Trở tay không kịp, alien vua đã bắn ồ ạt khí đạn qua, mà bên này chỉ có vài người phản ứng kịp, bằng vào trực giác chiến đấu né qua, những người khác trực tiếp bị bắn trúng.
Cũng may phù ấn của Ngụy Ly khởi tác dụng, bụi mù kim sắc nổ lên, cản trở một kích trí mệnh này.
Lưu Hoằng bị dọa chảy đẫm cả mồ hôi toàn thân, trong lòng gấp gáp nhưng chỉ có thể nằm sấp trong đáy hố, tránh thoát một sóng khí đạn.
Phó Sử Ngọ khó có thể tin nhìn Thiệu Nhạc đã nát thành mảnh nhỏ, máu tươi òng ọt chảy ra.
“Thiệu Nhạc…” Phó Sử Ngọ căn bản không ngờ…. chỉ có ngắn ngủn mười mấy phút… họ đã âm dương cách biệt rồi!
Toàn bộ cột sáng bị năng lượng không biết tên cấu thành, cảm quan của Phó Sử Ngọ không cách nào xuyên qua, cũng không thể cảm giác được tình cảnh bên kia cột sáng. Lúc này alien vua ngoài dự liệu của mọi người xuất hiện, khiến cho họ ý thức được trước đó nó cư nhiên trú ở bên trong cột sáng!
Trước đó lúc bọn họ chạy tới không nhìn thấy alien vua, đều nhất trí cho rằng nó rất có khả năng không ở phụ cận, dù sao nơi bọn Chu Kỳ gặp phải alien vua cũng không chung hướng với bọn họ, hơn nữa cũng không gần cột sáng bằng họ —— bọn Chu Kỳ lúc đó vừa thông qua tổ lớn. Vì thế phán đoán rằng alien vua có lẽ gặp bọn Chu Kỳ cũng vào thời điểm đó, lúc nó đang du đãng hoặc tuần tra trên khu vực rộng lớn này. Dựa vào nhận thức của họ, một khi tiến vào cột sáng liền bị đưa đến Trái đất, nghĩ thế nào cũng không ngờ alien vua này trú trong cột sáng- không chỉ trùng hợp tránh thoát vụ nổ, còn xuất kỳ bất ý tập kích năm người rời xa đám đông.
Uy lực bom sinh lực thật sự quá mạnh, cho dù alien vua không biết đang dạo chơi tới nơi nào, bọn họ cũng tự tin rằng có thể nổ chết tươi con alien vua luôn.
Vừa rồi vụ nổ tuy không thể tổn hại đường hầm màn trời, nhưng chấn động đó vẫn khiến alien vua ngất đi, mà lúc này nó tỉnh lại, trực tiếp từ cột sáng lao ra đi giết đám người gần nó nhất.
“Tê ——!!!” Alien vua phẫn nộ rít lên, mảnh đất khô cằn như bị phóng xạ không còn một vật, cùng đầy trời bụi mù đều đang kể với nó chuyện tốt những người này làm ra. Bọn họ cho nổ lần này, tối thiểu trong vòng 12 tiếng Trái đất sẽ không xuất hiện alien nữa.
Alien vua sãi nhanh đôi chân dài, quơ vài cái xúc tua, điên cuồng quất đến.
“Né!!” Đường Húc Hải rống lớn, sau đó phía sau nhanh chóng vươn ra 6 chiếc cánh kim loại, vỗ mạnh trốn tránh công kích của alien vua.
Liễu Miện lăn một vòng trên mặt đất, tay chống lên đất nhảy dựng lên lao qua bên cạnh: “Đừng cận chiến với nó!! Tránh xa một chút!! Đều con mẹ nó tránh xa ra!!” Hắn hiếm hoi mà phun ra một câu tục tĩu.
Tốc độ di động của Alien vua nói thật cũng không nhanh, chỉ là xúc tua bên người nó cơ bản không có góc chết mà quất, tiểu đội đặc khiển đứng trước mặt đối chiến chỉ có nước bị đâm thành cái rây. Cả bay cao cũng đã hoàn toàn biến thành bia bắn trên không, hôm qua quần công alien cấp 5 bọn họ đánh thích bao nhiêu, hiện tại bị alien vua đánh thảm bấy nhiêu.
