Mạt Thế Xâm Nhập

Chương 61

Sau khi hai người ra khỏi tòa nhà sinh vật, Phó Sử Ngọ hỏi Đường Húc Hải: “Muốn đi kiểm tra chút không?”

Đường Húc Hải ngẫm nghĩ, nói: “Đi về trước đi, kiểm tra cấp bậc dị năng, cả đội thế nào cũng phải tới một chuyến.”

Trước đó Miêu Gia đã từng tìm thấy nghiên cứu về phân tử Nguyên trên internet, chẳng qua hồi đó còn chưa có nội dung cụ thể.

Bọn Đường Húc Hải trở về lúc còn khá sớm. Vì thế Đường Húc Hải để xe lại, rời khỏi đình viện số 7, nói là muốn đi xem tình huống bên quân đội.

Trong nhà chỉ còn lại Lưu Bội Kỳ và Phó Sử Ngọ.

Phó Sử Ngọ liền cân nhắc chuẩn bị làm cơm trưa.

“Lưu Bội Kỳ, trưa anh muốn ăn gì?” Phó Sử Ngọ buồn rầu một lát, rồi đứng ở cửa bếp vọng ra hỏi Lưu Bội Kỳ.

Vốn Phó Sử Ngọ vào bếp, lại  không cho Lưu Bội Kỳ hỗ trợ liền đủ để hắn đứng ngồi không yên. Dù sao Phó Sử Ngọ là đội trưởng, là lãnh đạo, tại sao có thể để lãnh đạo làm việc, thuộc hạ ở không ngồi một bên chờ ăn chứ?!

Đây không phải là chờ mang giày vô[1] á!

[1] 小鞋穿 Tiểu hài xuyên:  ý nói cố ý gây khó dễ. Trong TH này, Lưu Bội Kỳ sợ mình làm cấp dưới mà không biết nịn cấp trên, sau này cấp trên sẽ đè đầu, cố ý gây khó dễ cho mình.

Lưu Bội Kỳ nhích nhích đứng lên, cẩn thận nói với Phó Sử Ngọ: “Cái gì cũng được, đội trưởng, kỳ thật lúc này không ai kiêng ăn đâu, anh tùy tiện làm đại cái gì đi.”

Trước kia gọi anh Phó, hiện tại xác lập đoàn thể và chức vị chính thức, Lưu Bội Kỳ thực thông minh đổi xưng hô chức danh của Phó Sử Ngọ.

Đối với xưng hô này Phó Sử Ngọ cũng không để ý lắm. Y rất tự mình hiểu lấy, biết mình không có hình tượng thân thiết nhân dân, không có khả năng bảo mọi người thân cận gọi tên y như bạn bè giống Đường Húc Hải cùng Ôn Triệu Minh.

Bọn họ hiện tại có gạo dầu, còn có đủ loại gia vị. Chẳng qua rời khỏi dã ngoại về tới thành thị, họ ngược lại không biết đi đâu kiếm thức ăn.

Thật sự là làm người ta rối rắm a.

Phó Sử Ngọ thăm dò phân phó Lưu Bội Kỳ: “Anh lái xe đi dạo gần đây, nhìn xem có cái chợ nào không, sau đó chờ Hollande hoặc Triệu Minh về, là có thể trực tiếp đi mua thức ăn.”

Lưu Bội Kỳ gật gật đầu, nói: “Vâng, đội trưởng.”

Lưu Bội Kỳ không nói hai lời, cầm chìa khóa xe lên liền rời khỏi đình viện số 7.

Chờ một lát sau, Ôn Triệu Minh trở lại.

“Sao chỉ có mình anh?” Phó Sử Ngọ nhìn Ôn Triệu Minh lê bước chân đi tới. Quen nhìn anh ngồi trên xe lăn, hiện tại anh đứng ở tầm mắt cao thế này, y vẫn chưa thích ứng nổi.

