở mũi mâu, lại có một tia huyết hồng!
- Giết!
Cánh tay u Lợi vừa động, thánh quang trường mâu thẳng tắp giết về Lăng Vân ở phía xa xa!
Một mâu này, đã khóa chặt đối phương, Lăng Vân ngoại trừ ngạnh kháng ra không có lựa chọn nào khác, u Lợi vô cùng tự tin, đây là một chiêu mạnh nhất của mình, thậm chí cho dù là cao thủ cùng cấp cũng không cách nào ngăn trở, trên mũi mâu, từng tia hồng sắc kia đại biểu cho lực lượng phán xét!
Thánh Quang chi mâu, còn được gọi là Phán Xét Chi Mâu, phán xét tất cả dị giáo!
Mâu phong chỉ, quang minh cuối cùng sẽ giáng xuống đất!
Đối mặt với một kích này của u Lợi, Lăng Vân cũng không có chút ý nghĩ tránh né, có lẽ, ở trong từ điển của hắn, cũng không có hai chữ tránh né này đi!
"Vù"
Thiết kiếm màu đen trong tay đột nhiên bổ xuống, dưới một kiếm này, một đạo kiếm khí dài ba trăm thước đột ngột xuất hiện, trực tiếp chém nát không gian, trên không trung vẽ ra một vết tích màu đen thật lớn!
"Bùm"
Hai đao công kích va chạm vào nhau, một cỗ năng lượng khó có thể hình dung bộc phát ra, giống như bom hạt nhân nổ tung, mặt đất lại xuất hiện vô số vết nứt khủng bố!
Ba đạo thân ảnh từ trung tâm vụ nổ đồng thời bay ngược ra, thoáng qua đều vô cùng chật vật.
"Phốc"
u Lợi và Mạc Nhã đều phun ra một ngụm máu tươi, ánh mắt lạnh lùng nhìn đối diện.
Đối diện, trên thân thể Lăng Vân ngổn ngang phủ đầy các loại vết thương, tuyệt nhiên không giống như lần này mới bị thương, cả người giống như một món đồ sứ sắp vỡ vụn.
- Khó trách công kích của ngươi cường đại như vậy, thì ra là đang tiêu hao sinh mệnh lực của mình, phương pháp này đương nhiên sẽ khiến ngươi đạt được lực công kích cường đại, nhưng ngươi như vậy thì có thể kéo dài bao lâu, chỉ sợ ngươi cũng không sống được ba mươi tuổi!
Mạc Nhã có chút kinh ngạc nhìn thoáng qua Lăng Vân, không hiểu mở miệng.
Bọn họ đều là cường giả, đồng dạng, cũng là tôn trọng cường giả, Lăng Vân đã dùng thực lực của hắn chứng minh thực lực của mình không chút nào dưới hai người, đã đủ để đạt được kính trọng của bọn họ!
Lăng Vân lạnh lùng liếc mắt nhìn bọn họ một cái, không có chút hứng thú nào trả lời bọn họ, đối mặt với địch nhân, hắn chỉ có một ý niệm trong đầu, đó chính là triệt để chém giết kẻ địch!
"Ông"
Lăng Vân mạnh mẽ phun ra một ngụm máu tươi lớn, máu tươi rơi trên thiết kiếm màu đen, trong lúc nhất thời, thân kiếm có vẻ ngoài bình thường không có gì lạ đột nhiên xảy ra thay đổi thật lớn, thân kiếm giống như bọt biển hấp thu máu tươi, vết gỉ màu đen dần dần rút đi, nhưng vẻn vẹn chỉ rút đi một phần ba là dừng lại, một phần ba thân kiếm toàn thân giống như một dòng nước mùa thu, chớp động một loại sáng bóng khó hiểu, một loại khí tức có thể chém chư thiên truyền đến, làm cho u Lợi và Mạc Nhã đối diện đều là sắc mặt cuồng biến!
- Chuyện này, chuyện này...
Hai người đều có chút hoảng sợ, từ trên một phần ba kiếm này, bọn họ ngửi được một cỗ cảm giác như tử vong!
- Lấy máu tươi của ta, huyết tế chư thiên!
Lăng Vân lạnh lùng lên tiếng, ánh mắt có chút mê hoặc nhìn thân kiếm trong tay mình, đây là lá bài tẩy cuối cùng của mình, một khi sử dụng, không chỉ mình sẽ bị thương tổn không cách nào nghịch chuyển, mà còn có thể khiến thần trí của mình xuất hiện hỗn loạn, biến thành thị sát, chính là tục xưng tẩu hỏa nhập ma!
Thiết kiếm trong tay có chút chấn động, tựa như muốn bay ra ngoài!
Sắc mặt hai người đối diện đều cuồng biến, rống to một tiếng, vô số thánh quang vây quanh hai người, đồng thời, bọn họ cũng không hề áp súc năng lượng, trong hư không, dường như xuất hiện vô số thánh quang, từng tia từng tia hội tụ về phía hai người, cuối cùng biến thành một biển lớn giống như đại dương vô tận!
Mấy siêu cấp căn cứ của Hoa Quốc cùng lúc gặp phải công kích, đều phản kích kịch liệt kẻ địch, cường giả trong đám tiến hóa giả cũng không thể không biết xấu hổ đi đối phó người thường, hầu như đều lựa chọn cao thủ cùng cấp.
Pháo súng, Bazooka, xe tăng, tên lửa, súng laser, phàm là vũ khí có thể sử dụng, cho dù là căn cứ thành phố phòng thủ hay là bên địch cũng đều điên cuồng sử dụng, muốn nổ tung đối phương thành cặn bã, giết chết đối phương!
Chẳng qua dù chiến đấu trên mặt đất kịch liệt như thế nào, quyền quyết định cuối cùng vẫn nằm trong tay cao thủ đứng đầu, chỉ do những người này quyết định thắng bại mới là thời khắc trận chiến này chân chính quyết định thắng bại!
Chương 1112: Tinh Hà bí cảnh lại mở ra!
Trên không trung, một đao của Vương Song chậm rãi xuất hiện, chém nát tất cả, giết về phía đối phương, đây là một đao mạnh nhất của hắn, cũng là chiêu lĩnh ngộ được trong thế giới phong vân ở Tinh Hà bí cảnh, sau đó hoàn thiện ở thế giới Tru Tiên!
Đao khí màu đen trắng hạ xuống, không khí trực tiếp sụp đổ ra.
Thần chủ phía đối diện thấy thế, sắc mặt cực kỳ nghiêm túc, có chút do dự nhìn thoáng qua Khốn Long Bàn trong tay mình, tựa như đang giãy dụa, nhưng một khắc sau, đã thay bằng một sự kiên định.
Năng lượng trong cơ thể điên cuồng tràn vào Khốn Long Bàn.
"Ông" , "ông"...
Khốn Long Bàn phát ra từng âm thanh vô cùng hưng phấn, vô số đạo quang mang màu vàng xuất hiện ở trên đó, một cỗ khí tức chén ép tất cả gần như sắp phun trào.
Nhưng còn chưa đợi tới thời khắc thật sự xảy ra va chạm, trong thiên địa lần thứ hai vang lên một tiếng nổ cực lớn vang lên.
- Tinh Hà bí cảnh mở ra! Người có duyên đều có thể tiến vào!
Trong nháy mắt tiếp theo, tất cả những người còn đang chiến đấu, bao gồm cả Vương Song, Thần Chủ, Thu Ảnh Đồng là những tiến hóa giả đỉnh cấp như bị chặn lại, không cách nào hành động nữa.
- Đây, đây là lực lượng gì!
Trong mắt rất nhiều người đều hiện lên một tia hoảng sợ, vô cùng khiếp sợ trước sự xuất hiện của cỗ lực lượng này, đây đã hoàn toàn vượt qua tưởng tượng của bọn họ.
Thậm chí trong mắt Vương Song cũng vô cùng giật mình, hắn còn có thể bảo trì bình tĩnh, bởi vì từ lực lượng đột nhiên xuất hiện này, hắn đoán có lẽ xuất phát từ vị khí linh trong Tinh Hà bí cảnh kia.
- Lực lượng của nó lại có thể thẩm thấu ra ngoài!
Vương Song có chút kinh hãi, hắn còn nhớ rõ lần trước đối phương chỉ có thể ở trong Tinh Hà bí cảnh.
Nhưng theo đó trong lòng Vương Song cũng xuất hiện sự ngưng trọng, Tinh Hà bí cảnh lần nữa mở ra, có vẻ là muốn lựa chọn người nhận truyền thừa chân chính. Nghĩ tới vị Phong Cực Tinh Chủ mà đối phương nhắc đến, đó chính là tồn tại cấp bậc Tinh Chủ, nắm trong tay lực lượng của một tinh cầu.
Nếu như có thể đạt được truyền thừa của đối phương, đối với bất cứ kẻ nào thì đều là một thứ có sức hấp dẫn lớn.
Thần chủ, Y Đằng Bác Văn, đám người Kim Vũ Huyền, u Lợi, Mạc Nhã đều nghe thấy giọng nói trực tiếp vang lên trong đầu, trên mặt hiện lên một tia mừng như điên, bọn họ chờ thời gian dài như vậy, ở lại Hoa quốc còn không phải vì tiến vào Tinh Hà bí cảnh sao!
Hiện tại đột nhiên nghe được Tinh Hà bí cảnh mở ra, trong lòng bọn họ hưng phấn không thể tưởng tượng được.
“Vù” “vù”
Vô số tiếng xé gió vang lên, đám người Thần Chủ đều không hề quan tâm, cả người đã hóa thành một tia lưu quang biến mất tại chỗ cũ, trực tiếp bay về phía xa xa.