Phó Sử Ngọ mở rộng năng lực cảm quan, thiên địa lập tức trở thành cuộn phim quay chậm, mỗi một công kích của alien vua đều bị phóng đại lên. Phó Sử Ngọ cau mày, đây là lần đầu tiên phát hiện một sinh vật hoàn toàn không có một sơ hở trong cảm quan của y.
Phó Sử Ngọ nhanh chóng rút lui, alien vua mẫn cảm liếc về phía y, tiếng phì phì phì vang lên, khí đạn hình thành một mặt quạt nhỏ hẹp, lao thẳng về hướng Phó Sử Ngọ. Trong cảm quan của Phó Sử Ngọ, sóng khí đạn này quá dày, căn bản không cho y đường để tránh thoát.
Phó Sử Ngọ cắn răng, trong chớp mắt từ trường đảo ngược, phản lực của Hằng Quang Tinh giúp Phó Sử Ngọ vèo một cái lao vút lên, gắng gượng mà né thoát một sóng khí đạn.
Liễu Miện đúng, không thể cận chiến. Phó Sử Ngọ bay đến bên cạnh Lưu Bội Kỳ, nói nhanh: “Dùng lưới cỏ của anh, quấy nhiễu nó!”
Lưu Bội Kỳ nghiêm nghị gật đầu, nắm ra một nắm hạt cỏ, ném thẳng xuống mặt con alien vua. Hạt cỏ nhanh chóng sinh trưởng nẩy mầm, kết thành một tấm lưới lớn vô cùng dày, Lưu Hoằng chật vật quay cuồng rốt cục có cơ hội có thể đứng lên khỏi hố.
Phó Sử Ngọ thở ra một hơi, lớn tiếng hô về phía Liễu Miện: “Mộc hệ có thể khắc nó!”
Liễu Miện đã thấy được, hắn đứng trên mặt đất, cành trên người lao vút đâm xuống mặt đất.
Alien vua bị tấm lưới từ trên cao chụp lên đầu trói buộc, nó tránh né, lưới cỏ này Lưu Bội Kỳ đã cường hóa qua, còn rắn chắc hơn trước kia rất nhiều, nhưng dù vậy, cũng bị alien vua xé rách toạc ra.
Cứ việc không thể vây khốn nó lâu, nhưng chút thời gian này cũng tranh thủ rất nhiều cơ hội cho người khác.
Đường Húc Hải nhân cơ hội huyễn hóa ra trường mâu kim loại, phóng về phía alien vua.
Xúc tua trên người Alien vua bị cỏ quấn chặt, di chuyển bằng chân, tốc độ của nó không bằng. Vì thế dứt khoát rít lên một tiếng, một khí đạn khổng lồ ngưng kết mà thành, thậm chí dẫn tới không khí xuất hiện hiện tượng vặn vẹo. Khí đạn này hiện đã không thể gọi là khí đạn, mà biến thành khí tường, dựng thẳng trước mặt alien vua.
“Ông” một tiếng, trường mâu của Đường Húc Hải bị bắn ngược lại, bay thẳng vào ngực Đường Húc Hải.
Đường Húc Hải biến sắc, động tác nháy lên nhanh như chớp, trường mâu gào thét lao vút qua cạnh hắn, Đường Húc Hải nhanh chóng duỗi tay ra, bắt lấy thân trường mâu.
Hắn âm trầm nhìn chằm chằm alien vua, chiến ý hừng hực trước nay chưa từng có bốc cháy trong lòng. Đôi cánh kim loại chậm rãi duỗi ra, phiến giáp từ làn da lộ ra bên ngoài kéo dài ra kết thành khôi giáp, từng tầng từng tầng càng dày, khinh giáp chớp mắt biến thành trọng giáp. Trường mâu trong tay càng ngày càng dài, từ từ biến thành một thanh đại kiếm khổng lồ.
