Mạt Thế Xâm Nhập

Chương 133

Ừm.” Phó Sử Ngọ rầu rĩ lên tiếng.

Sau đó y như muốn tìm kiếm an ủi cứ chui chui vào ngực Đường Húc Hải, Ngụy Ly thấy hai người này dựa sát rạc vào, cũng không khỏi hơi tựa vào vai Liễu Miện. Liễu Miện kinh ngạc nhìn y, Ngụy Ly rất hiếm khi chủ động như vậy trước mặt công chúng. Liễu Miện lập tức liền vòng cánh tay mình qua sau lưng y ôm lấy vai y.

Người xúm lại chung quanh, nhìn hai đôi tình nhân dựa sát vào nhau, bỗng cảm thấy một cảm giác dịu dàng đồng thời cũng thực hâm mộ, ai kêu bọn họ còn độc thân, mà không độc thân đi nữa giờ đối tượng cũng không ở bên người.

Ôn Triệu Minh đánh vỡ im lặng, nói: “Kế tiếp, chúng ta nên đi về.”

Phó Sử Ngọ ngẩng đầu, thẳng ngồi dậy, nói: “Căn cứ vào bức hoạ khắc trên vách đá kia, khung trang bị chế tạo đường hầm nằm ở nửa bên kia tinh cầu do cột sáng đâm xuyên qua tâm.”

Ôn Triệu Minh gật đầu nói: “Đúng vậy, tuy nguyên lý gì còn chưa rõ, nhưng họ thông qua một kết cấu tam giác khổng lồ, cấu thành một trung tâm năng lượng, sau đó trung tâm này mà xuyên qua tâm của Hằng Quang Tinh, rồi bắn ra năng lượng từ mặt trái mới mở được đường hầm có thể đi đến tinh cầu khác kia. Cho nên chỗ cột sáng kia bất kể chúng ta phá thế nào cũng không phá nổi, phải đến nửa bên kia bán cầu cho phát nổ hủy trung tâm năng lượng kia, mới có thể triệt để đóng đường hầm lại.”

Miêu Gia cắn đốt ngón tay, nói: “Chung một lục địa còn đỡ, chúng ta có thể trong thời gian bổ sung năng lượng trở về tàu con thoi tiến vào đường hầm. Nhưng qua đến bên kia, trong thời hạn đó chúng ta có thể chạy về kịp sao? Lỡ không kịp, chẳng lẽ chúng ta sẽ bị kẹt lại Hằng Quang Tinh á? Em không làm hàng xóm với alien đâu!”

Ôn Triệu Minh trầm ổn nói: “Đừng nghĩ bậy, đến lúc đó chúng ta lái tàu đi qua, khẳng định có thể lái tàu tiến vào đường hầm trước khi trung tâm năng lượng nổ tung.”

Miêu Gia thở phào: “Vậy thì được, nhưng mà tàu mỗi lần cất cánh đều rất vất vả a.”

Ôn Triệu Minh nói: “Vất vả đến mấy, cũng đỡ hơn ở lại Hằng Quang Tinh.”

Đường Húc Hải nói: “Không sai, chỉ cần đạt tới tốc độ vũ trụ cấp hai, không đến nửa giờ có thể từ bên kia bán cầu trở về, trước khi nổ tiến vào đường hầm tuyệt đối không thành vấn đề.”

Chân Tử giơ tay hỏi: “Em còn một vấn đề…”

“Cái gì?” Đường Húc Hải nhìn cô, “Em nói.”

Chân Tử cắn cắn môi hỏi: “Nếu lúc trước người Hằng Quang Tinh đã đóng đường hầm rồi, như vậy tại sao đường hầm lại bị mở ra lần nữa, hơn nữa mở ra thì đáng lẽ phải dẫn đến tinh cầu quê nhà của alien chứ, sao lại thông đến Trái đất?”

Ngụy Ly nói: “Cái này tôi nghĩ tôi biết. Không biết mọi người có để ý một chi tiết không, trong phần vẽ người Hằng Quang Tinh chiến đấu để đóng đường hầm lại, bên trung tâm năng lượng vẫn có khoa học gia tiếp tục làm việc, tôi nghĩ bọn họ sau khi thất bại khẳng định sẽ tìm tòi tân tinh cầu lần nữa. Sau đó những khoa học gia kia tuy đều bị alien giết chết, nhưng trung tâm năng lượng là thông qua năng lượng tâm tinh cầu để cung cấp sinh lực, cho nên luôn trong vận hành. Dụng cụ tìm kiếm kia chắc chưa ngừng hoạt động, tinh cầu mới tìm thấy chắc chính là Trái đất.”

Chân Tử giật mình nói: “Em không để ý thật. Nói vậy, Trái đất chính là tinh cầu thứ hai mà đường hầm tìm được?”

Ngụy Ly gật đầu nói: “Hẳn là vậy. Sau đó không biết trải qua bao nhiêu năm, trùng hợp hoặc căn bản không trùng hợp, đường hầm này bị mở ra lần nữa, alien thông qua đường hầm bay đến Trái đất.”