Đám người Vương Song, Thu Ảnh Đồng, Đỗ Không, Lăng Vân đều không có ngăn trở, trên thực tế bọn họ muốn ngăn cản cũng không có cách nào ngăn cản. Dưới cỗ lực lượng này, bọn họ giống như một đám kiến hôi, không có chút lực phản kháng nào.
Không chỉ có Thần Chủ, Y Đằng Bác Văn là tiến hóa giả tam giai, cho dù là cường giả nhị giai như đám người Phi Lợi Tưcũng đều biến mất dưới một đạo năng lượng ba động.
Chưa tới thời gian mấy hơi thở, số lượng lớn Tiến Hóa Giả đỉnh cấp đều biến mất, nhưng tiến hóa giả phía Hoa quốc cũng không biến mất.
Vương Song nhìn Thần Chủ biến mất, công kích của mình cũng chậm rãi tiêu tan.
- Xem ra, phải vào Tinh Hà bí cảnh này một lần nữa rồi!
Vương Song lẩm bẩm.
Lần trước chỉ là vì muốn những người khác biết đến Tinh Hà bí cảnh, cho nên cũng không mở ra truyền thừa, dù là như thế, đám người Vương Song vẫn thu được đại lượng chỗ tốt từ trong đó.
"Hô"
Thân thể Vương Song đột nhiên rơi xuống, bay về phía dưới, trong mấy cái hơi thở đã rơi xuống tường thành.
Lúc này, quân đội đối diện cũng là vẻ mặt trợn tròn mắt nhìn Tiến Hóa Giả đỉnh cấp bên mình bỗng dưng biến mất, chỉ còn lại đám người bọn họ cô độc đứng ở nơi đó, nhìn đông đảo kẻ địch trên tường thành ở xa xa.
Cô đơn, bất lực, đáng thương, yếu đuối ...
Trong lòng đám quân đội còn lại đều điên cuồng mắng đám người Thần Chủ, mẹ nó các ngươi chạy đi, lưu lại chúng ta ở chỗ này, đây không phải là đẩy bọn họ lên pháp trường sao, sao có thể hố như vậy, đánh chết cũng không muốn đi theo bọn họ lăn lộn nữa!
Chẳng qua, dù bọn họ phẫn nộ thế nào thì đều là vô ích, đám người Lý Tân, Thu Ảnh Đồng cũng chợt mất đi đối thủ của mình, một lần nữa trở lại tường thành, nhìn Vương Song, muốn biết Vương Song sẽ làm như thế nào.
- Không bằng, trực tiếp giải quyết đám người này, lại dám tới công kích căn cứ chúng ta, không biết sống chết!
Lý Tân có chút ngoan độc nói, trên người hắn còn có một ít thương thế, là vừa rồi chiến đầu với đối thủ không cẩn thận bị thương.
Những người khác nghe vậy, có người đồng ý, có người thì nhíu mày.
Vương Song ngược lại không trả lời, nhìn đám người Lý Tân, sau đó lại nhìn về phía đám binh lính ở xa xa.
- Trước tiên giam bọn chúng lại, sắp xếp người trông coi, trước không vội vàng xử trí bọn họ, việc cấp bách hiện tại là tiến vào Tinh Hà bí cảnh. Lần trước, truyền thừa trong Tinh Hà bí cảnh không có mở ra, bây giờ chắc hẳn đã đến lúc rồi!
Chương 1113: Tinh Hà bí cảnh lại mở ra! (2)
- Lần này, không chỉ có ta, Thu Ảnh Đồng, Lý Tân, Tô Vũ. Các ngươi cũng đều cần tiến vào trong đó, bên trong ngoại trừ truyền thừa, khẳng định còn có rất nhiều kỳ ngộ, nếu như các ngươi có thể đạt được, thực lực nhất định sẽ có một phen tăng lên tương đối lớn!
Nghe thấy Vương Song nói như thế, tất cả mọi người đều kinh ngạc, gương mặt lập tứ hiện lên một tia vui mừng.
Có thể tăng thực lực, chỉ là mấy chữ này thôi cũng đủ để cho bọn họ tiến vào Tinh Hà bí cảnh!
- Người phía trước buông vũ khí xuống, đầu hàng tại chỗ, chúng ta sẽ không tàn sát các ngươi...
Đám người Thu Báo Quốc cử người lớn tiếng nói với phía đối diện, lúc này những người này đã mất đi chủ tâm, trong lòng vô cùng hoảng sợ, nghe được lời nói của căn cứ thành phố Giang Nam, đều là nhao nhao ném vũ khí trong tay mình xuống.
- Chúng ta đầu hàng, chúng ta đầu hàng...
Một đám binh sĩ trực tiếp bỏ lại vũ khí, ngoan ngoãn ngồi xổm trên mặt đất, nói cho cùng, chẳng qua chỉ là một đám tạp binh thôi, có thể bị đám Thần Chủ bọn họ thu phục, xương cốt lại có thể cứng tới mức nào.
Vốn bọn họ còn tưởng rằng đám người mình khó thoát chết, hiện tại nghe được lời nói của căn cứ thành phố Giang Nam làm sao không rõ bọn họ không có ý định tàn sát đám người mình.
Nếu đã như vậy, bọn họ còn đóng vai trò liệt sĩ cái gì, muốn khí tiết gì chứ.
Vương Song không có ý quan tâm đến những người này, trực tiếp trở về căn cứ, rất nhanh, đông đảo cao tầng căn cứ lại tụ tập ở chỗ này, đều nhìn về phía Vương Song.
- Thành chủ, kế tiếp chúng ta đều muốn đi Tinh Hà bí cảnh sao?
Thu Ảnh Đồng khẽ nhíu mày, hỏi. Nàng cũng không phải phản đối, chỉ là tất cả mọi người tiến vào Tinh Hà bí cảnh, như vậy trong căn cứ sẽ không có cao thủ tọa trấn, một khi xuất hiện nguy hiểm, chỉ sợ chính là tai nạn.
- Không, ta sẽ lưu lại một vài người, lần này, lựa chọn một nửa tiến hóa giả đỉnh cấp tiến vào trong đó, những người còn lại trông coi căn cứ.
Vương Song nói, hắn cũng biết làm như vậy đối với người lưu lại có chút không công bằng, nhưng mà đây cũng không có cách nào, không có khả năng để cho tất cả mọi người tiến vào, nhất định phải có người hy sinh.
Trong lòng tất cả mọi người đều chấn động, sắc mặt hơi thay đổi, đều là ở trong lòng cầu nguyện tốt nhất không phải là mình.
Kế tiếp, sau khi Vương Song và mọi người cùng nhau thảo luận cẩn thận, chỉ ra nhân viên lưu lại, đương nhiên, Vương Song cũng cam đoan với mọi người, phàm là lưu lại, sau này có thứ gì tốt cũng sẽ ưu tiên cung cấp.
Hơn nữa trong thời gian bọn họ ở lại, đãi ngộ tăng gấp đôi!
Thậm chí, nếu như đám người Vương Song ở Tinh Hà bí cảnh đạt được thứ gì tốt, những đồ kỳ dị, cũng có thể đưa cho bọn họ.
Nhân viên xác định, Vương Song, Thu Ảnh Đồng, Lý Tân, Tô Vũ, Tôn Thành... Chờ tổng cộng mười ba người tiến vào Tinh Hà bí cảnh, đám người Chu Vân Nguyệt, Đàm Long, Hồng Vũ, Cố Ngôn đều cố thủ trong căn cứ.
Vì phòng ngừa vạn nhất, Vương Song cố ý lưu lại Lục Ma Đằng trong căn cứ, lại một phen phân phó Long Quy, bảo đối phương chú ý căn cứ, có kẻ địch lập tức xuất thủ cứu viện.
Mọi chuyện đều sắp xếp thỏa đáng, Vương Song dẫn theo mọi người đi tới cánh cửa màu bạc kia.
Những nơi khác, ví dụ như thành phố Thượng Kinh, Lâm Thị, cùng với Kiếm Vương Thành đều bắt đầu hành động, dẫn theo cường giả đứng đầu trong căn cứ xuất phát tới Tinh Hà Bí Cảnh.
Đương nhiên, tất cả quân đội tiến công những căn cứ này đều là bị giam giữ, trước khi chưa giải quyết xong Tinh Hà bí cảnh, những người này đều có thể tạm thời sống sót!
Cường giả toàn bộ Hoa quốc cũng đều bị kinh động, nhanh chóng chạy tới chỗ Tinh Hà bí cảnh.
Lúc này, trong phạm vi địa giới của thành phố Trung Vân, bên ngoài quang môn màu vàng khổng lồ, trong thời gian ngắn đã tụ tập vô số các cường giả đứng đầu!
Tốc độ của đám người Vương Song cực kỳ nhanh, đợi đến khi bọn họ đến, phát hiện ngoài cửa đã có không ít người, lần này, không cần chìa khóa gì, cho dù là kẻ nào cũng có thể đi vào.
Nhìn đám người tiến vào trong đó, trên mặt đám người Thu Ảnh Đồng đều lộ ra một tia tò mò, lần trước, các nàng đều là không có cơ hội tới nơi này, lần này có cơ hội, thì xem như mở mang kiến thức một phen.
Có người nhìn thấy đám người Vương Song, trong mắt đều hiện lên một tia kính sợ, uy danh của Vương Song đã truyền khắp Hoa quốc, mà thành phố Giang Nam do một tay hắn thành lập lại càng mơ hồ có xu thế trở thành siêu cấp căn cứ lớn nhất trong Hoa quốc, không ai không biết, nhìn thấy bọn họ đến, đều là chủ động tránh ra một con đường, để cho bọn họ đi trước.