Chiến giày của Đường Húc Hải đạp mạnh lên mặt đất, trầm thấp nổi giận gầm lên một tiếng, tà tà chấp đại kiếm xung phong chạy về hướng alien vua.
Phó Sử Ngọ thất thanh hô một tiếng: “Húc Hải!” Sau đó y không kịp nghĩ nhiều, cực nhanh bay đến chỗ alien vua, tay cũng nâng họng song súng sứ thép lên, hai chuỗi hoả tuyến lam nhạt bắn vút vào con alien vua.
Alien vua tránh thoát lưới cỏ, lửa giận thiêu đốt đôi mắt nó. Phó Sử Ngọ lao xuống tấn công nó không thể nghi ngờ là một loại khiêu khích, hấp dẫn hết tất cả lửa giận của nó, khí tường hóa thành mấy trăm khí đạn đáp trả Phó Sử Ngọ.
Giờ phút này Phó Sử Ngọ phi thường lãnh tĩnh, y hiểu hành động này rất nguy hiểm, hơi vô ý đó là kết cục lấy lửa thiêu thân. Nhưng y làm vậy hoàn toàn là theo bản năng yểm trợ cho hành động của Đường Húc Hải. Nếu y không hấp dẫn khí đạn qua bên này, không biết đống khí đạn đánh vào người Đường Húc Hải sẽ có kết quả gì.
Đường Húc Hải lúc này trong lòng chẳng nghĩ đến gì, chỉ có một loại chiến ý chưa từng có trước giờ. Hắn căn bản không suy xét hậu quả, chỉ dựa vào bản năng chiến đấu mà công kích. Khả năng phối hợp ăn ý với Phó Sử Ngọ, mách bảo hắn y sẽ chế tạo thời cơ thích hợp. Mà lúc này trong đầu hắn, lời hứa đã đáp ứng đối phương phải cố không bị thương, tuyệt đối không lấy thân mình cố chống đều bị ném ra sau đầu, không thể để ý nữa.
Mà Phó Sử Ngọ quả thật cũng không phụ lòng tin của hắn, lao xuống liền kéo hơn phân nửa lực chú ý của alien vua đi, dư lại một ít công kích, lúc Đường Húc Hải thiêu đốt thể năng đã bạo phát năng lực siêu việt cực hạn, lập tức tránh thoát được.
“Gàoaa a!!!” bóng dáng Đường Húc Hải bỗng biến thành từng vết tàn ảnh, hắn bật lên cao, cự kiếm trong tay xẹt mạnh xuống mấy đường.
Xúc tua công kích chính diện bên cạnh hắn vừa chạm vào đã đứt, vòi máu lập tức phun ra, nhiễm đỏ áo giáp màu bạc của hắn. Bay lên đến cao nhất, Đường Húc Hải vặn eo, dùng cự kiếm đẩy mạnh cái xúc tua đang đánh lén sau lưng ra, sau đó đáp xuống nơi cách đó mấy bước phía sau alien vua.
Mà Phó Sử Ngọ bay trên không trung mắt mở trừng trừng nhìn đạn năng lượng lam nhạt va chạm với khí đạn của alien vua, nổ thành từng đoàn từng đoàn hỏa hoa, mà dư thế khí đạn còn lại không giảm tiếp tục lao về phía y. Mắt Phó Sử Ngọ sắc lên, mũi tên từ năng chợt xuất hiện, cứng đối cứng mà chống chọi lại sóng công kích của alien vua.
Gai từ năng phóng ra, Phó Sử Ngọ căn bản không nhìn kết quả, từ trường đột nhiên gia tốc, bay thẳng lên trời cao.
Gai từ năng chống chọi mấy chục khí đạn của alien vua, còn lại bay vèo về phía alien vua. Khí đạn của Alien vua hầu như lúc nào cũng thắng thế, lúc này lại không thấy hiệu quả trước Phó Sử Ngọ, ngược lại bị đánh ngược về, nó tức giận đến muốn sãi bước đuổi theo Phó Sử Ngọ đằng xa xa.