Mọi người lại im lặng một hồi, Trái đất sao mà xui kinh vậy. Người Hằng Quang Tinh hại mình xong còn chưa đủ, còn muốn tiếp tục lây vạ cho tinh cầu khác, bộ không thể hủy diệt cái thứ này luôn à?

Liễu Miện trầm giọng nói: “Không có gì muốn hỏi nữa chứ?” Hắn nhìn những người khác, họ đều lắc đầu, hắn nói: “Vậy phương án kế tiếp quyết định như vậy, ngày mai bắt đầu về.”

Đã định kế hoạch kế tiếp, hôm sau họ liền bắt đầu về. Bởi vì đã rành đường đi, nơi nào alien ít thì trực tiếp bay qua, nơi có alien nhiều mới hạ xuống mặt đất ẩn nấp mà đi.

Lục tục đi đi rồi bay bay, bọn họ lại lần nữa về tới phụ cận cột sáng, mà lúc này nơi bị nổ tung đã có alien bắt đầu qua lại. Alien cấp 5 đã thật nóng nảy, cấp 6 rời khỏi tổ, thậm chí bắt đầu đánh nhau với lũ cấp 6 khác các tổ xung quanh. Thấy chúng tự giết nhau bọn Đường Húc Hải nhìn cực kỳ thống khoái, nhưng để tránh rơi vào đại hỗn chiến thoát thân không ra, họ không thể không học bọn Chu Kỳ xuyên qua các bụi cây đầy gai mà đi.

Lặn lội đường xa hơn ba mươi ngày, bọn họ tỉnh ăn kiệm dùng hết lượng muối cuối cùng, rốt cục về tới tiền đồn.

Bởi vì mấy ngày cuối hấp thu không đủ lượng muối, ai cũng không có sức lực. Nghỉ ngơi và hồi phục trong tiền đồn một ngày một đêm, bọn họ tiếp tục đi vào rừng rậm. Đoạn đường này chiến đấu càng thêm vất vả, cứ việc họ còn có dị năng, nhưng thể lực lại theo không kịp, động tác khó tránh khỏi xuất hiện sơ hở, người bị thương cũng bởi vậy mà gia tăng.

Chờ đến nơi tàu con thoi hạ cánh, nói bọn họ ai cũng người đầy thương tích còn chưa đủ. Mọi người đều cực kỳ chật vật, tóc tai bù xù không nói, quần áo cũng rách bươm thành sợi, mà cả Chân Tử luôn chú ý hình tượng cũng biến thành dã nhân.

Đi vào tàu con thoi, Lý Kế mở thùng sơ cứu ra, trực tiếp truyền nước muối cho mỗi người.

Mọi người động cũng lười động, chỉ có mình gã hối hả không ngớt tay, Lưu Bội Kỳ cảm động nói: “Kế Tiên, nếu trên đường đi không có anh, chúng tôi nhất định chỉ có nước tẻo thôi đó!”

Người khác cũng sôi nổi phụ họa, khen Lý Kế Tiên chuyên gia chữa bệnh và chăm sóc này thiệt chuyên nghiệp đến cực điểm.

Lý Kế Tiên lại gầy đi, mặt không có thịt khiến tướng mạo gã có vẻ càng âm trầm. Nhưng bộ dáng không dễ ở chung đó, không làm người ta chán ghét bài xích chút nào, bởi vì trải qua thời gian ở chung này, các đội viên đã triệt để coi gã là chiến hữu đáng tin cậy, “Bác sĩ” chuyên nghiệp.

Lý Kế Tiên mím đôi môi khô khốc, đối mặt với lời khen.. gã gần như không biết làm sao, nhưng đáy lòng dâng trào vui sướng và thỏa mãn, khiến gương mặt hưng phấn của gã chậm rãi mang theo chút huyết sắc.

Bổ sung muối xong, lại ăn no nê một bữa, tắm rửa đổi quần áo, cạo sạch lớp râu dài ngoằng đi, ai ai cũng khôi phục vẻ đẹp giai.

“Cuối cùng cũng sống lại rồi, chị thật không dám tưởng, mình cư nhiên có thể bẩn thành như vậy!” Chân Tử thổn thức không thôi, trước kia cô căn bản không nghĩ đến mình sẽ có ngày không tắm không gội đầu hơn cả tháng, “mùi hương” nồng nàn trên người thiệt sự không chịu nổi, vậy mà cô thật sự chịu được mới hay chứ.

“Em thấy em cả da cũng cạo ra một lớp rồi.” Miêu Gia thiệt ưu sầu, cậu tuy không ưa sạch, nhưng dơ bẩn chà trôi ra quả thực không dám nhìn thẳng vào.

Lưu Hoằng cười ha hả, nói: “Các chú còn quá non, cái này tính là gì? Tụi anh trước kia huấn luyện dã ngoại thường xuyên mấy tháng không tắm. Không phải không muốn tắm, là không có điều kiện a! Nhưng đi chung với đám huynh đệ đều thúi hoắc, anh cũng chả ngửi ra mùi gì khác thường trên người mình.”