“Chúng tôi gặp Lưu Bội Kỳ ở cửa, Miêu Gia xuống xe cùng đi với anh ta. Trước khi về chúng tôi hỏi rồi, khu khai phá phía Đông có vài cái chợ, đó trong đều là rau dưa ở vườn cây ngoại ô cung cấp cho Phái thành.”

“Mắc không?” Phó Sử Ngọ làm được trên ghế sa lông, hỏi.

“Cũng được, không mắc lắm, dù sao hiện tại rau dưa lương thực đều có dị năng giả mộc hệ gieo trồng, phí tổn thấp hơn trước kia rất nhiều, ” Ôn Triệu Minh ngồi xuống thở ra một hơi thật dài, sau đó anh nhớ tới cái gì đó liền ngồi thẳng dậy lấy ra một cái thẻ, “Đây là chứng minh của anh, trong đó có điểm công cũng có điểm số công tín. Điểm số công tín kết toán từ lệnh truy nã của Sử Chính phần lớn đều trong thẻ quân đoàn, trong chứng minh của mỗi người tôi đều chuyển một ít vào, đủ để tiêu hằng ngày rồi.”

Phó Sử Ngọ nhận lấy coi, trên thẻ có ảnh 3×4 của y, không khác chứng minh ban đầu bao nhiêu, chẳng qua hơn một ít hoa văn màu lục.

“Xám là dị năng giả, biến dị màu cam, người thường vẫn dùng loại chứng minh ban đầu.” Ôn Triệu Minh giải thích, đặt chứng minh của những người khác lên bàn trà trong phòng khách.

“Hollande thì sao?” Phó Sử Ngọ hỏi.”Có phiền toái quá không?”

Dù sao trong bọn họ Hollande là người ngoại quốc duy nhất thân phận bất đồng, huống chi bắt đầu dùng hệ thống chứng minh dân nhân Hoa Hạ, ai biết người nước ngoài xử lý thế nào.

“Không sao, giải quyết bằng chứng minh nhân dân lâm thời. Dù sao hộ chiếu không thể quẹt thẻ, thuộc trường hợp phải xử lí đặc biệt.” Ôn Triệu Minh nói, “Chờ về sau có thể trở về thủ đô, tìm được đại sứ quán của họ, có thể chuyển điểm số công tín trên chứng minh lâm thời vào chứng minh bổn quốc.”

Phó Sử Ngọ nhìn chứng minh trên bàn trà, không khỏi vươn tay cầm của Đường Húc Hải lên.

Ảnh 3×4 của Đường Húc Hải cũng có vẻ rất đần, mấy người họ cơ bản không có ai xinh đẹp.

Phó Sử Ngọ ngồi trên ghế sa lông, thuật lại chuyện y và Đường Húc Hải nghe thấy ở viện khoa học.

Ôn Triệu Minh gật gật đầu nói: “Vậy chiều chúng ta liền đến viện khoa học, đúng lúc tôi cũng muốn biết dị năng của mình hiện tại đến trình độ nào.”

Hai người nói chuyện phiếm một lát, sôi nổi cảm thán hoàn cảnh ở Phái thành, người nơi này sinh hoạt an nhàn, cứ như không cảm nhận được loạn thế bên ngoài.

Đang nói chuyện, Lưu Bội Kỳ cùng Miêu Gia trở lại.

Miêu Gia miệng kêu: “Oa, chợ ở đây lớn kinh khủng, các loại thức ăn cũng rất nhiều, nhưng không có thịt a.”

“Cũng đúng, dù sao bây giờ là chế độ điểm công, người thường không thể làm những công việc thù lao cao kia, chỉ có thể bán đồ ăn, làm buôn bán nhỏ thôi.” Lưu Bội Kỳ đi theo sau cậu tiến vào.

Trong tay hai người cầm một ít đồ ăn.

“Kỳ thật em thấy chúng ta có anh Lưu, mua mầm là Ok, căn bản không cần mua thức ăn. Lãng phí tiền quá chừng ~” Miêu Gia bảo.