Nhưng đúng lúc đó, đột nhiên từ dưới chân xông lên hơn mười cành liễu, điên cuồng quấn lấy chân nó. Công kích của Liễu Miện có tác dụng! Chân Alien vua bị quấn chặt, nó rít lên một tiếng, xúc tua bảo vệ yếu hại, mà gai từ năng thì đâm thủng mấy chục lỗ trên người nó.
Liễu Miện càng có kinh nghiệm chiến đấu hơn Lưu Bội Kỳ, hắn lãnh tĩnh biết, chỉ quấn chặt alien, gây trở ngại cho nó còn chưa đủ, sẽ không tạo ra tác dụng lớn mấy. Vì thế hắn liền dùng cành liễu ghim vào lồng đất, ngắn ngủn mấy phút đồng hồ liền thúc ra rễ cây. Người ta thường nói “vô tâm sáp liễu liễu rợp bóng”, cành liễu cũng có thể sinh sản thành nguyên cây, mà có rễ cây, bám vào mặt đất, sức bền đó không phải alien vua có thể dễ dàng tránh thoát.
Liễu Miện hô to về phía Bạch Khải Phong: “Gia cố mặt đất! Mau!!”
Bạch Khải Phong gật đầu, mạo hiểm chạy đến đối diện alien vua mà công kích, nằm sấp xuống đất gồng hai tay đặt lên đất, không ngừng cường hóa lớp đất mà cây liễu đâm rễ.
Lưu Bội Kỳ lúc này cũng bóc ra nhóm hạt thứ hai, lại lần nữa ném xuống kết thành lưới cỏ.
Thấy có cơ hội, những đội viên khác sôi nổi đến gần công kích, súng ống trong tay phun ra từng ngọn lửa lam nhạt, bắn ra một đống huyết hoa trên người alien vua, hơn nữa lỗ máu trước đó Phó Sử Ngọ đâm trúng, lập tức biến alien vua thành một người máu.
“Tê nha ——!!” Alien vua gào rít điên cuồng, tiếng phì phì phì vang lớn, khí tường thật dày lần thứ hai xuất hiện, đạn bắn vào đó cuộn lên một mớ gợn sóng. Lần này nó trực tiếp bao lấy chung quanh toàn thân mình.
Ôn Triệu Minh tiến lên một bước, hai tay hợp lại thành một hỏa cầu khổng lồ, anh ném mạnh hỏa cầu ra ngoài, đại hỏa cầu nhẹ nhàng nện vào khí tường, dọc theo khí tường lan ra thành một đám cháy, đang hừng hực mà thiêu đốt.
Đường Húc Hải bởi vì đứng quá gần mà bị nhốt vào trong khí tường của alien vua, lúc này đang từ sau lưng công kích nó. Mà alien vua lại lần nữa tránh thoát vòng cỏ. Lần này nó không dám lơ là nữa, đã xoay thân ứng phó Đường Húc Hải. Cứ việc tư thế thực ức nghẹn, nhưng điều này không trở ngại alien vua vung vẫy xúc tua uy vũ sinh uy, quất trái quất phải góc độ xảo quyệt công kích Đường Húc Hải.
Alien vua bị Đường Húc Hải chém đứt hai xúc tua, động tác của nó đã không còn không sơ hở nữa, Phó Sử Ngọ từ trên cao hạ xuống, liếc một cái liền thấy được yếu hại lộ ra giữa động tác của nó!
Phó Sử Ngọ đanh mặt căng cứng, ánh mắt sắc bén nhìn chăm chú vào alien vua.
Công kích của những người khác đều bị chắn ngoài tường khí. Y nên nhắc nhở Đường Húc Hải thế nào đây?
Lúc này ngọn lửa hừng hực có danh xưng là hỏa diễm địa ngục của Ôn Triệu Minh không ngừng đốt cháy khí tường, khiến alien vua không thể không luôn tăng cường bảo vệ vững bức tường.