Mặt Chân Tử lộ vẻ khó khăn, nghe cái này xong sao cô nản chí quá!

Phó Sử Ngọ đi tới nói: “Giờ thời tiết đã qua lúc nóng nhất, bắt đầu chuyển lạnh. Nhưng bên kia tinh cầu nhiệt độ chắc sẽ đúng lúc tương phản với bên này, vừa bắt đầu nóng lên.”

Chân Tử nói: “Kỳ thật nóng chút cũng được, em chủ yếu là sợ lạnh. Nếu mặc quá dày rất có khả năng sẽ ảnh hưởng hành động.”

Phó Sử Ngọ câm nín, Chân Tử bưu hãn như nữ hán tử, nhưng mùa đông cũng rất sợ lạnh, người khác mặc áo lông thôi, cô bên trong còn muốn thêm một cái áo ấm.

Miêu Gia đại nghĩa lăng nhiên nói: “Sợ cái gì, mấy ngày này vẫn luôn lên núi vào rừng, cũng không sao hết, nóng nữa thì thế nào.”

Đường Húc Hải đi đến trùng hợp nghe thấy, trêu: “Có tiến bộ ha, không thì chú cứ nằng nặc đòi cởi áo mà đi.”

Miêu Gia ngượng ngùng cười, nếu nói Chân Tử sợ lạnh, vậy cậu lại sợ nóng kinh hồn. Thời gian trước đúng là thời điểm nóng nhất, chống chọi mặt trời nóng rực, còn không cho cởi áo. Miêu Gia cởi mấy lần, làm Đường Húc Hải phải cưỡng chế ép mặc vào.

Cậu lúc này nói chắc nịch lắm, đến lúc đó nóng quá, không chừng lại lén cởi bỏ.

Đường Húc Hải ép cậu mặc áo khoác cũng do không có cách, nóng cũng phải chịu, lúc họ leo núi vào rừng, quần áo có thể bảo hộ da họ không bị cào rách, mặt khác là phòng ngừa phơi nắng tổn thương.

Hiện tại ai cũng dãi nắng dầm mưa một hồi, da đều vừa đen vừa ráp. Mặt bị ăn nắng cũng phải chịu, bị phơi nắng tổn thương da bọn họ thì khỏi nhanh, nhưng Miêu Gia lại là người thường, lỡ bị nhiễm bệnh, xui xẻo còn không phải chính cậu sao.

Miêu Gia cũng hiểu, nhưng đến lúc đó thật lại nóng chịu không nổi, nhịn không được vẫn muốn cởi.

Đường Húc Hải ôm cánh tay nói: “Kế tiếp các anh có thể nghỉ ngơi một ngày, sau đó chúng ta phải bắt đầu dựng bệ bắn.”

Ban đầu vốn định dùng kim loại dựng bệ bắn, nhưng đại chiến alien vua lần trước kim loại hệ dị năng giả Chu Hằng Âu của Tốn Tổ đã tử nạn, hiện tại chỉ còn lại mình Đường Húc Hải là dị năng giả kim loại. Cố tình hắn còn biến dị, không thể như kim loại dị năng giả bình thường trực tiếp lấy kim loại ra từ khoáng thạch.

Điều này làm bọn họ không thể không buông tha sử dụng kim loại để dựng, sửa thành dùng gỗ. Trong cánh rừng nguyên thủy này đều là đại thụ che trời, mỗi cây đều to bằng hai người ôm. Cũng may họ chỉ cần nâng tàu con thoi lên góc ngưỡng để bắn là được.

Thời gian kế tiếp, bọn họ đốn sạch đại thụ chung quanh tàu, dọn dẹp mặt đất. Bởi vì có hai dị năng giả mộc hệ là Liễu Miện và Lưu Bội Kỳ, xử lý gỗ cũng nhanh, hơn nữa Đường Húc Hải có thể đảm đương máy cắt gọt tự động, biến thân cây thành gỗ cũng nhanh như chớp.

Những người khác không thể phụ giúp, vì thế bắt đầu dựng bệ bắn.

Bệ quan trọng nhất là phải chắc bởi vì tàu con thoi nặng hơn một trăm tấn. Đương nhiên, do bệ làm bằng gỗ, đến lúc tàu con thoi phóng lên, năng lượng phun ra có thể chớp mắt đốt trọi nó. Tất nhiên cũng phải tốn chút thời gian mới đốt sạch được, mà chỉ cần thế cũng đủ cho con tàu hoàn thành việc phóng lên.

Cây cối chung quanh hai bệ phóng đều được dọn sạch, đốn mấy cây đó, là vì đến lúc đốt bệ phóng sẽ không thiêu rọi toàn bộ cánh rừng.

Một tuần sau, trên mảnh đất trống này, đứng sừng sững hai bệ bắn khổng lồ, mà tàu con thoi thì được Ngụy Ly và Phó Sử Ngọ hợp tác cùng những người khác động thủ nâng lên bệ.

Hết thảy đã chuẩn bị xong, chỉ chờ hướng gió thay đổi là được.
Bình Luận (0)
Comment