Nhờ vào Miêu Gia, bọn họ gần như làm bừa tránh được triều alien lúc trước. Cũng bởi vì có tình báo của Miêu Gia, cho dù phải đối mặt triều alien, cũng chỉ là bầy ít hơn một ngàn.
Thẳng đến khi đứng trên tường thành Phái thành, nhìn alien đầy khắp núi đồi, mênh mông vô bờ ngoài thành. Phó Sử Ngọ mới biết được alien sau khi rơi xuống địa cầu đã hình thành sóng triều khủng bố đến mức nào.
Phó Sử Ngọ gần không có tinh lực làm bất kì giao lưu gì với người khác nữa, chỉ có thể máy móc không ngừng nổ súng.
Sau đó đạn của y tiêu hao gần như không còn, thượng úy Trâu giống như Đường Húc Hải đã nói gọi người đưa đạn tới cho y, cũng từng hỏi y muốn đổi súng tự động hay không. Nhưng nếm thử súng tự động một chút, lại phát hiện bắn không chuẩn bằng súng lục được, Phó Sử Ngọ nhụt chí đành đổi lại lần nữa.
Ôn Triệu Minh vẫn không ngừng phun lửa, từ sáng mãi cho đến chạng vạng, một khắc cũng không ngừng.
Giữa trưa vẫn có vài chiến sĩ chạy tới, cầm lựu đạn ném xuống, thay ca cho họ một lát để họ nghỉ ngơi ăn cơm.
Chờ Ôn Triệu Minh mỏi mệt đứng cũng đứng không nổi, Đường Húc Hải bảo: “Lão Ôn, anh và Chân Tử đi lên tường cao đi.”
Sắc mặt Ôn Triệu Minh tái nhợt, môi khô nứt, anh liếm liếm môi, giọng khô khốc nói: “Không được, có hai người các anh làm sao nổi.”
Đường Húc Hải chém alien cả ngày, lúc này cũng có chút mệt mỏi, nhưng hắn còn có thể kiên trì, hắn bảo: “Anh nghỉ ngơi đi, bằng không thoát lực, ngày mai không phải chỉ còn có tôi với Sử Ngọ à.”
Chân Tử chần chờ một lát, cô thật sự cũng mệt quá rồi, nhưng bảo cô bỏ lại đồng đội, lấy tính cách của Chân Tử làm không được.
Thượng úy Trâu đi xuống nói: “Kiên trì không nổi liền nghỉ ngơi, các anh đã làm được ngoài dự kiến của tôi, trận chiến này không phải một ngày có thể chấm dứt.”
Ôn Triệu Minh lúc này mới chịu lui về phía sau, cứ đứng mãi như thế khiến cho phần còn lại của đôi chân bị cụt đã sớm đau đến không chịu nổi, vừa nhúc nhích thiếu chút nữa đã ngã oạch rồi.
Chân Tử lập tức chạy lên đỡ lấy anh.
Thượng úy Trâu lúc này mới phát giác khác thường, dị năng giả hỏa hệ này cư nhiên là người tàn tật!
Tự đáy lòng dâng trào một niềm kính nể, thượng úy Trâu vội vàng gọi hai tiểu chiến sĩ nâng Ôn Triệu Minh đi xuống.
“Các anh cũng thật là! Anh ta hành động bất tiện, sao không nói sớm một chút?” Thượng úy Trâu áy náy nói.
Đường Húc Hải cười lạnh một tiếng nói: “Alien cũng không thấy thế mà tha mạng a.”
Trâu Thượng úy trầm mặc, xoay người gọi vài chiến sĩ khiêng súng phun lửa đứng bên cạnh tường thấp.
Ông giải thích với Đường Húc Hải cùng Phó Sử Ngọ: “Vốn nhân số dự tính là nhiều hơn, số lượng súng lửa và lựu đạn được phân phối khá ít. Hai người các anh cũng nghỉ ngơi một lát đi, chờ trời tối lũ alien liền tự động ngừng chiến.”
Cánh tay Phó Sử Ngọ cả nâng lên cũng thấy mỏi nhừ, nghe vậy trực tiếp buông thõng tay xuống không giơ lên nổi nữa.
Tuy vậy mặt y vẫn lạnh tanh, thong dong kéo bước chân đi theo Đường Húc Hải lên tường cao.
“Thượng úy Trâu, xét thấy chúng tôi cũng bị liên lụy, chẳng lẽ ông không nên kể mọi chuyện cho tôi biết?” Đường Húc Hải vẻ mặt thâm trầm nhìn thượng úy Trâu.
Thượng úy Trâu thở dài, nói với Đường Húc Hải: “Mỗi đoạn tường tối thiểu yêu cầu hơn mười người, thấp nhất không ít hơn tám dị năng giả phòng thủ, đây là trải qua số liệu tính toán chính xác. Lúc phân bố nhiệm vụ canh phòng hôm qua, tôi cũng không dự liệu được chuyện này sẽ phát sinh. Đây là bị chui chỗ trống, đúng lúc binh đoàn các anh là tám người, bị phân phối đến Đoạn tường này.”