Ôn Triệu Minh tức giận hỏi lại: “Em muốn làm anh ta mệt chết hả? Cả ngày trồng đồ ăn, khỏi làm cái khác hả?”

“Anh cũng không muốn trồng rau, tôi lập chí muốn trở thành nam chiến sĩ dị năng hùng mạnh a!” Lưu Bội Kỳ kháng nghị.

Có Lưu Bội Kỳ và Miêu Gia hỗ trợ, ba người miễn miễn cưỡng cưỡng nấu ra một bàn đồ ăn.

Lúc Đường Húc Hải trở về sắc mặt âm trầm, ai cũng không dám xúi quẩy mà hỏi thăm hắn, đành xếp hắn lại đây ăn cơm.

Hollande và Vương Đan, Chân Tử thì không thấy bóng dáng.

Nghĩ thôi cũng biết đi theo hai người con gái dạo phố tuyệt đối không có khả năng buổi trưa đã về.

“Khỏi chờ họ, chúng ta ăn trước thôi.” Ôn Triệu Minh bất đắc dĩ nói.

Đường Húc Hải nghiêm mặt không lên tiếng, không khí quá nặng nề, người ăn cơm đều đau dạ dày.

Chờ ăn xong bữa cơm trưa như buổi tra tấn này, Miêu Gia Lưu Bội Kỳ cướp nhau rửa  bát, chỉ còn lại Phó Sử Ngọ ba người họ đến phòng khách.

“Anh làm sao vậy?” Phó Sử Ngọ rốt cục nhịn không được, hỏi: “Mặt đen như đáy nồi vậy.”

Đường Húc Hải thở dài một tiếng, nói: “Tôi mới biết được, nơi đội của tôi đóng trước kia đã sớm bị alien phá hủy, cũng không biết những chiến hữu bây giờ chết sống ra sao.”

Ôn Triệu Minh cùng Phó Sử Ngọ vừa nghe thấy, cũng không biết nói gì cho phải.

“Đừng lo, anh lợi hại vậy, đồng đội của anh nhất định cũng rất mạnh!” Phó Sử Ngọ chăm chú nhìn hắn, an ủi: “Lúc trên người anh có thương tích, lại có thể mang theo hai gánh nặng kéo chân này mà sống sót, bọn họ nhất định cũng không thành vấn đề!”

Đường Húc Hải nhìn bộ dáng của y liền “Phốc” cười ra: “Nói thật, hai anh cũng không kéo chân, xấp xỉ hỏa lực mạnh ấy chứ.”

Đường Húc Hải cảm khái thở dài, rốt cục không sầu lo cho đám chiến hữu chưa biết tương lai chưa rõ sinh tử kia nữa, nếu họ còn sống, chung quy sẽ có ngày gặp lại.

Nghỉ ngơi một lát, tiêu hóa xong thức ăn, năm người lái xe tải nhỏ đến viện khoa học.

Ba người bọn Ôn Triệu Minh lần đầu tiên đến đây, cực kì tò mò mà nhìn tiện nghi bên trong viện khoa học.

Trong viện này có mấy tòa lầu, vừa nhìn cứ ngỡ là sân trường đại học.

“Khoa sinh vật dị năng…” Phó Sử Ngọ cúi đầu nhìn bảng dẫn đường.

“Ở đây.” Đường Húc Hải đứng cạnh y, vươn tay chỉ một cái lên bản đồ.

Hai người đứng rất gần, Phó Sử Ngọ thậm chí có thể cảm thấy nhiệt lượng nóng cháy từ lồng ngực của Đường Húc Hải dựa sát vào cánh tay y truyền tới.

Cứ việc hiện tại nắng gắt cuối thu còn đang tàn phá, nhưng thân thể trời sinh hơi lạnh của Phó Sử Ngọ cũng không ghét bỏ loại tiếp xúc này.