Đám người Vương Song đang muốn đi vào thì phát hiện phía sau bay tới mấy chiếc trực thăng, Lăng Vân dẫn theo thủ hạ của mình chạy tới nơi này.
Vương Song cười chào hỏi một tiếng, nhìn về phía sau hắn, đều là Tiến Hóa Giả Nhị Giai, xem ra căn cứ của hắn đã dốc hết vốn liếng.
- Lần này, đám người Thần Chủ đều đi vào, phỏng chừng Truyền Thừa Bí Cảnh sẽ chính thức bắt đầu, ai cũng không biết tình huống chân thật bên trong, có lẽ chúng ta cần phải chính thức hợp tác một phen.
Vương Song nói với Lăng Vân.
Chương 1114: Chín tầng Hư Thiên tháp!
Lăng Vân gật đầu, hắn cũng không phải là người không biết thời thế, biết dựa vào thực lực của mình rất khó dành được chỗ tốt ở trong đó. Chỉ có liên thủ, mọi người mới có thể đạt được lợi ích lớn nhất!
Vương Song và Lăng Vân đợi thêm một lúc, đám người Đỗ Không, Tô Nhược Hi cũng lao về phía nơi này.
- Vương thành chủ.
Mọi người lần lượt chào hỏi Vương Song.
- Đám người Thần Chủ, Y Đằng Bác Văn chắc hẳn đã tiến vào rồi. Sau khi tiến vào, chúng ta nhất định phải cẩn thận. Tốt nhất là hợp lực để ngăn cản bọn họ đánh bại từng người một.
Vương Song tiếp tục nói.
Nếu ở một mình, Vương Song thực sự không sợ những người này, nhưng một khi đám người Thần Chủ, Y Đằng Bác Văn hợp lực, cho dù Vương Song có tự tin đến đâu, hắn cũng không cho rằng mình là đối thủ của những người này, thậm chí có thể chạy trốn cũng là một hy vọng xa hoa!
Đám người Tô Nhược Hi, Đỗ Không nghe thấy lời này đều trịnh trọng gật đầu, bọn họ trước đó đều đã từng đánh nhau, biết đám Kim Vũ Huyền, Bác Nhĩ Tháp, u Lợi khó chơi và mạnh mẽ như thế nào, sợ rằng chỉ có thể chìm trong tuyệt vọng.
Cả nhóm thảo luận một lúc rồi mới tiến vào cánh cổng màu vàng.
"Bùm"
Vừa bước vào trong đó, Vương Sương đã cảm thấy như có vô số luồng ánh sáng xẹt qua, giống như tiến vào một cái Thời Không Thông Đạo.
Không biết đã trôi qua bao lâu, Vương Sương mới mở mắt, đánh giá xung quanh.
Đây là một vùng đất hoang dài vô tận, vùng đất xám nâu trải dài không biết bao nhiêu dặm.
Thậm chí Vương Song còn nhìn thấy dường như có rất nhiều quái thú với các kích cỡ khác nhau thỉnh thoảng xuất hiện.
Lông mày hơi nhíu lại, Vương Sương cảm giác mình đã đến một chỗ khác.
- Chào mừng đến với Chín tầng Hư Thiên tháp.
Vương Song chưa kịp bày tỏ nghi ngờ của mình thì trong đầu hắn đã xuất hiện một giọng nói lớn.
"Chín tầng Hư Thiên tháp, gồm có chín tầng, một tầng một trời, người leo tháp chỉ có cơ hội một lần vượt tháp, nếu như thành công đột phá tầng thứ chín, có thể tiến vào tầng cuối Truyền Thừa Chi Chiến, có được quyền thừa kế cao nhất!
- Người thua sẽ được an toàn đưa ra ngoài, mất đi tư cách tiến vào tháp!
- Mỗi tầng tháp đều có cơ hội và bảo vật tương ứng, đột phá càng nhiều tầng, phần thưởng cuối cùng nhận được càng cao!
- ...
Thông tin đơn giản được trực tiếp thông báo trong đầu họ, và chẳng mấy chốc, mọi người nhìn cảnh tượng trước mặt họ với đôi mắt lấp lánh.
Ngay khi mọi người bước vào đây đã hoàn toàn bị phân tán, và không có khả năng hợp lực.
Trước mặt mọi người là một cảnh xét xử riêng biệt.
- Chín tầng Hư Thiên tháp...
Vương Sương lẩm bẩm một mình, từ lời nói vừa rồi, hắn đã hiểu rõ quy tắc của lần này, bây giờ bọn họ đang ở trong một tòa tháp, tổng cộng có chín tầng.
Không gian mỗi tầng đều có khảo nghiệm khác nhau đối với mỗi người, đương nhiên, khảo nghiệm này cũng không phải hoàn toàn vượt quá giới hạn của bản thân, mà hoàn toàn dựa vào thực lực của bản thân mà quyết định.
Ví dụ như hiện tại ta là tiến hóa giả tam giai, loại khảo hạch này có thể trực tiếp là biến dị thú ngũ giai!
Nghĩ tới đây, Vương Sương không khỏi gật đầu:
- Nếu đã như vậy, khảo nghiệm này hẳn là tương đối nhân từ.
Trong tháp rất nhiều người đều nghĩ như vậy, trong lòng có chút hưng phấn, dù sao bọn họ cũng có thể tiến hành cái gọi là khảo nghiệm, nếu thành công sẽ thu được rất nhiều chỗ tốt, cho dù thất bại cũng chỉ bị truyền tống ra ngoài, chuyện tốt như vậy biết tìm ở đâu đây!
"Hừ, nếu như là ở trong vũ trụ, làm sao có thể xảy ra chuyện tốt như vậy, mấy trăm vạn người làm sao không chết!
Ở tận sâu trong Tinh Hà Bí Cảnh, khí linh của Vạn Giới Châu châu xuất hiện, nhìn về phía cảnh tượng trước mặt, giọng điệu khá là bất mãn.
Truyền thừa của một tinh chủ, mặc dù không phải của một cao thủ đỉnh phong, nhưng cho dù môn phái và cao thủ đỉnh cấp của tộc quần nào, khi có đầy đủ vận khí và cơ hội nghịch thiên, tấn thăng làm tôn giả cũng không phải là không thể.
Bởi vậy, đặt loại truyền thừa này trong vũ trụ, cũng sẽ khơi dậy khát vọng của vô số thiên tài, có hàng triệu người trải qua khảo nghiệm, nhưng cuối cùng chỉ có một người có thể đạt được truyền thừa cuối cùng, từ đó có thể hình dung, cạnh tranh khốc liệt đến mức nào.
Tương tự như vậy, kiểu cạnh tranh này không thể diễn ra trong hòa bình và yên bình mà phải dẫm lên xương cốt của nhau để tiến lên. Dựa vào cách này, chỉ có cường giả mạnh nhất mới có thể được chọn!
Thậm chí Vạn Giới Châu còn từng tận mắt chứng kiến sự hủy diệt của hàng triệu thiên tài trong phần truyền thừa của một Tinh Chủ, và cuối cùng trở thành chất dinh dưỡng của người chiến thắng duy nhất, nhận phần truyền thừa của bên kia!
Đương nhiên, đó chính là Sát Đạo Tinh Chủ, hắn có thể được coi như tồn tại giống như thần, cực kỳ khác với Phong Cực Tinh Chủ.
Đưa ra so sánh, loại thử thách này của Phong Cực Tinh Chủ hoàn toàn giống như đang chơi trò bịp bợm, nhưng Vạn Giới Châu không thể không làm vậy, trên tinh cầu này chỉ có một ít thiên tài như vậy, thậm chí còn không có tư cách để mở ra Sát Lục Thí Luyện Tràng đơn giản nhất, nó chỉ có thể được dùng chín tầng Hư Thiên tháp, một pháp bảo có thể kiểm tra toàn bộ tư chất các đệ tử trong môn phái.
Chương 1115: Chín tầng Hư Thiên tháp! (2)
Nghĩ tới đây, khí linh Vạn Giới Châu chỉ là thở dài một hơi, sau khi lựa chọn như vậy, có lẽ cũng không có bao nhiêu.
- Nhưng đây hẳn là số phận của Phong Cực tiểu tử, chỉ có thể chọn người thừa kế của hắn trên tinh cầu này! Tên tiểu tử Vương Song rất tốt, nếu không có người nào có tư chất tốt hơn hắn, vậy thì chọn hắn đi.
Khí Linh lẩm bẩm một mình, nhìn Vương Song, trong mắt dường như có một vầng hào quang.
Nhưng mà, nó có thể lựa chọn Vương Sương hay không, cũng không quyết định được, sau khi truyền thừa kết thúc, vẫn là chính mình chọn ra một chủ truyền thừa cuối cùng, kể cả nó, chỉ có thể ảnh hưởng một chút truyền thừa, không thể làm ra quyết định cuối cùng.
Nó ở đây thở dài, nhưng đám người Vương Song, Thần Chủ đã bắt đầu đi vào tòa tháp.
.....
Trên vùng đất hoang sơ vô tận, Vương Song nhìn một con sói xanh trước mặt, thông tin về con sói xanh này tự động xuất hiện trong đầu hắn.
- Sói xanh: Biến dị thú nhị giai!
- Kỹ năng: Tật Phong Sát!
- Năng lực: Phòng ngự cường hãn, tốc độ nhanh như gió.
- Đánh giá: Đối với ngươi bây giờ mà nói, chỉ cần một chiêu lập tức có thể giết chết đối thủ!