“Hại mạng người quá!” Phó Sử Ngọ khó có thể tin: “Nếu hôm nay không phải chúng tôi, xuất hiện chỗ hổng bị alien công tiến vào thì làm sao?!”
“Chờ chúng ta không là chết, cũng là quân pháp xử trí.” Trâu Thượng úy vẻ mặt giận dữ: “Các anh yên tâm, chuyện này sẽ không bỏ qua như thế. Âm mưu của họ không thực hiện được, buổi tối tôi liền có cơ hội xin càng nhiều hỏa lực đạn dược, ngày mai sẽ không vất vả như vậy.”
Mắt Đường Húc Hải hung ác nhìn thượng úy Trâu nói: “Ai có quyền phân phối binh đoàn hiệp phòng? Ông nói cho tôi biết tên của hắn.”
Thượng úy Trâu lắp bắp kinh hãi, cười khổ bảo: “Đây là cuộc chiến phe phái trong quân đội, người thường các anh vẫn đừng dính vào.”
Ôn Triệu Minh vỗ lên vai Đường Húc Hải một cái, lắc đầu với hắn. Bọn họ người đơn thế mỏng, lúc này chính diện xung đột với đối phương, không thể nghi ngờ là lấy trứng chọi đá.
Đường Húc Hải siết chặt nắm đấm, nghiến răng kèn kẹt: “Chẳng lẽ cứ bỏ qua như vậy?!”
Ôn Triệu Minh nói: “Tạm thời chúng ta phải nhẫn nại, ngủ đông. Quân tử báo thù mười năm không muộn!”
Thượng úy Trâu dự đoán: “Không cần lâu như vậy! Rất nhanh chúng tôi đã có thể hất cẳng đối phương.”
Đường Húc Hải âm âm cười: “Lúc hất đừng quên nói cho tôi biết một tiếng.”
Súng lửa lưu đạn rốt cuộc không thể kiên trì đến cuối cùng, Đường Húc Hải và Phó Sử Ngọ nén mỏi mệt giết đến cuối cùng, sau đó liền nhờ người khiêng trở về.
Thượng úy Trâu cho sĩ binh lái xe đưa họ về đình viện số 7, khiến Miêu Gia đang lưu thủ sợ hãi nhảy dựng.
Đứng thẳng ra ngoài 7 người, kết quả cong vòng về ba người, Chân Tử là miễn cưỡng tự đi, mà Ôn Triệu Minh lại được khiêng tiến vào.
Chân Ôn Triệu Minh sưng cả lên, Vương Đan Lưu Bội Kỳ khuân vác cả ngày vội vàng chạy đến giảm sưng giảm đau cho Ôn Triệu Minh. Hollande thì chui vào bếp làm cơm chiều, hiện tại cũng không phải lúc xoi mói đồ Trung Quốc hay cơm Tây.
“Các anh như vậy ngày mai làm thế nào?” Vương Đan lo lắng hỏi. Hiện tại toàn bộ đều trong tình trạng tàn binh yếu nhược, ngày mai cả đứng lên cũng khó.
Phó Sử Ngọ gian nan xoay người trên ghế sa lông một cái, y nâng tay lên nói: “Ngủ một đêm sẽ khỏe thôi…”
“Ngủ cả đêm cũng khó khôi phục đến trạng thái tốt nhất.” Đường Húc Hải nằm sấp trên ghế sa lông, giọng rầu rĩ nói.
Hắn cũng không ngờ, ngày đầu tiên alien công thành, bọn họ lại để mình bị người hố!
Ôn Triệu Minh ngưỡng đầu tựa vào ghế, trong đầu chuyển nhanh.
Một lát sau, anh ngồi thẳng dậy bảo Miêu Gia: “Bị động như vậy không được! Miêu Gia, em đi khu thành phố cũ một chuyến, tìm Chu Vĩ Hoa. Bảo anh ta phái vài người lại đây, tốt nhất là dị năng giả hệ công kích.”
Miêu Gia đứng lên, gật gật đầu, xoay người cầm chìa khóa xe đi.
Đường Húc Hải nâng đầu lên, ngón tay cái giơ hướng về phía Ôn Triệu Minh: “Vẫn là anh thông minh, biết tìm viện trợ bên ngoài.”
Ôn Triệu Minh căng môi, xả ra một nụ cười vô lực.
Buổi tối ăn xong cơm chiều, thượng úy Trâu bất ngờ phái người đưa đồ tới.
Một chiến sĩ trong tay kéo một chiếc xe lăn vào, người khác thì ôm một hộp giấy.
“Đội trưởng Phó, đây là trung đội trưởng chúng tôi bảo đưa cho ngài Ôn, ngày mai ngài cũng không cần đứng lâu như vậy.”
Bọn họ đưa tới là một xe lăn điện, xe này không nhẹ như chiếc ban đầu của Ôn Triệu Minh, pin cũng có vẻ rất cồng kềnh.
Ôn Triệu Minh kinh ngạc trợn to mắt, giật mình nói với hai chiến sĩ: “Trở về nói với trung đội trưởng các anh, xin cám ơn.”