Diện tích tòa nhà này to hơn mấy cái trước, họ ngẩng đầu lên thậm chí có thể nhìn thấy nó ngay trước cổng viện.

Phó Sử Ngọ trong lòng bất an, loại năng lực này của y nói cho cùng cũng không phải dị năng, có phải cũng đến lúc cho mọi người biết hay không?

Mấy người Đường Húc Hải có vì thế mà bài xích y không?

Ôm loại thấp thỏm này, bọn Phó Sử Ngọ đi tới nơi trong cùng của tòa nhà.

“Chào anh, xin hỏi các anh cần giúp gì ạ?” Bàn phục vụ tại cửa, tiếp viên nhìn thấy họ liền sáng bừng đôi mắt, thân thiết hỏi.

“Cho hỏi đo cấp bậc ở nơi nào?” Đường Húc Hải quay đầu hỏi.

“Kiểm tra cấp bậc dị năng đúng không? Xin nhận phiếu trong này, sau đó đến lầu hai để thử máu, kết quả hai giờ sau sẽ có.” Tiếp viên lấy ra 5 bảng biểu.

“Tôi khỏi đi, dù sao tôi không phải dị năng giả.” Miêu Gia đẩy bảng biểu về.

“Cho dù không phải dị năng giả, cũng có thể kiểm tra tế bào phân tử Nguyên trong cơ thể, thu thập càng nhiều dạng máu, càng hữu ích để quốc gia chúng ta thành lập hồ sơ máu.” Tiếp viên cười tươi như hoa nói với Miêu Gia: “Có thể xin anh cổ vũ cho việc xây dựng khoa học được không ạ?”

Cũng có lẽ là cô tiếp viên cười quá ngọt, Miêu Gia ít khi giao tiếp với con gái đơ đơ cầm lấy bảng biểu, choáng váng theo những người khác xoay người rời đi.

Trong góc đại sảnh lầu một có một hàng bàn, trên đó có mấy cây viết bi cố định trên bàn như ở ngân hàng hay thấy, mấy người họ cầm bút viết ghé lên bàn bắt đầu điền.

“Tên, tuổi, giới tính, dân tộc, thuộc tính dị năng…” Phó Sử Ngọ rối rắm, vậy thuộc tính dị năng loại khác y điền thế nào?

Kim, mộc, thủy, hỏa, thổ, điện, phong. Y cái nào cũng không phải.

Miêu Gia trực tiếp viết một cái “Không” ở khung này, sau đó duỗi đầu nhìn bảng của y: “Giống tình huống thế này, anh Phó anh trực tiếp viết loại khác là được.”

Phó Sử Ngọ như được xối nước lên đầu, nghe lời Miêu Gia viết chữ “Loại khác” vào khung.

Mấy người họ điền xong, liền lên lầu hai.

Lần này lấy máu cũng không chỉ đâm một cái thôi, mà là rút một ống nhỏ.

Làm xong hết, Phó Sử Ngọ nhìn nhìn tòa nhà không có bóng người, chần chờ hỏi: “Chúng ta chờ ở chỗ này sao?”

“Đi vòng vòng trong viện đi.” Ôn Triệu Minh nói.

Không muốn nhàm chán chờ, vì thế chỉ có thể đi tham quan trong mấy tòa nhà ở viện khoa học này.

Mấy tòa trong viện, trừ sinh vật y học ra, còn có các khoa truyền thống hoá học vật lý vân vân, chẳng qua hạng mục này so với khoa sinh vật dị năng, chiếm diện tích nhỏ hơn một ít.

“Húc Hải, anh xem.” Phó Sử Ngọ chỉ giây lát đã phát hiện cái gì, kéo cánh tay Đường Húc Hải, bảo hắn nhìn.

Đường Húc Hải theo ánh mắt của y nhìn lại, chỉ thấy trong khoa cơ khí có một đống vũ khí rườm rà thật lớn.