Vương Song nhìn con sói xanh trước mặt, khẽ cau mày, chẳng lẽ cái gọi là thử thách này là đối phó một con sói xanh nhị giai sao?
Không phải Vương Song coi thường con biến dị thú này, có lẽ con sói xanh nhị giai này đối với người khác mà nói là một sinh vật cực mạnh, nhưng đối với hắn mà nói, một con biến dị thú như vậy còn chưa đủ để giết hắn.
"Grào"
Dường như nhận thấy mối nguy hiểm từ Vương Song, con sói xanh này đã dẫn đầu tấn công Vương Song.
Bóng người xé gió nhanh như chớp lao về phía hắn, cùng lúc đó, một đạo phong nhận màu lam đột nhiên xuất hiện, xé rách không gian thành vô số vết màu đen.
"Rầm"
Vương Song dường như không nhìn thấy điều đó, hắn có chút thất vọng đánh ra một chưởng, sức mạnh đáng sợ của khí huyết bùng phát tựa như một ngọn núi lửa, lòng bàn tay y như trở thành một ngọn núi ép xuống, đột nhiên phá vỡ mọi thứ, trực tiếp đánh nát phong nhận.
Sau đó, không dừng lại, cấp tốc đáp xuống đầu con sói xanh.
Khoảnh khắc tiếp theo, đầu con sói xanh bỗng nhiên vỡ vụn như đậu phụ.
Tuy nhiên, Vương Song nhìn con sói xanh biến mất, nhưng khuôn mặt lại hơi thay đổi, bởi vì hắn phát hiện ra theo sự biến mất của con sói xanh, hai con sói xanh nữa lại xuất hiện trên mặt đất.
Cùng một thân hình, cùng một loại khí tức, thậm chí cùng một cấp bậc, không, so với trước kia, khí tức tựa như hơi tăng lên.
Theo một tiếng kêu nhỏ vang lên, hai con sói xanh nhị giai bất ngờ lao về phía Vương Song.
Kết quả không có chút kinh ngạc nào, Vương Sương lại vỗ hai chưởng, trực tiếp giết chết đối thủ.
Hai con sói xanh lại biến mất, sau đó bốn con sói xanh mới lại xuất hiện.
- Chẳng lẽ càng giết sói xanh thì càng xuất hiện nhiều sao!
Vương Song có chút nghi hoặc, nhưng mà không sợ hãi.
"Rầm"
Lần này, hắn trực tiếp điểm ra một chỉ, mấy quả cầu lửa đỏ rực xuất hiện, đáp xuống bốn con biến dị thú, một khắc sau, bốn con sói xanh kêu lên một tiếng thảm thiết, hóa thành một đạo hư ảnh rồi tan biến.
Vương Song yên lặng chờ đợi, hắn biết rằng mọi chuyện vẫn còn chưa kết thúc.
Quả nhiên, một khắc sau, tám con biến dị thú lại xuất hiện ở trước mặt hắn.
Nhưng mà, Vương Song đợi đến khi những con biến dị thú này vừa xuất hiện, lập tức ném ra tám quả cầu lửa, trực tiếp biến đốt chúng thành tro bụi.
Mười sáu cái đầu...
Ba mươi hai...
...
Vương Song thậm chí không biết mình đã giết bao nhiêu con sói xanh nhị giai, cuối cùng, hắn chỉ biết nhìn thấy những con sói xanh nhị giai lúc nhúc đáng sợ này, trực tiếp thi triển lĩnh vực hỏa diễm của mình, khiến vùng đất xung quanh bị bao phủ trong biển lửa, chiêu này miễn cưỡng có thể giết chết tất cả những con sói xanh nhị giai.
- Ơ, sao lại hết rồi?
Khuôn mặt Vương Song tê liệt vươn lòng bàn tay ra, muốn giết hết những con con sói xanh trước mặt, nhưng ngọn lửa của hắn đột nhiên rơi vào khoảng không.
Đám sói xanh dày đặc đã biến mất, thậm chí không còn một con sói xanh nào xuất hiện.
- Tầng một, thông qua!
Lúc này, trong đầu Vương Sương vang lên một cái giọng nói, sau đó ánh mắt biến đổi, dường như lại đi tới một phiến không gian mới.
Trước mặt hắn là một mảnh rừng rậm, rừng rậm âm u, tựa như ẩn chứa vô số nguy hiểm.
- Đây, chẳng lẽ là tầng hai!
Vương Song tò mò đi tới.
Đi qua tầng một vừa rồi. Bây giờ hắn không dám coi thường độ khó của tầng thứ hai, tầng này thậm chí còn mạnh hơn tầng thứ nhất.
Theo ước tính của Vương Song, ít hơn 10% cao thủ phải thực sự vượt qua tầng thứ hai mới có tư cách này, còn những người khác sẽ bị quét sạch.
Chỉ riêng tầng một đã có tỷ lệ loại bỏ 90%, điều này thực sự đáng sợ, Vương Song có chút bối rối không biết liệu hắn có thể thực sự được chọn làm Người truyền thừa hay không.
Thật ra, Vương Song cũng không biết, độ khó này là do khí linh của Vạn Giới Châu điều chỉnh, dù sao nếu là biến thành trong vũ trụ, như vậy chỉ có một số tuyệt thế thiên tài mới có tư cách đạt được truyền thừa của một vị Tinh Chủ!
Chương 1116: Vượt tháp!
Bọn họ hoặc là thiên tài của một chủng tộc, hoặc là tồn tại hạt giống hạch tâm của một tông phái, mỗi người đều có vô số tài nguyên, đều là trưởng thành trong vô số tài nguyên bồi dưỡng này, thủ đoạn, tâm trí, thực lực của bọn họ đều là đứng đầu, một người như vậy đi tranh giành Truyền Thừa của Tinh Chủ, sao có thể là nhân vật đơn giản.
Vương Song nhìn khu rừng dường như vô tận này, đi dọc theo một con đường bỗng nhiên xuất hiện.
Cùng lúc đó, đám người Thần chủ đã thành công vượt qua khảo nghiệm trong tầng một, tiến vào tòa tháp ở tầng hai, tiếp nhận khảo nghiệm ở tầng hai, trong số đó, có cả đám người Thu Ảnh Đồng, Tô Vũ!
Tầng thứ hai Hư Thiên tháp, Vương Song đánh giá rừng cây rậm rạp xung quanh, trong mắt hiện lên một tia tò mò, sau khi vượt qua khảo nghiệm tầng một, bây giờ hắn đã mơ hồ biết được tình hình khảo nghiệm.
Hắn sải bước về phía trước, sau đó đi vào rừng.
Diện tích của khu rừng dường như rất rộng lớn, Vương Song đi rất lâu mà vẫn chưa xuyên qua khu rừng này.
Vô số cây cổ thụ cao lớn, tán cây rậm rạp che khuất ánh mặt trời, không khí rất ẩm ướt, khiến Vương Song cảm thấy có chút bức bối.
Lại đi một hồi lâu, Vương Song cau mày dừng lại, nhìn cây đại thụ ở bên cạnh.
- Kỳ quái, sao ta cảm thấy mình vẫn luôn đi lòng vòng ở một chỗ.
Vương Song lẩm bẩm.
Thực lực của hắn cực kỳ mạnh, lúc mới vào rừng hắn đã mơ hồ cảm nhận được, nhưng cũng không rõ ràng, bây giờ đi lâu như vậy còn chưa xuyên qua rừng rậm, có vẻ đã bị vây khốn trong một ảo ảnh nào đó.
- Ảo cảnh!
Trong mắt Vương Song lóe lên một tia tinh quang, kỹ năng tam giai U Minh Chi Nhãn của hắn, có thể phá hư ảo cảnh, có thể nói vừa vặn là khắc tinh của ảo cảnh.
Một tia sáng màu bạc từ trong mắt Vương Song phóng ra, thẳng tắp rơi xuống khoảng không trước mặt, một khắc sau, trong không gian mờ ảo xuất hiện gợn sóng nhàn nhạt, một mảnh giống như sương mù trước mặt đã bị tán đi.
Vương Song nhìn cảnh tượng xung quanh, trước mặt không có rừng cây mà chỉ là một mảnh đất ổ gà, hắn cứ đi lòng vòng tại chỗ.
- Không ngờ, ảo cảnh này lại chân thật như vậy, ta vừa mới bắt đầu đã không chú ý tới.
Vương Song lắc đầu cười khổ, thật ra ngay từ đầu hắn cũng không nghĩ tới điểm này, còn tưởng rằng mình lại gặp phải biến dị thú.
Ngay lập tức, một gợn sóng không gian mờ nhạt xẹt qua, bao lấy bóng dáng của Vương Song rồi biến mất.
Khi Vương Song lần nữa mở mắt, hát một bài hát, phát hiện mình đã đi vào một khoảng không vô định, cách đó không xa, một con biến dị thú thân thể khổng lồ có khí tức đã đạt đến nhị giai đỉnh phong đang hung dữ nhìn chằm chằm vào hắn.
- Tầng trước là một con sói xanh nhị giai, bây giờ đã biến thành một con hổ biến dị, xem ra độ khó đang dần tăng lên!
Vương Song lầm bầm, lắc đầu, con hổ biến dị nhị giai đỉnh phong này đối với hắn bây giờ không hề có uy hiếp gì.
Một cái tát đánh tới, không khí nổ tung, con hổ biến dị nhị giai đỉnh phong không nghi ngờ bị một cái tát giết chết.
Vương Song yên lặng chờ đợi, nghĩ rằng tiếp theo sẽ càng xuất hiện nhiều biến dị thú hơn.
Quả nhiên, hai con biến dị thú không biết từ đâu xuất hiện, không chút do dự, chúng đều giết tới Vương Song.