Nhìn tình huống hiện tại, Phó Sử Ngọ có cách, y đem gai từ năng của mình từ hình thái vừa ngắn vừa nhỏ chuốt dài ra thành dạng vừa dài lại mảnh. Sau đó đưa gai nhọn này hung hăng phóng mạnh về khí tường.
Nếu từ năng có thể chống lại khí đạn, vậy cũng có thể mài mòn dần độ dày khí tường của đối phương. Vốn khí tường kia đã bị Ôn Triệu Minh đốt mỏng một tầng, Phó Sử Ngọ đâm vào một phát, lập tức lủng ra một lỗ, cả ngọn lửa của Ôn Triệu Minh cũng luồn vào rõ ràng một chút.
Phó Sử Ngọ thừa dịp khe hở chợt lóe kia nhanh chóng phi vào khí tường, alien vua kinh hãi làm động tác không khỏi loạn lên.
Cơ hội!!
Phó Sử Ngọ nheo mắt lại, trực tiếp xuyên qua khe hở vì thiếu hai xúc tua mà lơi lỏng kia, y ngẩng đầu, tà tà nghiêng thân mình, giơ tay lên. Họng súng bùng lên hỏa hoa!
“Phốc ~~” một tiếng, một viên đạn bắn vào người alien vua, làm xuất hiện một hố máu nhợt nhạt.
“Tê nha ——” đôi mắt đỏ ké của alien vua hung tợn dán chòng chọc vào Phó Sử Ngọ.
Đường Húc Hải đã hiểu động tác của Phó Sử Ngọ, trong chớp mắt đoán được ra lộ tuyến, áo giáp cả người bỗng nhẹ đi, một đôi cánh huyễn hóa ra, như mũi tên vọt vào giữa đống xúc tua của alien.
Phó Sử Ngọ trong lòng cả kinh, lá gan của Đường Húc Hải thật sự quá lớn, Phó Sử Ngọ không thể không liên tục bắn phá yểm trợ cho hắn.
Đường Húc Hải không quan tâm, giận dữ gào rít một tiếng, mãnh liệt đâm phập cự kiếm vào tim alien vua!
“Chi ~~~~ nha ——” alien vua quái dị hú lên, khí tường “Rẹt” một cái biến mất, nó run lên hai cái, không cam lòng há toác mồm ra, một khí đạn khổng lồ lao vút vào người Phó Sử Ngọ.
Lần này quá đột ngột, cả Phó Sử Ngọ và Đường Húc Hải đều không ngờ alien vua trước khi chết sẽ dùng hết toàn lực để tấn công như vậy.
Đường Húc Hải quát to một tiếng: “Sử Ngọ!” Ném kiếm trong tay nhào về hướng Phó Sử Ngọ. Nhưng động tác của hắn đã trễ, khí đạn khổng lồ kia đã dộng mạnh vào người Phó Sử Ngọ!
“Sử Ngọ!!” Đường Húc Hải hoảng sợ lao qua.
Trong chớp mắt khí đạn đụng vào, phù chú phòng hộ mà Ngụy Ly cho đã phát huy tác dụng, một trận bụi mù kim hoàng sắc hiện lên, chống đỡ đại bộ phận khí đạn. Nhưng khí đạn uy lực quá lớn, tuy Phó Sử Ngọ tránh thoát một kích chí mạng, nhưng vẫn bị sức va đập quá mạnh kia hất bay về phía sau.
Phó Sử Ngọ ngã mạnh xuống đất, lực va đập quá lớn khiến ngũ tạng lục phủ đều trào lên.
“Sử Ngọ!” Đường Húc Hải lúc này đã chạy tới, cẩn thận vươn tay chạm vào y: “Cậu không sao chứ?”
Phó Sử Ngọ nằm trên mặt đất, Đường Húc Hải quỳ bên cạnh y. Con alien vua đã không ai thèm quan tâm, mọi người đều chạy về hướng Phó Sử Ngọ.
“Đội trưởng! Anh không sao chứ?” Long Cốt nháo nhào chạy đến quan tâm.