Nhưng vũ khí này, nhưng không phải kim loại chế tạo, nhìn qua đã thấy trong suốt sáng ngời, hình như là thủy tinh.

“Đây là pháo sao?” Phó Sử Ngọ không hiểu hỏi Đường Húc Hải.

Vẻ mặt Đường Húc Hải ngưng trọng, trong lòng vừa động, hình như hiểu được vì sao ở đây lại có thứ này.

“Tôi nghĩ loại đại bác không chứa kim loại này chế tạo ra là để phòng ngừa dị năng giả kim loại.” Đường Húc Hải bảo.

Phó Sử Ngọ nghĩ nghĩ, hình như đã hiểu ra.

Giống như lúc trước đối mặt dị năng giả kim loại Phùng Trác Minh, súng trong tay đều biến thành phế phẩm, thậm chí phản chiến bị đối phương khống chế.

Dị năng giả kim loại rất đông, khi đối mặt tình huống giống vậy, phương diện chất liệu làm vũ khí cũng cần làm ra thay đổi nhất định.

“Nếu loại vật liệu này được, tôi cũng muốn đổi chất liệu cây súng lục giống thế này.” Phó Sử Ngọ khó nén hâm mộ nhìn vũ khí trong khoa cơ khí.

“Yên tâm, tôi nhất định nghĩ cách làm cho cậu một cây.” ánh mắt Đường Húc Hải kiên định, hắn đã không chỉ nghĩ thôi, mà là nhất định phải làm.

Nếu chỉ đối phó alien, căn bản không cần hao tâm tổn trí đến nghiên cứu loại chất liệu vũ khí đặc biệt này.

Nhưng Phó Sử Ngọ không nói, Đường Húc Hải cũng nghĩ ra, lúc trước vũ khí nắm trong tay lại bị địch nhân khống chế nhất định trong lòng rất buồn bực.

Trong viện khoa học rất nhiều phòng nghiên cứu hiện tại đều mở toang cửa, căn bản không có áp dụng phương thức giữ bí mật gì, cũng có lẽ là vì thời kì đặc biệt, bất kể cách nào có thể xúc tiến khoa học tiến bộ cũng chấp nhận được.

Chuyển tới chỗ trưng bày phía trước, Ôn Triệu Minh và Miêu Gia, Lưu Bội Kỳ đứng ở đó nghiêm túc cẩn thận nhìn các loại nghiên cứu báo cáo có liên quan đến alien.

Trên đó có văn bản, có hình ảnh, thậm chí còn có người mạo hiểm tánh mạng để quay cảnh chiến đấu.

“Thật giỏi quá.” Miêu Gia sợ hãi than.

Lũ alien này chiến đấu rất hung tàn, móc câu trên xúc tua vươn ra làm người ta sợ hãi, lỗ miệng há toang để hàm trên hàm dưới vểnh hết lên, một hút quản vụt tới, biểu hiện sự hung ác của alien vô cùng nhuần nhuyễn.

Miêu Gia quả thực không dám tưởng tượng đây đều là ảnh chụp gần mạo hiểm sinh tử đến mức nào mới lấy được.

“Đúng vậy, thật sự rất giỏi.” Ôn Triệu Minh cũng thở dài, nhiếp ảnh gia hoặc phóng viên chiến địa, mạo hiểm tánh mạng thu hoạch tư liệu hình ảnh này, cung cấp trợ giúp thật lớn cho nhân loại may mắn còn tồn tại.

Không giống những người chụp vì thu hút ánh mắt người khác lúc trước, dưới tình huống như vậy còn dám quay gần đến thế, đều là gan lớn kinh người.

Đồ trong viện khoa học đều rất mới lạ, hai giờ nhanh chóng trôi qua, Đường Húc Hải nhắc nhở thời gian, bọn họ liền đi tới khoa sinh vật dị năng.

Trở lại khoa sinh vật dị năng, họ trực tiếp đứng ở cửa sổ, lấy báo cáo của mình.