- Chết!
.....
Từng đầu từng đầu biến dị thú bị Vương Song giết chết, Vương Song giết tới nỗi mềm tay, điều duy nhất đáng tiếc chính là, những biến dị thú bị giết ở chỗ này, dường như không có cách nào hấp thu bất kỳ năng lượng gì, chuyện này khiến Vương Song cảm thấy rất khó chịu, nếu có thể hấp thu năng lượng của những con biến dị thú này, hắn tin tưởng mình có thể đột phá đến tứ giai!
Sau khi giết con hổ biến dị cuối cùng, Vương Song lại vượt qua một tầng, bước vào tầng thứ tư.
Trong một không gian khác, Thần chủ nhìn biến dị thú trước mặt, cười lạnh một tiếng, duỗi tay ra, vô số kim quang xuất hiện trong tay hắn, bao trùm đám biến dị thú trước mặt, sau khi kim quang tán đi , những con biến dị thú trên mặt đất đều biến mất toàn bộ.
- Truyền thừa cuối cùng phải là của ta!
Giọng nói cực kỳ tự tin của Thần chủ truyền đến, một đạo bạch quang biến mất ở trước mắt hắn.
"Rầm"
Trong một đầm lầy, u Lợi và Mạc Nhã đồng thời ra tay, đánh nát một sinh vật khủng khiếp trông giống như bùn và có kích thước hàng trăm mét, tuy nhiên, đối thủ đã hồi phục ngay lập tức, chỉ trong vài nhịp thở, nó đã khôi phục lại dáng vẻ ban đầu.
- Không nghĩ tới tầng thứ bảy đã xuất hiện sinh vật tam giai khó chơi tới như vậy.
Sắc mặt u Lợi có chút khó coi, thánh quang trên người không ngừng rơi xuống, hòa tan sinh vật kỳ dị ở phía đối diện.
- Cũng không biết tốc độ của những người khác đã nhanh tới mức nào, chúng ta nhất định phải nhanh chóng thông qua tầng thứ chín, nếu không muốn đạt được truyền thừa cuối cùng chỉ là nằm mơ mà thôi!
Sắc mặt Mạc Nhã cũng trở nên nghiêm túc, chỉ có một truyền thừa, lại có nhiều cao thủ đột phá tháp như vậy, muốn trở thành người chiến thắng cuối cùng chắc chắn sẽ không dễ dàng như vậy.
Đương nhiên, nếu mục đích của bọn họ chỉ là đạt được phần thưởng sau khi đột phá mỗi tầng, vậy thì bọn họ cũng sẽ thu được phần thưởng phong phú mới quay về.
Chương 1117: Vượt tháp! (2)
Tuy nhiên, với tư cách là một trong những người mạnh nhất hiện tại, rõ ràng hắn sẽ không hài lòng với điều này.
Nghe Mạc Nhã nói như vậy, sắc mặt u Lợi hơi biến đổi:
- Ngươi tuyệt đối không được tụt lại phía sau bọn họ, nếu không, ngay cả canh cũng không còn mà húp.
- Thần Thánh Chi Quang!
Một tia sáng xa xăm vô biên xuất hiện trên người u Lợi, giống như mặt trời, thẳng tắp chiếu xuống.
.....
Thân thể cao to của Bác Nhĩ Tháp lẳng lặng đứng tại chỗ, chung quanh có khắc những đường nét kỳ dị, hai mắt nhắm chặt, biểu cảm trên mặt không ngừng vặn vẹo, tựa như đang gặp phải cảnh tượng kinh khủng nào đó.
"Ầm"
Đôi mắt Bác Nhĩ Tháp đột nhiên mở ra, như thể một con quái vật khổng lồ cổ xưa đã thức dậy.
- Chỉ là ảo cảnh nho nhỏ, sao có thể vây khốn được ta!
Một tiếng gầm nhẹ, bóng dáng của Bác Nhĩ Tháp lập tức biến mất.
...
Ở tầng sáu, Y Đằng Bác Văn giết chết mười bóng dáng nhanh như chớp trước mặt, sau đó cũng tiến vào tầng tiếp theo.
...
Đỗ Không nhìn không gian hỗn loạn trước mắt, trên mặt lộ ra vẻ ngây ngốc, đây là đang muốn chơi chết mình sao!
Hắn không biết khảo nghiệm của người khác là như thế nào, nhưng lần này đối với hắn nhất định là một cái hố cực lớn, lực lượng không gian là một trong những lực lượng mạnh nhất, mặc dù hắn có lực lượng không gian, nhưng hắn cũng không dám liều mạng.
Lần trước, Vương Song suýt chết, hắn còn không cho rằng mình cũng có được vận khí của Vương Song.
Chẳng qua, hắn cũng sẽ không từ bỏ cơ hội lần này, và bỏ qua cái truyền thừa này. Cho nên, sau khi nghĩ thông suốt, Đỗ Không nghiến răng bay về phía trước, Không Gian Chi Lực bao phủ cả người hắn, ngăn cản hắn bị những Không Gian Chi Lực khác cắt thành từng mảnh.
...
Trong một lối đi, Lăng Vân bước vào trong đó, nhìn những hình vẽ trên bức tường xung quanh, trong mắt hiện lên tia say mê.
Những bóng người trên tường cầm trong tay trường kiếm, bày ra các tư thế khác nhau, từng người một, những bí ẩn về kiếm thuật đều được tiết lộ từ họ, càng đi xa thì càng trở nên sâu sắc.
Lăng Vân giống như nhập ma, khuôn mặt tràn đầy si mê.
Trong mắt hắn tựa như xuất hiện vô số kiếm quang lóe lên, theo bước chân của hắn đi về phía trước, một cỗ Kiếm Thế Chi Đạo chậm rãi xuất hiện trên người hắn!
...
Trong một hồ dung nham, Thu Ảnh Đồng đã có thể nhảy ra khỏi, dung nham màu đỏ trượt xuống từ cơ thể nàng, căn bản không hề gây ra một chút tổn thương nào cho Thu Ảnh Đồng, như thể đang ngâm mình trong suối nước nóng.
Thu Ảnh Đồng xắn tay áo lên, dung nham đột nhiên dâng trào, lơ lửng trong lòng bàn tay nàng.
Thoáng chốc, dường như có tiếng Phượng hót từ trong đó vang lên.
- Thật không ngờ dung nham ở tầng thứ bảy lại có thể khiến hỏa diễm chi lực của ta lần nữa tiến hóa, xem ra nơi này thật đúng là phúc địa mà!
- Không biết tầng thứ tám có thể giúp ta tiếp tục tiến hóa hay không?
Nghĩ như vậy, một khắc sau bóng dáng của Thu Ảnh Đổng cũng lập tức biến mất.
...
Rất nhiều người tiến hóa đồng thời leo tháp, có người thành công đột phá hết tầng này đến tầng khác, cũng có người chỉ đột phá một hai tầng, hai ba tầng.
"Rầm"
Cơ thể của một Tiến Hóa Giả nhị giai bị một con biến dị thú có kích thước bằng một ngọn đồi thổi bay, cả người hắn như một luồng ánh sáng biến mất trong không trung.
- Ta, ta thất bại rồi!
Tiến Hóa Giả thất bại kinh ngạc nhìn cơ thể của mình xuất hiện ở ngoại giới, hắn muốn tiến vào cánh cổng ánh sáng màu bạc một lần nữa, nhưng lại trực tiếp bị đánh bay.
- Được lắm, thế mà thông minh như vậy!
Nam nhân oán giận từ dưới đất bò dậy, sau đó bắt đầu nhìn món đồ chính mình thu được, dù sao cũng vượt qua hai tầng, hẳn cũng có chút ban thưởng.
"Vút"
Một tiếng đinh tai nhức óc vang lên, trước mắt hắn xuất hiện một quả cầu ánh sáng, bên trong quả cầu ánh sáng là một quyển kỹ năng, hắn trực tiếp bóp nát quang cầu.
- Con mẹ nó, Khống Hỏa Thuật!
Người nọ không khỏi sửng sốt trong chốc lát, sau đó bắt đầu điên cuồng chửi bới, chỉ là một cái khống hỏa thuật rách nát, thứ hắn muốn là cấp bảy, còn không có đạt tới nhất cấp!
- Hừ, chẳng qua mới vượt qua hai tầng, còn muốn lấy được thứ tốt, có đồ cho các ngươi đã tốt lắm rồi! Nếu là ta, ngay cả tầng thứ ba cũng không vượt qua được, trực tiếp không cho các ngươi ra ngoài!
Tận sâu trong bí cảnh, khí linh Vạn Giới Châu Trúc lạnh giọng nói.
Đương nhiên, nam tử kia không hê nghe thấy những lời nó nói, chỉ có thể không ngừng tức giận ở bên ngoài, nơi đó cũng có rất nhiều kẻ thất bại, bọn họ đều nghe được nam nhân nói, không khỏi có chút cười trên nỗi đau nhìn đối phương.
Nếu một người xui xẻo, có thể sẽ vô cùng đau khổ và tức giận, nhưng nếu một nhóm người cùng nhau xui xẻo, mọi người có thể yên tâm an ủi bản thân, xem ra, mình không phải là người duy nhất xui xẻo đâu!
Nói thế nào nhỉ, đây có lẽ là một kiểu ghen tị, ta sống không tốt, thì mọi người cũng đừng hòng sống tốt!
Ngoại giới, lần lượt xuất hiện vô số bóng người, dường như đều là kẻ bại trận, nhưng loại tình huống này thường thường chỉ có lúc bắt đầu, thời gian càng về sau, số người đi ra lại càng ngày càng ít, nhưng những người xuất hiện lúc này đều là những người đạt được đồ tốt, đương nhiên sẽ khiến người ta đỏ mắt.