Phó Sử Ngọ ngồi nhổm dậy, mắt thẳng tắp nhìn chằm chằm xe lăn kia, quay đầu hỏi Ôn Triệu Minh: “Anh muốn ngồi không? Tôi cảm thấy anh hiện tại đi đường rất tốt, cũng không ai nhìn ra.”
Phó Sử Ngọ còn nhớ hồi trong kho hàng, những người đó ở sau lưng chế ngạo, chê cười Ôn Triệu Minh tàn tật thế nào.
Tiểu đồng đội của y thật vất vả mới thoát khỏi tự ti, nhìn thẳng vào chỗ thiếu hụt rồi đứng lên. Lại ngồi xe lăn lần nữa, lòng anh chịu được không?
Ôn Triệu Minh hiển nhiên hiểu được lo lắng của Phó Sử Ngọ, mỉm cười trấn an y: “Không sao, có xe lăn đôi khi tiện hơn chút.” Anh liếm liếm đôi môi còn khô khốc: “Hơn nữa, đôi khi ngồi trên xe lăn, cũng có thể xem là một loại thủ đoạn mê hoặc đối thủ.”
Nhìn thấy một người tàn tật, suy nghĩ đầu tiên của mọi người lúc nào cũng là người này không có uy hiếp gì, đây là ấn tượng tâm lý hình thành rất lâu đời, sẽ không lập tức nhắc tới cảnh giác.
Đối với loại tâm tư này của Ôn Triệu Minh, Phó Sử Ngọ tỏ vẻ chỉ cần tiểu đồng đội không thương tâm để ý thì thế nào cũng được.
Một tiểu chiến sĩ khác ôm thùng đặt lên bàn, nói: “Đây là thuốc làm dịu cho các anh, là cách khôi phục năng lượng cho dị năng giả mà viện khoa học nghiên cứu ra. Sử dụng dị năng quá độ, trong ngày sẽ có tình huống thoát lực, hôm sau cũng không thể khôi phục bình thường. Loại thuốc làm dịu này chính là bổ sung năng lượng nguyên tế bào, có thể giúp dị năng khôi phục đến trạng thái bình thường.”
Người trong phòng đều lần đầu tiên nghe thấy điều này, Lưu Bội Kỳ đi lên mở hòm ra, thứ bên trong giống y như cây kem đánh răng loại nhỏ, vặn nắp ra, thuốc làm dịu dạng mỡ chảy ra.
“Tôi nếm một chút.” Nhìn ánh mắt tò mò của đồng đội chung quanh, Lưu Bội Kỳ tăng can đảm liếm một cái, “Không vị.”
Tiểu chiến sĩ đưa xe lăn tới khóe miệng co rút nói: “Là không vị, có thể làm thành không vị viện khoa học cũng nghiên cứu rất lâu, trước kia nó khó ăn như trung dược ấy.”
Tiểu chiến sĩ ôm thùng thì nói: “Nghe nói mục tiêu kế tiếp của họ, là muốn làm thuốc làm dịu thành các loại mùi vị.”
“Viện khoa học…” ánh mắt Phó Sử Ngọ lóe một cái, nói: “Bọn họ làm ra rất nhiều nghiên cứu hữu dụng lại tài giỏi.”
Điểm ấy người ở đây không có cách nào không đồng ý, dù sao từ khi màn trời mở ra alien xâm lấn tới nay, chính là viện khoa học đã luôn cung cấp các loại tư liệu phân tích alien, phân tử Nguyên, dị năng giả. Có thể nói không có cố gắng của những khoa học gia này, không biết bọn họ phải trải qua cái gì mới có thể mò ra hết thảy như hiện tại.
Có hộp thuốc làm dịu này, Ôn Triệu Minh Đường Húc Hải Chân Tử ba người lại an an ổn ổn đánh một giấc.
Sáng hôm sau, Đường Húc Hải gõ cửa phòng Phó Sử Ngọ.
Chỉ có vài người hữu hạn biết Phó Sử Ngọ cầm thuốc làm dịu cũng sẽ không ăn, Đường Húc Hải có chút lo lắng y khôi phục thế nào.
“Hôm nay cậu thấy thế nào?” Đường Húc Hải giương mắt nhìn nhìn nhúm tóc nhí nhố trên đầu Phó Sử Ngọ, nhịn xúc động muốn đi nắm lấy vò vò.
Phó Sử Ngọ hồn nhiên bất giác nói: “Cánh tay còn hơi mỏi. Tôi không sao, hôm qua căn bản không có vận dụng năng lực của tôi nhiều lắm, à tôi phát giác hôm qua lũ alien đó đều là chốt thí, cả một con alien cấp 2 cũng không có.”
Đường Húc Hải nghiêm túc nói: “Ngày hôm qua bất quá chỉ là công kích thăm dò, hôm nay mới là chính diễn! Nhất định không được lơ là.”
Phó Sử Ngọ cũng đoan chính thần sắc, nghiêm túc gật gật đầu.
Sau đó, Đường Húc Hải rốt cục nhịn không được chứng tay tiện mà thò tay ra giật nhúm tóc ngốc của y!