“Đừng đụng… Tôi…” Phó Sử Ngọ nói một câu, y thở ra, nói: “Để tôi dịu lại một chút đã.”
Thấy y còn nói chuyện được, thoạt nhìn lại không có gì trở ngại, vì thế liền yên tâm. Lúc này họ mới có tâm tình nhìn con alien vua đã chết ngắc kia.
Con alien khổng lồ cả nằm xuống còn cao bằng khổ người, cái đùi thô thì như đầu xe lửa cao tốc.
“Alien vua cấp 7 thật sự quá lợi hại.” Chân Tử nói chuyện hơi khàn khàn, vừa rồi cô liều mạng phóng ra sóng âm mới không bị khí đạn bắn chết, cổ họng sử dụng quá độ liền thành như vậy, “Vừa rồi chị đánh bức tường kia căn bản không phá nổi, cấp bậc lực lượng quá chênh lệch.”
Miêu Gia gật đầu nói: “Đúng vậy, may mà đội trưởng và đội phó chúng ta không là cấp 6 cũng là trên đỉnh cấp 5, còn có đội trưởng Liễu Miện cũng là trên đỉnh cấp 5, bằng không chúng ta căn bản không giết con alien vua này nổi.”
Vừa rồi chiến đấu đừng nhìn những người khác đều tung ra thủ đoạn toàn thân, nói thật căn bản không có tác dụng gì, không bị khí đạn đánh tan cũng bị khí tường ngăn trở. Trừ Lưu Bội Kỳ ra, cả chút tác dụng kiềm chế cũng có tung ra được.
Miêu Gia bình luận, đột nhiên nhớ tới bình thường lúc này Thiệu Nhạc hẳn đã chen vào nói. Nhưng giờ Thiệu Nhạc đã hy sinh, tâm tình Miêu Gia lập tức khổ sở.
Chân Tử đang nói chuyện với cậu vừa thấy cậu câm lặng, xoay mặt nhìn liền phát giác vành mắt cậu đã đỏ: “Làm sao vậy? Em bị thương hả?”
Miêu Gia sụt sùi: “Không có, em chỉ nghĩ dĩ vãng lúc thảo luận cái gì… anh Thiệu Nhạc luôn vui vẻ cùng chúng ta…”
Chân Tử cũng suy sụp, cô khó chịu nói: “Quá đột nhiên… Ai nghĩ đến…” Sau đó cô đột nhiên nói: “Miêu Gia, em nhớ đừng đột nhiên chết như vậy nha, đoàn người chúng ta, thậm chí Tốn Tổ không nên chết nữa…. bằng không chị thật sự chịu không nổi.”
Miêu Gia nhếch miệng, nói: “Yên tâm, em còn muốn trở về theo đuổi Chị Vương mà.”
Chân Tử biến sắc nói: “Mấy lời lập Flag[?] này ngàn vạn lần đừng có nói!”
Lưu Hoằng xem xong alien vua rồi, đi tới nói: “Hiện tại alien vua đã chết, bên này hẳn không có uy hiếp gì. Đi vài người, chúng ta qua đó liệm di thể người đã khuất thôi.”
Vài người thân thể cường tráng đi theo Lưu Hoằng, tại Hằng Quang Tinh này, khắp nơi đều có alien, nếu không muốn chết rồi còn không yên ổn, vẫn phải xử trí di thể—— bất kể mai táng hay hỏa thiêu cũng được.
Phó Sử Ngọ lúc này đã đỡ hơn, Đường Húc Hải vẫn cẩn thận không rời, nhìn hắn vẻ mặt đau lòng, Phó Sử Ngọ lập tức giận run cả người.
Y cả giận quát: “Đường Húc Hải! Anh bây giờ lớn gan quá rồi đúng không! Đánh nhau chỉ toàn dùng chiêu đi chịu chết! Hai lần! Chỉ vừa rồi anh liền làm hai lần! Anh muốn chết thật thì đừng có để tôi thấy chứ! Đến lúc đó tùy tiện anh muốn chết thế nào cũng kệ!”