Phó Sử Ngọ dùng hai tay cầm một tờ giấy, kết quả chưa thấy trên đó làm tim y bất ổn.

“Di?” Đường Húc Hải kinh nghi một tiếng, làm Phó Sử Ngọ đang trốn tránh hiện thực lập tức dời mắt về phía hắn.

“Làm sao vậy?” Phó Sử Ngọ đi qua. Tựa vào bên cạnh nhìn báo cáo trong tay hắn.

Bên trên là tuổi, dân tộc, thuộc tính dị năng của Đường Húc Hải, xuống kết quả báo cáo phía dưới trừ cấp bậc dị năng kiểm tra ra còn có rất nhiều nội dung bất ngờ.

“Hàm lượng phân tử Nguyên trong cơ thể 4,7%, nguyên tế bào 3.8 phần ngàn, thuộc tính kim hệ biến dị cấp ba…” Phó Sử Ngọ thấp giọng đọc, sau đó y cũng nhịn không được kinh nghi một tiếng: “Huyết hệ… 1/8 huyết thống Đông Âu?!”

Phó Sử Ngọ giật mình ngẩng đầu nhìn Đường Húc Hải: “Ông bà anh có người Đông Âu hả?”

“Ừ, bà ngoại tôi là người Nga.” Đường Húc Hải ngạc nhiên nói: “Làm kiểm tra còn có thể điều tra ra cái này hả.”

Phó Sử Ngọ giật mình, trách không được ngũ quan Đường Húc Hải có vẻ rất khắc sâu lập thể, hốc mắt cũng hơi thâm, thì ra là có huyết thống ngoại quốc.

Ôn Triệu Minh quơ quơ báo cáo trong tay: “Thế nào? Máu của anh cho thấy có huyết thống ngoại quốc hả?”

Báo cáo của Ôn Triệu Minh có vẻ bình thường rất nhiều, hàm lượng phân tử Nguyên xấp xỉ Đường Húc Hải, nguyên tế bào cũng tương xứng, nhưng dị năng lại chỉ đơn thuần là dị năng hỏa hệ.

Ánh mắt Miêu Gia không chớp một cái nhìn chằm chằm báo cáo không nhúc nhích.

Ôn Triệu Minh nhịn không được hỏi: “Em có gì bất đồng sao? Để anh coi một chút.”

Miêu Gia đơ đơ ngẩng đầu, “A” một tiếng, đưa báo cáo cho Ôn Triệu Minh.

“Em không sao chứ?” Ôn Triệu Minh quan tâm hỏi, Phó Sử Ngọ và Đường Húc Hải cũng đi tới.

Miêu Gia miễn cưỡng cười cười, nói: “Không sao, chẳng qua trước kia em là cô nhi, cũng không biết thân thế của mình, cho nên thấy huyết hệ có một nửa huyết thống dân tộc thiểu số nên giật mình mà thôi.”

Ôn Triệu Minh cúi đầu nhìn, chỗ huyết hệ quả nhiên viết trên người Miêu Gia chảy một nửa huyết thống dân tộc thiểu số.

Phó Sử Ngọ không biết nên an ủi cậu thế nào, chỉ có thể vươn tay sờ đầu Miêu Gia.

“Em không sao, anh Phó của anh đâu, để em coi với.” Miêu Gia kéo khóe miệng một chút, lập tức rút báo cáo trong tay Phó Sử Ngọ ra.

“Chờ chút!” Phó Sử Ngọ nhịn không được kêu lên.

“Đây là chuyện gì a?! Anh Phó!” Miêu Gia đột nhiên sợ hãi la toáng lên.

Bởi vì Miêu Gia là người bình thường, cho nên hàm lượng phân tử Nguyên trong cơ thể cậu tuy cũng vượt qua 3%, nhưng nguyên tế bào trên báo cáo biểu hiện lại chỉ có không đến 1 ngàn phần. Nhìn nhìn báo cáo trong tay mọi người, ai có dị năng thì lượng nguyên tế bào trong thân thể đều trên 2 ngàn phần, Đường Húc Hải cao nhất, Lưu Bội Kỳ thấp nhất.