Chương 1118: Cung điện màu vàng!
- Hóa ra là một loại vũ khí nhị giai đỉnh phong!
Lý Tân nhìn đường đao màu đen sáng lấp lánh trong tay, một luồng khí tức cực kỳ sắc bén từ nó phát ra.
- Tốc độ của ta nhanh, nhưng cần thêm vũ khí sắc bén, thanh đường đao này vừa hay phù hợp!
Lý Tân không khỏi vui vẻ cất đi, chẳng qua hắn tựa như ý thức được bầu không khí chung quanh, cho nên không khỏi nhấc lên cảnh giác, phát hiện không ít người đều đang nhìn hắn đầy ác ý.
- Ta đến từ căn cứ thành phố Giang Nam!
Lý Tân giờ phút này trong lòng hô không ổn, có câu tài phú không nên để lộ, thực lực của hắn chẳng qua chỉ là nhị giai, ở đây có nhiều người như vậy, lại đều có thực lực nhị giai, nếu bọn họ liên thủ với nhau, bản thân hắn nhất định không ngăn nổi!
Nghĩ đến đây, hắn không chút do dự bắt đầu khai ra họ tên, cũng không có gì đáng xấu hổ, dù sao căn cứ thành phố Giang Nam đối với hắn thì giống như nhà mình vậy.
Quả nhiên, sau khi Lý Tân nói xong, ánh sáng trong mắt mọi người biến mất, bọn họ hoảng sợ quay đầu chạy đi chỗ khác.
Nghe thấy giọng nói của Lý Tân, rất nhiều cường giả ở căn cứ thành phố Giang Nam thành lập tức vây quanh hắn, dù sao mọi người cũng là người cùng phe, trong hoàn cảnh như vậy vẫn cần phải đoàn kết lại.
Nhìn thấy xung quanh mình có rất nhiều người, Lý Tân không khỏi thở phào nhẹ nhõm, như vậy sẽ không sợ bị người khác thèm muốn.
- Này, Tô Vũ, thế mà ngươi cũng đi ra, ngươi xông tới tầng thứ mấy?
Lý Tân nhìn Tô Vũ bên cạnh, trong mắt hiện lên sự tò mò, cười hỏi.
Nghe vậy, Tô Vũ thiếu chút nữa phun ra một ngụm máu, làm sao, chẳng lẽ ta còn có thể vượt qua chín tầng tháp sao? Nếu ta có loại thực lực đó, trong căn cứ sao có thể gặp phải nguy hiểm!
- Tầng thứ bảy!
Tô Vũ ủ rũ nói.
- Lợi hại, ta mới tới tầng thứ sáu!
Lý Tân cảm kích nói.
Những người khác đều quay đầu đi chỗ khác, con hàng này đang khoe khoang đây mà, thực lực của Tô Vũ là nhị giai đỉnh phong, cách tam giai chỉ còn khoảng cách một tờ giấy, có khi một khắc sau hắn sẽ đột phá trở thành cường giả tam giai! Lý Tân bây giờ chỉ là trung cấp nhị giai, kém hơn Tô Vũ rất nhiều, và có thể đột phá tầng sáu đã vượt qua rất nhiều người.
Một nhóm cường giả căn cứ ở thành phố Giang Nam cứ thế trò chuyện vui vẻ, không hề có chút cảm giác phiền muộn sau khi vượt tháp thất bại.
- Cũng không biết ngoại trừ đám người thành chủ, còn có ai có thể vượt được chín tầng tòa tháp này?
Tô Vũ có chút cảm khái nói, chính hắn dừng ở tầng thứ tám, nghĩ tới người có thể vượt qua tầng thứ chín, vậy thì chắc chắn cần thực lực tam giai chân chính!
- Gà con Thu Ảnh Đồng chắc chắn không vấn đề, tên Phi Lợi Tư này tự xưng là người mạnh nhất dưới trướng của Thần Chủ, bây giờ còn chưa đi ra, có lẽ cũng có hy vọng..."
Lý Tân cẩn thận phân tích cho mọi người .
Mọi người cũng gật đầu tán thành, những người mà Lý Tân nhắc tới ít nhất đều là những người mạnh nhất dưới tam giai, việc đột phá tầng chín chưa chắc đã không thể!
- Hả, Tôn Thành? Tôn Thành đâu? Hắn còn chưa ra ngoài sao?
Khi Lý Tân nhắc đến Tôn Thành trong đám bọn họ, chợt sửng sốt, hắn thế mà chưa tìm thấy bóng dáng của Tôn Thành.
- Chẳng lẽ hắn vẫn vượt tháp ở bên trong sao! Hắn kiên trì lâu như vậy ư!
Những người khác cũng tỉnh táo lại, nghĩ tới cái người bình thường rất ít kia.
"Rầm"
Bọn họ còn chưa nói xong, đã thấy một bóng người đột nhiên từ trong không gian đi ra, đứng yên trên mặt đất, khẽ vỗ tay như không có chuyện gì xảy ra, nhìn người chung quanh, còn không phải Tôn Thành sao.
- Lão Tôn, ngươi bây giờ mới đi ra!
Đám người Lý Tân kinh ngạc nhìn Tôn Thành.
- Ngươi vượt tới tầng thứ mấy?
Tô Vũ dường như nghĩ tới cái gì, vội vàng hỏi, dáng vẻ có chút khẩn trương.
- Tầng thứ chín!
Tôn Thành nhìn đối phương một cái, biết Tô Vũ tại sao lại khẩn trương như vậy, cho nên lập tức thản nhiên đáp.
- Cái gì! Tầng thứ chín!
Mọi người nghe vậy đều kinh ngạc, đặc biệt là Tô Vũ còn sắp nhảy cẫng lên, bọn họ đều là một trong số lục vương của căn cứ, sao có thể bị đối phương vượt qua:
- Ngươi vượt qua sao?
- Chưa!
Nghe được câu trả lời của Tôn Thành, trong lòng Tô Vũ thở phào nhẹ nhõm, lập tức ý thức được, nếu như Tôn Thành có thể vượt tới tầng thứ chín, e rằng căn bản lúc này đã không đi ra!
Bản thân vẫn còn một chút lo lắng và bối rối!
Nhưng dù như vậy, thực lực của Tôn Thành ở trong lòng bọn họ lại tăng lên một chút, hắn cũng là đệ nhất dưới tam giai đó!
- Hình như Phi Lợi Tư còn chưa có đi ra, chẳng lẽ là vượt qua tầng thứ chín?
Mọi người tò mò đánh giá cánh cồng ánh sáng màu bạc cao tới chọc trời cực lớn kia.
- Hắn không có khả năng vượt qua!
Lúc này, Tôn Thành lắc đầu, vô cùng khẳng định nói.
Nghe vậy, mọi người lại nhìn Tôn Thành.
- Tại sao? Đúng rồi, chúng ta quên hỏi ngươi, khảo nghiệm tầng thứ chín của tòa tháp này là cái gì?
Lý Tân tò mò hỏi.
- Tầng thứ chín.
Nghe được câu hỏi của Lý Tân, Tôn Thành suy nghĩ một lúc mới nói:
- Ta nói về của bản thân ta đi, còn về những người khác, ta không biết.
Chương 1119: Cung điện màu vàng! (2)
- Sau khi tiến vào tầng thứ chín, ta đã gặp một nam nhân giống hệt mình. Cho dù là kinh nghiệm chiến đấu, nhận thức chiến đấu hay sức mạnh, thậm chí là vũ khí, thói quen đều giống hệt ta. Chỉ sau ba chiêu, ta đã thất bại.
Khóe miệng Tôn Thành có chút chua xót, thứ một người sợ nhất, không phải địch nhân, cũng không phải bằng hữu, mà là chính mình, hơn nữa chính mình mới là người hiểu rõ chính mình nhất, xuất hiện một người giống y hệt mình, còn vô cùng quen thuộc với phong cách chiến đầu của ta, cùng một chiêu thức, cùng một kinh nghiệm, nhưng đối thủ chỉ dùng ba chiêu đã giết được ta, nếu không có quy tắc bảo vệ, bây giờ ta đã chết rồi.
- Nếu Phi Lợi Tư cũng gặp phải tình huống giống như ta, vậy ta không cho rằng hắn có thể đánh lại một bản thân khác mạnh hơn hắn!
Nghe Tôn Thành nói, tất cả mọi người đều có chút chấn động.
- Cái gì, một bản thân khác, sao có thể!
- Đánh bại chính mình, làm thế nào có thể đánh bại chính mình?
- Quá khó, trừ phi ta đột phá tại chỗ, nếu không, sao có khả năng đánh bại một bản thân khác cùng thực lực!
- Không biết đám người thành chủ làm thế nào vượt qua khảo nghiệm này!
Mọi người đều lẩm bẩm một mình, dường như có chút lo lắng cho đám người Vương Song.
Nhưng đám Vương Song đều ở cấp bậc tam giai, bọn hắn cũng không còn cách nào ngoài việc trong lòng âm thầm chúc phúc cho bọn họ.
Cho đến cuối cùng, Phi Lợi Tư vẫn chưa xuất hiện, lúc này, tất cả mọi người đều hiểu rõ, Phi Lợi Tư hẳn đã thành công vượt qua tầng chín tháp!
- Xem ra người này hẳn là đột phá đến tam giai, nếu không căn bản không cách nào vượt qua tầng thứ chín!
Tôn Thành lẩm bẩm, trong mắt dường như hiện lên một tia chiến ý cuồng nhiệt!