Đường Húc Hải bị y rống ngơ ra, hắn chớp mắt mấy cái: “A?”
Phó Sử Ngọ càng sôi máu: “Anh còn giả ngu! Vừa lúc nãy, anh liền đâm đầu chạy thẳng vào con alien vua! Nếu không phải tôi kiềm chế chút, anh đã ra sao rồi, anh có tự nghĩ qua chưa?”
Nhìn Phó Sử Ngọ nổi giận đùng đùng như thế, Đường Húc Hải không chỉ không khẩn trương, ngược lại trái tim lại nóng lên, vui vẻ không kiềm được.
Một nỗi xúc động điều khiển hắn, Đường Húc Hải không chút do dự liền kéo Phó Sử Ngọ lại, cúi đầu liền hôn lên môi y.
Nụ hôn này mang theo dịu dàng sau cuộc chém giết, còn có an ủi cho nhau, rất lãng mạn triền miên. Chỉ tiếc người chung quanh cũng không cảm động, ngược lại còn bị dọa cho há mồm. Tuy quan hệ của hai người, nên biết cũng biết hết rồi, nhưng nói chung vẫn là một bí mật giữ kín không nói ra. Lúc này hai người cư nhiên đứng trước bàn dân thiên hạ mà hôn đắm đuối, thật sự khiến cún FA đau thương nhìn trời.
Liễu Miện cùng Ngụy Ly nhìn nhau một cái, nhếch khóe môi, yên lặng đi rồi. Những đội viên khác nhìn hai tên thân mật này, nhìn một lát rồi không thú vị cũng đi luôn.
Một lúc lâu, rời môi, Phó Sử Ngọ thở dốc hồng hộc, mắt lấp lánh ánh nước trừng Đường Húc Hải: “Đừng nghĩ dùng chiêu này mà lừa qua cửa nha.”
Đường Húc Hải cười cười nói: “Không giả ngu, cũng không lừa. Tôi chỉ đơn thuần là vui thôi. Bởi vì lúc đó, tôi biết cậu nhất định sẽ đến, nhất định sẽ chế tạo cơ hội cho tôi. Đây là ăn ý cùng cậu chiến đấu mà bồi dưỡng ra, cả cậu cũng không phát hiện sao?”
Phó Sử Ngọ vừa nghe hắn nói thế, mới ngây ngốc nói một câu: “Ăn ý?” Y thật sự không phát hiện. Chẳng qua khi đó y chỉ tin rằng Đường Húc Hải thấy nhắc nhở của y là có thể phát giác, chẳng lẽ đây là ăn ý?
Phó Sử Ngọ có chút cảm giác không tin nổi.
Đường Húc Hải gật đầu nói: “Chính là ăn ý, điều này chứng tỏ chúng ta hiểu nhau, tin tưởng nhau. Cậu phải thấy vui mới đúng.”
Đường Húc Hải vừa nói như thế, Phó Sử Ngọ quả thật cảm nhận được vui mừng trong đó, ăn ý sinh ra do hiểu nhau, tin tưởng nhau. Phó Sử Ngọ đột nhiên rất vui, vui như ngày đó đột nhiên cùng Đường Húc Hải hôn nhau trong gợn mây.
Ngay lúc này Bạch Khải Phong đột nhiên chạy tới: “Mau tới đây!! Tần Nhược còn sống!”
Phó Sử Ngọ Đường Húc Hải biến sắc, hai người lập tức chạy về phía sau cột sáng. di thể đội viên chết đi ở ven đường đã được gom lại, sau khi vòng qua, liền nhìn thấy một một đống người vây quanh một khoảng đất còn nguyên vẹn.
Đường Húc Hải Phó Sử Ngọ đẩy người đi vào, Lý Kế Tiên đang đầu đầy mồ hôi trị liệu cho Tần Nhược.
Bảo Tần Nhược còn sống, không bằng nói là treo một hơi chưa chết. Y không như bốn nười khác bị khí đạn trực tiếp bắn nát, mà là bị alien vua dùng xúc tua quất bay.