Nhưng mà, làm họ giật mình chính là trị số nguyên tế bào của Phó Sử Ngọ cư nhiên là 0!

Mà ở khung thuộc tính dị năng của y cũng là một chuỗi dấu chấm hỏi, cái gì cũng không có.

Phó Sử Ngọ cũng mờ mịt không hiểu, y lắc đầu nói: “Tôi cũng không biết là sao, tôi chỉ cảm thấy dị năng của các anh đều trải qua phát sốt mà đến, nhưng loại năng lực đặc biệt này của tôi thì không phải, tôi vẫn luôn cảm thấy nó không phải dị năng.”

Miêu Gia không thể tin được nhìn Phó Sử Ngọ, anh Phó mạnh như vậy, năng lực dò thám cực lợi hại, làm sao có thể là người thường giống cậu, thậm chí còn có vẻ bình thường hơn cả cậu chứ?

“Sử Ngọ…” Đường Húc Hải thấy Phó Sử Ngọ không biết làm sao, trong lòng cũng khổ sở đưa tay ôm lấy vai y: “Không sao đâu, nói không chừng mấy thứ kiểm tra này căn bản không chính xác, cậu nhất định là dị năng giả không sai đâu…”

“Ai nói chúng tôi kiểm tra không chính xác?!” Một giọng nói lạnh lẽo vang lên.

Đường Húc Hải ngẩng đầu nhìn, một người mặc áo blouse trắng đang đứng trước mặt, dùng ánh mắt không vui nhìn hắn.

“Ông là ai?” Miêu Gia hỏi người xa lạ vừa tới liền không khách khí trực tiếp chen vào này.

“Tiến sĩ Tả?” Phó Sử Ngọ liếc mắt một cái liền nhận ra đây là người báo cáo tại đại sảnh hồi sáng.

“Ông tới đúng lúc lắm, mấy người làm kiểm tra kiểu gì vậy, căn bản không chuẩn!” Đường Húc Hải kéo báo cáo của Phó Sử Ngọ qua, không khách khí nhét vào dưới mũi tiến sĩ Tả.

Tiến sĩ Tả kéo báo cáo vào trong tay, rũ mắt nhìn.

Ông vèo một cái ngẩng đầu lên, như không dám tin hỏi: “Phó Sử Ngọ ở đây? Trong các cậu ai là Phó Sử Ngọ?”

Thái độ của ông khiến những người khác nghi ngờ, không tự chủ được nhìn Phó Sử Ngọ.

“Chính là cậu sao?!” tiến sĩ Tả đột nhiên kích động lên, ánh mắt như lửa nóng nhìn Phó Sử Ngọ, ông đi lên hai bước, mắt vẫn dán vào người Phó Sử Ngọ, giọng run run nói: “Cậu là Phó Sử Ngọ? Cậu có biết không, cậu làm khoa sinh vật dị năng chúng tôi nhốn nháo cả lên. Tôi xuống đây là vì tìm cậu, may mắn cậu vẫn chưa đi!”

Tiến sĩ Tả vươn tay như muốn sờ mặt Phó Sử Ngọ, ánh mắt ông nhìn Phó Sử Ngọ làm Đường Húc Hải khó chịu, hung hăng hất văng bàn tay ông ra.

“Ông làm gì?!” Đường Húc Hải cả giận quát.

Trên mặt Tiến sĩ Tả hiện ra tia đỏ bừng kích động, ông tức giận trừng Đường Húc Hải một cái, hất càm lên nói: “Tránh ra! Cậu ngu dân này! Đừng dùng bàn tay của cậu hoen ố nhân loại cuối cùng của thế gian.”