Trong Tinh Hà Bí Cảnh, Phi Lợi Tư nhìn thân ảnh đẫm máu trước mắt bị hắn giết chết, không khỏi cười khổ nói:
- Mẹ kiếp, cái khảo nghiệm biến thái khảo này do ai thiết kế vậy, thế mà bắt chiến đấu với một bản thân khác ở trạng thái đỉnh phong, nếu như không phải ta đột phá trước khi chiến đấu, chỉ sợ sẽ thất bại hoàn toàn!
Mặc dù đã đánh bại đối phương, nhưng vết thương hắn phải chịu lại cực kỳ nghiêm trọng, vì đánh bại đối thủ, hắn đã dùng mọi thủ đoạn, không chút e dè, suýt chút nữa bị người khác giết chết, hiện tại mới có thể miễn cưỡng giành được chiến thắng.
Phi Lợi Tư chỉ hơi chuyển động một chút, lập tức cảm thấy xương cốt của mình kêu lên "răng rắc" "răng rắc", giống như bị gãy rất nhiều xương.
Tiếp theo, còn chưa đợi Phi Lợi Tư bắt đầu chữa trị vết thương, trong không gian này đột nhiên xuất hiện một chùm sáng màu trắng sữa, hoàn toàn bao trùm hắn ở bên trong, dưới cái chùm sáng màu trắng sữa này, vết thương trên người Phi Lợi Tư lấy tốc độ mắt thường có thể thấy được khôi phục.
Mấy hơi thở sau, thương thế của Phi Lợi Tư đã hoàn toàn khôi phục. Chùm sáng lần nữa chuyển động, thân ảnh Phi Lợi Tư biến mất khỏi không gian này, xuất hiện bên ngoài một cái cung điện khổng lồ.
Một tòa cung điện màu vàng rộng chừng trăm thước, lối vào bị hai cánh cửa màu vàng chặn lại, bên ngoài cung điện có một hình vuông cực lớn, dường như toàn bộ đều được làm bằng bạch ngọc, Phi Lợi Tư chỉ đứng ở trên đó, đã cảm nhận được một cỗ năng lượng vợt vào cơ thể hắn.
- Phi Lợi Tư, ngươi thế mà vượt qua khảo nghiệm tầng thứ chín!
Giọng nói kinh ngạc của Thần chủ vang lên, Phi Lợi Tư nhìn sang không chỉ có thần chủ, u Lợi, Mạc Nhã, Bác Nhĩ Tháp, Y Đằng Bác Văn, còn có đám người Thu Ảnh Đồng, Đỗ Không, Lăng Vân...,trong những cường giả tam giai không có người nào vắng mặt.
Nhưng Phi Lợi Tư phát hiện nơi này không có Vương Song, không khỏi kinh ngạc, thực lực của Vương Song mạnh hơn đám người Đỗ Không, đám Đỗ Không còn có thể vượt qua, sao hắn lại thất bại!
- Thần Chủ!
Phi Lợi Tư nghe thấy giọng nói của Thần Chủ, nhanh chóng bước tới gần hắn, dù sao đây dường như cũng là trận chiến tranh đoạt truyền thừa cuối cùng, hắn ở bên cạnh Thần Chủ vẫn an toàn hơn, ít nhất là hai người bọn họ có thể trợ giúp lẫn nhau.
- Thì ra là ngươi đột phá, tốt quá rồi, như vậy thực lực của chúng ta sẽ có ưu thế, cơ hội thu được truyền thừa cũng sẽ lớn hơn nhiều!
- Một lúc nữa trận chiến bắt đầu, ngươi cứ ở phía sau ta, giúp ta thu phục những người khác.
- Ừ...
Lúc này Phi Lợi Tư có thể nói cái gì, trong những người ở đây có thể nói hắn là người yếu nhất, hắn vừa mới đột phá đến tam giai, những người khác ngay cả Thu Ảnh Đồng, cũng đã đột phá đến tam giai từ lâu rồi.
- Đúng rồi, Vương Song đâu? Sao hắn có thể thất bại trong khảo nghiệm tầng thứ chín được!
Phi Lợi Tư lập tức cao giọng hỏi.
- Chuyện này ta cũng không biết.
Trong mắt Thần Chủ cũng hiện lên một tia nghi hoặc:
- Ngươi nhìn thấy cánh cửa màu vàng kim kia không? Chỉ khi tất cả nhân tuyển đều thông qua tầng thứ chín, nó mới mở ra. Nếu như Vương Song không vượt qua, đã có những người ở đây, cánh cửa này đáng lẽ phải mở ra, nhưng đến bây giờ vẫn chưa mở ra, điều này đồng nghĩa là Vương Song chắc chắn sẽ vượt qua tầng thứ chín!
Cuối cùng, mê mang trong mắt hắn càng thêm nồng đậm, tuy rằng đối địch với Vương Song, nhưng hắn cũng không dám coi thường thực lực của đối phương, đây là một cường giả hàng đầu có thể đọ sức với hắn, sao có thể bị một cái khảo nghiệm của tầng thứ chín trì hoãn lâu tới như vậy!
Chương 1120: Bóng người thần bí
Những người khác cũng đều nghĩ như thế, khẽ nhíu mày, không biết đang suy nghĩ cái gì.
- Nếu đã như vậy, không bằng chúng ta nhân cơ hội trực tiếp đối phó cái nữ nhân Thu Ảnh Đồng kia!
Nghe vậy, hai mắt Phi Lợi Tư lóe lên sự hung ác, nghiêm túc nói.
Thần Chủ lắc đầu:
- Vương Song mặc dù không có ở đây, nhưng tạm thời tất cả cao thủ của Hoa Quốc đều tụ tập cùng một chỗ, hiện tại nếu công kích Thu Ảnh Đồng, chỉ sợ sẽ sớm bùng nổ chiến tranh, ta còn chưa muốn chính thức khai chiến đâu, còn chưa nhìn thấy truyền thừa, loại chiến đấu này không đáng làm!
Phi Lợi Tư thất vọng gật đầu, không nói gì thêm, mà là chậm rãi bắt đầu đánh giá hoàn cảnh chung quanh.
Ở bên cạnh, đôi mày xinh đẹp của Thu Ảnh Đồng cũng cau lại, tự hỏi tại sao tới bây giờ Vương Song vẫn chưa xuất hiện.
- Chẳng lẽ hắn đã thất bại sao?
Nghĩ đến đây, Thu Ảnh Đồng nhanh chóng dẹp bỏ suy nghĩ trong đầu sang một bên, trong mắt hiện lên một tia quyết tâm. Đám người Lăng Vân, Đỗ Không tập trung bên cạnh Thu Ảnh Đồng, bốn người họ đã lập thành một đội, dù sao đối thủ có nhiều người như vậy, nếu bọn họ không cùng nhau đoàn kết, e rằng sẽ bị thất bại hoàn toàn.
Nơi sâu ở Tinh Hà bí cảnh, Khí Linh của Vạn Giới Châu lại chau mày nhìn vị trí không gian của Vương Song, phát hiện không gian nơi đó vậy mà dâng lên một khoảng sương mù màu xám, sương mù dày đặc, khiến tất cả ánh mắt đều ngưng lại.
Bao gồm cả ánh mắt Khí Linh Vạn Giới Châu đều ngưng lại.
- Đây, đây là chuyện gì thế này? Sương mù đến từ đâu!
Khí Linh có chút chết lặng nhìn tất cả, Tinh Hà Bí Cảnh tất cả đều nằm trong sự điều khiển của mình, ngoại trừ truyền thừa có chút không chịu sự khống chế của mình, còn lại đều nằm trong lòng bàn tay nó, hiện tại xuất hiện sương mù là chuyện như thế nào, nó hoàn toàn không có động tác có được hay không!
Bất giác, thân thể dường như có chút hư ảo này của Khí Linh đều hơi ngưng thực một số, nhìn vị trí không gian của Vương Song, muốn khống chế khoảng không gian kia, tản sương mù ra, nhưng Khí Linh lại sửng sốt.
Không gian này vậy mà thoát khỏi sự kiểm soát của mình! Nó hoàn toàn không cảm giác được khoảng không gian này!
Lay động!
Không hiểu!
Khí Linh không tin, hai tay bấm một cái ấn quyết, đây là tổng ấn quyết khống chế toàn bộ bí cảnh, nếu đã không nghe ta chỉ huy, làm như vậy sẽ trực tiếp chặn cho ngươi ngừng lại, xem ngươi làm như thế!
Đáng tiếc, cách của Khí Linh nghĩ rất hay, nhưng nó bấm ấn quyết nhiều lần, khoảng vị trí không gian này của Vương Song vẫn không có chút phản ứng nào, giống như là chết.
- Chết tiệt, đây rốt cuộc là chuyện như thế nào!
Trong lòng Khí Linh nghi hoặc, vì để giải thích được sự nghi ngờ này, nó quyết định tiến vào vị trí không gian của Vương Song, trực tiếp nhìn xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì!
Chính nó chính Khí Linh của Vạn Giới Châu, có thể tự do ghé qua vạn giới, không sợ không vào được một không gian nhỏ bé như thế này!
Hư ảnh nhàn nhạt xuyên qua tròn không gian, quả thực là như cá gặp nước, mạnh hơn gấp trăm lần Đỗ Không, nếu như Đỗ Không nhìn thấy, đoán chừng cũng sẽ quỳ xuống xin bái sư.
Có điều, lúc hư ảnh này khi tiến vào chỗ không gian của Vương Song, lại giống như đụng phải vách đá, "Ầm" một tiếng bị đụng bay ra ngoài.
- Cái này, cái này...