Thương thế trên người Tần Nhược quá nghiêm trọng, xúc tua của alien đều có móc câu, alien vua cũng không ngoại lệ. Y bị móc câu xé ra một lớp thịt lớn dài, xương cốt trong người đều bị quất nát vụn.
Liễu Miện mang trên mặt vẻ bi thương, hỏi: “Còn cứu được không?”
Lý Kế Tiên im lặng lắc đầu, ngay lập tức các đội viên chung quanh đều cay cay đôi mắt. Mấy đội viên trước chết rất lưu loát, không có thống khổ gì. Mà Tần Nhược kiên trì đến hiện tại, bọn họ nhìn thấy càng thêm khó chịu.
Tần Nhược mất máu quá nhiều, sắc mặt tái nhợt, ánh mắt y thẳng tắp nhìn chằm chằm Lý Kế Tiên, ngón tay giãy giụa nâng lên móc lấy cái túi trên tấm áo của Lý Kế Tiên đang quỳ thấp bên cạnh y.
Liễu Miện sà người xuống, run run hỏi: “Tần Nhược, cậu muốn cái gì?”
Lý Kế Tiên đột nhiên nhanh trí, vươn tay lấy ra một chai thuốc năng lượng trong túi. Ánh mắt Tần Nhược di động theo cái chai, Lý Kế Tiên lập tức hiểu, bật nút chai rót vào miệng Tần Nhược.
Thuốc năng lượng chủ yếu dùng để khôi phục dị năng, cho nên trên người Tần Nhược và Miêu Gia chỉ có thuốc ngoại thương, không có thuốc năng lượng dùng cho khôi phục này.
Trừ khôi phục dị năng ra, bởi vì có thể bổ sung năng lượng tế bào Nguyên, đối với người thường trong cơ thể có rất ít tế bào Nguyên mà nói cũng có tác dụng nhất định xúc tiến tế bào Nguyên phát triển.
Chẳng qua Tần Nhược bị thương quá nặng, không hữu dụng, nhưng để y khôi phục chút khí lực để nói chuyện cũng đủ rồi.
“Khụ khụ ~” thuốc bị Tần Nhược sặc ra một phần. Liễu Miện cùng Ngụy Ly tiến đến cạnh cậu, Ngụy Ly ứa nước mắt hỏi: “Tần Nhược, cậu muốn nói gì?”
Tần Nhược như hồi quang phản chiếu, nâng cánh tay lên chỉ về hướng tây bắc, thều thào nói: “Bên kia… Cách giải quyết khốn cục hướng kia… Nhớ kỹ… lúc không có phương hướng, đi bên kia…”
Chân Tử cùng Miêu Gia lập tức chảy nước mắt. Tần Nhược mặc dù là đeo trên mình tên tuổi chuyên gia địa lí khí tượng để đi vào, nhưng bọn họ ai cũng biết Tần Nhược không có khả năng này. Y là diễn viên nổi tiếng, chưa từng nghe y có tri thức về phương diện này. Nhưng trên đường đi y lại dựa vào dự cảm đoán trước cát hung thần kỳ, giúp đỡ bọn họ rất nhiều. Không ngờ cả khi sắp không được, vẫn còn vướn bận mà chỉ ra hướng đi tới.
Ngụy Ly siết chặt tay y, gật đầu nói: “Ừ… Tôi nhớ kỹ.”
Tần Nhược thả cánh tay xuống, y cười, bảo: “Tôi biết sẽ vậy… Lúc tới tôi cảm nhận được… Nhưng tôi muốn tới…. muốn hoàn thành sứ mạng của tôi…”
Y mang theo nụ cười, chậm rãi nhắm hai mắt lại.
Phó Sử Ngọ rốt cục không nhịn nổi nữa, quay đầu ôm vai Đường Húc Hải bật khóc.
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: năng lực của Tần Nhược chỉ lúc nhìn thấy mới hữu hiệu, cho nên y nhìn thấy alien vua mới có thể đưa ra chỉ dẫn cuối cùng.