“Ha?!” Miêu Gia chớp mắt mấy cái, đơ ra vì lời nói khoa trương mà hí kịch của tiến sĩ Tả.

“Thần kinh!” mày Đường Húc Hải nhướng thẳng lên, không khách khí quát tiến sĩ Tả: “Ông từ bệnh viện tâm thần nào trốn ra, nói hưu nói vượn cái gì vậy?”

Ai là ngu dân?!

Thái độ cao cao tại thượng kia của Tiến sĩ Tả, làm cái tên xuất thân đại binh này nổi giận.

“Chính là nói cậu, nhìn cậu là biết đầu óc đơn giản tứ chi phát triển, IQ âm hả, kêu cậu buông cậu ta ra!” Tiến sĩ Tả không sợ khí thế khủng bố của Đường Húc Hải chút nào, giương cung bạt kiếm giằng co với hắn.

Hận nhất ai khinh bỉ học vấn của hắn, còn dám nói hắn chỉ có cơ bắp không đầu óc! Hai thứ trên tên muốn chết này đều phạm phải. Đường Húc Hải nổi gân xanh, thiếu chút nữa nhịn không được xông lên đấm đá người này một trận.

“Tiểu Z? Cậu làm gì vậy?” Một lúc sau một người cũng mặc áo blouse xuất hiện.

Tiến sĩ Tả như được viện binh, ông hô về phía hướng người kia: “Âu Dương, mau giúp tôi xử tên này.”

Người tên Âu Dương không kích động như ông, cũng không nhào lên chẳng quan tâm chuyện gì mà xen vào. “Cậu lãnh tĩnh một chút, hấp ta hấp tấp làm việc như vậy cũng không phải tác phong của cậu. Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?”

“Cậu ta chính là Phó Sử Ngọ, chính là người tôi vừa nói với anh đó.” Tiến sĩ Tả giơ chân chỉ vào Phó Sử Ngọ, “Mau giúp tôi giật cậu ta lại đi!”

“Đó là người! Không là hàng hóa.” Âu Dương bất đắc dĩ đỡ trán, giữ chặt tiến sĩ Tả từ phía sau, nói với Phó Sử Ngọ: “Xin lỗi, cậu ta chỉ hơi hưng phấn quá. Bởi vì phát hiện kinh người vừa rồi.”

Phó Sử Ngọ lúc này lại kiên định ngoài dự đoán, y nói: “Mặc kệ ông phát hiện cái gì, cũng không thể không khách khí đối đãi bạn tôi như vậy. Ông nói chuyện với bạn tôi thế, tôi rất không vui!” [-.,- Bé k vui, bé ứ chơi]

Âu Dương và tiến sĩ Tả đều ngây ngẩn cả người, nhất là tiến sĩ Tả, quả thực chân tay luống cuống cả lên.

“Cậu đừng giận, tôi không nên nói chuyện với cậu ta như vậy.” Tiến sĩ Tả rất không cam tâm, nhưng đối mặt Phó Sử Ngọ vẫn mang vẻ lấy lòng: “Tôi giải thích với cậu ta.” Sau đó biệt biệt nữu nữu xin lỗi Đường Húc Hải: “Xin lỗi, vừa rồi là tôi thái độ không tốt.”

Bộ dáng cứng rắn của Phó Sử Ngọ lúc này mới dịu đi.

Đường Húc Hải kinh ngạc nhìn Phó Sử Ngọ, lòng hơi xôn xao, lại có chút cảm động.

Ôn Triệu Minh lúc này mới lãnh tĩnh hỏi: “Vừa rồi vì sao ông bảo Sử Ngọ như thế, có thể nói cụ thể cho chúng tôi biết không?”

Âu Dương thấy bởi vì bọn họ xung đột, dẫn tới người đi ngang qua đều tò mò nhìn lại nên ông bảo: “Nơi này không tiện nói chuyện, chúng ta đổi chỗ đi.”
Bình Luận (0)
Comment