Khí Linh khiếp sợ không gì sánh nổi nhìn khoảng không gian này, thậm chí ngay cả nó cũng không vào được, chuyện này không khoa học lắm, bản thân mình là Khí Linh của Vạn Giới Châu, làm sao có thể có chỗ nó không vào được!
- Tên tiểu tử Vương Song rốt cuộc ở bên trong làm gì, lại hoàn toàn phong tỏa khoảng không gian này!
Tức giận vì tìm không thấy nguyên nhân, Khí Linh chỉ có thể quy tội và trách nhiệm cho Vương Song, dù sao, ngoại trừ Vương Song, hình như cũng không có ai có thể làm ra chuyện này!
Có điều nếu như nghe được lời này, Vương Song chắc chắn sẽ hô to oan uổng, trong không gian, một thân ảnh mông lung lẳng lặng đứng đối diện Vương Song, không có chút khí tức nào, nhìn hình như rất bình thường.
Chỉ có một đôi mắt thật sâu nhìn Vương Song chăm chú, trong mắt dường như có từng đoá hoa sen xanh xuất hiện, rất kỳ dị.
- Đây chính là thử thách tầng thứ chín à! Nhìn cũng không có gì đặc biệt!
Vương Song nhìn bóng người đối diện, không có cảm giác được bất kỳ uy hiếp gì.
Hắn không biết lúc này, nơi sâu của không gian, từng đạo Không Gian Quy Tắc đều đang run lẩy bẩy, giống như là con cừu non đáng thương mà lại bất lực, co quắp ở nơi sâu của không gian, không dám ngoi đầu lên, hình như cực kỳ e ngại.
- Tiếp một chiêu của ta, không gian tầng thứ chín chắc chắn là thông qua ngươi!
Bóng người toàn thân mông lung lúc này cất lời, giọng nói giống như là từ vạn cổ trước đó truyền đến, có một loại tang thương không thể giải thích được.
Vương Song nhíu mày, giọng nói này tại sao lại cho mình một cảm giác quen thuộc thế nhỉ, không phải loại quen thuộc từng nghe thấy, mà chính là giọng nói hắn từng nghe qua giống với giọng nói này.
Nghe được giọng nói này, trong lòng hắn hình như cũng xuất hiện một tia rung động, nơi lồng ngực, giống như có một đám lửa muốn nhảy ra, hắc sắc môn hộ trong đầu lúc này càng kịch liệt rung động, trong lúc mơ hồ muốn từ trong đầu Vương Song xuất hiện.
Chương 1121: Bóng người thần bí (2)
Có điều, không biết vì điều gì, sau một khắc, hắc sắc môn hộ yên tĩnh trở lại, cả người Vương Song có chút không ổn, trong lúc mơ hồ cuối cùng cảm giác được không đúng lắm, đây hình như, giống như, có lẽ, có thể, hẳn không phải là thử thách tầng thứ chín!
Hắn không tin thử thách lần thứ chín này vậy mà lại có liên quan tới bí mật lớn nhất của mình!
Có điều, lúc này, bóng người đối diện cất lời lần nữa:
- Ra tay đi, nếu không đợi đến lúc ta ra tay, ngươi sẽ không còn cơ hội!
Phát giác được trong giọng nói của đối phương ẩn chứa giọng điệu không cho phản bác lại, Vương Song khẽ cắn môi, hiện tại trước tiên giải quyết tình hình trước mắt rồi tính, cùng lắm sau khi thông qua cửa ải hỏi ý kiến của Khí Linh một chút, đối phương chắn hẳn biết rõ tên trước mắt rốt cuộc là ai! Làm sao lại đột nhiên xuất hiện ở nơi này!
Vương Song không biết được thực lực của đối phương, hơn nữa, vì bảo đảm mình có thể một chiêu đánh bại đối phương, quyết định sử dụng tuyệt chiêu mạnh nhất của mình!
"Vù"
Trong tay trống rỗng xuất hiện một thanh Hỏa Diễm Trường Đao, giống như tác phẩm nghệ thuật tốt nhất, trong suốt, đao trong tay, có thể khí thế có thể chinh chiến khắp nơi cuồng bạo dâng lên.
Tinh Thần Lực của Vương Song phun trào, giống như dòng nước chậm rãi chảy trên Hỏa Diễm Chi Đao trong tay hắn.
Với Tinh Thần Lực bao trùm, uy thế vốn đã cực kỳ đáng sợ của Hỏa Diễm Trường Đao tăng thêm nháy mắt, giống như một con Cửu Thiên Hỏa Long giận dữ gào thét, cảm nhận được trong một đao kia của mình ẩn chứa sức mạnh mang tính hủy diệt kia, trong mắt Vương Song lóe lên một tia tự tin, hắn tin cho dù là Thần Chủ đối mặt với một chiêu này của mình cũng sẽ bị thương nặng!
Hoành đao lập mã, Vương Song lạnh lùng nhìn đối phương:
- Chẳng cần biết ngươi là ai, nếu đã cản đường ta, vậy thì ta cũng sẽ không nương tay!
Nói xong, một đao đánh xuống giống như là Hỏa Long, đao quang khủng bố nhanh như chớp rơi xuống, không gian rung chuyển, dường như sắp bị xé toạc ra.
- Hừ, quá kém cỏi. Thậm chí ngay cả thiên kiêu bình thường ở đó cũng không bằng.
Có điều nhìn thấy một đao kia của Vương Song, bóng người trước mắt nhướng mày, thấp giọng tự lẩm bẩm, hình như có chút nghi hoặc, một đôi mắt cơ trí có thể nhìn thấu vạn vật vậy mà xuất hiện một tia khó hiểu hiếm thấy.
Bóng người này không có chút động tác nào, để mặc cho một đao của Vương Song rơi trên người mình, giống như là một trận gió nhẹ quét, nhưng ngay cả sương mù bên ngoài cơ thể hắn cũng không hề bị phá vỡ.
- Cái gì! Chuyện này sao có thể được!
Vẻ mặt tự tin của Vương Song nhất thời sửng sốt, có chút không dám tin, bóng nhìn người trước mắt, làm sao cũng không thể tin được một chiêu dùng toàn lực của mình vậy mà không có cách nào gây ra một chút thương tổn cho đối phương!
- Quá yếu, chỉ biết sử dụng sức mạnh, không có chút võ kỹ chiến đấu nào, lại càng không biết vận dụng ý chí võ đạo, chớ nói chi là sử dụng pháp tắc cụ thể.
Bóng người tự lẩm bẩm, trong mắt không che giấu được thất vọng.
Có điều Vương Song chỉ nghe được trên nửa câu, nghe thấy đối phương nói mình chỉ biết sử dụng sức mạnh, Vương Song cảm thấy mình tuyệt đối không thể nhẫn nhịn!
- Sinh Tử Đao!
Vương Song lần này đánh xuống một đao nữa, lần này, hắn sử dụng chiêu thức mình lĩnh ngộ được.
Hắc Bạch Nhị Sắc đao quang giống một chùm sáng ở giữa trời đất, bỗng nhiên rơi xuống, đánh về đối phương!
- Hừ, chẳng qua là một chiêu thức thô thiển, ngay cả chiến kỹ đều là không bằng!
Ai ngờ bóng người vẫn lắc đầu, chiêu thức đao pháp này khi hắn nhìn thấy thời điểm đầu tiên của Vương Song là đã biết, trong mắt hắn, toàn thân trên dưới của Vương Song và lộ ra trọn vẹn đều không có gì khác nhau!
Một ngón tay bắn ra, giống như là một vì sao của Cửu Thiên Chi Ngoại rơi xuống, góc độ hoàn mỹ khiến Vương Song cảm thấy hoa mắt choáng váng, có một loại cảm giác say mê.
Hoàn hảo, mạnh mẽ, trong đầu Vương Song chỉ còn lại có hai chữ này!
Một luồng năng lượng màu xanh rơi xuống, Vương Song có thể rõ ràng cảm nhận được năng lượng này cũng không hề mạnh mẽ, chỉ cùng mức độ giống như mình, nhưng lại bắn sau mà đến trước, cùng một đao của minh chém ra va chạm với nhau.
Dưới ánh mắt kinh hãi của Vương Song, đao quang của hắn ngay cả một giây cũng không chịu đựng được, bị đối phương trực tiếp đánh tan, sau đó tiểu cầu năng lượng màu xanh giống như là không có chút tổn thất nào, trực tiếp rơi xuống phía dưới của Vương Song, "Bụp" một tiếng, ở trước mặt hắn nổ ra một cái hố nhỏ to bằng ngón cái, hố nhỏ sâu thăm thẳm không thấy đáy, Vương Song dùng Tinh Thần Lực cảm nhận một chút, nhất thời hít vào một ngụm khí lạnh!
Một chỉ này, đã nổ tung ngàn mét dưới mặt đất!
Đây là một chỉ như thế nào, đồng dạng năng lượng, một chỉ của bóng người này thậm chí có thể giết chết Thượng Thiên Vô Lộ lúc đầu truy sát minh, Nhập Địa Vô Môn Giao Long!
Thực lực tam giai giết chết tứ giai, chỉ cần một chỉ!
Nghĩ tới đây, Vương Song không khỏi nuốt nước miếng một cái, lúc này, nếu hắn còn tưởng rằng bóng người này là thử thách tầng thứ chín kia chính đầu óc có vấn đề, nếu thứ thác tầng thứ chín mà mạnh như vậy, tất cả mọi người là có thể nhà ngủ cho rồi, Thần Chủ gì đó, Thánh Tử gì đó, Thánh Nữ, tất cả đều ngoan ngoãn cuốn xéo!